Miêu Nghị - Quyển 7

Phần 3

Lão Tam thật sự đã trưởng thành, có chủ ý của mình, không còn là nha đầu đã từng bị người ức hiếp chạy về khóc tìm Đại ca nữa, không còn ai có thể dễ dàng ức hiếp nàng được nữa.

Yến Bắc Hồng len lén liếc nhìn Miêu Nghị, thầm nghĩ vị muội muội này của Miêu Nghị không phải là người dễ chọc.

– Chớ có lừa ta nữa, những nhà khác có thể đáp ứng dễ dàng như vậy sao, để ta đi tìm bọn Hắc Vô Nhai hỏi cho rõ ràng rồi hãy nói…

Vân Phi Dương nhanh chóng tìm cho mình bậc thang hạ đài, vung tay lên nói:

– Chúng ta đi!

Ai ngờ mới vừa đi tới cửa, sau lưng lại truyền tới thanh âm của Nguyệt Dao:

– Đứng lại!

Mấy người dừng bước, Vân Phi Dương xoay người cười nói:

– Nguyệt Dao muội tử, chẳng lẽ còn muốn giữ ta lại ăn cơm, có thể bồi tiếp Nguyệt Dao muội tử dùng cơm, ta sẽ rất vui lòng.

Nguyệt Dao đứng lên, hỏi:

– Lúc trước là ai nói Tư Đồ Tiếu và Phong Bắc Trần đánh không thắng Vân Ngạo Thiên, còn nói sư phó ta cũng không phải đối thủ Vân Ngạo Thiên?

Vân Phi Dương một vỗ ngực:

– Ta nói, sao hả, chẳng lẽ ta nói không phải là sự thật? Bọn sư phó ngươi vốn không phải là đối thủ của gia gia ta.

Nguyệt Dao đột nhiên ngạo nghễ nói:

– Theo ta được biết, Vân Ngạo Thiên cũng không phải là đối thủ sư phó ta.

– Nực cười, chuyện được thiên hạ công nhận cũng không phải mình nàng có thể đổi trắng thay đen.

Chuyện liên quan đến danh tiếng gia gia mình, thậm chí là danh tiếng Đại Ma Thiên, tự nhiên Vân Phi Dương phải ra sức tranh cho bằng được.

– Ta không muốn cãi vã với ngươi, ai lợi hại hơn không phải là tranh cãi là được. Ngươi đại biểu Đại Ma Thiên, ta đại biểu Thiên Ngoại Thiên, đánh một trận dĩ nhiên là có thể phân ra ai lợi hại hơn!

Nguyệt Dao lộ vẻ miệt thị Vân Phi Dương:

– Ngươi có dám đánh với ta hay không?

Vân Phi Dương lập tức trợn mắt nói:

– Đánh thì đánh, ta sợ nàng sao!

– Ta cũng không thể bởi vì ngươi nói hươu nói vượn mà đánh với ngươi một trận vô ích, thuận tiện lấy một vạn vòng định vị ra đánh cuộc, có được chăng?

Nguyệt Dao lại hỏi.

Một vạn… Vân Phi Dương ngớ người, nghĩ thầm vì sao nữ nhân này tỏ ra nắm chắc phần thắng như vậy… Ý niệm chợt lóe lên, cảm thấy không thể yếu thế, huống chi mình cũng không có gì phải sợ, lại ưỡn ngực nói:

– Đánh cuộc thì đánh cuộc, ai sợ ai!

– Vì phòng ngừa có người quỵt nợ, phải tìm vài người làm chứng tới.

Nguyệt Dao quay đầu lại nói:

– Lan Nhược, đi mời Hắc Vô Nhai và Phong Như Tu tới đây.

Lan Nhược nhanh chóng lĩnh mệnh rời đi.

Những người khác cũng lục tục rời phòng khách, không thể nào đánh ở chỗ này, nhà gỗ không thể nào chịu nổi.

Vân Phi Dương và Nguyệt Dao đứng đối diện nhau dưới chân núi, một người vô cùng phách lối, một kẻ thanh nhã như lan.

Chỉ chốc lát sau, một nam tử mặc hắc giáp tinh xảo, vai khoác áo choàng màu đen, đầu đội đầu khôi che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt đã tới.

Nam tử này cỡi một con sói dữ tợn màu đen, thân hình to lớn như trâu, miệng đầy nanh nhọn, có ba con mắt xanh biếc, nhìn có vẻ ghê rợn. Hai tay nam tử đeo đôi bao tay đầy vảy nhỏ li ti tinh xảo, toàn thân cơ hồ bịt kín gió thổi không lọt, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài. Ánh mắt y rất đẹp, cho người ta cảm giác thanh tịnh, làn da xung quanh mắt trắng khác thường.

Y dẫn mấy tên tùy tùng dong ruổi tới khiến cho người ta có cảm giác trong tà ác lại có thanh nhã, khí chất khó tả, chính là Hắc Vô Nhai con trai Hắc Vân.

Rất nhanh, bên kia lại có một tên đạo sĩ dung mạo thanh nhã thoát tục mặc bào đen cỡi một con tê giác lông vàng, dẫn mấy tên tùy tùng nhanh chóng chạy như bay tới, người tới chính là Phong Như Tu đệ tử Hoa Ngọc.

Hai người trước sau đến, Hắc Vô Nhai ngồi vững trên vật cỡi không tiếng, Phong Như Tu nhìn hai người đối diện mỉm cười nói:

– Nguyệt Dao, nàng cần gì so đo với loại người như Vân Phi Dương, sẽ tổn hại tới danh dự của mình…

Vân Phi Dương lập tức quay đầu rống giận:

– Lỗ mũi trâu, ngươi có ý gì?

– Bớt nói nhảm!

Nguyệt Dao lên tiếng nói:

– Bản tôn không rảnh giằng co với ngươi mãi, mau mau động thủ đi thôi!

Vân Phi Dương cỡi trên Phong Ma Ngưu thấy Nguyệt Dao đứng chắp tay, ngay cả vật cỡi cũng không cần, lời nói cử chỉ vô cùng kiêu ngạo, quả thật là không coi mình ra gì, không khỏi hận nghiến răng nghiến lợi hỏi:

– Nguyệt Dao, vật cỡi của nàng đâu? Nguyệt Dao khinh thường nói:

– Đối phó ngươi còn cần vật cỡi sao?

Vân Phi Dương giận quá hóa cười nói:

– Được, lát nữa nàng đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc, thua chớ kiếm cớ không chịu thực hiện đánh cuộc.

Nguyệt Dao lười dây dưa với y dưới mắt mọi người, đột nhiên bắn vút lên không, hai tay chắp sau lưng vung tay áo ra, sáu đạo lưu quang rời tay ra, hóa thành một vòng trăng khuyết hắc ngọc lơ lửng giữa không trung, vành trăng đỡ lấy đôi chân nàng lơ lửng.

Nếu không biết nàng là nữ giả nam trang, tình cảnh siêu phàm thoát tục này thật sự là quân tử như lan.

Chỉ thấy Nguyệt Dao thân trên không trung, năm ngón tay như ngọc bấm pháp quyết, một vòng trăng khuyết đột nhiên chậm rãi mở ra, nháy mắt hóa thành sáu cái vòng bao phủ nàng vào giữa.

Hết thảy người gần xa trên đảo lục tục nhìn về phía này, không biết bao nhiêu người hâm mộ pháp bảo của nàng, sắc mặt Vân Phi Dương cũng hơi biến.

Giữa không trung, sáu nguyệt luân đỡ chân Nguyệt Dao đột nhiên cấp tốc xoay tròn, thình lình đáp xuống, bắn thẳng về phía Vân Phi Dương bên dưới.

Mắt thấy thế công Nguyệt Dao hung mãnh, đột nhiên Vân Phi Dương lộ vẻ hung tợn, lật chưởng lấy ra pháp bảo tỳ hưu trong lòng bàn tay, tiện tay ném ra.

Pháp bảo tỳ hưu há miệng, trong nháy mắt hóa thành một cái túi miệng rộng, ngang trời bay tới, thu cả Nguyệt Dao lẫn sáu nguyệt luân của nàng vào trong.

Miệng túi vừa đóng, Vân Phi Dương bật cười ha hả nói:

– Muốn đấu với ta ư, Nguyệt Dao nàng còn non nớt lắm…

Trong nháy mắt xuất hiện kết quả này làm không ít người sắc mặt đại biến, Hắc Vô Nhai và Phong Như Tu động dung nhìn nhau, không nghĩ tới Vân Phi Dương còn có loại pháp bảo này.

Miêu Nghị lộ vẻ nôn nóng.

Ai ngờ Vân Phi Dương đang cười to không dứt đột nhiên vẻ mặt cứng đờ, xòe rộng bàn tay nhanh chóng chụp vào túi giữa không trung, thế nhưng đã chậm.

Một nguyệt luân xoay tròn đột nhiên phá vỡ miệng túi chui ra, bay vút lên không, cùng lúc đó túi kia chợt sụp đổ ầm ầm hóa thành một đám sương mù đen.

– Ngươi…

Bảo vật bị hủy, Vân Phi Dương giận quát một tiếng, sắc mặt đột nhiên chợt biến, Phong Ma Ngưu nhanh chóng quay đầu chở y nhanh chóng thoát đi, tựa hồ phát giác nguy hiểm to lớn.

Năm nguyệt luân cấp tốc xoay tròn bao bọc Nguyệt Dao lao ra khỏi sương mù đen, nhanh như điện chớp đuổi theo Phong Ma Ngưu đang chở Vân Phi Dương chạy trối chết.

Đây đã là ngự không phi hành mười phần, người xem cuộc chiến có kẻ tỏ ra hâm mộ, phần lớn cảm thấy phẫn hận bất công, đây có thể coi như là pháp bảo nhị phẩm sao???

Mắt thấy Nguyệt Dao cấp tốc đuổi theo sau, Vân Phi Dương xoay tay lại ném ra một cái bình bát, thanh quang chợt lóe, trong nháy mắt hóa lớn như một căn nhà, bắn nhanh về phía Nguyệt Dao.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 7
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 25/09/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lưu Phong – Quyển 3
Phần 3 Trương Trì nghe Tạ Thế Kiệt nói xong, cặp mắt to như mắt cừu bỗng chuyển động, lạnh lùng nói: “Tạ huynh nếu không muốn ở đây nghênh đón Phó soái đại nhân thì cũng có thể trở về.” Tạ Thế Kiệt cũng không để tâm đến thái độ của Trương Trì. Ngược lại mỉm cười: “Lữ Hổ là thân huynh đệ của Doanh quan đại nhân. Hắn không đến cũng là lẽ thường tình. Còn ta chỉ là một tham tướng nho nhỏ, đến lúc đó mắc phải tội coi thường quân lệnh thì không có ai đỡ cho cả.” Trương Trì do dự một lúc: “Tạ huynh, nghĩ lại ta và ngươi cũng là huynh đệ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Giang Nam – Quyển 25
Phần 3 Cuộc tranh đấu khí vận không nhỏ, Đạo Quân tiền sử chuyển thế hay tồn tại cường đại của Tiên giới đều chú trọng trận chiến đó, nên bọn họ dốc hết sức tu hành. Nếu không thì đẳng cấp như bọn họ vẫn có nguy hiểm sẽ chết. Nhưng bế quan thì bế quan, vẫn phải tiếp tục truyền giáo. Các cường giả đại giáo môn đi khắp thiên hạ, tuyên truyền giáo lí của mình, tranh giành giáo chúng, các trận dấu lớn nhỏ không dứt. Ban đầu chỉ là đánh lộn, nhưng xung đột cứ leo thang, dần đổ máu, tranh đấu kịch liệt hơn. Các đại giáo môn đánh nhau, đẳng cấp Tiên Vương...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Quan Trường – Quyển 9
Phần 3 Không cần bao lâu, nhiều nhất là sau hai năm, trong viễn cảnh quy hoạch sẽ có một đường sắt thông từ Bắc Kinh đến Đài Bắc sẽ được xây dựng, vừa đúng đi xuyên qua phía đông thành phố Lang, cũng vừa đúng vị trí Cổ Hướng Quốc đề xuất xây dựng một cây cầu vượt lớn. Bây giờ bắt đầu xây cầu, sau khi xây xong thì đường sắt cũng gần như bắt đầu khởi công, đến lúc đó cây cầu vượt vừa xây xong phải phá đi. Trong khoảng thời gian vừa xây vừa phá làm lãng phí rất nhiều sức người và của cải, đầu tư của Ủy ban nhân dân thành phố sẽ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng