Miêu Nghị - Quyển 7

Phần 34

Sau khi chọn xong chỗ ở báo lên, hết thảy thức ăn, rượu ngon nhắm tốt, tinh cung sẽ phái người đưa đến chỗ ở mọi người, bảo đảm ngon và đầy đủ.

Sau khi tuyên bố xong những chuyện này, người trấn giữ điện bèn dẫn người rời đi.

– Đi thôi, các huynh đệ Ma Quốc, ta đã chọn lựa xong chỗ ở cho các ngươi, đi theo ta!

Vân Quảng vung tay lên, bật cười ha hả dẫn dắt tu sĩ Ma Quốc rời đi.

Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân lộ vẻ đau khổ, quyến luyến không thôi liếc nhìn bọn Miêu Nghị, không thể không theo sau lưng Cơ Mỹ Mi rời đi.

Miêu Nghị lập tức truyền âm nói:

– Không cần lo lắng, Yêu Quốc muốn đối phó các ngươi cũng phải chờ tới sau này, ở chỗ này bọn họ vẫn không dám làm gì các ngươi.

Hai người quay đầu lại liếc nhìn, cũng chỉ có thể hy vọng như thế.

Ánh mắt Đường Quân quét qua các tu sĩ Tiên Quốc, cười nói:

– Các ngươi đi theo ta đi, ta cũng chọn giúp các ngươi chỗ ở rồi.

Dĩ nhiên là bọn Miêu Nghị đi theo. Chẳng qua là Nguyệt Dao đi ở phía trước thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía Yến Bắc Hồng, Hồng Trần Tiên Tử cũng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn một chút.

Đi theo sau lưng hai mỹ nữ như vậy vốn là một chuyện hưởng thụ thật to, ngắm thân hình kiều diễm của hai vị mỹ nữ tuyệt sắc từ phía sau lưng cũng hay, nhưng Yến Bắc Hồng lại bị hai người nhìn đến da đầu tê dại, toàn thân không được tự nhiên.

Bên Phật Quốc, thấy Bát Giới đi theo phía sau người Tiên Quốc giống như kẻ ngốc, Thất Giới Đại sư kêu gọi:

– Bát Giới, con đi đâu vậy?

– Ặc… Sư phó, mới tới Tây Tú Tinh cung, con đi dạo một vòng, lát nữa sẽ trở lại với các người.

Vừa dứt câu Bát Giới đã rẽ sang khúc quanh biến mất.

– Si nhi!

Thất Giới Đại sư cười khổ lắc đầu, tự nhiên y đoán được đồ đệ mình muốn làm gì.

Người chưa từng tới Tây Tú Tinh cung dĩ nhiên là không cách nào tưởng tượng, trên biển cả mênh mông lại có một cung điện khổng lồ hùng vĩ như vậy.

Cổ xưa, uy nghiêm, khí phái, tinh xảo hợp chung lại với nhau, kỳ hoa dị thảo, bốn mùa như Xuân, leo lên đình đài lầu các nhìn ra biển cả vô bờ bến ngoài xa, bầu trời xanh thấp tới mức dường như giơ tay ra là có thể chạm vào. Trời cao biển rộng cho người ta cảm giác như đang lơ lửng giữa đất trời, quả thật là cách xa trần thế.

Tu sĩ Tiên Quốc mới vừa chọn xong gian phòng của mình, bên ngoài đột nhiên có một người tiến vào hoa viên gọi:

– Mời Cổ Tam Chính ra đây một chút.

Mọi người nghe tiếng cũng không nhịn được ló đầu ra nhìn xem chuyện gì, Đường Quân lắc mình xuất hiện ở bên cạnh người kia, hỏi:

– Chuyện gì?

Người nọ đáp:

– Tả Sứ Đại nhân muốn gặp y.

Tả Sứ Đại nhân muốn gặp y!? Đường Quân cảm thấy kỳ quái, cái gọi là Tả Sứ chính là tay trái tay mặt của Phục Thanh, một trong Tả Hữu sứ giả của Tây Tú Tinh cung, địa vị phi phàm, vì sao lại triệu kiến một tiểu tu sĩ Tiên Quốc, không khỏi hỏi:

– Vì chuyện gì?

– Không biết, tới gặp dĩ nhiên sẽ biết.

Người nọ lắc đầu một cái, thấy Cổ Tam Chính đi tới bèn hỏi:

– Ngươi chính là Cổ Tam Chính?

Cổ Tam Chính theo quy củ hành lễ nói:

– Đúng vậy!

– Đi theo ta!

Người nọ quay đầu đi, Cổ Tam Chính ngẩn ra, thế nhưng không đi cũng không được, chỉ có thể đi theo sau lưng người ta.

Đường Quân nghi ngờ, lại thấy Miêu Nghị lắc mình ra cũng sải bước đi theo, Miêu Nghị vừa ra, Yến Bắc Hồng cũng lắc mình đi theo.

Đường Quân còn chưa mở miệng, người tinh cung truyền lời đã dừng bước xoay người, hờ hững nói:

– Những người khác dừng bước, Tả Sứ Đại nhân chỉ tiếp một mình Cổ Tam Chính, người nào tự tiện xông vào giết không tha!

Nói xong lại tiếp tục dẫn Cổ Tam Chính đi về phía trước. Miêu Nghị cau mày dừng bước lộ vẻ buồn bã, nếu hắn đoán không sai, e rằng có liên quan tới chuyện của Ngưu Hữu Đức.

– Các ngươi không nên đến địa phương ngoài quy định, nếu không không ai cứu được các ngươi, ta đi hỏi thăm chuyện gì xảy ra.

Đường Quân vừa dứt câu, ung dung rời đi.

Miêu Nghị dừng chân một hồi cũng chỉ có thể trở lại tiểu viện mình chờ tin tức, nếu như tình huống không ổn sẽ nghĩ biện pháp đi. Ở địa phương quỷ quái này tùy tiện một con mãng xà tinh cũng là tu sĩ cảnh giới Hồng Liên, cũng thật sự là làm khó hắn.

Yến Bắc Hồng và hắn đang ở trong tiểu viện, đợi đến khi xung quanh không có người, thấy Miêu Nghị bồi hồi xung quanh ao trong hoa viên không khỏi tiến lên hỏi:

– Xảy ra chuyện gì?

– Chuyện này nói rất dài dòng…

Miêu Nghị mới vừa mở miệng, đột nhiên nghe người gọi:

– Miêu Nghị!

Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyệt Dao cùng Hồng Trần Tiên Tử song song đi vào cửa vòm.

Hồng Trần Tiên Tử dừng bước ở dưới gốc cây cách đó không xa, Nguyệt Dao lại chạy thẳng tới trước mặt Yến Bắc Hồng, quan sát y chăm chú ở khoảng cách gần.

Yến đại quan nhân bị nhìn đến mức toàn thân không được tự nhiên, liếc nhìn sang Miêu Nghị lúc này đang cúi đầu cụp mắt, cười khổ trong lòng, ngươi làm chuyện tốt.

Đang lúc này, Hồng Trần Tiên Tử đột nhiên quay đầu lại quát lớn:

– Người nào lén lén lút lút?

Cả bọn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài cửa vòm có một chiếc đầu trọc thò ra, lộ nụ cười hăng hắc. Sau đó người kia xuất hiện thân hình, chắp tay chữ thập nói với mọi người:

– Bần tăng xin có lễ.

Không ai xa lạ, chính là Bát Giới đệ tử Thất Giới Đại sư.

Hồng Trần Tiên Tử cau mày hỏi:

– Vì sao tu sĩ Phật Quốc chạy tới nơi này?

– Ta tìm y có chút việc!

Bát Giới chỉ chỉ Yến Bắc Hồng, sau đó cũng chạy thẳng tới trước mặt Yến Bắc Hồng, quan sát y từ trên xuống dưới mấy lượt, có hơi kích động hỏi:

– Ngươi tên là Miêu Nghị?

Bị người quấy rầy Nguyệt Dao rất khó chịu:

– Giặc trọc, ngươi muốn làm gì?

Bát Giới lười để ý đến nàng, chỉ nhìn chằm chằm Yến Bắc Hồng chờ trả lời.

Trong lòng Yến Bắc Hồng thầm mắng Miêu Nghị vô số, được người ta gọi Yến Bắc Hồng đã trăm năm qua, hiện tại đột nhiên biến thành Miêu Nghị, không hiểu đây là chuyện gì, bất quá vẫn nhắm mắt gật đầu nói:

– Miêu Nghị chính là tại hạ!

Bát Giới lập tức kích động hỏi:

– Xin hỏi có phải là quê nhà của ngươi ở Tiên Quốc Trường Phong thành, trong nhà vốn còn có một đệ đệ cùng một muội muội hay không?

Lời này vừa nói ra, toàn thân Miêu Nghị run lên, thình lình nhìn về phía Bát Giới.

Nguyệt Dao cũng kinh hãi ngơ ngác nhìn y.

Hồng Trần Tiên Tử ngẩn ra, ánh mắt cũng lóe lên kịch liệt.

Yến Bắc Hồng á khẩu không trả lời được một hồi, liếc nhìn Miêu Nghị, cố làm ra vẻ ngạc nhiên nói:

– Cái gì đệ đệ muội muội?

Bát Giới coi người chung quanh như không có, chỉ nhìn chằm chằm Yến Bắc Hồng kích động nói:

– Ngươi suy nghĩ lại một chút, suy nghĩ thật kỹ, trước kia có phải ngươi bày gian hàng thịt heo ở trước cửa nhà, đệ đệ ngươi họ Trương, tên là Trương Phong Bảo, muội muội ngươi họ Lục, tên là Lục Tuyết Hinh, có phải hay không?

Hô hấp Miêu Nghị có hơi dồn dập, nắm chặt hai quả đấm. Lời của đối phương khiến cho bản năng hắn thoáng qua một ý niệm, chẳng lẽ đây là lão Nhị??? Thế nhưng lão Nhị vóc người mập mạp vì sao lại biến thành hòa thượng anh tuấn?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 7
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 25/09/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Mắt Biếc
Phần 34 Tôi về lại Đo Đo làm ông giáo làng. Tôi dạy ở trường tiểu học năm nào và trở thành đồng nghiệp của cô Thung và của các thầy cô trước đây từng dạy dỗ tôi. Các thầy cô cũ thấy tôi về, mừng lắm. Hôm đầu tiên, cô Thung nhìn sững tôi và kêu lên mừng rỡ: Ôi, thầy Ngạn đó hả ? Trông thầy khác hồi nhỏ dữ a ! Cách xưng hô của cô Thung khiến tôi ngượng đỏ mặt. Tôi bối rối nói: Cô đừng gọi em là thầy! Cô cứ kêu em bằng em như hồi xưa! Bỗng dưng tôi nhớ tới kỷ niệm ngày nào và buộc miệng...
Phân loại: Truyện nonSEX Nguyễn Nhật Ánh Truyện teen
Giang Nam – Quyển 10
Phần 34 Nếu có thể đem những Huyền Hoàng Mẫu Khí này hết thảy thu, vậy thì phát đạt. Đáng tiếc, Huyền Hoàng Mẫu Khí nơi này quá nhiều, cho dù ta có thể tế lên Bạch Ngọc Bình, cũng không cách nào lấy đi hết thảy... Trong lòng Giang Nam thầm than một tiếng, hơi có một loại cảm giác xâm nhập bảo sơn tay không mà về. Rốt cục, quang cầu đột nhiên có chút dừng lại, xuyên thấu Huyền Hoàng Mẫu Khí, hiện ra ở trong một mảnh không gian trống trải. Một tòa Thần Sơn hiện ra ở trước mặt bọn họ, đạo tắc chung quanh Thần Sơn giống như sợi tơ, quấn quanh sơn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Miêu Nghị – Quyển 29
Phần 34 Bên trong lầu các, hương trà xanh thoang thoảng, dường như Kim Mạn đã tạo thành thói quen pha trà ở đây, nàng nâng chén trà chậm rãi thưởng thức, âm thầm chú ý đến biến hóa trong thần sắc của Dương Khánh đang ngồi đối diện. Tay Dương Khánh đang cầm một miếng ngọc điệp, hắn đang tra xét vấn đề gì đó vô cùng chăm chú. Sau khi xem xong, Dương Khánh đặt ngọc điệp trên bàn, nhắm mắt lại đầy vui vẻ mỹ mãn, giống như vừa uống được một vò rượu ngon. Kim Mạn buông chén trà nhỏ trong tay nói: Tin tức được Lục Đạo thu thập về bữa tiệc mừng thọ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng