Miêu Nghị - Quyển 6

Phần 93

Sau đó Miêu Nghị chọn một động quật để ở, bên cạnh động Yến Bắc Hồng đang ở, dù sao động bỏ trống bên trong sơn trại này còn nhiều.

Sau khi dẫn Miêu Nghị vào trong động, Yến Bắc Hồng lại nhanh chóng truyền âm nói:

– Ước định một canh giờ sau, lúc ấy ta sẽ làm ra động tĩnh tụ tập bọn họ lại với nhau, lão đệ hãy chờ thời cơ động thủ. Nhớ lấy, phương pháp này chỉ có thể sử dụng một lần, nếu như lão đệ thất thủ, chúng ta cũng chỉ có thể chạy trối chết!

Phải bỏ chạy trối chết sao?! Miêu Nghị cả kinh, vội hỏi:

– Huynh nói không rõ ràng, làm sao đệ nắm chắc được?

– Ta sợ nói ra đến lúc đó lão đệ giả bộ không giống!

Yến Bắc Hồng truyền âm thốt ra mấy chữ: Vân Phi Dương tới!

Miêu Nghị nhất thời chợt hiểu ra, đúng là biện pháp này chỉ có thể dùng một lần, nếu để cho bọn Tống Trạch Minh phát hiện là tin tức giả, nhất định sẽ đoán được hai người lòng mang ý xấu, tất sẽ không cho hai người bọn họ trở thành hậu hoạn ở bên người, thật đúng là phải chạy trốn giữ mạng.

Thấy hắn đã hiểu, Yến Bắc Hồng nhanh chóng xoay người đi. Y đang phiên canh gác, không tiện ở lâu.

Miêu Nghị khoanh chân ngồi trên giường đá, yên lặng tính toán thời gian, ngưng thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Một canh giờ đã qua, thình lình bên ngoài truyền tới tiếng vó long câu dồn dập, Miêu Nghị lập tức mở mắt, thật là đúng lúc, quả nhiên đã tới.

Quả nhiên, thình lình bên ngoài vang lên thanh âm của Yến Bắc Hồng kêu gấp:

– Địch tấn công! Địch tấn công!

Bên trong động phủ lập tức có động tĩnh, Miêu Nghị cũng nhanh chóng đi ra ngoài, chỉ thấy mọi người bên ngoài đã nhanh chóng nhảy lên vật cỡi của mình, Tống Trạch Minh cũng đi ra, rốt cục không còn nấp trong bức màn trướng đen kia nữa.

Miêu Nghị cũng nhanh chóng tìm được Hắc Thán tung mình lên, động tác hơi chậm, bọn Tống Trạch Minh đã khoác chiến giáp lên người cầm vũ khí tụ tập lại với nhau.

– Tình huống thế nào?

Tống Trạch Minh lớn tiếng quát hỏi Yến Bắc Hồng.

Yến Bắc Hồng lộ vẻ nóng nảy, phất tay chỉ:

– Tới rồi, ma đầu Vân Phi Dương kia lại đuổi tới, đã lên bờ từ hướng Tây Bắc rồi!

Mọi người kinh hãi, thật sự là bị Vân Phi Dương làm cho kinh sợ, đâu còn có lòng dạ nào nghĩ đến chuyện khác, Tống Trạch Minh vung tay lên:

– Nơi đây không thích hợp ở lâu, ra bờ biển đi!

Vật cỡi mọi người vừa động, Miêu Nghị đi ở sau cùng đã lật tay gọi ra Huyền Âm Bảo Kính. Lập tức khí âm sát nồng đậm phun ra điên cuồng từ sau lưng mọi người, nhất thời bao phủ hết thảy bên trong sương mù xám, ngay cả Yến Bắc Hồng cũng không thoát khỏi.

Yến Bắc Hồng lặng lẽ chú ý phản ứng Miêu Nghị có thể nói giật mình kinh hãi, trong lúc vừa kinh ngạc vừa sợ hãi đã bị khí âm sát phun ra bao phủ vào trong.

Bọn Tống Trạch Minh Lâm vào trong âm hàn cực độ vô cùng kinh hãi, thế nhưng đang đưa lưng về phía Miêu Nghị nên không còn kịp xoay người tránh né. Ai nấy kinh hoảng không còn ý thức, bị khí âm sát phun trúng từng người một theo quán tính vật cỡi chúi về phía trước ngã xuống, Yến Bắc Hồng cũng không ngoại lệ.

Khí âm sát chui trở vào trong Huyền Âm Bảo Kính, Miêu Nghị một tay cầm Nghịch Lân thương, một tay cầm Huyền Âm Bảo Kính lạnh lẽo quét nhìn nhân mã ngã đầy đất. Mặt đất trắng như tuyết một mảng, bọn Tống Trạch Minh cũng bị băng sương thật dày trắng xóa bao quanh, nhân mã đông cứng dưới đất.

Miêu Nghị nhảy xuống ngựa đỡ Yến Bắc Hồng dậy, thi pháp tiêu trừ khí âm sát trong cơ thể y.

Yến Bắc Hồng dần dần tỉnh lại từ từ mở hai mắt ra, thấy Miêu Nghị đang nhìn mình cười quỷ quyệt, không khỏi trợn trừng mắt.

Không chờ cho y nổi giận, Miêu Nghị vội vàng cười giải thích:

– Ai bảo huynh không tìm vị trí tốt một chút tránh né, Huyền Âm Bảo Kính của đệ công kích không phân biệt địch hay bạn, nếu muốn tránh né huynh sẽ có khả năng bỏ sót địch nhân tạo nên phiền phức, không phải là đệ cố ý muốn chơi huynh…

Đầu óc Yến Bắc Hồng còn có hơi mơ hồ, theo bản năng còn run run mấy cái, dần dần định thần lại, chậm rãi bò dậy, nhanh chóng quan sát bọn Tống Trạch Minh thế nào. Xem ra y quan tâm nhất chính là Miêu Nghị có đắc thủ hay không, mình chịu thiệt một chút không sao cả.

Thấy đất đầy sương trắng, nhân mã bọn Tống Trạch Minh cũng bị đông cứng trên mặt đất, Yến Bắc Hồng lại khẽ run lên, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả như điên:

– Vân Hoa tông muốn đưa mỗ vào chỗ chết, đáng tiếc mạng Yến mỗ còn chưa tuyệt! Chờ đó cho ta, sớm muộn gì Yến mỗ cũng sẽ bằm thây các ngươi, sớm muộn cũng sẽ đạp bằng môn phái cổ xưa truyền thừa mấy vạn năm của các ngươi!

Vừa quay đầu lại thấy Miêu Nghị cứu tỉnh vật cỡi của mình dẫn tới, Yến Bắc Hồng run rẩy theo bản năng:

– Lão đệ, mới vừa rồi ngươi dọa ta thật khổ, ta còn tưởng rằng ngươi muốn tận diệt cả ta. Thân thể ta sẽ không có di chứng về sau chứ, vì sao vẫn còn lạnh run như vậy?

– Có thể trong cơ thể còn có chút âm khí chưa trừ sạch sẽ, tự huynh thi pháp khu trừ là được, không có việc gì, nhiều lắm là hơi tổn thương chút nguyên khí.

Miêu Nghị dứt lời rút bảo kiếm ra, chuẩn bị nhất nhất giết chết bọn Tống Trạch Minh. Nếu đã động thủ, hắn cũng không muốn để lại hậu hoạn, cũng là người tàn độc!

– Khoan hãy động thủ!

Yến Bắc Hồng giơ tay quát lên.

Miêu Nghị đang định chém xuống quay đầu nhìn lại, cau mày hỏi:

– Sao hả, huynh còn muốn giữ mạng cho bọn họ sao? Yến Đại ca, thứ cho đệ nói thẳng, nếu đã động thủ cũng không cần khách sáo. Giữ bọn họ lại nói không chừng là tự tìm phiền phức.

– Ta không phải có ý này, lão đệ bớt giận!

Yến Bắc Hồng sải bước đi tới, lộ vẻ hưng phấn hỏi:

– Có phải bọn họ còn chưa chết hay không?

– Tạm thời hẳn là không chết được, thời gian dài khó nói.

– Phải chăng là còn có thể cứu sống giống như ta lúc nãy?

– Phải thì sao?

Miêu Nghị nghi ngờ nói:

– Chẳng lẽ huynh muốn đệ cứu bọn họ tỉnh lại?

Yến Bắc Hồng giơ tay lên đè bảo kiếm của Miêu Nghị xuống, vỗ vỗ vào cổ tay hắn, sau đó quay đầu lại quét nhìn đám người Tống Trạch Minh đang đóng băng dưới đất một cái, lộ vẻ quỷ dị nói:

– Những năm qua những người này quát tháo làm nhục ta, không xem ta như con người. Mà ta vì có thể sống sót ở Tinh Tú Hải nên cũng chỉ có thể im hơi lặng tiếng, há có thể tha cho bọn họ. Chẳng qua là để cho bọn họ chết đi dễ dàng như vậy không khỏi quá tiện nghi cho họ, giao họ cho ta xử lý đi!

Miêu Nghị liếc y trên dưới một lượt, hắn vẫn cảm thấy Yến Bắc Hồng có hơi cổ quái, không nói được cụ thể là gì, cho người ta cảm giác hỉ nộ vô thường. Bất quá nếu Yến Bắc Hồng đã nói như vậy, Miêu Nghị cũng gật đầu một cái không nói gì, bèn thu bảo kiếm.

Rồi lại thấy Yến Bắc Hồng lấy ra thanh đại đao bản rộng của y, thân hình thấp thoáng liên hồi, chắt đứt tay chân bọn Tống Trạch Minh. Như vậy cho dù là bọn họ có sống lại cũng đã trở thành tàn phế, sẽ không có nguy hại gì.

Miêu Nghị thấy vậy cau mày, không biết rõ rốt cục Yến Bắc Hồng hận những người này tới mức nào, muốn giết cứ giết, cần gì phải làm ra chuyện tàn nhẫn như thế.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 20/09/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hàn Lập – Quyển 18
Phần 93 “Hàn tiền bối nói đúng rồi! Lúc này đây, bất cứ ai đảm nhiệm chức vị Linh Hoàng này e rằng sẽ gặp phải cảnh cửu tử nhất sinh, ở trường ma kiếp phía trước rất có khả năng sẽ đối diện nguy hiểm mà ngã xuống. Ắt hẳn Liễu di cũng biết, gia tổ mẫu từng là ký danh đệ tử của Mạc Giản Ly tiền bối, cho dù sau này đạt thành một gia tộc hàng đầu đi nữa, vẫn kính lễ sư đồ đối với Mạc tiền bối. Mới vài năm trước, đột nhiên Mạc tiền bối mang thương tích ghé qua Diệp gia, đã ở lại Diệp gia cùng gia tổ mẫu bàn chuyện...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Quan Trường – Quyển 15
Phần 93 Tỉnh ủy. Trong phòng làm việc của Bí thư tỉnh ủy, đang tổ chức hội nghị công việc Bí thư, đề tài thảo luận chủ yếu là xem xét bản dự thảo phương án điều chỉnh nhân sự. Tham gia hội nghị bao gồm Bí thư Tỉnh ủy Khâu Nhân Lễ, Chủ tịch tỉnh Tôn Tập Dân, Phó bí thư tỉnh ủy Hạ Tưởng, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Liêu Đắc Ích và Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Hạ Lực. Hà Lực vẻ mặt mệt mỏi tựa như thiếu ngủ, mà Liêu Đắc Ích lại đối lập rõ rệt, tinh thần sáng láng, tinh lực dư thừa. Còn Tôn Tập Dân cùng Hạ Tưởng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Phần 71 Với độc châm do sư phó tỷ tỷ cấy vào cơ thể Ngọc Già, tánh mạng nàng chỉ còn vài ngày nữa. Nhìn ánh mắt phờ phạc của Ngọc Già, trong lòng Lâm Vãn Vinh như bị ngàn cân cự thạch đè lên, hít thở khó khăn, mãi lâu sau vẫn không nói nên lời. Oa lão công, ta hỏi ngươi một việc! Ngọc Già nhìn hắn hỏi. Lâm Vãn Vinh thở dài, nắm chặt bàn tay, giữa ngón tay ẩn ẩn màu đỏ bầm: Nếu ngươi không gọi tên Đột Quyết của ta, ta có thể trả lời ngươi mười việc! Ta gọi là việc của ta, liên quan gì đến ngươi? Ngươi không...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng