Miêu Nghị - Quyển 8

Phần 57

Ở phía trước, Trình Ưng Vũ đang phi ngựa như bay bỗng nhiên vung tay lên. Nàng ta vẫn tiếp tục lách mình vào các khe hở của hàng loạt những cột xoáy ở phía trước, nhưng hai gã tùy tùng của nàng ta lại chợt nhảy vào khe hở của những cột xoáy ở bên trái và bên phải.

Miêu Nghị không hiểu bọn chúng có toan tính gì, hắn cũng không quan tâm, chỉ đuổi theo Trình Ưng Vũ không ngừng.

Nào ngờ chỉ trong phút chốc, từ sau lưng hắn đột nhiên truyền đến tiếng hét thảm thiết. Ngay lập tức, Miêu Nghị quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy có mấy cái bóng người bỗng nhiên bay lên, cả người lẫn long câu đều bị cột gió cuồng bạo kia cuốn phăng đi.

Hai cái bóng của 2 tên đánh lén kia lại trốn nhanh như chớp, biến mất trong lốc xoáy.

– Ngưu Nhị! Bọn chúng đang đánh lén chúng ta!

Ở phía sau, Đặng Hổ hoảng sợ tức giận hô lên.

Miêu Nghị quay đầu lại, hắn nhìn chằm chằm vào phía trước. Tay của hắn cử động, ống tay áo xoay tròn. Bất thình lình, thương Kỳ Lân hiện lên trong tay của hắn.

Hắn vẫn cố bám đuổi sát nút Trình Ưng Vũ, muốn bắt được giặc thì phải bắt vua trước đã!

Nhưng trên thực tế, Trình Ưng Vũ đối với hoàn cảnh này đã là cưỡi xe nhẹ đi đường quen rồi, còn hắn chẳng chỉ là tay mơ trong sa mạc ngút ngàn này mà thôi.

Nàng ta chỉ cần lượn lách mấy lần, liền đánh lạc hướng Miêu Nghị được ngay.

Mà vào lúc này, ở sau lưng Miêu Nghị lại vang lên tiếng la hét thảm thiết và liên tục.

Hắn vừa quay đầu lại liền thấy được cảnh tượng tàn khốc phía sau.

Từ giữa các cột lốc xoáy bay ra 2 quả bóng cát có kích cỡ rất lớn. Chúng đồng loạt nện vào Đặng Hổ.

Mặt của Đặng Hổ tràn ngập hoảng sợ. Y vung thương tới tấp để chống đỡ đòn tấn công liên tục kia, đập 2 quả bóng cát vỡ tan tành trên không.

Đây đúng là hành động ngu xuẩn trong loại hoàn cảnh này, nhưng Đặng Hổ thật sự không có lựa chọn khác.

Hai quả bóng cát kia nổ tung thành bụi cát khiến hắn không nhìn được gì nữa. Ở đây, ánh mắt không phát huy được hết khả năng của mình, lúc này y chẳng khác gì kẻ mù.

– A!

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Đặng Hổ biến thành cái xác không đầu. Cả xác cùng long câu của y đều bị hóa thành tro bụi trong cùng một lúc, bay lên không trung. Cột gió xoáy cuốn bay chúng đi và không để lại đến một dấu vết nào cả.

Hai bóng người vừa mới tấn công Đặng Hổ lại một lần nữa biến mất trong lốc xoáy.

Đến lúc này! Phía sau Miêu Nghị đã không còn một ai.

Vẫn chưa đến được Lưu Vân Sa Hải, mới chỉ đến cái rìa của Lưu Vân Sa Hải thôi, vậy mà mười vị phủ chủ của Thủy Hành Cung đã có 9 vị ngã vào cõi chết!

Sắc mặt của Miêu Nghị lạnh lẽo, vừa đơn thương độc mã lượn lách giữa các cột lốc xoáy lại vừa cảnh giác xung quanh. Hắn đang chờ ba vị kia đánh lén mình!

Nhưng hắn lại không thấy được bóng dáng của kẻ nào trong ba người phe Trình Ưng Vũ. Chỉ có hắn, một mình hắn không ngừng di chuyển và tìm kiếm trong gió bão nơi sa mạc mênh mông.

Đến lúc ‘Quá Sơn Long’ rời đi rầm rập, cát bụi cũng dần ngừng lại, bầu trời đã là nửa trắng nửa đen.

Ở bên đen, một vầng trăng lưỡi liềm cong cong tỏa ánh sáng trong trẻo giữa bầu trời đêm. Vô vàn các vì sao đang lấm chấm điểm xuyến như thêu kim tuyến lấp lánh trên tấm nhung đen.

Ở bên trắng, đó là mặt trời muốn chứng minh nó đã biến mất ở kia.

Đơn thương độc mã sừng sững ở trên 1 cồn cát. Miêu Nghị lẻ loi một mình, hắn yên lặng và lắng nghe những âm thanh ầm ầm đang dần dần biến mất.

Ngắm nhìn bốn phía, không có một bóng người, tĩnh mịch!

Cả người lẫn ngựa đều lắc mình để giũ hết cát bụi còn bám trên người. Miêu Nghị ngẩng đầu lên nhìn sao sáng. Hắn đứng đối diện với vị trí mặt trời lặn để phân biệt phương hướng, tiếp tục đơn thương độc mã đi về phía trước.

Nhưng vừa mới chạy được 1 quãng không xa, hắn lại dừng trên 1 gò cát.

Mặt trời đã lặn, dư âm của buổi chiều tà là những tia nắng huy hoàng cuối cùng trong ngày. Trên cồn cát ở phía đối diện, ráng chiều lung linh rực rỡ làm nền, 3 tên kỵ mã đứng song song với nhau tạo ra khung cảnh thần thánh đang chờ đợi sự xuất hiện của một nhân vật quan trọng. Kia chính là nhóm người Trình Ưng Vũ đang chờ hắn.

Chỉ thấy Trình Ưng Vũ lại lấy vòng hoa ra, đội trên đầu với kiểu cách rất phong độ.

Miêu Nghị vung thương chỉ vào bọn hắn, không run không sợ hỏi:

– Trong ‘Quá Sơn Long’, vì sao chỉ ra tay với bọn họ, mà lại không ra tay với ta?

Trình Ưng Vũ cười nói:

– Bởi vì bọn họ vướng víu, mà đầu của ngươi thì đáng tiền. Nếu như ngươi bị ‘Quá Sơn Long’ cuốn đi thì ta đến đâu để tìm đầu của ngươi cơ chứ?

Miêu Nghị chợt nheo mắt lại. Hắn lạnh lùng hỏi:

– Có người muốn đầu của ta sao? Cho hỏi là vị nào cần đầu của ta vậy?

Trình Ưng Vũ mỉm cười nhưng không đáp lại.

Miêu Nghị lại hỏi:

– Ba người các ngươi đang chầu chực ta ở đây, có nghĩa là tin chắc rằng sẽ giết ta được. Chẳng lẽ đối với một cái người sắp chết thì các ngươi cũng không cho hắn một cái chết rõ ràng được sao?

Trình Ưng Vũ:

– Ta cũng muốn cho ngươi có một cái chết rõ ràng. Đáng tiếc rằng ta cũng không biết.

Miêu Nghị không biết nàng ta nói thật hay giả. Nhưng nhìn vào thái độ của nàng ta thì có vẻ như cho dù biết cũng sẽ không nói gì cả. Cho nên hắn quyết đoán sửa lời:

– Các ngươi là ai?

Trình Ưng Vũ cười nói:

– Nghe được cái tên ‘Trình Ưng Vũ’ mà vẫn không biết ta là Lục đương gia của ‘Nhất Oa Phong’ ở Lưu Vân Sa Hải, đủ để chứng minh ngươi chỉ mới tới Lưu Vân Sa Hải mà thôi.

– Nhất Oa Phong? Lục đương gia?

Miêu Nghị không có ấn tượng, hỏi:

– Chính là bọn cướp trong sa mạc mà ngươi từng nói đến sao?

Trình Ưng Vũ gật đầu nói:

– Nhóm cướp đứng đầu trong Lưu Vân Sa Hải. Ngươi có thể chết ở trong tay của chúng ta cũng coi như là không oan rồi!

Miêu Nghị nói với vẻ hờ hững:

– Không biết cái đầu của ta có giá là bao nhiêu vậy?

Hắn nghĩ rằng có thể từ giá tiền mà phán đoán được đến rốt cuộc là kẻ thù nào cần tính mạng của mình.

– Không nhiều lắm đâu! Không đến cảnh giới Hồng Liên thì đều không đáng bao nhiêu cả, chỉ một trăm ngàn kim tinh mà thôi!

Cái giá tiền này không nhiều mà cũng không ít, khó dùng nó để phán đoán được, Miêu Nghị gật đầu nói:

– Không ngờ được rằng đầu của ta chỉ có giá là một trăm ngàn kim tinh thôi! Vậy tại sao các ngươi còn chưa đến lấy đi, đang chờ cái gì cơ chứ?

– Như ngươi mong muốn!

Trình Ưng Vũ lấy ra 1 chiếc còi gỗ, thổi ra tiếng bíp bíp.

Thú cưỡi của Miêu Nghị bỗng hí lên một tràng dài. Bất thình lình, có nhiều vệt trắng bắn ra từ cồn cát dưới thân Miêu Nghị.

Trúng kế!

Gần như là chỉ trong nháy mắt thôi, Miêu Nghị như viên đạn bắn ra khỏi nòng súng. Hắn bay lượn bên ngoài đường kính 10 m, nhìn thấy long câu của mình đã bị siết chặt bởi một con rết trắng dài đến nửa xích. (1 Xích = 37,147 5 cm)

Long câu hí lên thảm thiết, chạy như điên. Nhưng mà nó cũng mới chỉ chạy được 1 quãng không xa, liền ngã sấp xuống đất, giãy giụa liên tục. Âm thanh gặm cắn “Sột soạt” có thể nghe được đang vang lên một cách âm ỷ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 30/09/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lăng Tiếu – Quyển 13
Phần 57 Nguyên một đám nữ tử trẻ tuổi ngẫu nhiên xuyên thẳng qua trong đó, tiếng đùa giỡn không ngừng vang lên, mang đến cho phiến rừng đào này không ít sinh khí. Trong một góc rừng đào, có hai nữ tử tuyệt sắc đang mật thiết trò chuyện gì đó. Hai nữ tử tuyệt sắc này, mỗi người mỗi vẻ, tướng mạo vô cùng kiều diễm, dáng người cực kỳ bốc lửa, quả nhiên là người đẹp hơn hoa, khiến hoa đào khắp nơi cũng phải ảm đạm thất sắc. Một nữ nhân mặc một bộ đồ tơ lụa màu trắng, đầu đeo phát hoa thêu gấm, lóe lên ánh sáng, trong đôi mắt như thu thủy kia...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Giang Nam – Quyển 3
Phần 57 Sắc mặt Đồ Đạo Nhân run lên, lạnh lùng nói: Chỉ là tiểu bối nói pháp, có cái gì đáng nghe? Nhất là tên khốn Giang Tử Xuyên kia, đụng hư Linh sơn của ta còn tưởng rằng ta không có nhìn thấy! Bất quá, nếu Lam sư huynh mở miệng, tiểu đệ không thể không cho sư huynh một cái mặt mũi, ta muốn nghe nhìn một chút, xem có thể nói ra căn nguyên gì! Lam Sơn Đạo Nhân cười thầm, biết hắn chỉ là nói mạnh miệng mà thôi, đối với nghe giảng công pháp cao thâm cực kỳ động tâm, chẳng qua là ngoài miệng không buông tha người. Cũng không lâu lắm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Lăng Tiếu – Quyển 27
Phần 57 Ngày nay tính mạng ngọc đồng của thiếu gia vỡ ra, mặc kệ nàng tiếp không hay không tiếp thụ, cũng đã vô lực cải biến cái gì! Lăng Tiếu chết thì tim của nàng cũng nát, nhưng mà ý chí báo thù giúp nàng tiến lên. Nữ nhân ở đây lòng đau như cắt, đôi mắt dễ thương hiện ra thần sắc đỏ tươi, oán khí trùng thiên, lúc này bất cứ linh thú nào trong Vũ Trạch sơn mạch đều kinh sợ bất an! Sâu trong Vũ Trạch sơn mạch, nơi đó có một phương tiểu thế giới được khai mở ra, ở trong đó chính là tất cả thân bằng hảo hữu của Lăng Tiếu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng