Thất vọng, 2 mẹ con đành về shop thời trang, bởi còn có một việc quan trọng cần phải tìm hiểu ngay lúc này, đó chính là tên Ba, mà giờ đây hắn còn có biệt danh cộng đồng mạng đặt cho là Ba Khía.
Đến 8 giờ thì những người làm tại shop đã đến, điểm danh xem có những ai nào. Đào, cô nàng 30 tuổi béo ục béo ịch, ấy vậy mà làm việc lại cực kỳ nhanh nhẹn nha. Tuyển, thanh niên 25 tuổi có khuôn mặt đầy trứng cá. Hồng, một thiếu nữ 20 tuổi có khuôn mặt non choẹt kiểu nữ sinh. Ơ, mà hình như Tuyển và Hồng đã bắt đầu để ý đến nhau rồi. Bác Hùng, người đàn ông trên 50 tuổi chuyên phụ trách việc giao nhận hàng của shop. Những người trên đến cửa hàng, họ không khỏi ngạc nhiên khi thấy hôm nay bà chủ đến sớm, lại còn có cả cô chủ cũng theo cùng. Nghe bà chủ nói là chỉ chờ một vài tháng nữa khi Thủy Tiên tốt nghiệp cấp III là sẽ làm ở shop học việc, sau đó thì sẽ mở một shop quần áo riêng, nhưng cũng ở trong chợ này.
Người cuối cùng đến là Ba. Nhìn thấy bà chủ, hắn vô cùng ngạc nhiên, khuôn mặt gầy gò giống như với hồi còn làm cùng Nghĩa, chứ không beo béo giống dạo trước nữa. Từ Tết đến giờ hắn đã sụt đi hơn chục cân thịt, những người thân của hắn còn tưởng hắn bị bệnh nan y gì đó nghiêm trọng lắm, nhưng thân thể là của hắn, hắn biết đích xác mình bị bệnh gì:
– “Ơ, chị Tú, sao hôm nay chị đến sớm vậy?”, Ba có chút giật mình, trong lòng lo lắng vì linh cảm thấy có điều bất thường ở bà chủ, hôm nay lại có sự xuất hiện của Thủy Tiên nữa, rất hiếm khi Thủy Tiên ra đây. Trừ phi có chuyện gì đó đột xuất chạy ra chỗ mẹ xin tiền chứ bình thường Thủy Tiên không ra đây bao giờ, đặc biệt là giờ này. Lo lắng vậy nhưng Ba tuyệt nhiên không để lộ ra khuôn mặt những suy nghĩ của mình.
Cẩm Tú và Thủy Tiên đứng thẳng song song với nhau ở chỗ bàn quầy, khuôn mặt họ lạnh lùng không nói một câu gì, cả hai đôi mắt đều thâm quầng, cả đêm hôm qua không ai ngủ lấy một phút một giây nào, hai mẹ con cứ quanh quẩn hết trong nhà rồi ra vườn chờ trời sáng đặng đi tìm Nghĩa.
Cẩm Tú không trả lời Ba, cô dướn mắt lên nhìn mọi người:
– Anh Hùng, Đào, Tuyển, Hồng. Mấy người xuống tầng 1 đi. Tôi có chuyện muốn nói riêng với Ba. Nửa tiếng sau hãy lên.
Những người vừa được Cẩm Tú nhắc tên dừng tay công việc đang dang dở, từ lúc họ làm cho bà chủ đến giờ, đây có lẽ là lần đầu tiên họ nghe thấy giọng trịnh thượng và nghiêm trọng như vậy của bà chủ. Không ai dám phản đối một câu nào, bác Hùng đi trước và 3 người còn lại nối tiếp theo sau.
Ba đứng như tượng nhìn bóng mọi người đi, chân hắn run lẩy bẩy như muốn ngã, trống ngực đập thình thịch như kẻ tử tù bị trói tay ra sau cột xử bắn.
Chỉ còn 3 người ở lại trong shop, Cẩm Tú – Thủy Tiên và Ba.
– “Chị… chị Tú… có… có… có chuyện gì… vậy ạ?”
Hai cặp mắt sắc như dao cạo nhìn thẳng vào mắt của Ba, mắt Ba chớp chớp thể hiện rõ sự bất an trong lòng. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nó thường thể hiện những gì mà trong lòng đang nghĩ.
Cẩm Tú lạnh lùng chỉ thẳng tay vào mặt Ba:
– AI LÀ NGƯỜI CỨU THỦY TIÊN?
Lời của Cẩm Tú vừa phát ra, Ba nghe như tiếng sét đánh bên tai. Mồ hôi hắn đầm đìa thành giọt từ trán nhỏ tong tong xuống khuôn mặt. “Ai là người cứu Thủy Tiên?”, Đó là câu hỏi mà đã hằng hà sa vô số lần hắn nghe được trong giấc mơ, nay giữa ban ngày ban mặt, giữa thanh thiên bạch nhật, hắn đã được nghe lại.
Ba không thể đứng vững được nữa, hắn khụy chân xuống, mông đít rơi tự do bịch xuống một chồng quần áo dưới chân. Cũng may hắn kịp thời chống được hai tay, nếu không đã ngã bổ chửng ra đằng sau rồi. Hắn lắp bắp, miệng run run làm nước bọt ở trong khoang miệng trào ra hai bên mép trông đến tởm lợm:
– Chị… chị… biết… cả… rồi sao?
Cẩm Tú nắm chặt bàn tay lại, khuôn mặt đỏ au vì tức giận:
– NÓI!
“Vậy là hết thật rồi”, Ba nghĩ trong lòng như vậy. Cuối cùng cái ngày mà hắn sợ nhất cũng đã đến. Cái ngày mà sự thật được phơi bày, vậy là Nghĩa đã kể hết chuyện ra cho bà chủ nghe rồi. Cuộc phiêu lưu mưu sinh của hắn đến đây đã chấm dứt, nơi hắn dậm chân bay lên là chợ lao động, giờ hắn sẽ lại rơi trở lại đúng chỗ đó rồi.
Nghe Cẩm Tú quát, hắn giật thót mình giống như nghe tiếng súng nổ:
– “Vâng… em… em… nói”, giờ chỉ còn một nước cuối cùng, chính là thú nhận hết sự thật, may ra còn được tha thứ. Mà không nói cũng không được, Nghĩa đã nói trước rồi, Ba nghĩ như vậy.
Hắn ngồi luôn trên đống quần áo, bởi có đứng cũng không thể vững nữa, đầu hắn ngoảnh đi nơi khác vì không dám đối diện với hai mẹ con Cẩm Tú:
– Em và Nghĩa làm cùng nhau ở chợ lao động, chập tối hôm đó, bọn em đi bốc gạch bên Gia Lâm về, đến giữa cầu thì nhìn thấy một người nhảy xuống sông tự tử. Nghĩa thấy vậy thì băng qua đường tàu ở giữa cầu rồi chạy sang phía làn bên kia rồi nhảy xuống sông cứu. Mãi mới đưa được Thủy Tiên vào bờ. Em cũng theo mọi người từ trên cầu xuống vùng đất bãi và sơ cứu cho Thủy Tiên. Vì lúc đấy Nghĩa mệt quá lả đi nên em mới bảo nó nghỉ ngơi để em đưa Thủy Tiên đi viện.
Dừng lại một lúc, Ba len lén lên nhìn hai mẹ con, thấy khuôn mặt họ không có biểu hiện bị sốc, vẫn lạnh lùng như vừa nãy. Hắn càng khẳng định là mẹ con Cẩm Tú đã biết chuyện từ trước rồi. Hắn tiếp:
– Rồi em đưa Thủy Tiên vào bệnh viện và gặp chị. Thực sự thì lúc đó, lúc đó… em cũng định nói là người cứu Thủy Tiên không phải em mà là Nghĩa, nhưng… vì lòng tham… nên em đã nhận mình là người cứu Thủy Tiên. Rồi chị cho em 5 triệu và nhận em vào làm ở shop.
Thủy Tiên bấu chặt lấy mẹ để kiềm chế, nếu là Thủy Tiên của thời điểm trước khi gặp Nghĩa, lúc cô vẫn còn chơi bời với đám bạn xấu, có lẽ giờ này răng và môi của Ba đã lẫn lộn rồi.
Ba nói tiếp:
– Hôm sau em ra chợ lao động gặp Nghĩa, em cũng kể với cậu ấy là em đã nhận mình là người cứu Thủy Tiên, rồi em xin cậu ấy che giấu sự thật này vì em đang rất cần công việc ổn định để lo cho gia đình, lúc đó thực sự hoàn cảnh của em rất khó khăn. Và Nghĩa đã đồng ý. Sau đó em cho Nghĩa 500 nghìn và cái xe đạp thồ của em.
Cẩm Tú buông tiếng thở dài: “Trời ơi là trời!”, Cô lấy hai tay lên bưng mặt.
Ba vẫn tiếp tục không dừng lại, nếu hắn dừng lại lúc này thì chắc là Cẩm Tú cũng không có ý kiến gì, bởi cái muốn biết cô đã biết rồi:
– Rồi khi biết Nghĩa vẫn thường xuyên làm vườn ở nhà chị, em lo lắng Nghĩa sẽ không giữ lời hứa mà giữ kín sự thật, vậy nên… em… đã… lấy trộm… chìa khóa nhà của chị… rồi em… đánh thêm một bộ.
Cả hai mẹ con trợn tròn mắt vì biết thêm một sự thật kinh khủng nữa:
– “Hả! Cậu vừa nói cái gì? Có phải chính cậu lấy trộm tiền của tôi?”, Là tiếng Cẩm Tú.
Ba không dám ngẩng mặt lên, hắn gật đầu. Không hiểu sao, đến lúc này, hắn cảm thấy bản thân mình đã nhẹ nhõm đi mới lạ chứ, có cảm giác cơ thể nhẹ bẫng như trút được gánh nặng ngàn cân. Ở đời nhẹ nhất là không làm điều gì sai. Cái lợi trước mắt nhìn được, sờ được, cảm được. Nhưng đi cái hại lâu dài chính là luôn phải sống trong lo âu, trong sợ sệt. Ba biết, sau hôm nay, đời hắn lại trở về con số 0 tròn trĩnh, hắn lại trở về với nơi mà đáng ra sẽ phải dành cho hắn. Nhưng hắn không sợ nữa, bởi có lẽ hắn đã trở lại là chính mình sau quãng thời gian u mê, trở lại là một anh Ba xởi lởi, chân chất thật thà thích giúp đỡ người đồng cảnh ngộ. Hắn nói tiếp:
– Sáng hôm 26 Tết, em xin phép chị đi mua quà Tết về cho gia đình. Nhưng thực ra là em đã về nhà chị, dùng chìa khóa đánh trộm mở cửa và lên phòng chị lấy 10 triệu. Rồi buổi chiều hôm đó, em đã đến phòng trọ của Nghĩa với danh nghĩa là đến biếu quà Tết, lợi dụng lúc cậu ấy đi ra ngoài, em đã lén bỏ tiền vào ba lô.
Mắt Cẩm Tú ngấn lệ, cô ngửa mặt lên trời than: “Nghĩa ơi, cô xin lỗi!”. Còn Thủy Tiên thì không đến nỗi như vậy, bởi từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ nghĩ là Nghĩa đã lấy trộm tiền, chỉ là chưa tìm ra được sự thật đằng sau mà thôi.
– Buổi tối hôm đấy, lúc chị và Thủy Tiên vào phòng Nghĩa, em cũng lén đứng ở bên ngoài để xem xét tình hình. Lúc chị về được một lúc thì em thấy Nghĩa và chị gì đó của Nghĩa đi xe máy ra ngoài. Em đoán là Nghĩa cũng đã phát hiện ra việc là ai đã vu oan cho cậu ấy. Thế nên em đã đi xe máy đuổi theo. Khi đuổi theo đến đầu ngõ nhà chị thì em biết chắc chắn Nghĩa đã biết sự thật và đến nhà chị để minh oan. Em sợ quá nên đã chặn đầu xe của Nghĩa, em xin Nghĩa tha thứ và tiếp tục che giấu sự thật cho em. Và Nghĩa lại đồng ý.
Kể đến đây thì hắn không thể nói thêm một lời nào nữa vì:
– “Bịch!”, Nguyên cả cái máy đếm tiền bằng kim loại từ tay Thủy Tiên bay thẳng vào đầu hắn, máu bắn ra xối xả không ngừng. Lần này Ba ngã ngửa ra đằng sau, lăn lộn trên đống quần áo, hai tay ôm đầu đau đớn.
Thủy Tiên đã không thể kiềm chế hơn được nữa, ném cái máy đếm tiền xong, cô chỉ thẳng vào cái đống đang lăn lộn ấy:
– Mày không phải là con người.
Nói xong Thủy Tiên gần như là chạy đi khỏi shop quần áo, Cẩm Tú đuổi theo con mà không thèm quan tâm đến tình trạng của tên Ba, vừa đi vừa gọi con:
– Thủy Tiên, con đi đâu?
Thủy Tiên vừa chạy vừa nói: “Con phải đi tìm anh Nghĩa bằng được”.
Cẩm Tú cũng vừa đuổi vừa nói: “Đợi mẹ với”.
Cẩm Tú chạy đến chân cầu thang thì dừng lại một chút, bởi những người làm của cô tất cả đang đứng ở đó, khuôn mặt lo lắng nhìn lên trên tầng hai, không biết họ có nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi không:
– Anh Hùng, lên đưa thằng Ba đi cấp cứu đi.
Bác Hùng chỉ kịp gật đầu thì đã thấy Cẩm Tú chạy đi mất rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mùa nước nổi |
Tác giả | Cu Zũng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Phá trinh lỗ đít, Sextoy, Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện không loạn luân, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hay, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh, Vợ chồng |
Ngày cập nhật | 12/09/2019 12:39 (GMT+7) |