Miêu Nghị - Quyển 5

Phần 14

Một mùi hương thơm ngát mát mẻ như hơi tuyết bay ra, khiến mắt Hoa gia sáng rực, cong tay thi pháp, một luồng rượu như con rắn nhỏ trong suốt long lanh chui vào trong miệng lão.

Hồi lâu sau, dưới ánh mắt chăm chú của Miêu Nghị và La Bình, Hoa gia híp mắt thưởng thức cuối cùng đã nuốt xuống, chậm rãi lắc đầu nói:

– Thật là rượu ngon!

Nói xong nhanh chóng lấy đồ ra từ trong nhẫn trữ vật che miệng vò lại, ôm ở trong tay yêu thích không buông tay, chỉ tặc lưỡi khen ngợi liên hồi.

Miêu Nghị nháy mắt với La Bình, La Bình phục hồi tinh thần lại cười một tiếng xin lỗi, ngay sau đó vội ho một tiếng:

– Hoa gia, nếu như thương hội ta thu mua rượu này, trả bao nhiêu tiền thì thích hợp?

– Mười vạn kim tinh!

Hoa gia lập tức trả lời.

– Cái gì?

La Bình và Miêu Nghị cùng kêu lên thất thanh, một vò rượu đã giá trị mười vạn kim tinh, không phải nói đùa chứ?

La Bình nghiêm mặt nói:

– Hoa gia, vãn bối đang nói chuyện làm ăn, ngài ngàn vạn lần không thể bởi vì sở thích cá nhân mà võ đoán!

– Tên tiểu tử này! Xem ra khóa đào tạo của thương hội còn phải mở thêm một khóa nếm rượu cho các ngươi. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, cái này cũng không phải là uống chút rượu là có thể đào tạo ra, đầu tư loại rượu ngon này để đào tạo các ngươi thật sự là phí của trời. Hơn nữa thứ này cũng chú trọng thiên phú, không phải người nào cũng có thể đào tạo được.

Hoa gia liếc y một cái, vỗ vỗ vò rượu trong tay:

– Đây không phải là rượu bình thường, mà là linh tửu.

Dứt lời ánh mắt lão lại sáng lên:

– Vong Ưu Tu tám trăm năm, Tuyết Chi ngàn năm, Hàm Hương Liên ngàn năm, tài liệu ủ cất nó đều là linh thảo đủ tuổi mười phần, hơn nữa ít nhất đã cất giữ hai trăm năm trở lên. Loại rượu này không phải là người nào cũng có thể cất ra, rượu chỉ một loại linh thảo cất ra mùi vị quá gắt, rượu do nhiều loại linh thảo cất ra mùi vị lại hỗn tạp. Mà người cất ra rượu này có thể khiến mùi vị và dược tính của mấy loại linh thảo hòa hợp ở trong rượu, làm tới mức hoàn chỉnh tự nhiên, chân chính là cao thủ cất quỳnh tương ngọc dịch!

– Khó trách người này chịu dùng linh thảo để cất rượu, chẳng những không lãng phí dược tính của linh thảo, pha chung vào uống ngược lại có thể hỗ trợ tu luyện gấp bội, rượu ngon như vậy mười vạn kim tinh không quá đáng. Ta đề nghị sau khi thương hội mua rượu này, không cần mang ra bán mà để ở thương hội bán đấu giá. Người hiểu rượu tự nhiên bằng lòng bỏ ra giá tiền này, người có thể uống loại rượu này đều là người có tiền, cũng không thiếu chút tiền này.

Miêu Nghị và La Bình ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt người trước lóe lên vẻ vui mừng ngoài ý muốn, người sau là ngạc nhiên.

Hoa gia chưa phục hồi từ trong cảm giác khao khát vô hạn, quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị hỏi:

– Ngươi có bao nhiêu vò rượu loại này? Rượu này giám định rất phiền phức, không bằng bán hết cho cá nhân ta, dù sao ta là cá nhân tiểu La mời tới, không thông qua thương hội, giá tiền này giữa chúng ta có thể thương lượng được.

Mặt La Bình nhất thời tối sầm, trầm giọng nói:

– Hoa gia, người đùa gì thế? Thương hội không cho phép bên dưới tự mình giao dịch.

Lui một bước mà nói, lão nhân gia người tự mua, hoa hồng của ta biết đi đâu lấy đây.

– Ha ha, đùa thôi, đùa thôi, trở về ta lại tìm thương hội dùng giá nội bộ mua là được rồi.

Hoa gia cười hắc hắc, nhìn về phía Miêu Nghị lại hỏi lần nữa:

– Có bao nhiêu?

Miêu Nghị trả lời:

– Hơn một vạn vò.

– Bao… bao nhiêu?

Hoa gia thất kinh, trợn tròn cặp mắt, suýt chút nữa ôm không chắc vò rượu trong tay.

La Bình bị dọa sợ vội vàng đưa tay ra đỡ, giá trị một vò rượu này chính là mười vạn kim tinh, lão lỡ tay đập một cái là hỏng bét, phải ngàn vạn lần cẩn thận.

– Hơn một vạn vò.

Miêu Nghị xác nhận lần nữa.

Hoa gia đã ôm chắc vò rượu nhất thời toát mồ hôi hột, phát hiện mới vừa rồi thật đúng là nói đùa. Hơn một vạn vò, mình muốn mua lại toàn bộ, thật đúng là không chịu nổi, trở về tìm thương hội mua một chút nếm thử là được, không thể nào có khả năng mua hết được.

La Bình lại thỉnh giáo lần nữa:

– Hoa gia, rượu này ta thật sự có thể chính thức thỉnh cầu thương hội phái người tới giám định sao?

– Yên tâm đi.

Hoa gia gật đầu nói:

– Bảo thương hội phái lão Đổng đến đây đi.

Nói xong có Chính Vệẻút không nỡ trả vò rượu ôm trong tay lại cho Miêu Nghị.

Trong lòng Miêu Nghị có thể nói là mừng rỡ không thôi, nhưng kết quả giám định cuối cùng chưa có, hắn không dám cao hứng quá sớm, sợ đến lúc đó thất vọng càng lớn.

Ba người ra khỏi tĩnh thất, La Bình lại tìm đến lão đầu chờ bên ngoài kia, truyền âm dặn dò một phen, người sau ra khỏi đại sảnh bay lên trời mà đi lần nữa.

Trở lại Miêu Nghị thiết yến chiêu đãi Hoa gia và La Bình, chẳng qua lần này lại không dùng linh tửu, mà bảo Tuyết Nhi đi lấy rượu ngon của địa phương tiến cống.

Đã uống thử quỳnh tương ngọc dịch trong tay Miêu Nghị, lại đi uống rượu thường của địa phương tiến cống, đối với Hoa gia mà nói giống như uống nước vo gạo, vừa uống vừa lắc đầu quầy quậy, không thích thú gì.

Vẻ mặt La Bình có hơi cổ quái liếc mắt nhìn Miêu Nghị, nhớ lúc trước khi chiêu đãi mình, hắn mời mình uống chính là linh tửu, bây giờ lại đổi thành rượu bình thường.

Chẳng qua cũng có thể hiểu được, một vò rượu giá trị mười vạn kim tinh, tùy tiện uống một chút mười ngàn vạn bạch tinh sẽ bay đi mất, đổi lại mình cũng không dám, huống chi y cũng có thể nhìn ra Miêu Nghị đang trong thời điểm thiếu tiền.

Miêu Nghị bị y nhìn có chút lúng túng, cũng vì sự hẹp hòi của mình mà cảm thấy không được tự nhiên, cuối cùng vẫn lấy vò rượu lúc trước Hoa gia thử qua ra đãi khách.

Hoa gia rất có cảm giác được yêu mà sợ hãi, liên tục từ chối, nói:

– Giá trị rượu này thật sự là quá cao, mặc dù lão phu muốn uống, thế nhưng sau khi uống truyền ra ngoài, sợ là thương hội sẽ nhận định ta nhận hối lộ, sẽ nghi ngờ lần giao dịch này, vì không ảnh hưởng sự công bằng của mua bán, ta xin nhận tâm ý của sơn chủ thôi.

Lời này làm cho La Bình đứng ngồi không yên, lúc trước khi Miêu Nghị chiêu đãi y, dường như y đã tiêu phí hai vò, nói cách khác, một lần mình đã uống hết hai mươi ngàn vạn bạch tinh của khách. Đây không phải là nhận hối lộ thì là gì!? Y toát cả mồ hôi, chỉ có thể hy vọng rượu mình uống không đáng giá nhiều tiền như vậy.

Thế nhưng Miêu Nghị vẫn mời liên tục, Hoa gia xoa xoa tay nói:

– Vậy thì một chén nhỏ, một chén nhỏ là tốt rồi.

Lão cầm một chén rượu, rót từ trong vò rượu ra một chén, lại nhanh chóng niêm phong miệng vò lại, sau đó thưởng thức từng chút một, híp mắt tấm tắc nói:

– Lưu lão đầu không có lộc ăn!

Dáng vẻ không uổng đi chuyến này.

Lưu lão đầu trong lời lão chính là vị lão nhân đi cùng La Bình lần này làm chân chạy kia.

Miêu Nghị lại mời La Bình hưởng dụng, La Bình liên tiếp khoát tay. Đã uống không ít rồi, thật lòng không dám uống nữa, còn uống nữa mắc nợ nhân tình như vậy không chịu nổi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 15/09/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lăng Tiếu – Quyển 8
Trước khi vào lôi trì, hắn nhìn thấy Lăng Tiếu lấy ra hai kiện linh khí cao giai, khi hắn vào lôi trì lại cảm ứng được cự đỉnh, khẳng định vật kia cũng không phải vật phàm, hắn không tin tưởng Lăng Tiếu thật sự còn muốn đến luyện chế linh khí. Đường lão gia tử, vãn bối chứng thật là đến nhờ lão gia tử ra tay giúp vãn bối luyện chế linh khí. Lăng Tiếu lên tiếng, trong tay xuất hiện một thanh vũ khí như đao lại như kiếm. Băng Hỏa kiếm, là do vị trưởng lão canh gác Tàng Khí của tông môn đưa cho hắn. Thanh kiếm này đã không còn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Hạ Thiên – Quyển 2
Khi thấy Hạ Thiên không nói lời nào thì Lãnh Băng Băng hừ một tiếng nói: Thôi bỏ đi, cậu đúng là ngu ngốc, bây giờ cũng không còn sớm, tôi phải về nhà nghỉ ngơi, cậu xuống xe đi. Cảnh sát tỷ tỷ, bây giờ vẫn còn sớm, mới hơn tám giờ. Hạ Thiên lấy điện thoại ra nhìn thời gian. Lãnh Băng Băng cắn răng nói: Hôm nay tôi ngủ sớm một chút không được sao? Cảnh sát tỷ tỷ, ngủ quá sớm sẽ rất dễ mất ngủ. Hạ Thiên ra vẻ quan tâm. Tôi đã mất ngủ từ lâu rồi. Lãnh Băng Băng căm giận nói. Thật vậy sao...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Lục Thiếu Du – Quyển 1
Lục Thiếu Du lập tức điều động chân khí, nhanh chóng trèo lên cây, lợi dụng lá cây che đi thân thể của mình. Xuyên qua khe hở lá cây, Lục Thiếu Du nhìn thấy từ của lớn có hơn chục người đang chậm rãi tiến vào hoa viên. Chăm chú quan sát, Lục Thiếu Du nhíu mày trong hơn chục người phía trước có bảy thiếu niên tầm mười năm, mười sáu tuổi là Lục Thiếu Du có thể nhận ra. Người mặc cẩm phục hoa đào chính là đệ đệ cùng cha khác mẫu thân với Lục Thiếu Du trước kia, nhỏ hơn hắn một tuổi, tên là Lục Thiếu Hổ, bình thường luôn không để...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng