Ngồi bên nếp giường nơi Sương Mai vợ tôi đang nằm than, tôi thấy dáng vợ tôi nét mặt xanh xao, mái tóc dài của cô ấy thì búi lại to và cột cao lên. Phía dưới chiếc giường gõ đỏ là một chậu than đỏ rực nó tỏa hơi nóng lên trên miếng ván, còn vợ tôi thì nằm sấp xuống dưới, phần chậu than đỏ đang tỏa hơi nóng là nơi phần bụng và phần mu của Sương Mai chịu nặng nề nhiều nhất. Kế bên vợ tôi đang nằm là một bé trai kháu khỉnh, đứa bé ấy là con trai tôi, là kết quả tình yêu mà tôi với Sương Mai vợ tôi ngày đêm vun đắp. Không có quạt gió, nên tôi chỉ lấy cái quạt được làm từ cái mo cau, rồi tôi quạt lên thân người vợ cho cô ấy bớt nóng nực đôi chút chứ không dám quạt lâu, bởi mẹ vợ với mẹ tôi không cho dùng quạt máy.
Tôi dùng gu của ngón trỏ nựng gò má của con trai tôi khi đứa bé đang ngủ, rồi tôi vuốt tấm lưng cho vợ tôi để cho máu được lưu thông nhiều hơn. Bầu trời đêm ở miền quê nó yên bình không ồn ào như ở phố thị, nhìn vợ ngủ tôi lại nằm cạnh bên cô ấy, chăm sóc cô ấy, bởi vì khi ở cữ thì đi đứng lại khó khăn nên tôi túc trực bên Sương Mai khi cô ấy cần. Tôi có nằm thử trên giường thì hơi nóng nó tỏa ra kinh khủng làm tôi giải nhiệt mà uống nước liên tục, vậy mà hai người họ, tức mẹ vợ với mẹ tôi lại bắt Sương Mai năm như vậy cả tháng trời. Do thương vợ quá nên tranh thủ lúc hai người đó đi ngủ thì tôi lại kéo cái chậu than đỏ ấy đi ra chỗ khác, để cho vợ tôi bớt nóng chứ như vậy thì chịu sao nổi. Nằm bên cạnh vợ, vuốt ve tấm lưng vợ một chút thì Sương Mai thức dậy cựa mình hỏi:
– Uả, ông xã? Anh xin nghỉ phép mấy ngày vậy anh?
– Oh! Anh xin nghỉ mười ngày em à, hôm nay là bảy ngày rồi, chỉ còn ba ngày nữa thôi.
– Dạ, em biết rồi. Nhưng mà… anh đừng có nghỉ phép lâu quá nha anh? Kẻo không bắt kịp chương trình học.
– Ừm! Tại anh muốn ở bên cạnh em và con.
Bây giờ thì đêm dần khuya thêm và tiếng cóc nhái nó kêu “ộp ộp” bên nhà, tôi lại nhớ về đêm tân hôn, đêm động phòng hoa trúc ấy với Sương Mai. Trông đêm tân hôn năm đó, vợ tôi mặc một bộ đồ màu lụa đỏ, tôi thì cũng vậy, do theo truyền thống Á đông nên chúng tôi theo lễ nghĩa đó mà thực hành. Tôi với Sương Mai câu tay nhau uống ly rượu giao bôi ngày cưới, tôi với vợ mỉm cười nhìn nhau rồi từ từ hòa quyện vào nhau giống như đôi chim phượng được thêu trên đôi gối đỏ. Rồi sau đó lớp áo choàng lụa đỏ dần dần nó rơi xuống, nó rơi theo bàn tay của tôi với vợ hướng dẫn. Hết áo rồi lại tới chiếc quần, hết quần áo bên ngoài thì lại tới những quần áo nhỏ bên trong lần lượt rời ra khỏi cơ thể của vợ chồng tôi.
Khi cơ thể của tôi với Sương Mai không còn một mảnh vải thì dưới ánh sáng của ngọn nến đỏ, thân hình vợ tôi nuột nà trắng tinh trên nền ánh sáng vàng của ngọn nến ấy nó mây mẩy hiện lên trong đôi mắt tôi. Tôi thấy bầu ngực của vợ tôi phập phồng theo nhịp thở, rồi tôi cũng thấy bờ mu nhô cao với lún phún vài sợi lông tơ trên bờ mu bướm ấy của Sương Mai. Do vợ tôi lúc này chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi, nên sự phát triển của lông tơ trên người phụ nữ cũng chưa hoàn toàn phát triển. Tôi đang đưa tay bóp vào bờ mu bướm của vợ thì bất chợt có tiếng khóc “oe oe… oe oe…” của con trai thì làm tôi tỉnh mộng, tôi bế con trai tôi đến gần vợ và để vợ tôi cho đứa bé bú sữa mẹ vì nó đói nên đòi bú sữa ban đêm.
…
… Ba ngày sau…
Vậy là ngày nghỉ phép kết thúc, tôi đành phải xa vợ với đứa con thơ xuống Cần Thơ để tiếp tục đi học. Vì đường xá xa xôi và phương tiện lưu thông thì khó khăn nên tôi chỉ về thăm vợ con một tháng một lần, cứ như vậy thì mỗi lúc tôi về thì đứa bé như một ngày nó lại lớn thêm và da mặt thì hồng hào rất dễ thương. Giờ tan học buổi chiều hôm nay lại trùng hợp với cơn mưa ngâu ngày hôm đó, tôi mới sực nhớ lại bức thư ấy, bức thư mà Nhạt Nắng đã viết cho tôi khi chúng tôi chia tay nhau tại bến xe Cần Thơ. Tôi đi bộ ra công viên bến Ninh Kiều, rồi tôi lại rẻ vô mấy cây hàng dương mọc ở bờ Sông Hậu, sau đó tôi ngồi ở chiếc băng ghế đá công viên mà từ từ mở máy tính truy cập vào chát Yahoo! Messenger.
Khi khung hình chát Yahoo! Messenger hiện ra, tôi đăng nhập với tài khoản ncamtinh của mình, rồi tôi ấn vào địa chỉ danh bạ để thêm tên bé heo vào khung danh bạ ấy. Khi tên được hoàn chỉnh thì cả dòng tin nhắn nó hiện ra với một câu ngắn nhất mà tôi có thể đọc xem được là: “Sao hơn mười ngày nay anh không lên mạng online vậy anh ncamtinh? Hay anh đã quên rồi cô gái mà anh gặp lúc ban sơ rồi sao?”, Tiếp theo là những icon diễn tả tâm trạng của yahoo! Messenger nó được Nhạt Nắng đưa vào khung chát làm tôi không nhịn được cười.
Độ khoảng mười phút sau thì tên nick bé heo bắt đầu sáng đèn, và đó là biểu hiện của thành viên trong danh bạ đang online. Tôi đang ấn chuột vào tên bé heo thì có một chiếc xe ô tô sang trọng quen thuộc hôm nọ dừng lại phía ngoài xa xa, tôi nghe tiếng xe hơi nó dừng lại và người bước ra không ai khác là Nhạt Nắng người nữ sinh hôm đó. Tôi thấy cô ấy mặc bộ áo năng động, tức quần jean áo thun giày thể thao hàng hiệu, rồi từ từ đi tới chỗ tôi. Tôi không biết bé heo gia cảnh thế nào? Nhưng nhìn cách ứng xử của người tài xế thì tôi đoán chắc bé heo cũng thuộc dạng tiểu thư đài cát chốn Tây Đô này. Tôi định tắt máy tính thì bé heo tới mỉm cười và nói:
– A! Anh ncamtinh. Cũng mười ngày rồi mình mới gặp lại nhau hé!
– Ừm! Cũng mười ngày rồi nhỉ! Nhưng em không đi học thêm sao mà tới đây chi vậy?
Cô ấy thấy tôi nói vậy thì tròn xoe đôi mắt nhìn tôi, rồi bé heo tự nhiên như người tình mà ngồi xuống cạnh tôi luôn. Trước khi ngồi xuống thì tôi thoáng thấy bé heo khoác tay với người đàn ông tài xế lớn tuổi kia, như kiểu kêu ông ấy hãy về trước rồi chút lại đây đón cô ấy vậy. Khi thấy ông ấy cúi đầu thì tôi khẳng định 100% luôn là bé heo thuộc dòng tộc có địa vị rồi, chứ không còn suy đoán như lúc đầu nữa. Bé heo ngồi xuống và nhìn vào chiếc máy tính có in logo ncamtinh và dáng hình vợ tôi thì cô ấy chừng mắt nhìn tôi nói:
– Ưm! Chị ấy xinh nhỉ? Hèn chi mười ngày nay anh không liên lạc gì với em, bởi bên cạnh đời anh luôn có một bông hoa đẹp rồi.
– Ơ, ưm… Có lẽ vậy quá…
– Nhưng sao anh không liên lạc gì với em? Ích ra thì cũng trả lời tin nhắn messenger cho em chứ? Cứ im ru à… Ghét dễ sợ vậy luôn đó.
Tôi xanh mặt mày vì câu nói của cô ấy, tôi cũng không biết tại sao cô ấy lại mắng tôi như vậy? Nhưng tôi vốn thật thà nên giải bảy:
– Oh! Anh xin nghỉ phép chủ yếu là vì vợ con anh thôi, chứ anh không phải xin nghỉ phép để đi chơi đi tán gái. Nếu như em thì em có chấp nhận một người đàn ông ruồng bỏ vợ con để đi theo lời ong bướm ven đường không bé heo?
– Em, Ơ… em… Em không phải có ý này!
…
Tôi biết bé heo không cố ý mắng tôi, có lẽ cô ấy ấm ức trong lòng do tôi không trả lời tin nhắn trong mười ngày qua rồi bức xúc vậy thôi, bởi vì tôi cũng từng vợ tôi hờn dỗi như vậy. Tôi thấy vẽ mặt của bé heo tắt nụ cười trên môi thì tôi trêu ghẹo để mua vui cho cô ấy:
– Bé heo nè, trong dòng tin nhắn có kèm theo icon minh họa mắc cười quá, nhưng anh thích lắm, bởi biểu tượng icon vui nhộn.
– Dạ, đúng vậy ạ! Biểu tượng icon thay cho biểu hiện của bé heo mà!
Nói xong thì Nhạt Nắng cười tíu tít, đôi mắt to híp lại, còn đôi tay thon thả thì nắm giữ bàn tay tôi và một bàn tay đang giữ chiếc máy tính của tôi nữa. Tôi thì mở chương trình chat yahoo! Messenger ra xem và đọc tin nhắn của bé heo gửi trong hộp thư, còn cô ấy thì tựa đầu vào vai tôi để xem và cùng tôi đọc cùng. Ở trong băng ghế đá công viên lúc tà dương hoàng hôn thì từ từ buông xuống, hai đứa tôi thì vẫn đang miệt mài xem và cười với chiếc máy tính trên tay. Buổi chiều nơi đây thì dòng người bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên, các cô chú lớn tuổi thì từng tốp đi tập thể dục ven công viên, còn các bọn trẻ thì nô đùa theo từng nhóm nhỏ. Tôi thấy người đông và bầu trời hoàng hôn nhạt nắng đẹp quá, nó giống như tên Nhạt Nắng của bé heo vậy. Tôi bỏ máy tính vào ba lô, rồi nói nhỏ nhẹ với bé heo:
– Ưm! Chúng mình đi dạo nhé bé heo?
– Dạ vâng ạ! Chúng mình cùng đi dạo nào.
Với chiếc ba lô trên lưng, chúng tôi nắm tay nhau đi dạo cuối con đường nọ, bé heo thì với trang phục quần jean áo thun giày thể thao trẻ trung và năng động, nên cô ấy nổi bật nhất trong công viên tại nơi này, bởi cô ấy thật đẹp và dễ thương. Tôi với bé heo đi dạo một lúc thì cũng vòng lại chỗ xuất phát ban đầu, có nghĩa là chúng tôi đã đi hết khu đất công viên này rồi. Thời gian lúc này cũng dần dà tối và ánh đèn cao áp ở trên các trụ đèn từ từ cũng sáng lên, tôi thấy bên ven đường có một chị bán nước giải khát nên mới ghé vào. Tôi hỏi:
– Chị ơi, bán cho em hai ly sữa bạc hà?
– Oh! Tiếc quá, chị hết sữa bạc hà rồi em… Chỉ còn duy nhất một ly nước phu thê màu đỏ này thôi.
– Hả? Có lộn không vậy chèn! Từ nhỏ đến lớn, em chưa từng nghe đến cái tên ly nước phu thê mà chị vừa nói đó? Hay là chị trêu em chăng? Bởi hiện tại em thấy chị bán quá nhiều nước giải khát mang nhiều nhãn hiệu khác nhau mà!
Tôi biết chị bán nước này ghẹo tôi, bởi hiện tại thì bé heo vẫn câu tay tôi vô người cô ấy với hành động rất thân mật chỉ có vợ chồng hoặc người yêu trong thời điểm chín mùi mới có. Bé heo nhìn tôi rồi nhìn chị bán nước và nói:
– Vậy chị bán cho bọn em ly nước phu thê màu đỏ đó đi ạ?
– Oh! Phải vậy chứ! Nè, bộ hai đứa đang tận hưởng tuần trăng mật đúng không? Hahaha…
– Nè, chị đang nói cái gì vậy… Haizz…
Tôi thở dài và ngán ngẩm với chị bán nước này luôn, vả lại hiểu nhầm cũng tốt, chứ nếu chị ấy mà biết bé heo mới tròn đôi tám trăng tròn mà tay trong tay với tôi thì nguy hiểm nhiều hơn. Thế là tôi với bé heo ngồi vào bàn gần đó thì một ly nước phu thê màu đỏ được đem ra với một cái muỗng nhưng không có ống hút, tôi thấy lạ nên định đứng dậy nói thì bé heo nắm giữ tay tôi rồi nói:
– Thôi anh, kệ đi. Chúng mình cùng uống chung một ly cũng được mà!
– Ơ, nhưng anh thấy…
Dù muốn dù không thì con thuyền vẫn phải cập bến và chúng tôi cũng chia sớt cho nhau từng ngụm nước, khi nước vào miệng thì tôi mới nhận ra là nước này là sữa bạc hà, có lẽ do chị ấy cho vào ly nước màu đỏ rồi tự đặt tên mà thôi. Tôi nhìn chị bán nước khó hiểu, còn chị ấy thì nhìn tôi cười cười và thậm chí bé heo cũng vậy luôn, bởi mặt cô ấy nó ửng hồng lên trên nền vàng của ánh đèn đường cao áp trên cao. Tôi đút một muỗng vào miệng nhỏ nhắn của Nhạt Nắng, ngược lại thì cô ấy đút một muỗng vào miệng tôi, cứ như thế xoay vong cho tới khi ly nước phu thê màu đỏ nó sắp hết thì dừng. Tôi nói với bé heo:
– Em nè, chúng mình tạm chia tay ở đây nha! Bởi anh có hẹn với thầy lúc 19: 00, Ở trường thầy ấy là giảng viên, nhưng ở ngoài đời là bạn của anh.
– Dạ, vậy anh đi về đi. Em cũng có buổi học thêm vào giờ đó nữa.
Khi thấy chiếc xe ô tô sang trọng xuất hiện và lần này không phải bác tài xế mà là mẹ của bé heo, không hiểu sao tôi lại hoang mang lo sợ khi gặp dì ấy, nên khiến tim tôi đập nhanh và thở gấp. Dì ấy đón bé heo lên xe nhưng luôn nhìn về phía tôi đang đứng, cái nhìn ấy của dì không xấu nhưng cho tôi cảm giác bất an…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa ngâu |
Tác giả | Ncamtinh |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 13/01/2024 05:45 (GMT+7) |