An Chính Phong bưng trà nếm một hớp, lia tới ánh mắt lạnh tanh:
– Có phải là biết Đào lão thái bà đã qua đời rồi, biết Thủy Hành Cung có thể có biến động, cho nên mới tự bộc lộ thân phận để mượn cơ hội trốn về hả?
Miêu Nghị nghe vậy thì khẽ giật mình, hoảng sợ mà nói:
– Vì cớ chi mà chưởng quầy lại nói ra lời này chứ? Sau khi ta về thì mới biết được Thủy Hành Cung sắp gặp phải rắc rối, dựa vào nguồn thông tin nhạy bén của chưởng quầy, chắc sẽ không khó đoán ra khi tiếp nhận Thủy Hành Cung thì sẽ gặp phải hậu quả gì, bản thân ta trốn về đây cũng hối hận muốn chết quách đi, quả thực là không khác gì với chuyện chính mình tự tìm đường chết vậy! Dù Ty chức có nằm mơ thì cũng không nghĩ tới, vừa thoát đi hang hổ Lưu Vân Sa Hải kia lại bị rơi vào ma trảo của Thủy Hành Cung ở bên này, có thể nói là khổ đến không tả nổi. Chưởng quầy, giữ cái chức Điện chủ này mà như ngồi trên đống than hố lửa đó!
Rầm! Bất thình lình, An Chính Phong dùng một tay tháo xuống mặt nạ từ trên mặt mình, vỗ án đứng lên, vung tay trực tiếp ném mặt nạ vào trên người Miêu Nghị, tức giận nói:
– Ngươi đã yên ổn ở khách sạn Phong Vân rồi, tại sao lại bộc lộ thân phận?
– Chưởng quầy, ngươi cho là ta muốn sao? Thiếu chút nữa thì cái mạng này của ta đã mất, nếu không phải do ta kịp thời nhận ra điều bất thường, đã sớm lưu lại từng chút một những đường rút lui có bố trí người tiếp ứng, chỉ sợ rằng cái mạng này đã không còn rồi.
– Đến tột cùng thì có chuyện gì đã xảy ra?
– Chưởng quầy, nói đến chuyện này thì ta lại thấy bực tức, nói không dễ nghe nhé, thương hội bảo ta ẩn nấp trong khách sạn Phong Vân, vì sao ngay cả nguy hiểm ở cạnh ta rõ ràng đến thế cũng không nhận ra được? Kẻ thù của ta ở ngay cạnh ta, vì sao mà các ngươi không có chút phản ứng nào? Còn muốn đợi đến người ta nhìn thấu thân phận ta rồi đưa ta vào chỗ chết sao?
– Kẻ thù?
Sắc mặt của An Chính Phong trầm xuống.
– Kẻ thù nào?
Vẻ mặt Miêu Nghị tỏ vẻ không nói tiếp được, hỏi lại:
– Chưởng quầy, ngươi không biết thật sao, hay vẫn giả vờ không biết vậy? Không phải là đến hiện tại vẫn còn không biết là ai muốn giết ta chứ? Hoặc là nói, là muốn đem trách nhiệm đẩy lên trên đầu ta?
An Chính Phong nhíu mày:
– Lẽ nào là kẻ thù mà ta hẳn là phải biết?
Miêu Nghị cực kỳ uất ức mà lắc đầu nói:
– Chưởng quầy có thông tin nhạy bén, chẳng lẽ ngươi không biết có người nào đó trong thương hội mang thù hằn với ta sao?
– Trong thương hội có kẻ thù của ngươi sao?
An Chính Phong chợt nghĩ đến chuyện Miêu Nghị vừa đến Lưu Vân Sa Hải đã bị chặn giết liên tiếp, kinh hãi nói:
– Người nào?
Đó là địa bàn của y, cũng là địa bàn của thế lực một phương, Miêu Nghị cũng không sợ y có thể làm gì hắn, hầu như là nói với vẻ phẫn nộ:
– Năm mà ta trở về từ Tinh Túc Hải, đã từng chọc lên một kẻ tiểu nhân có tên là Nhâm Huyền Minh trong Thần Lộ đô thành, tên này cấu kết cùng con cháu của Hô Duyên Thái Bảo – đại đồ đệ của Thánh Tôn, hãm hại ta vào Thiên Lao đô thành, thiếu chút nữa là mất mạng. Về sau, ta được rửa sạch oan tình, muốn tìm tên Nhâm Huyền Minh kia để tính sổ, kết quả lại là cao thủ của thương hội cứu hắn đi. Chuyện này xảy ra cách đây đã nhiều năm, vốn tưởng rằng mọi chuyện đã qua rồi, ai ngờ vào ngày mà thân phận của ta bị bại lộ nọ mới phát hiện ra là tên Nhâm Huyền Minh thực ra vẫn luôn ẩn núp trong Lưu Vân Sa Hải, làm thuộc hạ cho song hùng Hoàng Kình Thiên ở Lưu Vân Sa Hải. Khi ta phát hiện hắn và Lão Bản Nương gặp nhau, liền đã nhận ra là có điều gì đó không đúng. May mà ta có linh tính qua nhiều năm tìm đường sống trong chỗ chết, nên mời ngay một người bạn đến giúp, mới nhặt được cái mạng trong khi bị thương nặng gần hấp hối! Nói đến đây, còn phải cảm ơn chưởng quầy đã cho tinh hoa tiên thảo, đã cứu được mạng vào đúng lúc, nếu không thì sợ là chưởng quầy sẽ không có cơ hội cùng ty chức đứng cùng nhau để nói chuyện rồi.
Đôi mắt của An Chính Phong bỗng híp lại, từ từ mà nhả ra từng âm:
– Ngươi là đang nói tới kẻ khiến cho thân phận của ngươi bại lộ đã cấu kết với Hô Duyên gia của đại đồ đệ của Thánh Tôn hay sao?
Miêu Nghị cười lạnh nói:
– Chưởng quầy, không nói tiếng lóng trước mặt người sáng mắt, ta cùng Hô Duyên gia gây ra chuyện lớn như vậy ở Thần Lộ đô thành, ngươi lại không biết sao? Chuyện này mà tùy tiện điều tra một chút thì rõ ràng hết, không nên biết rõ còn cố hỏi!
An Chính Phong nhắm lại hai mắt, hít một hơi thật sâu, không muốn lại nói thêm chuyện gì liên quan đến Hô Duyên gia cùng Miêu Nghị. Hắn đang không có biện pháp báo cáo kết quả với cấp trên về chuyện này, muốn bắt Miêu Nghị gánh tội thay thì Miêu Nghị lại không đủ tư cách đó, bây giờ lại lôi ra được một người có đủ tầm để gánh tội thay cho vụ này rồi.
Sau khi y mở hai mắt ra một cách từ từ, lại hỏi:
– Vậy thì tại sao ngươi lại phải từ ngàn dặm xa xôi mà trốn về đây, chẳng phải là trốn đến gần thương hội để ta bảo vệ thì an toàn hơn sao?
Miêu Nghị đáp:
– Ta còn dám ở lại Lưu Vân Sa Hải sao? Khách sạn Phong Vân không chứa nổi ta, thiếu chút nữa là giết ta rồi, chỗ dựa sau lưng của Nhâm Huyền Minh lại là sa mạc song hùng Hoàng Kình Thiên, nếu như ta nán lại Lưu Vân Sa Hải nữa thì chẳng khác nào muốn chết. Về phần thương hội, ta càng không dám về, có quỷ mới biết chuyện gì xảy ra với người trong thương hội cùng Nhâm Huyền Minh, Nhâm Huyền Minh xuất hiện khiến ty chức có chút suy đoán, lần bị chặn giết lúc trước chính là do người trong thương hội tiết lộ tin tức, sống được đến bây giờ thì chỉ có thể nói là do mạng của ta lớn! Trừ việc trốn về địa bàn của mình để tị nạn, ta cũng thật sự không biết nên đi đâu cho ổn. Cũng không biết có phải là do số của ty chức khổ hay không, vừa trở về đã đụng phải lúc Thủy Hành Cung đã ở trong tình trạng nguy biến chỉ trong sớm chiều, ty chức thật sự là mệt mỏi!
– Thủy Hành Cung đã không an toàn, vậy thì lui ra cái thế lực phía chính quyền này đi, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta giúp ngươi giải quyết chuyện này, đến làm việc cho ta đi!
Tới chỗ của người thì an toàn sao? Vậy có chuyện nguy hiểm kêu ta đi làm để làm chi? Trong lòng Miêu Nghị thầm mắng tổ tông tám đời nhà lão, nhưng miệng lại ngại ngùng mà nói:
– Thế này không thích hợp đâu?
– Có cái gì không thích hợp?
Xem ra thì có vẻ như An Chính Phong rất xem trọng hắn.
– Dù sao vẫn tốt hơn chuyện ngươi ở đây để rồi liền trơ mắt nhìn chính mình đi chịu chết.
– Ai! Miêu Nghị thở dài một cái:
– Đào bà bà khi còn sống đối xử không tệ với ta, chạy trốn vào lúc này thì ta không vượt qua được cửa ải của chính bản thân mình. Chưởng quầy, bây giờ không phải là thời gian bàn về cái này, đợi đến khi rút khỏi trách nhiệm ở nơi đây rồi, nếu như ta còn có thể sống được, đến lúc đó tìm ngài, cũng đừng không chứa chấp nhé!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 05/10/2019 03:36 (GMT+7) |