Kiểm tra môn cuối cùng là môn Hóa xong, tôi với thằng Đức đần mặt ra nhìn trời mưa ào ào. 2 Thằng quay sang nhìn nhau bực bội.
“Giờ tính sao mày? ” – Nó hỏi tôi.
“Về chứ sao, không lẽ ở lại đây ngủ” – Tôi trợn mắt.
“Thì là về, nhưng dầm mưa à, mày có áo mưa không? ”
“Mày thì sao? ”
“Tao không đem, tại nghe bác tao nói mưa Sài Gòn đến nhanh đi nhanh, nào có mưa lâu như vậy” – Nó nhún vai.
“Tao có đem nhưng tao ghét mặc lắm, thôi thì dầm mưa về đi, cho nó mát” – Tôi cười hề hề.
“Mày dầm mưa thế nhỏ Thảo thì sao”
“Nó tự đạp xe về trước rồi, lúc tao xuống đã không thấy nó đâu”
“Rồi, thế đua xem ai đến cầu chữ Y trước nhé, thắng thì tối mai trả tiền cafe” – Nó lại quay sang dụ tôi.
“Cái này ngon, chơi luôn mày” – Tôi gật đầu cái rụp.
2 Thằng đội mưa ra lấy xe rồi phi ào ra đường, mưa xối xả mặt mũi làm tôi vừa chạy vừa lau mặt. Trời mưa đường vắng nên 2 ông kễnh cong chân đạp hết cỡ, nước bắn tung tóe khắp nơi. Thằng Đức chơi khôn khi vượt đèn đỏ, làm tôi lỡ nhịp chỉ đành nhìn nó đi trước với tâm trạng đầy biệt khuất. Đang chờ đèn đỏ, liếc qua phía đường đối diện thì…
Một bóng người mảnh mai đang co ro trong trạm chờ xe bus, mặc bộ đồng phục của trường Bùi Thị Xuân. Mái tóc dài được thả tự do, da trắng ngần, đôi mắt u buồn với làn mi cong dịu dàng, môi bặm lại rồi lo lắng nhìn xung quanh vì mưa càng ngày càng to. Tim tôi nảy lên 1 cái, lúc này tôi chỉ nghĩ được 2 từ trong đầu: “Thật đẹp”.
Rồi tự nhiên cứ như bị ma ám, tôi bỏ phứt đường đua rồi phi thẳng đến trạm xe bus. Người con gái ấy vẫn chưa để ý đến tôi, chỉ lấy tay phủi đi những dòng nước mưa hắt lên cái cặp đang ôm trước ngực.
“Bạn ơi! ” – Tôi đánh bạo gọi.
“Ơ” – Con nhỏ giật mình ngẩng lên, rồi nghi hoặc khi thấy khuôn mặt lạ hoắc vừa gọi nó, rồi nó nhìn phù hiệu trường tôi rồi nghi hoặc hơn – “Sao bạn? ”
Tôi lấy áo mưa trong cặp ra, đưa cho con nhỏ đó.
“Bạn đang đợi xe bus à, thế mặc áo mưa này đi không trời mưa to hắt ướt hết đấy” – Tôi nói trong hơi thở có phần hơi mất ổn định, thực sự con nhỏ này quá đẹp, một chút kiêu kì, một chút lạnh lùng, một chút u buồn, đặc biệt là đôi mắt ấy hút hồn quá thể… Thực sự đây không phải là người đẹp nhất tôi từng thấy, nhưng chắc chắn là người duy nhất khiến tôi có cảm giác hồi hộp này.
“Ơ thế bạn thì sao, đang mưa ướt mà, với lại mình đâu có quen bạn” – Nó tròn mắt nhìn tôi.
“Bạn mặc đi, mình đang muốn tắm mưa nên không sao, với lại nhìn bạn đi” – Tôi khoát tay nói.
“Ơ mình làm sao” – Nó cúi xuống nhìn rồi lại ngước lên nghi hoặc nhìn tôi.
“À thì… ” Tôi đẩy áo mưa vào tay nhỏ đó, rồi lại guồng chân đạp xe, bỏ lại một câu: “Bạn mặc vào đi, không tí áo trắng ướt hết thì không hay cho lắm đâu, hahaha… ”
Tôi liếc mắt nhìn lại, thấy con nhỏ bặm môi nhìn tôi trân trối, nhưng vẫn lấy áo mưa trùm lên người. Tôi lắc đầu co chân đạp nhanh hơn để đuổi kịp thằng ôn kia.
Cả người ướt từ đầu đến chân, tôi chui vào nhà run cầm cập. Bé Thảo nhìn tôi la thất thanh.
“Trời đất ơi, làm gì ướt hết vậy ông, áo mưa đâu”
“Không sao, áo mưa cho gái rồi” – Tôi khoát tay nói rồi đi lên phòng.
“Hả? Gái nào? ” – Nó nhìn tôi chưng hửng, rồi đuổi theo – “Anh, đứng lại, cho gái là sao giải thích em nghe coi! ”
Tôi làm gì hâm đến nỗi đang ướt nhẹp mà còn đứng tán dóc, mở tủ vơ đại bộ quần áo rồi phi vào nhà tắm xối nước ào ào. Đầu thì đang nghĩ đến con nhỏ lúc nãy, thầm tiếc vì không kịp làm quen rõ hơn.
“Giữa Sài thành rộng lớn này, muốn gặp lại 1 người đâu có dễ… ” – Tôi chán nản nghĩ thầm.
Tắm xong, thoái mái hết cả người. Vừa đi ra thì thấy có ánh mắt hình viên đạn đang nhìn tôi chằm chằm, rùng hết cả mình.
“Sao thế? ”
“Áo mưa cho gái là sao, anh đưa cho ai rồi? “ – Thảo hỏi xen lẫn chút… sát khí.
Tôi thở dài, ngồi kể hết cho con bé nghe. Rồi đoạn miêu tả con nhỏ, tôi thao thao bất tuyệt đủ đường. Con nhỏ nhìn tôi trợn mắt, lúc sau đập bàn cười rũ rượi.
“Ông ơi là ông, haha, ông quẳng áo mưa cho ngươi chưa quen chưa gặp lần nào, để rồi dầm mưa về, lý do vì con nhỏ đó quá dễ thương, hahaha”
“Kệ anh” – Tôi bị quê nên nổi quạu.
“Hahaha, chết cười em rồi, anh khờ quá anh ơi, người như anh giờ có đào tung cả Sài Gòn lên cũng không có ai đâu, hahaha, ôi đau bụng quá… ” – Thảo vẫn gập bụng cười, mặc kệ ánh mắt bực bội của tôi.
“Em đến chịu thua anh, nếu có gặp lại nhớ chụp lại hình em xem con nhỏ đó như nào mà khiến anh đần mặt ra như vậy, ôi đúng là… hahaha” – Nó vẫn chưa buông tha.
Tôi bực đi xuống bếp uống nước, thầm chửi con nhỏ bị khùng. Tối về bé Thảo lại tiếp tục kể lại câu chuyện cho mẹ Hòa nghe, sau đó lại ngồi cười rũ rượi. Mẹ Hòa chỉ nhìn tôi tủm tỉm.
“Cái đó gọi là tình yêu sét đánh hả con trai? ”
“Ơ, dạ không, chẳng qua lúc đó con… ” – Nói đến đây tôi cứng họng, chẳng biết giải thích như nào.
“Anh tôi biết yêu rồi đấy, thế anh định khi nào dẫn chị dâu về để… hahaha” – Lại tiếp tục trận cười càn rỡ của bé Thảo.
“Thôi đừng trêu nó nữa, để cho nó ăn cơm đi, nguội hết giờ” – Mẹ Hòa vẫn đang cố nín cười.
Tôi chỉ biết cắm mặt ăn cơm, mẹ Hòa thì xem tivi, bé Thảo thì vừa ăn cơm, lâu lâu lại… phá ra cười.
Tối tạnh mưa, không khí chợt hơi se lạnh. Tôi mang cây sáo trốn lên sân thượng hút thuốc. Lúc sau bé Thảo cũng đi lên, cau mày nhìn đống tàn thuốc thở dài.
“Anh hút ít thôi, có bổ béo gì đâu, với tuổi này mà hút thì hại lắm”
“Lâu lâu hút vài điếu thôi” – Tôi nhún vai.
“Ý anh mang sáo lên à, thổi em nghe đi”
“Ừ, em thích bài gì… ”
…
Gió thồi xào xạc mang theo một chút hiu quạnh, thằng con trai xa quê đang chìm đắm trong tiếng sáo du dương, kế bên là điếu thuốccòn đang cháy dở. Nhớ lại cô gái có ánh mắt u buồn đó, tôi bất giác mỉm cười…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa chiều |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 01/07/2018 03:36 (GMT+7) |