Mùa Hạ

Phần 11

Thu Hà Nội mang trong lòng thành phố, những dáng hình khác nhau, có những ngày nắng nóng, những ngày lạnh âm u, những ngày mưa tầm tã… Tôi không biết vì sao ngày hôm nay, ai đó đã làm đánh rơi cơn mưa ngâu ngày hạ, để mọi khung đường đều trở nên buồn bã. Giọt mưa đọng lại trên cửa kính xe bus, lăn nhẹ nhàng, rơi xuống. Viên đá trong tách trà xanh tan thật chậm, hòa quyện và dần đắng ngắt. Hôm nay, 20 – 10, ngày mưa, tôi đi học bằng xe bus.

Chuyến xe mang một vẻ lạnh ẩm của tiết trời. Những vạt áo mưa còn nhỏ giọt, tí tách từng nhịp nhỏ khẽ xuống sàn. Chiếc ô của cô gái lạ – tựa đầu vào cửa kính, đang dựng sát ghế ngồi, ướt đẫm vị của cô đơn. Có anh chàng đeo tai nghe, mắt nhìn xa xăm, tìm kiếm dáng hình của một ai đó giờ đã vì đâu mà bỏ lỡ. Tôi vẫn ở vị trí ngồi quen thuộc. Ngày mưa làm không khí trong xe bớt khó chịu và ngột ngạt.

Tôi nhìn dòng xe hối hả ngoài kia, những chiếc đèn pha được bật sáng, chiếu le lói những vệt vàng tinh quái. Màu đỏ, màu xanh, màu nâu… hàng trăm chiếc áo mưa di động di chuyển trên đường. Mái hiên, dưới tán cây to, kẻ cầm ô – đôi tình nhân vì yêu trở nên điên dại, tảo bộ trên vỉa hè, chật kín xe cộ đỗ dừng trước shop quần áo, đồng hồ, quán ăn…

– K. Hôm nay lại gặp bạn.

Có bàn tay chứa mùi hương quen thuộc đặt lên vai tôi, khứu giác mê hoặc bản thân, nó kéo tôi phải nhìn sang.

– Ừm, nay mưa quá nên mình đi bus cho tiện. – Tôi nở 1 nụ cười ngốc nghếch.

– Hm, hôm nay video bạn làm cho mình sẽ được chiếu ở trước lớp đấy. Lớp mình toàn nữ nên tự chuẩn bị 20 – 10 cho nhau.

– Mình có xem nội dung video rồi mà. Mong là bạn của Mai sẽ thích nó.

– Chắc chắn rồi, mình mong là vậy. Chúng ta đã tốn rất nhiều công sức mà. – Cô nàng nở một nụ cười tỏa nắng. Ngoài kia, mây đen vẫn bao phủ.

Tôi trở nên trầm mặc, một thoáng im lặng giữa hai đứa xuất hiện. Trong xe chứa thêm người, kẻ đùn đẩy, người chen chân, giờ ngột ngạt.

– Hm, còn cái hẹn đi ăn gà của chúng ta?

– Cuối tuần này nhé? Mình rảnh. – Mai nháy mắt. Gương mặt lạnh băng của tôi phải tan chảy.

– Biết thế đã.

– Òm, biết thế đã. – Cả hai đứa cùng mỉm cười. Cô ấy có nụ cười thật sự rất đẹp. Hai mắt như nhắm tịt lại, đôi môi hồng và gò má căng mịn nữa.

– Thế bạn ngồi không? – Tôi nói tiếp.

– Có, mình có ngồi.

Tôi với lấy chiếc cặp ở dưới chân đeo lên vai và đứng dậy. Hoàng Mai ngồi xuống chiếc ghế, đôi mắt biết cười nhìn tôi cảm ơn. Tôi nắm lấy tay cầm trên xe, người quay về phía Mai, quan sát cô nàng không chớp mắt. Quen thuộc, vô cùng quen thuộc. Dáng hình, thanh âm, mùi hương của cô ấy đều rất thân thuộc. Nhưng, tôi không thể hiểu được, vì sao trái tim của tôi lại nhói đau, lồng ngực thắt chặt lại, siết mạnh. Cảm giác bi thương ở một không gian nào đó khiến tôi cay xè khóe mắt.

“Tôi đang bi thương vì điều gì chứ?”

– Chúng ta, trước kia, có từng gặp nhau không? – Tôi nói bằng giọng trầm nặng.

– Ơ, hm, hình như là chưa. Sao thế? – Cô nàng tròn xoe mắt, long lanh như những giọt mưa vậy.

– À, không có gì. – Tôi vội vàng quay người sang hướng khác, giấu đi dòng chất lỏng lạ lùng tự nhiên xuất hiện nơi khóe mắt. Cảm giác ấy, thật khốn nạn.

Chuyến xe kéo dài qua 4 điểm bus thì dừng lại, tôi và Mai cùng xuống. Cô nàng đi chung ô với tôi. Mưa vẫn như đang khao khát nhấn chìm thế gian, trước mặt tôi chỉ toàn là một màu trắng xóa, dưới chân nổi lên những bóng nước phập phồng, sủi bọt.

– Sang đường nhé, bám chắc lấy mình đấy.

Hoàng Mai gật đầu.

Mọi thứ đều chậm, dòng xe không dám hối hả, chúng tôi cũng không vội vã. Đến cổng trường, Mai mở ô của cô ấy, chào tôi và trở về lớp. Tôi vẫn vậy, đá vũng nước trước mặt, nước văng tung tóe, đũng quần tôi ướt đẫm.

Sân trường sặc sỡ bởi màu ô, kẻ hồng, người xanh, hối hả mà nhộn nhịp. Bỗng, có viên sỏi nhỏ bay về phía tôi, rơi bộp vào ô tôi và văng xuống mặt đất. Tôi nhìn xung quanh, không rõ ai đã là kẻ ném thứ đó, chỉ bị mê hoặc bởi tiếng mưa ào ạt trên mái tôn nhà gửi xe và thứ màu sắc đẹp đẽ của những chiếc dù. Rảo bước thật nhanh về phía lớp học, dùng ô che kín mặt, vừa cay cú vừa lo sợ.

Vào lớp, rũ chiếc ô đang ướt đẫm và treo nó lên cửa sổ, tôi mặt không biến sắc quát thằng Huân.

– Đm thằng chó.

Thằng Huân ngơ ngác nhìn tôi như một sinh vật lạ lẫm.

– Ơ ghê, hôm nay mới thấy anh K nhà ta dùng bậy ngữ.

– Tao vừa đi trên sân trường, không biết đứa nào ném sỏi vào tao. May có ô che, không u đầu mẹ nó rồi. – Tôi ngồi xuống ghế, lòng vẫn bực bội.

– Hơ hơ, do ăn ở cả thôi, mày gây thù chuốc oán với ai rồi. Mà, có khi không cần mày gây thù chuốc oán đâu, nhìn bản mặt mày đã khó ưa lắm rồi K à. Vừa xấu trai vừa xấu tính xấu nết…

– Câm ngay, tao lại vả cho vỡ mồm bây giờ. – Tôi thét.

– Ớ, thì… tao im, tao sợ mày chắc.

Tôi mở cặp, lấy bình trà xanh, đá đã tan đắng ngắt ra ngoài, mở nắp uống ực 1 hơi dài. Cơn nóng dịu đi, tan dần, tiêu dần và không còn nữa. Tôi nhận 1 điều là, mỗi khi người ta cáu giận, đều do cơ thể thiếu nước, chỉ cần bổ sung đầy đủ, tự khắc mọi thứ sẽ bình thường trở lại.

Lúc này, tôi mới nhớ ra thói quen, vội vã mở điện thoại, dòng tin nhắn của Lam vẫn đang chờ.

– Anh, ra cantin với emmmmm.

Cantin, ngày mưa, những chiếc bàn ăn vắng vẻ người ngồi lại, chỉ có tôi và cô em gái trong góc phòng. Người ăn vẫn là Lam, người uống vẫn là tôi.

– Hôm nay không còn gấu trúc nữa ha. – Tôi ngồi dựa lưng vào ghế, tai tay đan vào nhau, nhìn Lam cười nhẹ.

– Hôm qua em ngủ sớm, phải xinh đẹp và ngoan ngoãn để hôm nay được nhận quà mừ. – Cô nàng miệng nhồm nhoàm bim bim, hai má phính lên, đôi mắt thì cười tươi, trong veo về phía tôi.

– Ờ ha. Phải ngoan thì mới có quà, bé nhỉ.

– Này nhé, tôi bằng tuổi ông đấy, bé bỏng gì ở đây, lâu không bị đấm lên không sợ nữa hả? – Lam đặt gói bim xuống mặt bàn, gằn giọng. Tôi chột dạ.

– Hm, đây quà em đây. Do anh không tìm thấy Totoro nên anh mua cho em chú Đôrêmon này nhé?

Tôi lấy từ trong túi áo khoác ra hộp quà nhỏ màu vàng. Giấy gói không có hình trái tim hay nơ bao bọc gì cả. Đơn giản chỉ là bọc 1 lớp giấy màu vàng. Tôi đặt trên bàn, đẩy về phía Lam.

– Yeah. Em có quà này.

Như một đứa bé được cho kẹo, cô nàng không giấu nổi niềm vui sướng của mình. Nét mặt, âm giọng và dáng vẻ của Lam thể hiện tất cả.

– Em, mở quà nhé? – Cô ấy giơ món quà lên trước mặt tôi.

– Ừa.

Lam nhẹ nhàng bóc lớp giấy bên ngoài 1 cách cẩn thận, rồi gói chúng lại, cất vào túi áo khoác. Tôi bắt đầu khó hiểu với cô em gái. Tiếp đó, cô nàng mở hộp, lấy ra 2 chú móc khóa Đôrêmon, tay đung đưa nó, cười tít mắt.

– Dễ thương cá.

– Em thích chứ? – Tôi vẫn chưa tin vào mắt mình.

– Dạ vâng, em thích lắm. Cảm ơn anh nhé.

– Em thích là tốt rồi, anh còn tưởng…

– Không mà, em thích, rất thích. – Lam vẫn nở nụ cười thật tươi.

Tôi thở dài nhẹ nhõm, tôi nghĩ cô nàng sẽ giận dỗi mình vì không mua đúng món quà yêu cầu, nhưng mà không… thật là may mắn.

– Vậy, em về lớp trước nhé?

– Ơ, sao về sớm thế? – Tôi bắt đầu ngạc nhiên.

– Thì có quà rồi mà nên em hết mục đích ở đây rồi, hehe. – Lam ôm trọn đống bim bim chưa mở vào lòng, rời khỏi cantin trong cái nhìn tức tối nhưng bất lực từ tôi.

Mưa vẫn đang rơi, ào ào xuống mái tôn phía trên cantin, âm thanh đủ lớn để che khuất đi sự “ồn ào nhỏ nhặt”, từ dòng chất lỏng lạ lùng đau đớn của ai đó… Mãi sau này tôi mới biết, tôi của lúc ấy, đã làm một người phải rơi nước mắt.

Tôi ngồi lại cantin khoảng thời gian rất lâu, mãi cho tới khi tiếng trống vào lớp vang lên, tôi bắt đầu đứng dậy, rảo bước trở về.

Tiết 1 ngày đó, tiết Sử. Sau màn tặng quà và lắng nghe lời chúc từ cô, là một chuỗi những màn tra tấn đối với tôi. Khởi đầu là:

– Mời K lên kiểm tra bài cũ.

Tiếp là, màn kiểm tra bài cũ dài nhất trong lịch sử đi học của tôi, kéo dài cả nửa tiết. Cô Sử còn hỏi cả bài cũ cũ cũ nữa…

Đỉnh điểm là mọi câu hỏi trong nửa tiết còn lại, cô cũng đều mời tôi lên trả lời. Không ai nói với ai câu gì, nhưng tất cả đều rõ, cô vốn đang nhắm thẳng vào tôi.

– Câu này, em không trả lời được. – Tôi buông thõng quyển sách sử trên tay xuống mặt bàn.

– Mỗi câu em không trả lời được, tôi sẽ trừ 1 điểm vào bài kiểm tra 1 tiết.

– Vầng, tùy cô thôi. – Tôi ngồi xuống ghế, thở hắt ra.

– Tôi đã cho em ngồi đâu? – Cô sử gằn giọng.

– …

– Em đi ra ngoài đứng hết tiết cho tôi. – Cô chỉ tay ra ngoài cửa lớp. Tôi không ngạc nhiên, không có 1 câu hỏi thắc mắc nào, trầm mặc bước đi.

Linh, em gái cô Sử đã mang lại cho tôi, cảm giác đau thắt mỗi lần gặp lại. Trái tim cồn cào và đôi môi nứt nẻ bởi vị đắng như cà phê. Còn cô Sử thì…

Tôi không biết, Linh đã kể gì với cô nữa. Hoặc, cô đã quan sát thấy điều gì ở hai đứa tôi. Nhưng mà, tôi không học, không tham gia đội tuyển học sinh giỏi sử, có lẽ, cũng đủ để phật lòng cô rồi.

Phía ngoài hiên, hành lang, mưa nhỏ giọt từng đợt cuối cùng xuống trần thế. Bầu trời quang đãng, sáng dần, khung cảnh sân trường trước mặt tôi cũng trở nên rõ ràng. Dựa lưng vào tường, tôi thở hắt ra. Bỗng trong đầu hiện ra những mảng ký ức rất lạ, đầu tôi chợt đau nhói.



– Anh có biết nếu để chị em biết được, thì hai đứa sẽ thế nào không? Anh có biết vì sao em và người trước chia tay không? Cũng vì để chị em biết được chuyện hai đứa yêu nhau đó. – Cô gái tóc ngắn, giọng dứt khoát, ma mị nhưng vẫn ngọt ngào đến lạ.

– Anh biết, anh xin lỗi. Anh sẽ không gọi liên tục nữa, anh sẽ không gọi cho em nữa. Anh sẽ chờ em liên lạc.

– Bao nhiêu lần như thế rồi hả anh? Anh phải làm em điên lên anh mới vừa lòng sao? – Cô ấy vừa nói vừa khóc. Tôi đã đưa tay lau đi những dòng lệ đó, nhưng bị gạt đi.

– Anh xin lỗi, đừng khóc nữa mà.

Tôi lắc đầu thật mạnh, những mảnh ký ức mơ hồ kia đến rồi tan đi trong hỗn độn. Đầu tôi nhức lên như thể một tảng đá lớn rơi thẳng vào sau gáy đầu mình. Một thước phim trong những giấc mơ của tôi vừa xuất hiện, sự bi thương của cảm xúc được thể vỡ òa ra, đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần.

Tôi ngồi gục xuống hành lang, ôm đầu, người run lên, òa khóc như một đứa trẻ.

Bi thương, vô cùng vô thương.

Thứ cảm xúc mãi sau này, tôi mới trải qua nó 1 cách chân thực.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Thông tin truyện
Tên truyện Mùa Hạ
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 19/09/2019 03:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Dục vọng (Update Phần 13) - Tác giả Henry Nguyễn
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài bởi tiếng ngáy của Thành, Dũng dụi dụi mắt cho tỉnh rồi nhìn qua thằng bạn đang nằm ngáy ngon lành. Hạnh thì không còn ở đó nữa. Dũng đoán chắc là Hạnh dậy sớm tắm rửa thay đồ rồi đi làm luôn rồi. Định sáng dậy sớm làm hiệp nữa mà tối qua chơi dữ quá nên ngủ không biết gì hết. Hai thằng nằm vừa nói chuyện về Hạnh luôn tiện Dũng rủ Thành khi nào về Sài Gòn thì liên lạc lại với Dũng rồi hai thằng tắm rửa chạy qua dự án. Tới nơi thấy ông Lâm đang rửa xe, Dũng vờ xạo xạo với ông Lâm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ tập thể Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm lồn Truyện sex ngoại tình
Cô giáo Vân (Update Phần 18)
Man mác Trái tim em chỉ 1 lần mở cửa... Đón anh vào rồi khép lại ngàn năm... ... Sáng sớm thức dậy vẫn tư thế nằm giống tối qua, rượu khiến tôi ngủ khá ngon. Bên cạnh tôi 1 thân thể trắng nõn không tì vết, bàn tay vẫn đang ôm 2 trái tuyết lê của nàng. Bình thường sáng dậy đã chào cờ đằng này vừa do tác động của rượu và người đẹp ở bên khiến con cặc căng cứng. Tay sờ vú của Nga thì thấy Mềm quá khẽ vân vê 2 đầu ti của nàng thì nàng khẽ thở hắt ra. Ư... m... mmmmm. Sáng ra được ôm vú sờ thích thật...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện sex cô giáo
Hệ thống tình dục (Update Phần 79)
Sáng sớm hôm sau, bốn người dậy sớm vào khu nhà khách trung tâm ăn sáng. Vương Duyệt đã trang điểm tinh xảo, vừa vào đại sảnh đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, một vài đồng chí độc thân còn ngo ngoe rục rịch muốn tiến lên làm quen, nhưng vừa thấy bên cạnh có hai anh chàng đẹp trai cao lớn, vừa mới kinh ngạc cảm thán về giá trị nhan sắc chói lói của 3 người xong, nhìn sang đã lại thấy Mạnh Nhạc Nhạc ở bên cạnh cực kỳ chướng mắt. Mạnh Nhạc Nhạc không để ý những ánh mắt lung tung đó, chuẩn bị lấy một bát trứng hấp, cùng lúc đó, Lục...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ nát lồn Truyện bóp vú Truyện bú cặc

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng