Trong mắt Quách Thiếu Hải thậm chí hiện lên vẻ kinh hãi, hắn hoài nghi vóc dáng và khí chất của nam nhân này có thể thỏa mãn huyễn tượng của bất kỳ nữ nhân nào, có thể trở thành tình nhân trong mộng của bất kỳ nữ nhân nào.
Nhưng khí thế liếc xéo mà đến lại giống như vị thần trên chín tầng trời, hờ hững nhìn về phía hai người giống như nhìn hai con con kiến hôi, làm hai người bọn họ tâm thần chấn động, đây rút cuộc là người nào chứ?
Nếu Miêu Nghị nhìn thấy cảnh này dĩ nhiên có thể ngay lập tức nhận ra. Ngoại trừ lão Bạch còn có thể là ai, làm sao ngay cả tư cách lên thuyền hắn cũng không có. Lão Bạch xuất hiện ở đây hiển nhiên cũng không có ý tứ để cho Miêu Nghị lên thuyền.
Quách Thiếu Hải và lão đầu tóc trắng đều từng nhìn thấy người kéo thuyền rồng U Minh. Cả đám người đó đều bị luyện chế thành cương thi, hai mắt biến thành màu xám trắng, mất đi khí thần của con người, cho nên công kích thi triển ra đều mất đi sự linh hoạt, nhưng người này hiển nhiên không phải như vậy. Khác nhau đơn giản nhất chính là, người này không bị xích sắt buộc lại.
Phía dưới giường rồng tiêu dao của người đó, tám chiếc xích sắt nối liền tám người, nữ có nam có, tăng tục có, thật chỉnh tề đứng thành hai hàng trái phải.
Tám người vốn đứng thành hai hàng mặt đối mặt, cùng chậm rãi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, lòng trắng mắt màu xám tro nhìn hai người.
Quách Thiếu Hải và lão đầu tóc trắng vừa lên thuyền vui sướng không bao lâu, liền cảm thấy sau người lạnh sống lưng, chỉ thấy một người đứng đầu tiên xoay người lại, kéo rầm rầm chiếc xích sắt, từng bước đi về hướng hai người, mang theo áp lực cực lớn.
Trong nháy mắt người đó đi ra khỏi đại điện, hai người cảm nhận được một luồng hơi thở hung hãn có thể cắn nuốt thiên địa đang từ trên thân người kia dần dần phát ra.
Hai người nhất thời ý thức được không ổn, thuyền rồng U Minh không đơn giản như trong tưởng tượng, nhưng cũng không thể đến đây uổng phí, ít nhất phải thăm dò thêm một bước tình huống, sáng tạo ra cơ hội lần sau. Quách Thiếu Hải quyết định thật nhanh, hét lên một tiếng:
– Đi!
Trong nháy mắt cả hai hóa thành lưu quang bay lên, kết quả mới vừa cất cánh lại phát hiện mình như dừng lại giữa không trung, một luồng lực kéo cực kỳ khủng bố đang kéo hai người trở về.
Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cương thi bị xích sắt trói buộc không cách nào nữa tiến lên một bước, nhưng đang đưa ra hai cánh tay về phía hai người, giơ vuốt bắt lấy. Luồng lực kéo kinh khủng tới từ lòng bàn tay cương thi này, làm hai người không có sức hoàn thủ, dùng hết tu vi toàn thân cũng không cách nào làm chậm lại tốc độ bay ngược trở về.
Hai người này thiếu chút nữa bị làm cho sợ đến hồn phi phách tán, không cách nào tưởng tượng cương thi này khi còn sống có tu vi cao đến trình độ nào.
Phải biết rằng sau khi bị luyện chế thành cương thi, tu vi sẽ tự động giảm xuống một cảnh giới, không phải là rớt mất một cấp, mà là rơi xuống một cảnh giới. Thí dụ như Hồng Liên tu sĩ bị luyện chế thành cương thi, cũng chỉ có thực lực của Thanh Liên tu sĩ, không thể nào không bị chút nào ảnh hưởng giống như khi còn sống.
Mặc dù như thế, nhưng đối phương muốn bắt bọn họ vẫn dễ như lấy đồ trong túi.
Hai bàn tay của cương thi đột nhiên nắm lại, vung cánh tay ra quyền, đánh vào hư không một kích vô thanh vô tức, lại thấy lực đạo mạnh đến mức, không gian trong nháy mắt vặn vẹo, tình hình cực kỳ quỷ dị, cách không đánh trúng hai người.
– Phụt phụt!
Quách Thiếu Hải và lão đầu tóc trắng ngửa mặt lên trời, cuồng phun ra một ngụm tiên huyết, xương cốt liên tiếp phát ra tiếng đứt đoạn giòn vang.
Hai người bị một luồng lực kinh khủng vô hình đánh bay như lưu tinh, bành bạch rơi vào mặt biển cách mấy ngàn thước, trực tiếp chìm xuống đáy biển.
Dưới trời sao mênh mông, chiếc thuyền rồng U Minh cũng chậm rãi chìm xuống, bọt sóng cuồn cuộn, thoáng cái chìm vào mặt biển.
Một đoàn bọt khí bọc lão Bạch ở trong biển, nhìn thuyền rồng U Minh dưới chân chìm xuống.
Đột nhiên, thuyền rồng U Minh gấp gáp bành trướng, thoáng cái lại đột nhiên co rút lại, ở vị trí trung tâm giống như sụp xuống một hắc động, từng cương thi bị buộc xích sắt bị kéo vào trong hắc động, thuyền rồng U Minh khổng lồ thoáng cái thu nhỏ lại, nhanh chóng ngọ nguậy, từ đáy biển đi lên, trong nháy mắt biến thành một người, đồng dạng lơ lửng bên trong bọt khí, đứng mặt đối mặt với lão Bạch.
Một tăng nhân cầm thiền trượng trong tay, bạch diện không râu, đầu đội mũ rộng vành, một tay để trước ngực thi lễ với lão Bạch một cái. Người này chính là khổ hạnh tăng đi bộ trong sa mạc mà Miêu Nghị từng gặp trước đó.
– Dựa theo ngươi nói, ta đợi người đến mang ta đi.
Lão Bạch nhìn hắn nói.
Khổ hạnh tăng mỉm cười nói:
– Ta biết, nếu không ngươi cũng sẽ không xuất hiện ở đây.
Lão Bạch hỏi:
– Ngươi xác nhận hắn là người ta muốn tìm?
Khổ hạnh tăng thở dài nói:
– Không thể xác định, chỉ có thể dự cảm biến hóa đã bắt đầu, tất cả vô thường, về phần cuối cùng là phúc hay họa người nào có thể biết.
Vẻ mặt Lão Bạch lãnh đạm, không nói cái gì, thoáng cái chìm sâu trong nước.
Khổ hạnh tăng từ từ trồi lên mặt biển, đạp sóng mà đi.
Từ xa, Quách Thiếu Hải tóc tai bù xù, một tay hấp thực tinh Hoa Tiên thảo, một tay kéo Bạch Phát lão giả hấp hối trồi lên mặt biển, nhanh chóng bay vọt lên bờ.
Sau khi ném người trên mặt cát, một cây Chu Tiên Thảo lại bẻ ra thành hai nửa, một nửa nhét vào trong miệng mình, một nửa nhét vào trong miệng Bạch Phát lão giả, làm phép giúp hắn nuốt vào.
Làm xong những thứ này, Quách Thiếu Hải theo bản năng vuốt một chút đầu tóc rối bời, thế nhưng lộ ra mấy phần quyến rũ của phái nữ, ánh mắt nhìn về phía mặt biển toát ra vẻ hoảng sợ khó có thể che giấu. Cảnh tượng lúc trước thật quá kinh khủng, cương thi hoàn toàn có thực lực một kích đánh chết bọn hắn.
Đột nhiên, con ngươi Quách Thiếu Hải co rụt, nhìn thấy khổ hạnh tăng đạp sóng mà đến.
Khổ hạnh tăng bước lên bờ hành lễ nói với Quách Thiếu Hải:
– Cư sĩ, thương thế thế nào rồi?
Quách Thiếu Hải ôm quyền hành lễ nói:
– Từ biệt nhiều năm, không ngờ có thể gặp lại hành giả ở chỗ này, hành giả chắc đã sớm nhìn thấy thuyền rồng U Minh hiện thân?
Khổ hạnh tăng thản nhiên nói:
– Vừa vặn đi ngang qua gặp thôi.
Người khác nói như vậy, Quách Thiếu Hải có lẽ sẽ tin, nhưng người này nói như vậy, hắn lại không tin, mời nói:
– Hành giả, người tài chỉ có thể tình cờ gặp chứ không thể cầu gặp, nếu gặp, có thể tìm một chỗ tiểu tự hay không.
– Cư sĩ trọng thương chưa lành, tiếp tục lưu lại cũng sẽ không có kết quả gì, vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi, động tĩnh lớn như thế có lẽ những người khác cũng sắp kéo tới rồi.
Khổ hạnh tăng thiện ý khuyên nhủ, để lại cho đối phương một nụ cười ẩn ý sâu xa, thi lễ một cái, từ từ đi xa.
Đây là cự tuyệt mời mọc của mình! Quách Thiếu Hải nhíu mày, nhưng cũng không nên bắt buộc, chỉ có thể nhìn bóng lưng đối phương từ từ biến mất trong bóng đêm.
Phía sau truyền đến thanh âm “sột soạt”, Quách Thiếu Hải quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lão đầu tóc trắng đã cố gắng ngồi dậy, chắp tay nói:
– Thánh tôn!
Quách Thiếu Hải nhẹ nhàng khoát tay, ý bảo không cần đa lễ, quay đầu lại nhìn về phía mặt biển vừa xuất hiện, buông tiếng thở dài:
– Vu hành giả không biết nói dối, hắn nói nếu lưu lại cũng sẽ không có bất kỳ kết quả nào… Kêu người của chúng ta lui về hết đi, đã không cần thiết lưu lại rồi.
Lão đầu tóc trắng từ từ đứng lên, che miệng hỏi:
– Có cần diệt khẩu hay không?
Quách Thiếu Hải hừ lạnh nói:
– Hiện tại không cần thiết nữa, ngươi cũng thấy đấy, cho dù những người khác tìm thấy, cũng đừng mơ tưởng có bất kỳ thu hoạch gì, có thể làm cho những Ngũ gia khác giày vò một chút là tốt rồi.
Dứt lời hóa thành lưu quang cấp tốc biến mất trên bầu trời đêm, nhưng tốc độ phi hành so với trước khi đến đã chậm hơn rất nhiều, hiển nhiên lúc trước bị thương không nhẹ…
Miêu Nghị núp thật sâu dưới đáy biển, sau khi nhận thấy động tĩnh phía trên đã biến mất, lại đợi một lát, sau khi xác nhận phía trên hoàn toàn bình ổn, mới nhanh chóng bay lên mặt biển, quanh người còn có một số quái ngư màu sắc sặc sỡ du đãng.
Sau khi bay ra khỏi mặt biển, hắn giẫm trên cuộn sóng, ngắm nhìn bốn phía. Nơi này đâu còn là sa mạc, quả thực là biển rộng mênh mông vô bờ, lổ hổng lớn như vậy cũng không biết mất bao lâu mới có thể phủ kín.
Quỷ thuyền kia đi đâu rồi? Miêu Nghị tò mò, khống chế “lam vũ phi yến” bay lên bầu trời nhìn ra xa, dưới ánh trăng mơ hồ nhìn thấy trong sa mạc phía dưới tạo thành một cái hồ cực đại, hoàn toàn không còn thấy bóng dáng của thuyền rồng U Minh.
Đột nhiên một con đại bàng bay tới, Miêu Nghị nhận đưa tin, nhanh chóng khống chế phi yến rời đi, về phần vật cưỡi của hắn, cũng không biết đã đi đâu, nhân mã phân tán đến những nơi khác tìm kiếm cũng không phải là chuyện hắn quan tâm, lúc này phải nhanh chóng chạy lấy người.
Trên đường nhìn thấy vài ba lưu quang cấp tốc bay vút qua, có cái màu vàng, có cái màu tím, nhiều nhất vẫn là màu đỏ, làm cho hắn sợ hết hồn hết vía, may mắn người ta tựa hồ cũng vội vã lên đường, không ai để ý đến hắn, Miêu Nghị mơ hồ cảm giác động tĩnh bên này đã kinh động đến cao thủ Lưu Vân Sa hải rồi.
Cho đến khi trời sắp sáng, hắn mới từ trong nguy hiểm trở lại thương hội, cũng may mắn là có dự kiến từ trước nên dã lấy hai con phi hành làm vật cưỡi, nếu không còn không biết phải mất bao lâu mới có thể trở về.
Vừa hạ xuống cổng thương hội, Miêu Nghị vừa vặn nhìn thấy Ngô Chân và Ngô Minh từ trong thương hội đi ra, hai người nhìn hắn một cái, đi lướt qua người hắn, giống như không có chuyện gì xảy ra. Lúc này trong đầu Miêu Nghị hiện lên ý niệm đầu tiên chính là hình ảnh hai người kỉa điên cuồng cởi hết bộ chiến giáp nhị phẩm trên người mình, ngay sau đó đau xót phá hủy bộ giáp của mình.
Cho đến khi hắn chạy vào trong thương hội tìm được chưởng quỹ trấn giữ phân hội Lưu Vân Sa hải, cũng chính là lão đầu tóc trắng, phát hiện lần này sắc mặt người này cũng trắng bệch không ít, đang khoanh chân ngồi trong căn phòng Quách Thiếu Hải ngồi lúc trước, còn Quách Thiếu Hải đã không thấy bóng người.
Miêu Nghị tò mò hỏi:
– Chưởng quỹ, chúng ta có lấy được không?
Lão đầu tóc trắng lắc đầu, khẽ mỉm cười nói:
– Không ngờ ngươi vẫn còn sống, lần này ngươi làm không tệ, vật lần trước cho ngươi cũng không thu hồi lại nữa, xem như là phần thưởng cho ngươi.
Vật kia làm phần thưởng? Vẻ mặt Miêu Nghị cứng đờ, ho khan một tiếng nhắc nhở:
– Chưởng quỹ, Quách tiền bối nói muốn thưởng cho ta một điện chủ.
Ngụ ý là, ngươi không thể đuổi ta đi như vạy?
– Chuyện Điện chủ chờ ngươi trở về rồi hãy nói, phía trên đồng ý rồi, dĩ nhiên sẽ không nuốt lời, nhiệm vụ của ngươi vẫn chưa hoàn thành, người ngươi muốn giết còn chưa đưa ra.
– Chuyện đó… Ta thấy hay là thôi đi, ta lười so đo, phái người hộ tống ta an toàn trở về là đủ rồi.
Trở về làm điện chủ, trong tình hình chung ai dám động đến mình, còn có Triệu Không và Tư Không không sợ giúp đỡ, không tốt hơn làm mồi câu ở chỗ này sao? – Ngươi không so đo, phía trên so đo, hơn nữa còn có nhiệm vụ mới cho ngươi.
– Chưởng quỹ, năng lực tại hạ có hạn, nhiệm vụ cung chủ giao cho ta, ta đã hoàn thành.
Miêu Nghị cười ha hả một tiếng, chắp tay nói:
– Cáo từ!
Lời của hắn đã nói rất rõ ràng rồi, ta chỉ nghe lệnh của cung chủ, hôm nay nhiệm vụ hoàn thành, cho dù tu vi của ngươi cao tới đâu cũng vô dụng, người của thương hội không quản được trên đầu ta.
Lão đầu cũng không còn cản hắn, ha hả cười nói:
– Lá gan không nhỏ! Vậy chúng ta chờ xem.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 30/09/2019 03:36 (GMT+7) |