Ngoài chức vụ lớp trưởng thằng Đức đang nắm, lớp phó học tập đã có bé Phương, thì lớp phó kỷ luật giao cho thằng Mạnh, thằng này học hành cũng thường nhưng được cái to con nhất lớp, 1m76 nặng 80kg. Nó lại khá cộc tính nên tôi thấy giao cho nó là ok rồi. Về lớp phó văn thể mỹ thì một nhân vật mới toanh – bé Minh – cô bé này hôm đi xếp lớp cũng vắng. Tuy chưa nghe Minh hát lần nào nhưng nghe bạn bè đã học cùng em hồi cấp 2 nói em nó hát tốt, có hoa tay, lại có ngoại hình nên bầu làm lớp phó văn thể mỹ, coi như bộ mặt của lớp.
Về phần tôi thì tôi thấy em này có một sự thu hút ánh nhìn rất tốt. Sau khi nhận ra sự xuất hiện của ẻm trong lớp, các bác các anh có thêm một thói quen là hay liếc mắt về phía giữa lớp, nơi em an tọa. Hay mỗi khi em lên bảng trả bài hoặc làm bài tập giáo viên đưa ra thì gần như cả lớp cùng quan sát em ấy. Đôi mắt to tròn, đôi gò má bầu bĩnh, mái tóc lúc thì thả ngang lưng lúc thì búi lên nhìn rất ép – phê, lại có một nốt ruồi duyên trên má bên phải nhấn thêm phần mặn mà.
Có hôm em nó lên bảng trả bài, đợi em nó đi ngang bàn tôi, tôi đưa chân ra ngáng giữa đường làm em ngã dúi dụi. Em cũng chả tỏ ra quê gì sấc, cứ đi lên trả bài. Lúc đi xuống, đôi giày cao gót tầm 3 phân của em ấy dùng hết lực đạp thẳng vào cái chân tôi vừa ngáng em, tôi đau buốt tận óc mà tự nhiên của giác nó cứ vui vui sao ấy. Kiểu như được người đẹp “quan tâm hỏi han”.
Về bí thư thì bé Trinh íu hiểu sao lại được chọn. Tôi có cảm giác giống như những đứa phụ trách các mảng ngoại giao hay hoạt động tập thể, cô Yến sẽ chọn ra những đứa có ngoại hình để tạo cho lớp một bộ mặt… “sạch sẽ” vậy. Mặc dù nó không tỏ vẻ hứng thú mấy với các hoạt động lớp nhưng vẫn phải nai lưng ra tổ chức, nào là hái hoa dâng chủ, thi rung chuông vàng, làm pano áp phích, tập san, báo tường… thật là đáng thương quá đi.
Tuần học sau tôi bắt đầu để ý đến Minh. Tôi cũng chả hiểu sao, Trinh đối với tôi vào thời điểm đó giống như một cô bạn cũ thân quen và gần gũi. Gặp Trinh như gặp lại một phần tuổi thơ năm nào, nên lúc đó trong đầu tôi chưa bao giờ xuất hiện suy nghĩ sẽ tán tỉnh Trinh hay Quỳnh. Vì đôi khi, chúng ta có những quá khứ ngọt ngào và thánh thiện, chỉ muốn trân trọng và nhớ về, chứ không dám đưa ra một hành động nào có thể làm rạn vỡ khối cầu thủy tinh lung linh kia, cho dù xác suất vỡ của nó có thấp đến đâu đi nữa.
Và một thằng V đã khác đi rất nhiều so với ngày xưa, tôi chẳng ngại ngùng gì. Trong những giờ Sử, Địa hay Kỹ Thuật, GDCD, tôi thường hay gửi xuống em nó những mẩu giấy nhỏ để trò chuyện. Em ngồi cách tôi 2 bàn. Tôi ngồi bàn thứ 2 ở tổ 3, còn em thì bàn 4 ở tổ 2. Đường vận chuyển khá ngắn. Nhưng một hai lần thì không sao, còn ngày nào cũng nói chuyện qua giấy kiểu đó thì trở thành cái gai trong mắt những đứa khác. Đặc biệt là thằng Vỹ, một thằng cũng thích em như điếu đổ và ngồi bàn gần cuối tổ tôi. Chắc chắn nó quan sát thấy hết. Nhưng chưa tìm ra cơ hội gì để phá bĩnh.
Nói chuyện qua lại với em được đâu tầm hơn hai tuần, như cảm thấy mọi thứ đã ổn, tôi đánh bạo gửi em hai câu thơ tôi vừa địa được trong tờ lịch bloc ở nhà.
‘Giếng Ngọc Hà vừa trong vừa mát…
Vườn Ngọc Hà thơm ngát gần xa…
Hỏi người gánh nước tưới hoa…
Có cho ai được vào ra chốn này?’
Và dường như em “cho ai vào ra chốn này thật”. Không trả lời thẳng vô câu hỏi, em chỉ gửi lại mẩu giấy gọn lỏn “Mai V qua nhà chở M đi học với được không?”
Được hay Không?! Ngu gì mà không được! Tôi quay lại nháy mắt với em một cái thật tình và lòng thì phơi phới như mở cờ trong bụng. Vậy là chỉ sau gần một tháng đi học, tôi đã chứng minh được những gì tôi luyện tập trong ba tháng hè vừa qua hoàn toàn không uổng phí. Lần đầu tiên trong đời tôi “cưa” được một người con gái.
…
Buổi hôm đó ra về, tôi và em sánh bước bên nhau trên hành lang khu lớp học. Bỏ mặc những ánh mắt của vài đứa trong lớp. Tôi hân hoan hỏi em “trước giờ Minh đi học bằng gì á?”
– Có bé Dịu Hiền lớp mình chở đó V. Mà con gái chở cứ thấy áy náy sao á.
– Vậy thôi lát để V chở Minh về cho. Khỏi phiền bạn ấy.
– Hihi. Nếu vậy thì để Minh nói với Hiền.
Tôi chở em sau lưng mà lòng dạt dào những xúc cảm của một thằng con trai vừa tán được cô bạn gái xinh nhất lớp. Đến tận bây giờ, khi nhớ lại, tôi vẫn nhận ra rằng, việc tôi tán em vào lúc đó, nó giống với việc cố gắng thể hiện hơn là trao đến cho ai đó một mối chân tình thật sự. Vậy nên niềm vui trong tôi lúc đó vẫn chỉ xoay quanh việc đã chinh phục xong chứ không phải là niềm vui của một sự kết nối đến một cô bạn gái xinh xắn và thú vị, không phải niềm vui khi tình cảm của mình đã trao đến ai kia và được đáp lại một cách niềm nở, vui tươi… Nhưng chí ít, tôi vẫn hiểu rằng đó là những tình cảm thực sự đáng trân trọng khi nhớ về. Vì tôi và em lúc đó vẫn vô cùng vô tư, hồn nhiên và trong sáng. Em cảm thấy vui và tự hào khi được một thằng con trai, nếu xét ra thì “ngon lành” nhất lớp lúc đó tán tỉnh. Còn tôi thì chinh phục được cô bạn gái xinh nhất lớp. Vậy thôi!
Sau hôm đó, tôi bắt đầu chở em đi học trên con xe trắng đen thân yêu mà tuần nào tôi cũng rửa sạch sẽ 1, 2 lần. Mặc dù nhà tôi và nhà em ở 2 hướng khác nhau khi đi đến trường, nghĩa là mỗi sáng tôi sẽ phải dậy sớm hơn, đạp xe ngang qua trường, đến nhà em, rồi mới chở em lại trường. Đoạn đường tuy có xa hơn nhưng tôi cảm giác như nó gần hơn nhiều lắm. Vì khi em ở phía sau xe, hai đứa tôi vui vẻ tíu tít trò chuyện, hồn nhiên như đám lá phượng nhỏ xíu vẫn hay đùa vui trước gió.
Câu chuyện tình cảm giữa tôi và em cứ êm đềm như vậy được khoảng hơn một học kỳ. Ngày ngày tôi vẫn chở em đi học vào mỗi sáng rồi chở về vào buổi trưa. Miền trung, trời mùa thu đôi khi vẫn có ánh nắng gay gắt. Mỗi khi thấy tôi mệt, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo, em nhẹ nhàng hỏi “V có mệt không hay để Minh chở cho?”
– Mệt gì đâu Minh, trời nắng quá nên toát mồ hôi thôi à. Để Minh chở chẳng thà V đưa xe Minh về còn V đi bộ. Tôi vừa nói vừa cười cười.
– Hihi. Minh biết mà. Hỏi cho vui vậy thôi á.
– Hay quá ha. Buồn buồn là V để Minh đi bộ về luôn á.
– Tui đố ông đó!
– …
Và thật tiếc… Nó chỉ êm đềm như vậy, cho đến khi qua Tết…
Hồi đó, nhiều khi nghĩ tới tết là tôi lại có một sự ám ảnh khôn nguôi. Y như rằng những mối tình của tôi không bao giờ tồn tại được cho đến khi qua tết. Y như rằng ông trời chỉ cho những niềm vui đầy thơ mộng vui vẻ đó trong tôi đến một giới hạn thôi. Khi mùa xuân đến, mùa xuân sẽ mang nó đi như mang đi cái lạnh giá heo may se sắc của mùa đông. Bỏ tôi lại bơ vơ đến tội nghiệp…
Tết năm đó em về quê tận Bắc Giang để ăn tết với gia đình. Tôi ở Đà Nẵng buồn buồn cũng lấy con xe đi qua nhà thằng Tuyển, thằng Danh, thằng Thành, thằng Liêm… những đứa bạn chí cốt của tôi sau này. Vừa thăm tết, vừa tìm kiếm niềm vui lấp đi thời gian rảnh rỗi vì thật ra mỗi khi tết đến, ngoài việc thăm viếng bà con, rồi dành ra một ngày đi chơi với lớp cấp 2 thì tôi chả biết đi đâu nữa.
Mùng 6 chúng tôi vô học lại. Thật lạ là tôi lúc đó lại chẳng hề có một cảm giác gì đó giống như chờ đợi em về. Và buổi trưa (qua học kỳ 1 bọn tôi chuyển buổi 2 khối chẵn lẻ cho nhau) hôm đó đi học tôi cũng quên mất việc phải qua nhà em để đón em đi học. Có lẽ vì tôi không tới đón nên hôm đó em trễ mất tiết đầu, tiết hai mới vô lớp. Đi ngang qua tôi em không quên đưa ánh mắt lên liếc một cái bén ngót như muốn chia đôi tôi ra làm 2 nửa. Và chính xác là lúc đó tôi mới bất chợt nhận ra mình đã “quên”…
…
Giờ giải lao hôm đó tôi nhảy xuống bàn 5 tổ tôi, bên cạnh dãy em để giả vờ hỏi thăm bắt chuyện và cũng tranh thủ lựa lời xin lỗi vì đã “vô tình” quên mất việc trọng đại nào kia. Hỏi tới hỏi lui em dăm ba câu mà em vẫn mặt mũi lạnh tanh chưa thèm trả lời thì có giọng nói vang lên phía sau:
– Mi ở đâu xuống đây ngồi?
Giọng nói đúng chất muốn gây chuyện làm tôi ngoảnh mặt lại phía sau coi thử đứa nào máu nóng thế. Thằng Vỹ. Tôi ngồi đúng ghế của nó. Nó nói mà như gầm lên trong họng, tôi biết mình đang ngồi ghế của nó nên nó nói cũng có lý, nhưng giọng điệu thì thực sự làm tôi nóng máu.
– Không thấy mi ngồi nên ta ngồi chút xíu, gắt quá vậy bạn?
– Mi đi về! Đ* thân đâu mà bạn với bè.
Tôi cảm thấy ngạc nhiên về thái độ này nên bắt đầu hạ giọng kiểm soát thử điều gì đang xảy ra:
– Về thì về thôi. Cùng lớp thì tao gọi là bạn. Chứ bạn bè gì với mày.
– Mi vừa nói gì? Nó sáp tới kiểu như muốn ăn thua đủ.
Tôi cũng chả ngán gì thằng này. Nó nhỏ con hơn tôi nhưng được cái hổ báo cáo chồn lắm, nhiều đứa trong lớp cũng bực nó lâu rồi. Tôi quắt mắt lên:
– Tao không muốn chơi nhau trong lớp. Nhưng đụng tới tao thì tao cũng không ngại đâu.
Minh thấy tình hình căng quá nên chen vô giữa đẩy 2 đứa ra, “thôi thôi. Bạn bè hết mà hai ông làm gì vậy?”
Bé Phương phía trên thấy vậy cũng nói xuống. Về chỗ đi V.
Thằng Vỹ có vẻ thấy tôi cứng quá nên cũng chưa có hành động gì tiếp theo.
Thấy vậy tôi im lặng về chỗ ngồi mà cảm thấy khó hiểu. Thằng này sao thế nhỉ? Ngồi chỗ của nó tí thôi chứ chọc gì nó đâu???
Mà cũng nhờ việc đó nên vô tình em bỏ qua chuyện giận tôi. Trưa hôm đó tôi chở em về. Em hỏi tôi “Vỹ muốn gây sự với V mà. V gây lại chi vậy?”
– Là sao? V có làm gì nó đâu? Nhảm nhí thật chứ. Nó tưởng ai cũng sợ nó à?
– Thì mình nhịn một tí có sao đâu? Đánh nhau trong lớp bị hạ hạnh kiểm đó.
– V chẳng ngại hạnh kiểm gì hết. Cơ bản là không phải ai cũng như củ khoai, nắm xôi, muốn ăn thì cứ vào ăn thử. Tôi nói mà máu nóng lại nổi lên.
– Thôi Minh chả muốn nói với V nữa!
– Không nói thì thôi. Có gì đâu!
– …
– …
Hai đứa im lặng trên suốt đoạn đường còn lại. Đó là lần đầu tiên hai đứa tôi giận nhau vì một chuyện không đâu. Tối hôm đó tôi điện thoại qua nói ngày mai tôi bận, không qua chở nữa. Minh chả nói lại gì, chỉ cúp máy.
Trưa hôm sau tôi thơ thẩn đến lớp. Vừa đi bộ lên được nửa cầu thang đã gặp ngay thằng Thao, thằng này là bạn thân với thằng Vỹ, nó chặn đường tôi lại và gầm ghè một cách cợt nhả:
– Nghe nói mi với bé Minh một cặp hả cu?
– Nghe tới chữ “cu” là tôi sôi máu ngước lên định vả ngay vô mồm nó một thoi thì bắt gặp khuôn mặt nó đỏ gay gắt hơn cả mặt trời, ánh mắt liu riu lè nhè, hơi thở nồng nặc mùi rượu, quan sát qua thắt lưng tôi còn thấy có gì đó lấp ló như cán dao lòi ra. Quan sát đến đây tôi chợt bật lui lại 2 bước vào thế thủ và hỏi lại nó: Mi muốn gì?
– Tao hỏi thì mi trả lời đi, mi với bé Minh thế nào?
– Thấy nó vừa hỏi vừa đưa tay chạm vào phần hông, trong một thoáng tôi chợt nghĩ: “Thằng này say quắt cần câu, nó tiến tới phải vút chân đá nhanh vào hạ bộ, nó gục xuống thì chặt mạnh vào cổ xong nhanh tay rút con dao ra. Nếu nó còn tỉnh thì cứ sòng phẳng mà chơi. Chứ giờ để nó chủ động là có khi thủng vài lỗ.” Nói ra thì dài chứ suy nghĩ chỉ trong tầm 5s, tôi trả lời 5 ăn 5 thua: Tao đ* hiểu mi hỏi gì. Nhưng nếu có thì sao?
Tới đoạn này bỗng có thằng Danh lớp tôi đi lên. Thằng Danh là bạn thân của tôi trong lớp, mãi về sau này chơi ngày càng thân với nó hơn tôi mới biết nó đai đen takewondo, còn hồi đó, chỉ đơn giản thấy nó to con, chắc nịch, lại ngồi ngay phía trước tôi với thằng Tuyển nên có chơi với nhau. Những lúc giải lao rảnh rỗi tôi với nó thường xuyên ra đá cầu lông ngoài sân. Nói về thằng này thì cứ để sau hãy tính tới. Còn ở đoạn này, nó lên cầu thang thấy tôi với thằng Thao đang gườm nhau, nói hỏi: Có chuyện gì vậy V?
– Tôi chưa kịp trả lời thằng Thao đã lên tiếng: Không phải chuyện của mày, đi lên!
– Thằng Danh như phớt lờ câu nói của thằng Thao, nó tiếp tục hỏi tôi “Có chuyện gì, cần tao giúp gì không?”
– Nhác thấy phía sau thằng Danh có một vài thầy cô bắt đầu vô tiết, tôi hất mặt: “Không có gì hết, mi lên đi. Lát vô lớp ta nói chuyện sau.”
– Uhm. Vậy tao đi lên. Nó đi ngang qua thằng Thao thậm chí không thèm liếc thằng này một cái.
Đi phía sau nó là thầy Dũng dạy hóa cũng bắt đầu lên lớp. Tôi vội vã chào thầy rồi lách qua thằng Thao chạy vô lớp. Trước mặt thầy Dũng có cho tiền nó cũng không dám hó hé nửa tiếng.
Tiết hóa diễn ra với bộn bề những suy nghĩ trong đầu. Thằng này với thằng Vỹ tính chơi mình đây mà. Ku Tuyển thì tong teo như con cò non. Tôi quay lên khều thằng Danh: “Lát nữa thằng Thao chơi ta thì ta bật. Còn thằng Vỹ mà nhảy vô thì mi lo giúp ta nghe?”
Thằng Danh thuộc kiểu người hiền lành, thật thà nhưng hay ra tay trượng nghĩa, giúp đỡ bạn bè hết mình. Mỗi tội thật thà quá nên đôi lúc rước thiệt vào thân. Những năm tháng cấp ba may mắn cho nó khi có tôi ở phía sau, gần như gánh giúp nó mọi chuyện, lèo lái tránh nó lăn xả vô những chuyện vô bổ và giúp nó thể hiện được bản thân, đi đúng hướng đi mà nó chọn sau này.
Nhưng dù sao đó cũng là câu chuyện của cả 3 năm trời tôi học cấp 3. Còn bây giờ, không gì tuyệt vời hơn khi nó quay lại nói với tôi gọn lỏn “Mi khỏi lo!”
Và mãi về sau này, nó giống như một phúc tinh của tôi khi giúp tôi rất nhiều chuyện khác nữa. Mỗi lần nhắc đến nó, tôi cứ nhớ như in những câu nó hay đáp lại khi tôi nhờ vả một chuyện gì: “Mi đừng lo”, “ra đây rồi mình tính”, “có gì mà sợ” hay “đợi tao chút”…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mùa hạ đầu tiên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 29/12/2023 11:39 (GMT+7) |