Miêu Nghị - Quyển 6

Phần 14

Hai người nghe vậy thất kinh, ngay cả Thích Tú Hồng cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Vì cướp những bảo vật này đã chết không ít người, Triệu Linh Đồ, sư huynh đệ Lỗ Tư Bình, ngay cả Vương Việt Thiên cũng vì thế mà chết oan chết uổng. Hôm nay Miêu Nghị lại chủ động lấy bảo vật ra tặng người, có thể tưởng tượng được ba người giật mình tới mức nào.

Tư Không Vô Úy thử hỏi:

– Thật sự cho hai chúng ta ư?

Miêu Nghị gật đầu một cái xác nhận, Triệu Phi hồ nghi hỏi:

– Tại sao ngươi lại cho chúng ta?

Bấy nhiêu đó còn chưa đủ để nói rõ vấn đề sao?

Miêu Nghị phất tay chỉ về phía thi thể Vương Việt Thiên, trầm giọng nói:

– Bởi vì ta không muốn lại nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra nữa, đồng thời cũng là vì tự vệ. Cho dù là Huyền Âm Bảo Kính rơi vào tay các ngươi, các ngươi cũng không dùng được, ở Tây Tinh hải này dù các ngươi cướp được vào tay cũng là phế liệu, cũng chỉ có sống rời đi Tinh Tú Hải mới có thể đổi ít đồ. Ta không muốn nhìn thấy mấy người chúng ta lại hao tổn nữa, nếu còn tiếp tục chém giết lẫn nhau như vậy, không ai trong chúng ta có thể sống sót rời khỏi Tinh Tú Hải.

– Nếu như có người thật sự hiềm một món bảo vật quá ít, dù sao các ngươi cũng không dùng được Huyền Âm Bảo Kính của ta, không cần thiết liều mạng với ta, nói không chừng còn liên lụy tới tính mạng của chính các ngươi, dù sao Miêu mỗ cũng không phải kém cỏi bất tài.

– Cho nên muốn tranh cướp, hai người các ngươi cứ việc tranh cướp lẫn nhau là được, không có chuyện của ta. Nếu ta đã tặng bảo vật cho các ngươi cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện tranh cướp giữa hai người các ngươi, các ngươi không cần phòng bị ta.

Lời này vừa nói ra, Triệu Phi và Tư Không Vô Úy toát mồ hôi, đây quả thật là giá họa Giang Đông, ngươi thoát thân, làm hai chúng ta phải lo lắng đề phòng lẫn nhau.

– Triệu Phi, ngươi sẽ không cướp bảo vật của lão tử chứ?

Tư Không Vô Úy trợn trừng mắt đe dọa.

Triệu Phi vội vàng khoát tay nói:

– Bảo vật tuy tốt, nhưng không quan trọng bằng mạng nhỏ của mình, đối với ta mà nói, bảo vệ tính mạng là quan trọng hàng đầu, có thể còn sống rời đi Tinh Tú Hải quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Ngươi yên tâm, ta tuyệt sẽ không dòm ngó Trấn Sơn Chùy của ngươi.

– Thật hay giả? Chỉ sợ biết người biết mặt nhưng không biết lòng, trước kia không phải là y vẫn ở chung hòa thuận với chúng ta sao?

Tư Không Vô Úy nhìn Vương Việt Thiên bên kia chép miệng, quay đầu lại đe dọa:

– Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám có mưu đồ bất chính đối với ta, ta sẽ đập một chùy cho ngươi thành bánh thịt. Ngươi cũng đã thấy uy lực của Trấn Sơn Chùy này, có thể khắc chế Linh Ảo Xích của ngươi!

Nếu như Triệu Linh Đồ có thể sống lại nhất định sẽ nói cho Tư Không Vô Úy, nói ngươi suy nghĩ quá nhiều, Trấn Sơn Chùy căn bản không cách nào khắc chế Linh Ảo Xích.

Triệu Phi liếc mắt, khoát tay giải thích:

– Tư Không, ngươi hãy nghe ta giải thích. Ai cũng muốn trong tay mình có ba món pháp bảo, nhưng nếu tập trung vào tay của một người sẽ không cách nào hoàn toàn phát huy uy lực ba món bảo vật. Một người đồng thời thao túng ba món pháp bảo nhị phẩm cao cấp sẽ cực kỳ tiêu hao pháp lực, không chịu đựng được bao lâu. Huống chi hai chúng ta không dùng được Huyền Âm Bảo Kính, Miêu huynh đệ đã nhìn thấu điểm này rất rõ ràng.

– Mỗi người chúng ta giữ một món pháp bảo như vậy, lấy sở trường bù cho sở đoản, phối hợp với nhau mới có thể chân chính phát huy uy lực ba món bảo vật đến mức tận cùng, chỉ có ba người chúng ta đoàn kết lại với nhau mới có khả năng sống rời đi Tinh Tú Hải cao nhất. Nếu uy lực ba món bảo vật liên hiệp cũng không thể sống sót rời đi, vậy một người giữ ba món bảo vật trong tay thì có ích gì, lúc ấy chỉ có làm mồi cho người khác tranh cướp.

– Cho nên chúng ta quyết không thể lại xuất hiện nội loạn, làm ra chuyện tiêu hao thực lực mình. Lui một vạn bước mà nói, cho dù là muốn nội loạn cũng tuyệt đối không phải là bây giờ, giống như Miêu huynh đệ nói câu nói kia, đồng sinh cộng tử chín năm, dành lại một năm cuối cùng trở mặt thành thù!

– Biết là tốt rồi!

Tư Không Vô Úy hừ hừ hai tiếng, bất quá sắc mặt chợt vui mừng, quay người bỏ chạy, để lại một câu:

– Ta đi thử một chút uy lực Trấn Sơn Chùy!

Triệu Phi xem thử Linh Ảo Xích trên tay, cảm thấy có hơi ngứa tay, cũng đi theo ra ngoài.

Ánh mắt Thích Tú Hồng bên cạnh quan sát Miêu Nghị chợt lộ vẻ khác thường, coi như hôm nay hiểu thêm về hắn một chút. Hai món pháp bảo nhị phẩm cao cấp, Miêu Nghị lại có thể khẳng khái đưa ra như vậy, tính tình hắn quả thật vô cùng quyết đoán.

Miêu Nghị cũng chậm rãi thở ra một hơi thật dài, ai cũng thích bảo vật, nhưng có những khi phải cho đi mới được nhận lại, nhất định phải có chỗ dựa bên cạnh mình. Dựa vào tu vi hắn hiện tại ôm ba món bảo vật chỉ có con đường chết, không cần thiết ôm khư khư bảo vật không buông, nên buông thì phải buông, bằng không về sau tai họa không ngừng.

Quay đầu lại nhìn về phía thi thể Vương Việt Thiên, trong lòng cảm khái vạn phần, hắn có hơi tưởng nhớ lão Bạch, lão Bạch truyền cho hắn công pháp tu hành thật sự là đã giúp hắn rất nhiều. Bao nhiêu lần cũng là dựa vào công pháp tu luyện này tránh được một kiếp, nếu không hắn đã chết không biết bao nhiêu lần, làm sao có thể sống tới ngày nay.

Nghĩ đến nam nhân phong hoa tuyệt đại, khí chất cao nhã như ngồi trên mây kia, Miêu Nghị không khỏi thở dài một tiếng. Đảo mắt đã nhiều năm như vậy, tuổi thọ của người phàm là có hạn, hẳn là lão Bạch đã sớm ra đi, đáng tiếc không thể gặp y một lần cuối.

Ùng ùng! Bên ngoài truyền tới tiếng nổ vang dội đất rung núi chuyển, kéo suy nghĩ Miêu Nghị trở lại thực tại.

Hắn đi tới bên cạnh thi thể Vương Việt Thiên, thu thập nhẫn trữ vật các loại, sau đó quay đầu nói với Thích Tú Hồng:

– Đổi sang động khác ở.

Thích Tú Hồng gật đầu đáp ứng, hai người đi ra ngoài động, chỉ thấy thanh cự chùy trong tay của Tư Không Vô Úy ném vào ném ra mang theo sấm gió ầm ầm, từng ngọn núi bị đập tan tành, uy lực hết sức kinh người.

Giữa không trung cũng có hàng ngàn hàng vạn bóng Linh Ảo Xích quanh quẩn bay lượn, khí thế cũng hết sức kinh người.

Thấy Miêu Nghị đi ra, hai người thu bảo vật vui vẻ đi tới, có thể nhìn ra được rất hài lòng.

Tư Không Vô Úy vẫy vẫy Trấn Sơn Chùy đã thu nhỏ trong tay, lên tiếng bình phẩm:

– Thứ này rất tốt, chỉ là thiếu hụt sự linh hoạt. Sau khi phóng đại muốn cầm lâu trên tay làm vũ khí là không có khả năng, quá nặng. Bằng không cầm Trấn Sơn Chùy này ngồi trên long câu đối chiến với địch là vô cùng tuyệt diệu, đáng tiếc chỉ có thể đứng dưới đất mà đập, cố gắng dùng tạm vậy…

– Vậy thì dùng tạm đi…

Miêu Nghị phụ họa y một câu, sau đó đổi chủ đề:

– Bây giờ trên đảo chỉ có mấy người chúng ta, vì để ngừa vạn nhất, chúng ta phải chuẩn bị trước một chút…

Nói đến chính sự, Triệu Phi thu nụ cười, cũng thu Linh Ảo Xích vào, hỏi:

– Chuẩn bị thế nào?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 20/09/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 11
Tất cả đều không nghĩ ra, một cảm giác khó hiểu tràn ngập cả đại hội giám bảo, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ hồ nghi nhìn về phía Tiên quốc. Đang! Một tiếng nổ rung trời vang lên, thu hút mọi người vội vàng nhìn về phía Linh Lung Bảo Tháp trên không trung, ngay cả Âu Dương Quang cũng tạm thời dừng cơn lửa giận nhìn lại. Chỉ thấy Miêu Nghị xông lên Linh Lung Bảo Tháp đang phản chiếu bảo quang màu tím tức giận đập phá một cái, nhưng Linh Lung Bảo Tháp dừng trên không trung cũng không có phản ứng, chân chính là kiến càng lay cây không biết tự...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Giang Nam – Quyển 13
Huyền Minh Nguyên Giới, Tịch Ứng Tình cũng nhận được Giang Nam Tinh Quang Thần Đế hóa thân truyền đến chút ít kiến thức lĩnh ngộ kia, ánh mắt chớp động, vỗ tay cười nói: Thánh tông ta thực lực thấp kém, hôm nay rốt cục có thể nhiều ra một nhóm lớn Thần Ma! Giang Nam sợ hết hồn, vội vàng nói: Ngươi tính toán mang bao nhiêu người đi Bỉ Ngạn thế giới? Tự nhiên là càng nhiều càng tốt! Tịch Ứng Tình rất có phong phạm lão đại của Thí Thần Cốc, cười nói: Phàm là Thiên Cung cảnh giới, hết thảy mang đi qua, bảo đảm sau khi trở về...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Lăng Tiếu – Quyển 12
Năng lượng thanh thuần khiến Lưu Quần lập tức tách ra từng đoàn từng đoàn thanh mang đầm đặc, khí thế của hắn càng không ngừng tăng lên, mà thân thể tràn ngập già yếu trước kia của hắn rõ ràng cũng khôi phục được không ít sinh cơ. Lưu Quần nhịn không được quát to một tiếng, một đạo thanh mang từ tay hắn bắn ra ngoài, một ngọn núi ở không xa lập tức bị hắn phá hủy. Ha ha, ta lại cảm thấy được sức sống đã mất từ lâu rồi. Lưu Quần cười to nói, tiếp theo trở lại trước mặt Lăng Tiếu lần nữa khom người nói: Lưu Quần thề chết...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng