Mưa chiều

Phần 133

Chiếc xe khách nhẹ nhàng vào bến, bầu trời vẫn còn đen thăm thẳm chưa chịu nhường chỗ cho ban ngày. Tôi lạnh nhạt nhìn cảnh vật bên đường qua ô cửa kính đã hơi mờ vì bị sương bao phủ, lòng trầm như nước, không biết những ngày tiếp theo sẽ như thế nào.

“Xe đến nơi rồi, bà con cô bác xuống xe nhớ chú ý đồ đạc coi chừng để quên nha. ” – Tiếng anh lơ xe oang oang cắt vỡ phút giây trầm lặng trong tôi. Lặng yên nhìn mọi người trên xe lần lượt đi xuống, tới khi trên xe chỉ còn lại vài hành khách cũng đang chờ đợi như tôi, lúc này tôi mới đứng lên chầm chậm bước xuống, không quên với lấy cái balo đang để ở trên cái giá đựng hành lý phía trên đầu.

Đất cao nguyên có khác, nhiệt độ khác xa so với Sài gòn. Cho dù mỗi năm tôi ở ngoài quê ăn đủ sương mù sương muối, cái rét cắt da cắt thịt, nhưng nhiệt độ hiện tại cũng khiến cơ thể tôi khẽ run rẩy. Trên người chỉ mặc mỗi cái áo cộc tay phong phanh, lòng thầm hối hận vì không mang thêm cái áo len đi, có thể giờ cũng khá khẩm hơn chút. Nhưng có hối thì cũng chẳng giải quyết được gì, tôi dáo dác nhìn xung quanh xem có ai quen thuộc hay không.

“Hiếu phải không con? ” – Khi tôi đang căng mắt ra tìm kiếm, bỗng nhiên có giọng phụ nữ vang lên bên cạnh như dò hỏi, có phần không chắc chắn lắm.

Khi tôi quay sang, nhận ra đây là vợ… của ông Phương. Tôi lạnh nhạt gật đầu.

“Bữa nay lớn dữ ha, cô nhận không ra. Đi thôi con, ba con đang đợi ngoài xe, đưa đồ đây cô mang cho. ” – Người phụ nữ đó tươi cười nói chuyện với tôi.

Nhưng đáp lại sự nồng hậu đó, tôi lắc đầu nói nhàn nhạt – “Đồ nhẹ nên không cần. ” – Tôi lùi lại 1 bước, để cho bàn tay của người phụ nữ đó chơi vơi trong khoảng không cùng với một nụ cười vừa nở trên môi.

“À, vậy thì ra xe thôi con. ” – Dường như nhận ra tôi có phần không nhiệt tình lắm, người đó nhanh chóng thu đôi tay về, vẫn cười nói rồi quay người đi trước.

Tôi cũng chỉ lẳng lặng đi theo sau. Ra đến cổng bến xe, ngay lập tức tôi nhận ra người đàn ông mà tôi không muốn gặp nhất trên đời, đang đứng bên cạnh chiếc xe toyota màu đen, đang lặng yên nhìn tôi.

“Đi xe mệt không con? ” – Ông Phương nhìn tôi một đánh giá một lượt, rồi hỏi.

“Bình thường. ” – Tôi lạnh nhạt trả lời.

“Mặc vầy con không thấy lạnh à, mà con có mang thêm áo lạnh không? ”

“Không. ”

“Haizzz. ” – Ông Phương khẽ thở dài khi thấy thái độ của tôi, nhận ra có vẻ không khả quan trong quá trình kéo gần quan hệ giữa 2 người.

“Anh không thấy thằng bé đang lạnh run lên à? ” – Người phụ nữ đó lại gần ông Phương nói – “Thôi, lên xe đi rồi còn chở con về. 2 Cha con tính đứng đây tới sáng à? ”

“Vậy mình về thôi con. ” – Được giải vây khỏi tình trạng khó xử, ông ta nhanh chóng gật đầu đáp ứng.

Tôi hơi nhíu mày suy nghĩ, người phụ nữ này quả nhiên là không đơn giản. Khi nhận thấy được tình huống hiện tại, lập tức lên tiếng để gỡ bỏ tình hình, đồng thời còn thêm vào câu sau nhấn mạnh từ “2 cha con” như muốn nhắc nhở tôi. Cho dù muốn hay không, thì cũng không thể phủ nhận được đây là cha của tôi, cho nên thái độ cũng không cần gay gắt như vậy. Tôi nhếch miệng cười khẩy rồi cúi người chui vào xe.

Nhìn từng căn nhà bên đường lướt qua tầm mắt theo hướng ngược lại, tôi ngờ ngợ nhớ ra hình như không phải là đi theo đường mà trước đây tôi đã tới một lân, có thể do ông Phương chuyển nhà cũng nên. Một lát sau, xe chầm chậm lăn bánh qua cánh cổng sắt nặng nề, tiến vào trong khuôn viên căn nhà, mà chính xác hơn là căn biệt thự, so sánh với nhà em Thùy thì còn lớn hơn vài phần. Tôi liếc nhìn xung quanh thì hơi ngơ ngẩn người khi thấy phong lan treo đầy rẫy, đa phần là đang nở rộ, đủ các loại màu. Ngoài ra còn có vài loại cây mà tôi biết tên, trong số đó cũng không thiếu các giống loài quý hiếm như thiên hương, tiên nữ, sung, phù dung… Điều làm tôi chú ý nhất là hàng Tử trúc xen lẫn với trúc quân tử được trồng gần hòn non bộ cao đồ sộ. Tôi tặc lưỡi – “Quả nhiên là nhà thừa tiền lắm của, đổ vào cái đống này cũng kha khá tiền chứ chả phải đùa. ”

Vì xe đến bến khá sớm, thế nên lúc về đến nhà, trời chỉ mới hừng sáng chứ chưa thấy mặt trời đâu. Thành ra trong nhà cực kỳ im lặng. Theo chân ông Phương tới một căn phòng mà theo lời của ông ấy đây là phòng của tôi. Dặn dò vài ba câu là nằm nghỉ mệt đi, nếu có muốn đi đâu hay làm gì thì sáng dậy tính sau. Tôi lẳng lặng gật đầu rồi đóng cửa phòng, nhìn quanh quẩn một hồi, cảm thấy không có gì hấp dẫn. Chui vào nhà tắm rửa mặt cho đỡ bụi bặm, cuối cùng là leo lên giường ngủ. Mặc kệ nó, cái gì tới thì cũng sẽ phải tới, có muốn tránh cũng không được. Chi bằng… ngủ cho sướng đã rồi tính sau.

Chuông điện thoại reo lên inh ỏi, kéo tỉnh tôi khỏi giấc ngủ ngon say. Bực bội mở một con mắt liếc nhìn qua cái điện thoại quái quỷ xem ai mà gọi đúng vào giờ linh như thế này. Nhưng khi vừa nhìn vào cái màn hình thì tôi lại tỉnh táo thêm được vài phần, vì người gọi là mẹ tôi.

“Alo. ” – Tôi uể oải nói vào trong điện thoại.

“Sao mẹ gọi lúc nào cũng thấy mày ngủ là thế nào? ”

“Thì mẹ toàn gọi vào lúc con ngủ chứ sao, nếu mẹ gọi buổi tối thì sẽ khác rồi. ” – Dù buồn ngủ díp cả mắt, tôi vẫn cố nặn ra một nụ cười trêu mẹ tôi.

“Con với chả cái, chẳng được cái nước nôi gì hết. Sao rồi, lên đến Ban Mê chưa? ”

“Lên từ sớm rồi mẹ, giờ con trai mẹ đang chăn ấm nệm êm rồi. ”

“Vậy thì dậy đi, mẹ gọi hỏi thăm mày xem đi lại như nào thôi. ”

“Uầy, vậy mà con tưởng mẹ nhớ con trai yêu quý nên mới gọi chứ. ” – Tôi cười toét cả miệng nói.

“Cha bố ông, chỉ được cái lắm mồm. Nhớ kỹ mẹ dặn đấy, ở trên đó thì đừng có đi gây chuyện lung tung. ”

“Con biết rồi, mẹ vẫn đang ở nhà hay xuống bác Hoa rồi. ” (Bác Hoa là bác cả, chị gái mẹ tôi, hiện đang ở Hà Nội. )

“Tối nay mẹ với thằng Phong đi tàu xuống Hà Nội. Hôm qua dọn nhà đến tối mới xong, may là có thằng Giang với thằng Phong, về sau là có mấy đứa con gái qua giúp, chứ không thì hôm nay vẫn còn bừa bộn lắm. Mày xem xem rồi gọi điện mà cảm ơn tụi nó đi. ”

“Uầy, tụi nó sang giúp không phải để cho con trai mẹ phải cảm ơn đâu. Mà đã không cần thì tốt nhất khỏi cho tốn tiền. ” – Tôi cười hềnh hệch, rồi chợt ra có điều gì không đúng, tôi hỏi tiếp – “Ủa mẹ, sao lại có thằng Phong ở đây. Nó xuống Hà Nội làm gì? ”

Mẹ tôi khẽ thở dài lo lắng ở đầu dây bên kia – “Tội thằng bé, mấy hôm trước mẹ nó đang đi làm, thì tự nhiên thấy khó thở. Đưa lên bệnh viện tỉnh thì người ta nói là suy nhược cơ thể. Nhưng mấy hôm sau cũng không thấy khá thêm mấy nên chuyển xuống Hà Nội rồi. ”

“Suy nhược cơ thể? ” – Tôi nhíu mày – “Nếu suy nhược thì không đến nỗi phải xuống dưới Hà Nội chứ, nằm ở nhà cũng được mà. ”

“Bởi vậy mới nói, mẹ hỏi thì thằng bé không chịu nói. Nhưng mẹ nghe có người nói cô ấy bị ung thư phổi nên… ”

Tôi nghe như một tiếng sét đánh bên tai, tỉnh ngủ ngay lập tức, bật người dậy. Những gì mẹ tôi nói sau đó thì tôi không còn sức đâu mà chú ý tới nữa, lúc này trong đầu tôi chỉ ong ong mấy chữ ung thư phổ. Tôi lặng người mất một lúc lâu, thì tiếng mẹ tôi thúc giục mới khiến tôi sực tỉnh.

“Mẹ nghe ai nói vậy? ” – Tôi liếm môi hỏi.

“Thì nghe mấy người quen trên bệnh viện tỉnh nói, nhưng mẹ không có hỏi thằng Phong vì mẹ nghĩ nó giấu. Mày xem rảnh rỗi thì gọi điện hỏi thăm xem cô ấy thế nào? ”

“Dạ, có gì trưa nay con gọi. ”

“Thôi, mẹ cúp máy đây. Giờ đi chợ mua chút đồ để thắp hương mấy ngày Tết nữa. ”

“Còn chào mẹ. ” – Tôi đờ đẫn chào mẹ tôi, sau đó tắt máy. Nhưng vẫn chưa thể thích ứng được với những gì mà tôi vừa được nghe. Lúc này tôi chỉ có một ước muốn duy nhất, đó là mẹ tôi nghe được nguồn tin không đáng tin cậy, hoặc kết quả xét nghiệm có gì sai sót. Nhưng tỷ lệ đó thực sự thì… ít đến đáng thương.

Ngước nhìn đồng hồ, thấy cũng đã gần 9h. Ngẫm nghĩ một hồi, Ban Mê thì có cafe là nổi tiếng, không bằng chui vào một quán nào đó nhâm nhi chút vị đắng, giết thời gian cũng tốt. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, tôi vừa mở cửa phòng ra thì thấy có người đứng cách cửa phòng tôi một quãng, như thể đang đợi tôi.

“Anh hai. ” – Tôi nhếch miệng tươi cười.

“Mày cũng biết gọi tao là anh à? ” – Thằng Quân nheo mắt nhìn tôi.

“Dù gì mình cũng là anh em mà, có gì đâu mà khó chịu thế. ” – Tôi lại gần nó vỗ vai, nở nụ cười thân mật hết mức có thể.

Thằng Quân có vẻ ngoài ý muốn khi thấy bộ dạng của tôi, nó kì quái nói – “Mày thay đổi suy nghĩ từ bao giờ thế? ”

Tôi nhún vai không nói gì.

“Tao không cần biết mày nghĩ gì trong đầu, nhưng đừng có lộn xộn ở đây. Nếu không thì đừng trách tao. ”

Tôi híp mắt cười – “Anh hai đừng dọa em chứ. ” Ngay sau đó tôi bước thêm một bước, giơ tay chụp thằng vào cổ nó, hơi siết lại – “Vậy thì tao cũng khuyên mày một câu. Tốt nhất mày nên câm cái miệng lại, cũng đừng làm tao nổi điên lên, không hay ho gì đâu. ”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Thông tin truyện
Tên truyện Mưa chiều
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 01/07/2018 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Tuổi mới lớn (Update Phần 3)
Phần 3 Mặc dù Chi đã biết tất cả sự thật về sự liên hệ khác thường giữa anh Trung với Quỳnh, nhưng thấy hai người cố tình giấu diếm, Chi cũng không tọc mạch thêm nữa làm gì, để rồi ma đưa lối, quỷ dẫn đường, Chi biết được cả những sinh hoạt phòng the của Chị Hương cùng anh rể. Có thể họ đã vô tình không muốn để cho Chi chứng kiến. Nhưng chuyện phải thấy đã thấy rồi, lại còn thấy thường xuyên hơn nữa mới tội nghiệp cho một cô gái thuần thục thơ dại như Chi. Làm cách gì để cho tâm trí của Chi không bị lung lạc. Làm cách gì để cho...
Phân loại: Truyện sex dài tập Thầy đụ trò Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện người lớn Truyện sex học sinh Truyện sex phá trinh
Thằng nhóc (Update Phần 8)
Phần 8 Gà gáy báo hiệu buổi sáng bắt đầu, thằng Tâm đang nằm khi nghe gà gáy thì như một cái máy lập tức bật dậy, tinh thần trở nên tỉnh táo. Đây là thói quen của nó bao lâu nay, nó nhìn xung quanh, một căn nhà cấp 4 bình thường. Đây là nơi canh giữ của bác quản trang đã từng ở. Nó sực nhớ hôm qua mình có xin ở lại nơi đây nhưng chú Lâm nhất quyết không đồng ý cho nó ở 1 mình. Cuối cùng chú quyết định ở lại với nó. Chú để nó ngủ trên chiếc đi văng cũ kỹ, còn chiếc ghế xếp của bác quản trang khi xưa nằm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện xã hội
Ngôi nhà hạnh phúc - Tác giả Chồng cô Thảo
Phần 5: Hụt hẫng Đạt bước ra khỏi phòng, anh chàng ga lăng đã kịp thu dọn chiến trường, mang ga giường vứt vào máy giặt. Anh cũng gặp Hiền choàng áo mỏng, bên trong là bộ đồ ngủ sexy, ôm ga bước từ phòng ra. Cả hai nhìn nhau ngượng ngùng vì đã biết chuyện gì vừa xảy ra trong 2 căn phòng đầy dục vọng ấy. Quỳnh đã vội thay bộ đồ khác kín đáo hơn ra chuẩn bị bữa tối. Còn Tuấn thì hí húi với cái Ipad tiếp tục công việc còn dở dang. Chợt nhớ ra điều gì đó, Đạt nói xuống mua ít đồ. Như hiểu ý tình nhân, Quỳnh thì thầm... Anh...
Phân loại: Truyện sex dài tập

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng