Sương mù yêu dị thu liễm vào bên trong hồ lô, Miêu Nghị, Triệu Phi, Tư Không Vô Úy, Thích Tú Hồng, Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân biến mất không thấy, đều biến mất theo sương mù yêu dị kia.
Tranh thủ lúc rảnh tay nhìn về phía này, bọn Cổ Tam Chính chấn động khó có thể hình dung. Đây rốt cục là bảo vật gì, vì sao thứ gì cũng có thể thu được?!
Trong lòng ba người chỉ có thể khen ngợi, không hổ là người Vạn Yêu Thiên, không phải mình có thể ngăn cản.
– Chạy mau!
Cổ Tam Chính quát to một tiếng, còn đánh gì nữa, chạy mau mới là lựa chọn sáng suốt.
Ba người lập tức bỏ qua không đuổi giết tàn địch, xông về phía bờ biển thật nhanh, sau đó bay lên không thu vật cỡi lại, đáp xuống mặt biển chạy như điên.
– Đuổi!
Bạch Tử Lương thu hồ lô vung tay lên, dẫn người nhanh chóng điên cuồng đuổi theo.
Trên mặt biển, bọn Cổ Tam Chính đang chạy thục mạng, Đàm Lạc gấp giọng nói:
– Chúng ta chạy như vậy không được, Phiên Vân Phúc Vũ Thú có thể đằng vân giá vũ phi hành, lướt sóng mà đi càng không nói, chúng ta chạy không thoát nó đâu…
Diệp Tâm tức giận nói:
– Kham Loạn hội không cho phép sử dụng vật cỡi có thể bay được, Lục Thánh định ra quy tắc, bản thân bọn họ lại không tuân thủ, há đâu có lý như vậy!
– Đàm Lạc, trước đó thuật pháp ngươi thổi địch khống chế tinh cầm kia có phải là Thiên Cầm Vạn Thú Diệu Âm đại pháp của Ngự Thú môn các ngươi không?
Cổ Tam Chính hỏi.
– Ta biết ngươi có ý gì, ta chỉ tu luyện đại pháp kia tới tầng hai, thao túng một ít vật nhỏ còn tạm được, ngay cả long câu cũng không khống chế được, càng không cần phải nói khống chế Phiên Vân Phúc Vũ Thú.
Đàm Lạc lắc đầu nói.
Cổ Tam Chính quay đầu lại liếc nhìn truy binh, cao giọng nói:
– Bây giờ không quản được nhiều như vậy, bất kể biện pháp gì cũng phải thử một chút xem sao.
Đàm Lạc cười khổ một tiếng, cũng chỉ có thể cố gắng thử xem còn nước còn tát. Y bèn lấy ống địch màu cổ đồng kia ra, để trên môi thổi lên, tiếng địch hoặc êm ái du dương, hoặc sắc bén chói tai vang vọng trên mặt biển.
Phiên Vân Phúc Vũ Thú quả nhiên danh bất hư truyền, cước lực không phải long câu có thể so sánh, Bạch Tử Lương đã bỏ rơi đám tùy tùng lại phía sau, phi vó lướt sóng mau chóng đuổi, bất kể là trên bờ hay dưới biển, tốc độ vẫn không giảm.
Mắt thấy khoảng cách từ từ rút ngắn, ai ngờ trước mặt đột nhiên vang lên một tràng tiếng địch cổ quái, tốc độ Phiên Vân Phúc Vũ Thú rõ ràng giảm xuống. Bạch Tử Lương đang vô cùng kinh ngạc, Phiên Vân Phúc Vũ Thú lại càng trở nên nóng nảy hơn, chạy loạn trên biển không còn theo đúng phương hướng truy kích bọn Cổ Tam Chính, thỉnh thoảng ngửa đầu rống giận, tựa hồ muốn thoát khỏi thứ gì trói buộc.
Đám người Lam Tố Tố sau đó chạy tới cũng kinh hãi, không biết vì sao Phiên Vân Phúc Vũ Thú phát cuồng, lại không nghe chủ nhân thao túng.
Lam Tố Tố chợt nhìn về phía tiếng địch truyền tới, lớn tiếng nói:
– Thiếu chủ, là tiếng địch kia giở trò quỷ, mau thu linh thú.
Thật ra thì Bạch Tử Lương đã sớm biết là tiếng địch giở trò quỷ, chẳng qua là muốn xem thử Phiên Vân Phúc Vũ Thú có thể vượt qua được tiếng địch kia không. Đường đường Phiên Vân Phúc Vũ Thú làm sao có thể bị tiếng địch nho nhỏ như vậy quấy nhiễu.
Thế nhưng thấy bây giờ khó có thể trấn an Phiên Vân Phúc Vũ Thú được, Bạch Tử Lương không thể không thu nó vào trong túi linh thú.
– Đuổi!
Bạch Tử Lương có vẻ thẹn quá hóa giận, bỏ qua ưu thế tốc độ vật cỡi, dẫn dắt người phi độ đạp sóng mau chóng đuổi theo.
Ba người Cổ Tam Chính thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại có thể nói là niềm vui bất ngờ. Không cần phải nói, nhất định là Đàm Lạc thổi Thiên Cầm Vạn Thú Diệu Âm đại pháp sinh ra tác dụng.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Đàm Lạc cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, không ngờ rằng phương pháp ngự thú của Ngự Thú môn cũng có tác dụng với vật cỡi của Yêu Thánh Cơ Hoan, chuyện này có khả năng sao???
Tu sĩ tới tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, tu vi cao nhất cũng chỉ là Thanh Liên cửu phẩm, tu vi ba người Cổ Tam Chính đã coi như là cao cấp nhất trong số tu sĩ dự hội. Bạch Tử Lương không có cước lực vật cỡi Phiên Vân Phúc Vũ Thú tương trợ, ba người bọn họ không sợ y đuổi kịp mình.
Đối phương thu hồi linh thú, Đàm Lạc cũng dừng thổi địch, ba người cùng nhau chạy như điên trên biển.
– Đàm Lạc, ngươi giỏi thật, ngay cả linh thú Vạn Yêu Thiên cũng có thể hàng phục.
Diệp Tâm vui mừng tán dương.
– Nào có hàng phục, các ngươi cũng nhìn thấy rõ ràng là không hàng phục được, chẳng qua chỉ sinh ra một ít quấy nhiễu đối với nó. Chuyện này ta luôn cảm thấy có vẻ không đúng lắm, Thiên Cầm Vạn Thú Diệu Âm đại pháp của ta bất quá tu luyện tới tầng hai, không thể quấy nhiễu được linh thú như vậy, chỉ có thể có tác dụng với một số linh thú còn nhỏ…
Nói tới chỗ này, Đàm Lạc chợt ngẩn ra, không ngừng quay đầu nhìn lại.
Cổ Tam Chính hỏi:
– Sao vậy, không cần suy nghĩ nhiều quá, chỉ cần có tác dụng, đối với chúng ta chính là chuyện tốt.
– Ta hiểu ra rồi!
Đàm Lạc đột nhiên giơ tay lên vỗ trán một cái.
Diệp Tâm kỳ quái hỏi:
– Ngươi hiểu cái gì?
Đàm Lạc cười ha hả nói:
– Ta biết rồi, đây không phải là vật cỡi của Yêu Thánh Cơ Hoan, mà là ấu thú Phiên Vân Phúc Vũ Thú, cũng không phải là Phiên Vân Phúc Vũ Thú trưởng thành, còn chưa tới mức có thể đằng vân giá vũ. Trước đó ta còn kỳ quái không hiểu, Lục Thánh định ra quy tắc không thể mang theo pháp bảo nhị phẩm trở lên và vật cỡi có thể bay tới tham dự, vì sao Lục Thánh lại tự phá hỏng quy tắc do mình định ra. Thì ra chỉ là ấu thú, chẳng trách nào bị Diệu Âm đại pháp của ta quấy nhiễu.
– Thì ra là như vậy!
Cổ Tam Chính và Diệp Tâm cũng nhìn nhau cười một tiếng, Diệp Tâm lộ ra nụ cười rạng rỡ hiếm thấy:
– Xem ra vận may của chúng ta không phải là tầm thường, như vậy cũng có thể thoát được…
– Chỉ sợ như vậy cũng không phải chuyện gì tốt…
Đột nhiên Đàm Lạc lại lắc đầu cười khổ một tiếng.
Cổ Tam Chính hỏi:
– Vì sao vậy?
Đàm Lạc than thở:
– Lục Thánh đều phái đệ tử mới tới Tinh Tú Hải Kham Loạn hội quyết cao thấp một phen, vị sau lưng đuổi chúng ta kia bị ta tìm được sơ hở, chắc chắn bất lợi đối với chuyện y tranh hùng với người của năm thánh còn lại phái tới, như vậy y sẽ quyết giết chết ta cho bằng được. Hiện tại chỉ sợ mục tiêu đầu tiên mà bọn họ đuổi giết không phải ngươi, mà là biến thành ta, rất có thể sẽ truy đuổi chúng ta nhất quyết không tha!
Cổ Tam Chính và Diệp Tâm ngơ ngác nhìn nhau, nghe y nói như thế cũng suy đoán tám chín phần mười là như vậy.
– Chẳng qua là hồ lô trên tay người nọ thật lợi hại, nếu không chưa chắc chúng ta sợ y!
Diệp Tâm hừ một tiếng, có hơi không phục.
– Người ta có thể đại biểu Vạn Yêu Thiên tham dự, tự nhiên sẽ có bảo vật lót đáy hòm, nếu không làm sao tranh phong!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 20/09/2019 03:36 (GMT+7) |