Câu nói đầu tiên đã hỏi tới mấu chốt, Nam Cực lão tổ thoáng lộ vẻ do dự.
Trên thực tế này Băng Diễm cũng không có khả năng bị người ta trộm đi, bởi vì Băng Diễm không giống với những hỏa diễm khác, đoàn Băng Diễm này chính là một chỉnh thể, lại chịu sự thao túng của hắn, nếu có người cắt đi hắn không thể nào không phát hiện được. Thật ra hắn cũng không nói có người lấy trộm bảo bối Băng Diễm của hắn, chẳng qua là giống như đang béo lại đột nhiên gầy đi, thật sự kỳ lạ.
Thái độ này của hắn nhất thời khiến cho rất nhiều người khó chịu, mọi người không phải ngẩng đầu nhìn lên trời, thì cúi đầu nhìn dưới chân, ngoài miệng không nói, nhưng trong bụng đang thầm nhủ. Đồ của ngươi bị ít đi lúc nào ngươi cũng không biết, còn không biết xấu hổ hoài nghi chúng ta từ xa vạn dặm tới đây chúc thọ ngươi? Có đạo đãi khách như vậy sao?
Nam Cực lão tổ cũng biết mình thất thố, chẳng qua Băng Diễm này chính là pháp bảo mạnh nhất hắn dùng để bảo vệ tính mạng, cho nên mới gọi là chi bảo trấn cung của Nam Cực Băng cung, cũng tình thế cấp bách nên mới thất thố, hiện tại cũng chỉ có thể… phất tay ném đạo Băng Diễm kia vào trong tầng băng. Trong phút chốc, mặt đất nổi lên một mảnh quang hoa lam nhạt, giống như gợn sóng rung động khuếch tán ra bốn phương tám hướng, phóng tới băng bích xung quanh, thẳng lên mái vòm, cảnh tượng hết sức xinh đẹp, lay động lòng người.
Thoáng chốc, cả tòa băng bảo một lần nữa phát ra sắc thái mỹ lệ trong bóng đêm, trong đại sảnh cũng một lần nữa sáng trưng, soi rọi tất cả.
– Ha ha, Hắc Vân chỉ nói giỡn thôi, lão phu chưa nói có người trộm đồ!
Nam Cực lão tổ chắp tay cười nói với mọi người, có thể nói là vô cùng miễn cưỡng. Vẫn chưa xác định được đối tượng, hắn cũng không thể lục soát tất cả tân khách tới chúc thọ mình. Hắn cũng không đắc tội được, chỉ có thể nuốt uất hận vào trong bụng, nói một câu đùa giỡn cho qua chuyện.
Hắc Vân bĩu môi, ai bảo ta nói giỡn, ta chẳng qua là giúp ngươi nói ra những lời từ trong tim đen của ngươi mà thôi, ngươi không phải hoài nghi có người trộm Băng Diễm của ngươi sao… Có người trộm hay không ai trộm cũng vậy, tóm lại mọi người đều rất nể mặt hắn, mới ở lại nhiều ngày như vậy để chúc thọ Nam Cực lão tổ, như vậy đã là hết lòng quan tâm. Nếu tiết mục áp chảo cuối cùng đã kết thúc, mọi người cũng không cần thiết lưu lại, vội vàng lục tục cáo từ.
Nam Cực lão tổ đích thân đứng ở cửa băng bảo tiễn khách, chẳng qua nụ cười có chút khiên cường.
Trên ngọn núi tuyết rực rỡ trong đêm tối, từng đạo lưu quang bay về phía chân trời.
Lão bản nương chắp tay từ biệt Nam Cực lão tổ, xoay người thướt tha đi tới trước giường Hương phi, Miêu Nghị vén rèm cừa nghênh đón. Nhìn thấy màn này, Nguyệt Dao âm thầm cắn răng, cuối cùng trong kỳ hạn mà nàng đưa ra, nàng vẫn không đợi được lời muốn nghe.
Miêu Nghị ngồi ở cuối giường Hương phi, thợ mộc và thợ đá vai khiêng kiệu, trong gió lạnh thấu xương bỗng nhiên bay lên không trung, hư ảnh một con đại bàng màu vàng từ bên trong giường Hương phi chui ra, vỗ cánh mau chóng đuổi theo.
Trên sân thượng phía trên băng bảo, Túc chủ tứ phương Tinh Túc hải đứng thành một hàng trước bức tường, đưa mắt nhìn mọi người rời đi, bọn họ hiển nhiên cũng không vội rời đi, chẳng biết tại sao lưu lại…
Miêu Nghị ngồi ở đuôi giường, nhìn lên bầu trời mênh mông vô hạn, vẻ mặt mê say, trong lòng có thể nói là mừng rỡ không dứt. Chuyến đi này thật sự là rất đúng đắn, kiếm được băng phách là chuyện nhỏ, tốc độ luyện hóa mỗi ngày được ba mươi viên hạ phẩm Nguyện Lực châu mới thật sự là đại thu hoạch.
Đột nhiên có người nhẹ nhàng đá chân hắn. Miêu Nghị quay đầu lại nhìn về phía trong màn lụa, chỉ thấy Lão bản nương nghiêng người nằm trên cánh tay như liêu nhân, cười dài nói:
– Ngưu Nhị, lần này cực khổ cho ngươi rồi.
Thợ mộc và thợ đá trước sau mang kiệu đều cười ha hả.
Miêu Nghị vặn vẹo uốn éo thân thể, nghiêng người nhìn nàng, giả bộ cả kinh nói:
– Lão bản nương, lương tâm ngươi rốt cục cũng phát hiện ra chuyện này rồi!
Lão bản nương chống đỡ thân thể, mệt mỏi nửa ngồi dậy, cách màn lụa mặt đối mặt với Miêu tiểu nhị, đôi mắt sáng chớp chớp nói:
– Ý của ngươi là nói trước kia ta không có lương tâm.
Tại sao lại tới gần như vậy? Nghe mùi thơm cơ thể quen thuộc, Miêu Nghị ngược lại có điều cảnh giác, cười khan mấy tiếng.
– Ta không phải có ý đó, nhưng lấy nước tắm cho ngươi mấy năm, ngươi cũng không không bao giờ nói tiếng cảm ơn, hôm nay là lần đầu tiên nghe ngươi nói cảm ơn. Ta có chút không quen.
Thợ mộc cười ha ha, nói:
– Ngưu Nhị. Ngươi như vậy gọi là ti tiện!
– Đừng nói như vậy!
Miêu Nghị khoát tay áo, quay đầu nói với Lão bản nương:
– Lão bản nương, miệng cảm tạ nhiều không có ý nghĩa, lần này ta coi như đã lập được công lớn ch ngươi, có phần thưởng gì không?
– Có!
Lão bản nương gật đầu.
Ánh mắt Miêu Nghị sáng lên, còn chưa kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì, một chân của Lão bản nương đã nhanh chóng đạp cho hắn một cái.
– Ngươi có bệnh sao!
Chỉ nghe Miêu Nghị hú lên một tiếng quái dị, đã từ trong hư ảnh đại bàng giương cánh bay bay ra, trên không trung khua tay múa chân rơi xuống cực nhanh.
– Khanh khách…
Lão bản nương ngồi trong giường Hương phi, cười đến run rẩy hết cả người. Thợ mộc và thợ đá cũng cười ha ha.
Miêu Nghị từ trên cao rơi xuống, giơ cánh tay làm phép, cố gắng làm chậm lại tốc độ hạ xuống, trơ mắt nhìn giường Hương phi biến mất trong màn đêm.
Ầm! Bọt nước văng khắp nơi trên mặt biển, Miêu Nghị rơi xuống mặt biển lạnh như băng, ngắm nhìn xung quanh, mặt biển xung quanh tối đen, lại nhìn theo phương hướng đám người Lão bản nương biến mất, vẻ mặt không biết nói gì:
– Thiệt hay giả vậy? Không phải chứ! Các ngươi thật sự ném ta xuống đây rồi bỏ chạy sao! Mẹ kiếp, lão tử mới vừa liều mạng cho các ngươi, ngươi lại đối xử với lão tử như vậy, lương tâm của các ngươi bị chó ăn rồi sao!
Phốc! Cách đó không xa đột nhiên phun ra một cột nước cực đại, không biết quái vật gì lộ ra sống lưng.
Miêu Nghị căng thẳng, vội vàng làm phép lướt sóng chạy nhanh rời xa, khi đang chuẩn bị lấy ra “Lam Vũ phi yến” bay khỏi, mặt biển phía trước đột nhiên bành trướng. Xoạt! Một cái miệng to như ngọn núi đầy nanh mở ra, dấy lên bọt sóng khổng lồ, giống như muốn gặm thịt hắn.
Miêu Nghị kinh hãi, Kỳ Lân thương trong nháy mắt nơi tay, đang định phản kích, chợt thấy một đạo quang thiểm màu tím.
Cạch! Một tiếng chấn vang, một con cá mập khổng lồ dài gần trăm mét bị tử quang đụng phải, tung bay ra khỏi mặt biển, tử quang hiện thân trong sóng to gió lớn, Lão bản nương cười dài lơ lửng trên không trung nhìn Miêu Nghị.
Miêu Nghị liếc mắt, trước mắt lại hoa đi, cánh tay bị túm chặt, đã bị Lão bản nương lôi cánh tay cấp tốc phi hành, rời khỏi mặt biển. Tiếng cười khoái trá như chuông bạc của Lão bản nương vang vọng bên tai không dứt, phảng phất trong nháy mắt như trở lại thời đại thiếu nữ.
Chỉ chốc lát sau liền thấy giường Hương phi đã dừng ở mặt biển, khi sắp sửa tới gần, Miêu Nghị lại bị quẳng đi, rơi vào mặt biển. Còn thân hình Lão bản nương chợt lóe, đã xông vào trong màn lụa, cười khanh khách lười biếng nằm xuống.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 05/10/2019 03:36 (GMT+7) |