“Toàn dân chú ý. Tuần sau là kiểm tra tập trung toàn trường đợt 1, lịch kiểm tra gồm Toán, Hóa, Văn, Anh nên cả lớp chú ý học bài. Tiếp theo là chuẩn bị phong trào thi đua 20/11 nên trường ta tổ chức giải bóng đá, tháng 10 diễn ra vòng loại, sau đó tháng 11 là các trận loại trực tiếp. Trận chung kết dự tính là 18/11. Thi đấu toàn bộ tại sân Tao Đàn, các lớp đăng ký đội hình tối thiểu 11 người, và phải có đồng phục ghi tên cầu thủ và số áo đằng sau. Áo đồng phục đội bóng thống nhất rồi trích quỹ lớp ra, còn ai muốn đăng ký thì liên hệ tao, hiện tại đội đã có 8 người, nhanh chân kẻo hết. Xin cảm ơn các vị đã chú ý lắng nghe” – Nó kết thúc bài diễn văn bằng 1 câu củ chuối như vậy đấy.
Lúc ra chơi thì cũng chỉ có 1 thằng đăng ký, vẫn thiếu 2 chỗ.
“Giờ sao tụi bay” – Thằng Hưng hỏi.
“Sao là sao, đi kêu gọi tụi nó chứ sao” – Thằng Vũ ngồi kế bên tôi nói.
“Giờ kêu như nào, có mấy đứa ngại không tham gia hoặc không biết đá. Nên cũng khó rủ” – Thằng Hưng nhún vai.
Tôi ảo não liếc quanh cả lớp, giật mình 1 lát rồi đi sang tổ 4. Kéo cái ghế ra đập vai đang thẫn thờ.
“Gì thế” – Nó ngước mặt lên nhìn tôi.
“Đội bóng đang thiếu 2 chỗ, cậu vào đá nhé” – Tôi hỏi nó.
“Ơ tao không biết đá”
“Ơ mày người Bắc à” – Tôi ngạc nhiên nhìn nó. Vì thằng này trước giờ chưa có thầy cô nào gọi nó lên bảng, nên cũng chưa nghe được giọng nó. Với lại tôi ngồi bàn 5 tổ 1, nó ngồi bàn 5 tổ 4. Cách xa tít tắp rồi còn bị che khuất nên cả tháng nay tôi cũng chú ý. Nãy nhìn nó thì giật mình vì nó khá giống với một thằng trong xóm của tôi nên đi sang hỏi thử (Sau này tôi đưa hình thằng bạn trong xóm của tôi cho nó xem, nó nhìn rồi nói chặc lưỡi câu: “Đẹp trai như tao thì người ta giả mạo là bình thường… ”)
“Ừ tao người Bắc, tao ở Bắc Giang” – Nó đáp.
“Rồi, để bảo lớp trưởng ghi tên mày vào đội bóng” – Tôi nói rồi bỏ đi.
“Ơ nhưng đã bảo tao không biết đá” – Nó gọi với theo.
“Không biết thì tập, tham gia cho vui chứ có gì đâu. Với lại ai nói thì tao có thể tin, nhưng trừ mày thì không” – Tôi nhún vai.
Nó cũng hết ham cự cãi mà nghi hoặc nhìn tôi. Tôi cũng chả thèm để ý đến nó. Đi đến chỗ thằng Hưng tôi nói nó ghi thêm tên Lê Thanh Đức vào danh sách. Nó hỏi tôi sao biết nó đá được, tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua.
Ra chơi buổi chiều, đang ở lan can nhìn xuống sân trường, thì thằng Đức lại gần tôi nói chuyện.
“Sáng mày nói thế là sao”
“Chả có gì, tao thấy tướng mày ổn nên đoán chừng mày đá cũng ngon, với lại thấy đôi giày mày đi nên tao cũng chắc chắn ít phần. Mày có thể lực chạy bền với tốc độ bứt phá cũng thuộc dạng gộc. Rồi lúc tao sang hỏi mày, nếu như mày không biết đá thì nhìn cách mày nói tao biết ngay, nhưng theo tao thấy thái độ của mày thì là mày ngại hoặc lười hay gì đó chứ không phải là không biết đá, đúng chứ? “ – Tôi nhún vai.
“Mày là quỷ à? ” – Nó trợn mắt nhìn tôi.
“Trực giác thôi, với lại mày thấy quỷ nào đẹp như tao à” – Tôi vỗ vai nó.
“Ừ tao cũng lười đá, do mới vào Sài Gòn nên chả biết ất giáp gì nên một phần cũng ngại tham gia”
“Tao cũng mới vào Sài Gòn đó thôi, có sao đâu”
Lúc sau cũng có 2 thằng le te đến gia nhập, cụ thể gom lại cũng 12 thằng. Đủ đội bóng còn dư thêm 1 thằng đội trưởng đội… nhặt bóng. Nên cả đám mừng hết lớn. Rồi bàn tán thống nhất cuối tuần thuê sân mini đá tập trước.
Cả tuần trôi qua nhàn hạ, môn Lý với Anh văn tôi cũng không phải lên dàn chém thêm lần nào. Hóa với Toán thì một đường tiến tới, đặc biệt là Hóa tự nhiên tôi đâm ra ghiền học vô cùng (lý do là cô dạy Hóa dạy dễ hiểu, đã trẻ mà còn… cực xinh). Mấy môn còn lại cũng học lông bông, cũng 7 8 gọi là có tiến bộ nhưng cũng không khả quan.
Buổi chiều mỗi khi học xong tôi đạp xe đi lòng vòng cho quen dần đường, hết lên chợ Bến Thành rồi mò sang Nhà thờ Đức Bà, rồi ra bờ sông Sài Gòn gần bến tàu nhà hàng hóng gió, không thì đi vòng vèo đủ đường. Ngày nào cũng gần 7h mới về đến nhà. Tắm rửa ăn cơm xong rồi lên học bài, thỉnh thoảng bé Thảo có sang học cùng cho vui. Mẹ tôi lâu lâu thì gọi điện, còn sạc cho một trận sau khi biết tình hình 2 môn Lý và Anh của tôi, rồi dặn dò mấy thứ. Đám bạn ngoài quê cũng biết được tôi dùng điện thoại nên thỉnh thoảng cũng gọi, còn đâu là toàn lên mạng nói chuyện cho tiện.
Tình hình… gái gú cũng chả khả quan, vì tôi thấy con gái Sài Gòn dễ thương nhưng cũng không hợp nên ít nói chuyện với ai. Chỉ có bé Thảo hay tót sang chỗ tôi rồi kéo xuống cantin.
Cuối tuần, đội bóng tụ tập tại một sân bóng mini bên quận 4, chia đội 6 – 6 để thử xem chân cẳng nhau như nào biết đường mà đá. Cứ tưởng đâu là toàn dân ham học chả biết chơi bời gì, ai dè toàn dân gộc cả. Tôi toát mồ hôi khi thấy tụi nó dắt rồi đi bóng, nghĩ thầm chả biết tụi này chui ở đâu ra mà toàn quái vật thế này.
“Trung vệ lùi thấp xuống, 2 bên cánh chuẩn bị có bóng là dốc lên phản công”
“Đừng có theo người, chạy theo bóng đi mấy bố”
“Để ý tiền đạo nó bứt tốc đó, theo sát vào”
“Chọn điểm rơi của bóng sau đó lùi về gần 2 bước để tạo đà lao lên đánh đầu, bóng mới có lực, như thế gọi là thường thức đó”
“Mày cản bóng thế, nó chơi chiêu tự ngã thì lại ăn phạt đền thì bỏ mẹ” – Tôi rống to chỉ đạo dàn thủ.
Lăn lộn mồ hôi mồ kê nguyên cả buổi chiều thứ 7, cả đám mệt rũ nhưng cũng cười toét miệng khi biết tình hình đội khá khả quan, không đến nỗi phải thua ngay từ vòng bảng. Bé Thảo ngồi xem mà cổ vũ inh ỏi, còn vác theo cái vỏ chai Aquafina đập thùng thùng vào thùng nước 20 lít của sân bóng.
Lạy hồn đám độc thân, sau khi biết mối quan hệ giữa tôi với bé Thảo. Có mấy thằng nhao nhao đòi tôi nói tốt cho nó, rồi có mấy thằng xúi tôi tán luôn đi, đủ yếu tố “thiên thời, địa lợi, nhân hòa” mà không tới luôn thì… phí đời trai. Nhức cả đầu với lũ này. Tôi đạp xe chở bé Thảo về, thằng Đức đạp xe kế bên vì nhà nó cũng quận 8 nhưng ở đường Dương Bá Trạc. Cách nhà tôi 5 phút chạy xe.
“Mày đá cũng được đấy chứ? Chỉ đạo thủ ngon phết” – Nó hỏi tôi.
“Ừ ngoài quê tao đá tiền vệ phòng ngự từ xưa rồi, mày cũng ngon mà, kỹ thuật tốt, tốc độ cũng ngon, nếu tìm được cặp chạy cánh ngon mà kết hợp được, loạng quạng thì khối thằng nằm chứ chả chơi”
“Đội này cũng ngon, để xem mấy hôm nữa làm ăn thế nào”
“Ừ, à mà nhà mày gần nhà tao, rảnh thì cuối tuần ra ngoài quán cafe xem đá bóng, tao đi 1 mình chán ốm, rủ con nhỏ này thì nó toàn lười” – Tôi dụ nó.
“Rủ lúc nào, em đòi đi thì anh không cho đi, nói ở đó xô bồ đi không an toàn” – Thảo nhéo lưng tôi gắt.
“Ai da đau, đang chạy xe, ngã bây giờ” – Tôi giật nảy mình, loạng choạng suýt nữa húc vào ven đường.
“Ừ có gì khi nào đi gọi tao” – Thằng Đức gật gù.
Tuần tiếp theo thì học bình thường, có thứ 5 thứ 6 thì kiểm tra tập trung toàn trường. Mỗi lớp chia thành thành 2 phòng thi, ngồi theo số thứ tự. Toán với Hóa thì tôi làm ro ro, Văn thì nghĩ rách cả đầu cũng viết kín được 4 mặt giấy, còn Anh văn thì vì là trắc nghiệm nên tôi… bấm máy tính chọn đáp án, dù gì có máy tính căn cứ đỡ hơn lại động não xem phải đánh lụi câu nào.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa chiều |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 01/07/2018 03:36 (GMT+7) |