Miêu Nghị - Quyển 5

Phần 52

Miêu Nghị nhìn ra được ngoài mặt Ô Mộng Lan không quan tâm, thật ra thì rất cảm thấy hứng thú đối với bí mật của Hoắc Lăng Tiêu.

Hắn bèn cười hắc hắc nói:

– Mạnh tỷ, ta có thể dùng điều bí mật này trao đổi với tỷ hay không?

Ô Mộng Lan liếc xéo hắn:

– Trao đổi gì vậy?

– Ta cho tỷ biết điều bí mật này, tỷ để cho ta an toàn đến Tinh Tú Hải có được không?

– Ngươi có tư cách gì cò kè mặc cả với ta?

Ô Mộng Lan xì một tiếng có vẻ khinh thường, bất quá vẫn nói:

– Hãy nói ta nghe thử, xem thử điều bí mật này có đáng cái mạng nhỏ của ngươi hay không.

– Chuyện liên quan đến chung thân Mạnh tỷ, tự nhiên chung thân Mạnh tỷ đáng giá hơn mạng nhỏ của ta.

Miêu Nghị đến gần nàng, thấp giọng nói:

– Mạnh tỷ, trong lúc vô tình ta phát hiện Hoắc Lăng Tiêu có nữ nhân khác.

Lời này nghe qua dường như muốn bảo Ô Mộng Lan đi bắt gian, làm như nàng thật sự có quan hệ gì với Hoắc Lăng Tiêu không bằng, sắc mặt Ô Mộng Lan chợt lạnh:

– Ngươi có ý gì, chuyện y có nữ nhân khác liên quan gì tới ta?

– Nữ nhân này thật không đơn giản, tu vi rất cao, là người có tu vi cao nhất mà ta từng gặp qua trong đời, ta suy đoán tu vi nàng ấy đã đạt đến cảnh giới Tử Liên.

– Cảnh giới Tử Liên?

Ánh mắt Ô Mộng Lan lóe lên:

– Chẳng lẽ ngươi đã tận mắt thấy đối phương xuất thủ ư, người đó thế nào?

Thấy nàng có hứng thú, Miêu Nghị lại nhân cơ hội nhắc điều kiện:

– Mạnh tỷ, vậy tỷ đáp ứng trao đổi rồi sao?

Vốn Ô Mộng Lan không có ý định giết hắn, chẳng qua là hù dọa hắn một chút, nếu không đâu cần nhiều lời với hắn làm gì, không nhịn được nói:

– Bớt nói nhảm, nói tỉ mỉ ta nghe.

Miêu Nghị cười ha hả, đây coi như là đáp ứng, lúc này bèn nói:

– Ta cũng không biết nàng ấy là ai, chính là mấy năm trước ta đi đô thành, trong lúc vô tình phát hiện Hoắc Lăng Tiêu cùng một nữ nhân xinh đẹp ôm ấp trên một chiếc thuyền hoa ở Ngọc Hồ đô thành. Sau đó xảy ra xung đột với người của Đô Đốc phủ, nữ nhân kia thi triển ra pháp lực thật là kinh khủng, đánh nhau với người của Đô Đốc phủ.

– Dám động thủ với người của Đô Đốc phủ ở đô thành?

Ô Mộng Lan kinh ngạc nói:

– Ngươi nói tường tận tình huống lúc đó một lần cho ta nghe.

Miêu Nghị bèn tiến hành kể lại cặn kẽ chuyện đã trải qua, ai ngờ đến đoạn hắn miêu tả dung mạo của nữ nhân gọi là Tiếu Tiếu kia, Ô Mộng Lan kinh ngạc phì cười, tay chỉ Miêu Nghị, dáng vẻ dường như không biết nên nói với hắn thế nào cho phải.

– Mạnh tỷ, sao hả?

Miêu Nghị ngạc nhiên, hắn không cảm thấy lời mình nói có chỗ nào buồn cười.

Kết quả ngược lại Ô Mộng Lan càng cười lớn hơn, sau đó lắc lắc đầu nói:

– Ta đã cảm thấy kỳ quái, ta hiểu rất rõ tên Hoắc Lăng Tiêu nọ, cho dù là ngươi có chỗ đắc tội với y, y cũng sẽ không âm thầm lặng lẽ hạ thủ với ngươi như vậy, cùng lắm thì giết chết ngươi là xong. Hiện tại rốt cục ta đã hiểu vì sao Hoắc Lăng Tiêu lại muốn cho ngươi đi Tinh Tú Hải, hết thảy là do tiểu tử ngươi tự chuốc lấy.

Miêu Nghị sửng sốt hồi lâu, hắn cũng không phải người ngu, nếu không sẽ không sống được tới bây giờ, hoặc nói là không cách nào làm tới vị trí sơn chủ Trấn Hải sơn nhanh như vậy. Sau khi suy nghĩ một chút, giật mình nói:

– Chẳng lẽ là có liên quan tới chuyện ta vừa kể?

Ô Mộng Lan vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn, điều hòa hơi thở sau trận cười ngặt nghẽo, lắc đầu nói:

– Đúng là người biết bí mật này của Hoắc Lăng Tiêu không nhiều lắm, bất quá ta chính là một người trong số đó, ta đã sớm biết quan hệ của Hoắc Lăng Tiêu với nữ nhân kia, còn cần ngươi nói cho ta biết sao! Ta nói ngươi biết bí mật gì của y cũng không sao, thế nhưng lại khám phá bí mật này. Y hết sức kiêng kỵ chuyện này, tuyệt đối không muốn cho bất cứ thủ hạ nào của mình biết được.

– Hiện tại ta đã hiểu, cũng không phải là Hoắc Lăng Tiêu không giết ngươi không được, ngươi còn chưa đáng cho y coi trọng, nếu không ngươi cũng không sống tới bây giờ. Suy đoán có lẽ y không muốn gặp phải động tĩnh gì làm mình khó chịu, dưới tình huống thuận tiện muốn thuận tay tống ngươi đi. Vì sao ngươi biết là Hoắc Lăng Tiêu chỉ định mình tới Tinh Tú Hải?

– Trước đó phủ chủ cho ta xem danh sách, vốn không có tên ta, nhưng Hoắc Lăng Tiêu gạch đi một cái tên, sau đó thêm tên ta vào.

– Xem ra ta đoán không sai, quả nhiên là Hoắc Lăng Tiêu thuận tay thêm tên ngươi vào. Ta vẫn không hiểu vì sao ngươi đáng để y phí công đối phó như vậy, là chính ngươi muốn chết không trách được người khác.

Ô Mộng Lan cười nghiêng ngửa.

Theo nàng thấy là tự Miêu Nghị tìm chết, nhưng sắc mặt hắn tối sầm, trong lồng ngực lên cơn giận dữ, tức giận nói:

– Cũng chỉ vì ta bắt gặp y gặp riêng nữ nhân, y lại muốn đưa ta vào chỗ chết sao?

Ô Mộng Lan khẽ khoát khoát tay:

– Cũng không phải là bởi vì ngươi bắt gặp y gặp riêng nữ nhân, mấu chốt là ngươi bắt gặp y gặp riêng người nào.

– Bởi vì nữ nhân kia ư? Nàng là ai vậy?

– Đây không phải là chuyện loại tiểu nhân vật như ngươi nên quan tâm, đúng như lời ngươi nói, tu vi nàng rất cao, ta không chọc nổi, cho nên ta sẽ không nói loạn làm gì.

Ô Mộng Lan xoay người đi về phía một gian phòng nhỏ điêu khắc chạm trổ trên tầng mái cao nhất, bỏ qua chuyện này không đề cập tới, vừa đi vừa hỏi:

– Đây là phòng của ta ư?

Miêu Nghị sa sầm nét mặt đi theo, cảm thấy vô cùng uất ức. Lần này thật là oan uổng, hiện tại hắn rất muốn bắt lấy Hoắc Lăng Tiêu lột da sống y ra…

Thế nhưng hiện tại có suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, chỉ có thể lo chuyện trước mắt, bước nhanh đi theo:

– Đúng vậy, cũng không dám để cho Mạnh tỷ ở chung chỗ với đám người thô lỗ như chúng ta.

Hiện tại hắn mở miệng ra là gọi Mạnh tỷ, nhanh chân đi trước một bước mở cửa phòng ra, mời Ô Mộng Lan đi vào.

Bên trong nhà phân ra phòng khách và phòng sau, chế tạo rất tinh xảo, bàn ghế khay trà các loại đầy đủ hết, ngay cả văn phòng tứ bảo cũng đầy đủ, còn có treo tranh họa. Bốn bề có cửa sổ có thể mở ra ngắm cảnh biển bao la, vị trí thật tốt. Những gian phòng bên dưới cũng không có điều kiện tốt như vậy, nơi này là độc nhất toàn thuyền, vốn chính là chuẩn bị cho người áp thuyền ở.

Ô Mộng Lan đi xem từng gian phòng bên trong, sau đó trở lại phòng khách nói:

– Nếu ngươi không muốn mất mạng trước khi tới Tinh Tú Hải, hãy coi sóc mọi chuyện trên thuyền cho tốt, hàng ngày tới báo cáo với ta. Đi đi, ta ở chỗ này không cần ngươi bồi tiếp.

Có quỷ mới muốn bồi tiếp nàng… Miêu Nghị cáo từ thối lui ra, gọi Hắc Thán cùng nhau rời đi, có thể nói thở phào nhẹ nhõm, suy đoán mình đã tránh được một kiếp dưới tay nữ nhân này.

Phòng của hắn cũng không kém, nằm ở đầu thuyền, một căn phòng nhưng lớn hơn cả hai căn phòng khác. Bởi vì là phía trước là do hai căn phòng được làm thông nhau, mặc dù không có bốn bề có thể mở cửa sổ nhìn cảnh biển, nhưng mở cửa sổ ba mặt thưởng thức cảnh biển là không thành vấn đề, còn có một ban công dành riêng cho một mình hắn hưởng thụ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 15/09/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Ngồi khóc trên cây
Phần 26 Tôi chỉ tay vào bức rèm nước khi cả ba đã tới được chân thác: Đằng sau thác nước này có một cửa hang. Lát nữa ba anh em mình sẽ đi xuyên qua cái hang đó để đến bên kia ngọn đồi. Bé Loan vỗ tay bôm bốp, mặt nở ra: Ôi, thích quá! Nó ngước nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò: Bên kia ngọn đồi có gì hở anh? Có một thung lũng xinh đẹp với rất nhiều hoa trái. Chị Rùa đã giấu con Tập Tễnh ở đó. Đó là nơi vô số con thú nhỏ được sống bình yên. Ông Bốn Lai và những người khác không hề biết...
Phân loại: Truyện nonSEX Nguyễn Nhật Ánh Truyện teen
Lưu Phong – Quyển 8
Phần 52 Lão Hoàng đế im lặng, rất bình tĩnh nhìn hắn. Trong đôi mắt thâm thúy lóe lên một tia quang mang, sắc mặt khẽ biến, một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: “Ta không tin!” Lưu Phong mỉm cười nói: “Bệ hạ anh minh. Đây chỉ là lời đồn nhảm nhí, không đủ chứng cứ để tin tưởng.” “Nhưng mà hôm nay toàn bộ đế quốc đều nghị luận về vấn đề này, chẳng lẽ khanh lại không cảm thấy có chút kỳ quái sao?” Lão Hoàng đế hừ một tiếng, trong giọng nói hình như có pha tức giận. Lưu Phong thản nhiên nói: “Không dám giấu bệ hạ. Sau khi nghe được tin đồn này...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Dương Thần – Quyển 10
Phần 52 Nhìn người đàn ông có vẻ đơn giản này nói ra những lời này, Lâm Nhược Khuê nhất thời, cảm thấy cảm xúc lẫn lộn, ngọt ngào và chua xót đang dâng lên, mâu thuẫn đang đấu tranh, bảo cô làm sao mở miệng được đây. Em không biết. Lâm Nhược Khuê mù mờ lắc đầu. Bây giờ trong đầu em đang rất hỗn loạn, giống như sáng sớm tỉnh dậy, trước mắt là một làn sương mờ, rõ ràng biết con đường ở phía trước, nhưng lại không dám bước đi. Đấy là vì phía trước em không có ngọn đèn sáng chiếu rọi. Dương Thần vỗ ngực. Nếu ngọn đèn của em...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng