Trong đó có duy nhất một nữ nhân Diệp Tâm, thấy những người này cảm thấy hết sức hứng thú với chuyện đánh mông nữ nhân, âm thầm thóa mạ, quả thật là một đám nam nhân thối…
Miêu Nghị sợ bọn họ suy nghĩ nhiều, lập tức phất tay nói:
– Mọi người chia đồ, chia đồ đi, coi như là của đi thay người. Nàng lấy số của cải này cũng có trách nhiệm của nàng, có nàng cản trở thế lực của năm nhà kia, chúng ta cũng được yên lòng.
Vừa nói như vậy, mọi người suy nghĩ một chút thấy cũng phải, tâm lý cũng trở nên cân bằng. Chỉ bằng vào bọn họ sẽ không thể nuốt trôi những thứ này, không có Nguyệt Dao Tiên Tử cản trở, một khi năm nhà kia tìm tới cửa, cho dù là bọn họ nuốt vào rồi cũng phải nhả ra, nói không chừng còn liên lụy tới tính mạng, quả thật là của đi thay người.
Nói đến chia đồ, Miêu Nghị nhớ tới một người, bèn nói với mọi người:
– Bất kể mọi người tu vi cao thấp, đồ chia đều, bất quá phải chia thêm một phần…
Tư Không Vô Úy lập tức phất tay nói:
– Ngươi hẳn nên được thêm một phần, đừng nói lấy thêm một phần, lấy thêm vài phần cũng được. Những thứ này chủ yếu nhờ công lao ngươi lấy được, chúng ta chỉ là hưởng chút vinh quang mà thôi, nhiều đồ như vậy chia ra thêm một chút cũng còn lại không ít.
Những người khác cũng gật đầu tán thành, mọi người còn không tới nỗi không phân rõ nặng nhẹ. Khoan nói đến chuyện khác, có những thứ có mạng lấy cũng phải còn mạng mới hưởng thụ được. Sau này muốn vượt qua bình yên còn phải nhờ Miêu Nghị tọa trấn, bằng không tại sao những kẻ bị bắt chẹt kia phải im hơi lặng tiếng ngoan ngoãn giao ra, chính là vì bảo vệ tính mạng.
Có tài không mệnh, tài mệnh đều không, có mệnh không tài, sớm muộn sẽ đến! Đây là pháp tắc bảo vệ tính mạng trong giới tu hành, giống như thời điểm Miêu Nghị mới vừa gặp phải Yêu Nhược Tiên, người ta cướp vật của hắn hắn cũng không tức giận. Không thể nào sính cái dũng kẻ thất phu liều mạng với Yêu Nhược Tiên, nếu thật sự làm như vậy, coi như cái gì cũng không có.
Miêu Nghị khoát tay nói:
– Ta không phải có ý này, thật ra thì lần này còn có một người ra sức, chẳng qua là các ngươi không nhìn thấy mà thôi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Cổ Tam Chính hỏi:
– Không biết là người nào?
– Yến Bắc Hồng!
Miêu Nghị báo ra cái tên này xong cười nói:
– Là một vị lão huynh đệ của ta, cũng là tu sĩ Tiên Quốc, vốn là muốn cùng nhau trở về với ta từ trận doanh Ma Quốc bên kia, nhưng bị ta mượn tên của y, để cho y tạm thời ở bên trận doanh Ma Quốc nhẫn nại. Ta mượn tên của y làm chuyện xấu như vậy đã làm hỏng danh tiếng y, nói không chừng còn gây ra phiền phức cho y, lúc chia đồ cũng nên chia cho y một phần.
Thì ra là như vậy! Tất cả mọi người gật đầu một cái, Triệu Phi nói:
– Ngươi xem đó mà làm là được.
Chuyện này quyết định như vậy, tất cả của cải chia làm chín phần, dù sao Yến Bắc Hồng không đích thân tham gia mạo hiểm, chỗ nào chia không đều, Miêu Nghị lại làm chủ chia cho Yến Bắc Hồng ít hơn một chút. Tỷ dụ như còn lại mười bảy món pháp bảo nhị phẩm cao cấp, tám người có mặt tại trường mỗi người được chia hai món, chỉ cho Yến Bắc Hồng một món, những thứ khác có số lẻ lại thuộc về Yến Bắc Hồng.
Chia ra mỗi phần như vậy, mỗi người xấp xỉ được mười lăm vạn Nguyện Lực Châu hạ phẩm, bốn mươi bốn vạn kim tinh, năm mươi bốn vạn viên yêu đan nhất phẩm, một trăm sáu mươi sáu món bảo vật nhất phẩm, ba ngàn năm trăm năm mươi lăm món bảo vật nhị phẩm. Pháp bảo nhị phẩm cao cấp trừ Yến Bắc Hồng ra mỗi người hai món, những vật phẩm linh tinh khác nhiều không đếm xuể.
Đến khi trời gần sáng cũng lười phân chia tỉ mỉ, tùy tiện gom tất cả những thứ linh tinh kể cả nhẫn trữ vật trong đó chia thành chín phần, mỗi người vơ một phần, không còn ai quan tâm tới số đồ nhỏ nhoi này nữa.
Tinh thần tám người vô cùng phấn khởi, Tư Không Vô Úy ở đó thỉnh thoảng cất tiếng cười hăng hắc, thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày đạt được nhiều của cải như vậy. Khoan nói chuyện khác, chỉ riêng hơn ba ngàn món bảo vật nhị phẩm được chia đã là một khoản khổng lồ, tới mức ngay cả tối nằm mơ cũng phải cười thầm.
Từ điểm lúc trước Miêu Nghị phải mất bao nhiêu của cải mới sắm được một bộ pháp bảo nhị phẩm cũng có thể biết được, hơn ba ngàn món bảo vật nhị phẩm này thừa sức làm ra hơn ba trăm bộ pháp bảo nhị phẩm.
Bì Quân Tử ôm một đống đồ cũng cảm thấy mình đang nằm mơ, trong lúc bất chợt mình lại giàu lên…
Đào Vĩnh Xuân cười tới mức không khép miệng lại được, thật ra tác dụng của lão trong đội ngũ này không bằng cả Bì Quân Tử, nằm mơ cũng không nghĩ tới Miêu Nghị lại chia cho lão một phần như mọi người, là chia đều, không phải là tùy tiện cho một chút.
Ba người Cổ Tam Chính hưng phấn, nhìn Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân, lại nhìn Miêu Nghị đứng ở cửa động hướng ra phía ngoài hết nhìn Đông tới nhìn Tây quan sát. Một số của cải khổng lồ như vậy ai mà không động lòng, ngay cả Nguyệt Dao Tiên Tử cũng bất chấp thân phận vơ vét một số, nhưng Miêu Nghị nói chia đều liền chia đều.
Chuyện làm cho ba người bất ngờ hơn nữa là, thậm chí ngay cả Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân cũng được Miêu Nghị chia đều một phần, ba người tự than thở không bằng lòng dạ rộng rãi phóng khoáng của hắn.
Ba người suy nghĩ một chút cũng cảm thấy nực cười, lúc trước bọn họ liều mạng muốn đuổi giết Miêu Nghị, hiện tại lại thành bằng hữu không hiểu vì sao, bây giờ không phải là bằng hữu thì là gì!? Hơn nữa còn là bằng hữu sinh tử chi giao, tựa hồ có thể hoàn thành nhiệm vụ sư môn căn dặn hay không đã không còn quan trọng.
Nhìn phản ứng hai tên yêu tu Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân, sợ là sau này Miêu Nghị lại có thêm hai vị bằng hữu yêu tu nữa.
Ánh mắt Triệu Phi nhìn về phía Miêu Nghị cũng bao hàm bùi ngùi cảm thán, những người Hồng Cân minh lúc trước phản bội Miêu Nghị, giờ ở nơi đâu??? Tóm lại không thấy một người nào trên hòn đảo này cả, ngược lại y và Tư Không Vô Úy nhất thời quyết định đi theo Miêu Nghị vẫn còn sống khỏe mạnh cho tới bây giờ. Hơn nữa nhìn tình hình trước mắt suy đoán cũng có thể thuận lợi sống rời đi Tinh Tú Hải, hôm nay còn thu hoạch được một khoản của cải thật lớn.
Chỉ cần có đầy đủ thời gian và hoàn cảnh an toàn, tài nguyên tu luyện hiện tại nắm trong tay hai người đủ cho bọn họ tu luyện tới Hồng Liên ngũ phẩm.
Vốn là còn một người theo Miêu Nghị, là nữ nhân, tên là Thích Tú Hồng! Triệu Phi suy nghĩ một chút cũng tiếc nuối một trận, đáng tiếc tu vi Thích Tú Hồng ở nơi hung hiểm này thật sự là quá thấp, chống đỡ thêm được nửa ngày thì hay quá, đáng tiếc ngay cả nửa ngày cũng không thể chịu đựng được, nếu chịu đựng được đã có thể sống tới bây giờ.
Cùng nhau sống rời đi Tinh Tú Hải, tay cầm thật nhiều tài nguyên tu hành, hẳn là nàng sẽ có tiền đồ tươi đẹp, đáng tiếc hết thảy không có cách nào cứu vãn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 25/09/2019 03:36 (GMT+7) |