Miêu Nghị thật ra rất hài lòng với tốc độ công kích Nhất Thương Thập Sát của mình, nhưng vẫn khiêm tốn nói:
– Không dám không dám, chỉ là một loại năng lực bình thường mà thôi. Phục Thanh ‘phì’ một tiếng dè bỉu, hỏi:
– Tiểu tử ngươi rốt cuộc tên là gì, có thể nói thật với ta hay không?
Miêu Nghị chắp tay thở dài nói:
– Vãn bối là Miêu Nghị!
– Miêu Nghị, tốt! Ta nhớ kỹ rồi.
Phục Thanh cười lạnh nói:
– Có chuyện này ta phải nhắc nhở ngươi, ban đầu Liệt Hoàn vì nể mặt ta mới không đụng đến ngươi, cũng chỉ là cho ngươi một cơ hội mà thôi. Lúc ấy đã nói rồi, nếu trước dẹp loạn Tinh Túc hải tiếp theo, tu vi của ngươi vẫn không thể đột phá đến Hồng Liên cảnh giới, vậy ngươi khẳng định vẫn phải đi tham gia một lần nữa, đến lúc đó Liệt Hoàn sẽ ở Tinh Túc hải chờ ngươi!
– A!
Vẻ mặt Miêu Nghị khiếp sợ, nhưng trong lòng đang thầm khinh bỉ, làm như ta bị hù dọa lắm vậy, lão tử bây giờ đã có thân phận, là chấp sự thương hội, người của thương hội không tham gia dẹp loạn Tinh Túc hải là chuyện ai cũng biết rồi, các ngươi tưởng rằng có thể làm khó dễ được ta? Cứ từ từ ngồi đợi ở Tinh Túc hải đi!
Quay đầu lại đuổi theo phía sau Phục Thanh đang phất tay áo mà đi:
– Tiền bối, thân phận của vãn bối đổi đi đổi lại cũng chỉ là vì kiếm miếng cơm ăn, ngài có thể…
– Ngươi thích đổi thế nào thì đổi, không liên quan đến lão phu, lão phu không thèm để ý!
Phục Thanh khinh thường nói.
Miêu Nghị lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy là hắn đã đáp ứng không tiết lộ thân phận của mình rồi, lúc này dừng bước chắp tay nói:
– Hai vị tiền bối đi thong thả.
Ai ngờ Phục Thanh quay lưng lại, ném thứ gì tới:
– Có thời gian rảnh rỗi, ngươi có thể tới Tây Túc Tinh cung giúp ta quét nhà, đây là lệnh bài của ta ở Tây Túc Tinh cung, muốn thông hành ở Tinh Túc hải có lẽ cũng không thành vấn đề. Miêu Nghị sửng sốt, lật nhìn khối lệnh bài thú cốt trong tay, một mặt có khắc hải đồ Tây Tinh hải, hải đồ này hắn rất quen thuộc, mặt khác có khắc một chữ ‘Phục’.
Tình huống gì thế này? Miêu Nghị ôm lệnh bài đứng đó hồi lâu vẫn không di chuyển, vừa rồi hắn còn nói Yêu Vương Liệt Hoàn đang chờ mình đi tham gia dẹp loạn Tinh Túc hải lần tiếp theo, hiện tại lại ném tấm lệnh bài này cho mình, lão già này rút cuộc đứng về bên nào chứ? Lệnh bài này là thật hay giả? Chúng ta hình như cũng không có giao tình gì để hắn phải làm như vậy, không phải là đùa bỡn ta chứ? Khi hắn đang muốn hỏi cho rõ ràng, đối phương đã đột ngột biến mất trong hành lang, quả thực là biến mất trong hư không, giống như trước đó chưa từng xuất hiện.
Lời nói của Miêu Nghị vừa ra đến khóe miệng lại nuốt xuống, còn lệnh bài thì sao? Miêu Nghị nhìn lại, thấy đó là một khối xương, gõ ngón tay lên hai cái “cốc cốc”, phát hiện chất liệu của miếng lệnh bài rất cứng rắn, mơ hồ có thể cảm thấy một luồng hơi thở cổ xưa, cũng không biết là xương của loài động vật nào.
Hắn làm phép dò xét một chút, phát hiện trong đó có bố trí tiểu trận, lúc này thôi phát, lệnh bài vô thanh vô tức, đột nhiên thả ra một hư ảnh Phục Thanh ngồi khoanh chân.
– Ách…
Miêu Nghị vội vàng thu hư ảnh trở về, nhanh chóng nhìn chung quanh, sợ có người thấy.
Lệnh bài này đoán chừng là thật, chẳng qua lão yêu quái này có ý gì? Lệnh bài của ngươi ta cũng không dám tùy ý sử dụng! Các ngươi và Lục Thánh có quan hệ căng thẳng, nếu bị người khác biết được ta cầm lệnh bài của ngươi, há không phải sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ thăng tiến của ta?
Sau khi thu hồi lệnh bài, mặc dù trong đầu vẫn đầy mê hoặc, Miêu Nghị lại đeo mặt nạ lên mặt, trở về phòng mình. Trở về phòng sửa sang lại mặt nạ, lại lập tức hưng phấn, tạm thời ném những chuyện khác ra sau đầu, ném Nguyện Lực châu vào trong miệng, khoanh chân mà ngồi, tiếp tục tu luyện đề cao thực lực của mình mới là chính đạo…
Đại sảnh yến hội lại giằng co hồi lâu mới kết thúc, mọi người thở phào nhẹ nhỏm, rốt cục cũng tan cuộc rồi.
Nguyệt Dao mới vừa trở lại phòng, liền có người gõ cửa, sau đó tùy tùng của Đường Quân đi vào, đưa ra một chiếc nhẫn trữ vật.
– Có người kêu ta chuyển cho Lục gia.
– Thứ gì?
Nguyệt Dao vừa cầm đến trong tay liền hỏi. Sau khi nhìn thấy đồ trong chiếc nhẫn trữ vật, trái tim chợt cấp tốc nhảy lên, hỏi:
– Người nào đưa cái này cho ngươi?
Tên tùy tùng ha hả cười nói:
– Lục gia, cái này không phải rất dễ đoán sao? Là tên Ngưu Nhị đó kêu tiểu nhân chuyển giao, ta nói Lục gia chưa chắc sẽ nhận, hắn nói nếu Lục gia không nhận thì trả lại cho hắn, hắn sẽ mang đi cho người khác.
– Ai mà thèm!
Nguyệt Dao vừa nghe liền thay đổi sắc mặt, trực tiếp ném chiếc nhẫn trữ vật trở về:
– Thích đưa cho ai thì đưa đi.
– Ta biết rồi.
Tên tùy tùng cười xoay người rời đi, hắn đã sớm biết Lục gia không phải là người tùy tiện nhận đồ của nam nhân.
Ai ngờ vừa đi tới cửa, Nguyệt Dao lại lên tiếng nói:
– Đợi đã, đưa đây cho ta!
Tên tùy tùng xoay người, nét mặt lộ kinh ngạc, giống như đang hỏi, ngươi muốn nhận lễ vật của hắn?
Nguyệt Dao chủ động giải thích:
– Ta sẽ đích thân trả lại cho hắn! Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta tự có tính toán. Tên tùy tùng gật đầu. Lại đưa chiếc nhẫn trữ vật cho nàng, sau đó cáo từ rời đi.
Đợi cho hắn rời đi, Nguyệt Dao lấy chiếc hộp băng ngọc đặt trong nhẫn trữ vật, mở ra nhìn, tám mươi ba quả “Băng Nhan” thật chỉnh tề đặt bên trong, vậy là hắn đưa toàn bộ cho mình rồi.
Đôi mắt Nguyệt Dao tràn ngập các loại màu sắc, khẽ cắn môi, đưa tay vuốt ve từng quả “Băng Nhan”, yêu thích không nỡ rời tay. Cái này cũng không phải thuần túy vì nàng thích “Băng Nhan”, mà là vì tâm tình ngọt ngào.
Theo nàng thấy, lý do tên “Ngưu Nhị” đưa đồ cho mình không cần đoán nhiều, chắc chắn là hắn muốn tỏ tình với mình rồi.
Không biết nguyên nhân gì, hiện tại nàng tựa hồ có thể khẳng định “Ngưu Nhị” chính là “Yến Bắc Hồng”, nếu quả thật là hắn…
Nàng đột nhiên cảm thấy trái tim mình có chút đập rộn ràng, lúc này rõ ràng cảm giác được mình tựa hồ đã có một loại hảo cảm khác biệt với tên “Yến Bắc Hồng” đó, chính là hảo cảm của nữ nhân đối với nam nhân, chuyện này không cách nào lừa gạt bản thân, trong lòng nàng có thể xác nhận.
Chính nàng cũng không biết là nguyên nhân gì, mặc dù tiếp xúc với tên “Yến Bắc Hồng” đó cũng không nhiều, nhưng trên người “Yến Bắc Hồng” tựa hồ có thứ gì đó vô cùng hấp dẫn hút mình nhích tới gần, nàng không thể nói rõ đó là thứ gì, nhưng mỗi cử động của đối phương đều có thể cho nàng một loại cảm giác như đúng rồi. Nàng từng có lý tưởng là tìm một nam nhân giống như đại ca, nhưng sau khi bắt gặp”Yến Bắc Hồng”, nàng mới phát hiện loại ảo tưởng từ nhỏ đối với đại ca hoàn toàn không giống như khi gặp người nam nhân này. Một người là thân tình, còn một người lại có tình cảm làm cho người ta không tự chủ được, người sau mới thật sự là tình yêu nam nữ, không cần hoài nghi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 05/10/2019 03:36 (GMT+7) |