Chị Nhài cũng mừng trong lòng, thực sự là cô cần một công việc để làm. Trước là để giải tỏa những nỗi trống trải buồn phiền trong lòng, ngồi ở nhà không cứ nhớ đến đứa con gái hoài. Thứ nữa là cũng cần kiếm tiền, để em trai nuôi ngày một ngày hai còn được chứ lâu dài là không được. Với lại cô cũng cần có tiền để chuẩn bị cho tương lai sau này nuôi con. Theo như những gì bên công an nói, thời gian tới nhất định họ sẽ tìm lại đứa con cho cô, dù có phải tìm trong và ngoài nước họ cũng sẽ tìm ra. Việc của cô bây giờ chính là chuẩn bị tất cả mọi thứ cho việc đón con trở về.
Đưa chị đến shop xong, Nghĩa đi thẳng sang bên vườn ươm luôn. Từ ngày bắt đầu làm việc ở vườn ươm đến nay, cứ thứ 7 chủ nhật nào cậu cũng có mặt, chưa vắng buổi nào.
Sang đến nơi cũng vừa kịp thời gian mọi người bắt đầu vào việc. Hôm nay bác Tập phân công Nghĩa làm ở khu trồng nấm rơm. Việc trồng nấm cũng không khó gì, dinh dưỡng cung cấp cho cây nấm sinh trưởng và phát triển chỉ là các bầu trấu có ngâm tẩm chất dinh dưỡng. Bầu nấm là cái túi nilon đen có chọc thủng lỗ nhằm tạo đối lưu không khí, bầu nấm được treo lên các giá đỡ. Hàng ngày đều phải phun chất dinh dưỡng vào bầu. Có vậy thôi.
Nghĩa rất hứng thú với việc trồng nấm, cậu nhận thấy việc này rất phù hợp để đưa về quê mình, có thể tạo thêm một nghề mới cho chính mẹ cậu và những người dân trong xóm bãi. Trồng nấm không mất nhiều thời gian, chủ yếu là kỹ thuật canh tác, đầu tư ban đầu cũng không lớn. Nấm sau khi thu hoạch có thể bán được ngay, bán ở nhiều nơi, hiệu quả kinh tế vượt trội hơn hẳn so với trồng ngô trồng khoai.
Vừa đặt cái bình xịt xuống đất ở cửa khu trồng nấm, một chị cũng là người làm ở vườn ươm hớt ha hớt hải chạy chưa tới nơi đã nói oang oang:
– Nghĩa! Nghĩa, bác tập gọi em kìa. Nhanh lên, hình như bác bị làm sao ấy.
Nghĩa vội chạy về phía chị, cũng là về phía khu nhà chính ở giữa vườn ươm. Vừa chạy vừa nói:
– Bác bị làm sao hả chị?
– Chị cũng không biết, bác bảo chị gọi em. Nhanh lên.
– Vâng. Vâng. Vâng.
Nghĩa vội chạy về phía nhà chính, không nhìn thấy bác ở chỗ sân, nơi có bàn uống nước mà bác vẫn hay ngồi. Nghĩa chạy vào trong nhà thì thấy bác nằm một mình trên chiếc giường đơn. Nghĩa lại gần hỏi:
– Bác Tập, bác bị làm sao vậy ạ?
Mái tóc dài bàng bạc của bác Tập lòa xòa ra trước mặt, khuôn mặt bác trắng nhợt nhạt, hơi thở khó khăn, miệng bác thều thào:
– Không sao đâu, khó thở tí thôi. Về nhà lấy thuốc cho bác, bảo cô Hồng đưa cho.
Nghĩa lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng này của bác, bác đã hơn 60 tuổi rồi nhưng vẫn miệt mài lao động chẳng nghỉ ngày nào. Có lẽ trồng cây đối với bác là một niềm vui, chứ kiếm tiền chỉ là mục đích phụ:
– Vâng, cháu về ngay đây ạ. Bác chờ cháu tí. Mà thuốc gì hả bác.
Bác Tập xua tay:
– Về luôn đi, thuốc huyết áp cao. Cô Hồng biết đấy.
Nghĩa quay lưng chạy một mạch ra chiếc xe máy của mình rồi nổ máy phi về nhà bác Tập, nhà bác cũng chỉ cách vườn ươm có hơn một cây số, mấy lần Nghĩa đã đến rồi.
Nhà bác Tập là một nhà dạng biệt thự 3 tầng nhưng xây đơn giản chứ không cầu kỳ, xây kiểu này vì đất rộng. Đứng ở cổng sắt, Nghĩa bấm chuông mấy lần nhưng không thấy cô Hồng ra. Nghĩa ngẩng mặt lên gọi to:
– Cô Hồng ơi, cô Hồng ơi!
Nhưng vẫn không thấy ai trả lời. Cậu lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cô Hồng không có ở nhà”.
Gọi thêm mấy lần nữa cũng không thấy ai trả lời. Bác Tập thì đang bệnh nằm kia, giờ không lẽ về không? Nghĩa thò thay vào bên trong xem cửa có khóa không, có thể cô Hồng đang ngủ không nghe tiếng mình gọi chứ giờ này thì thường cô vẫn ở nhà, có thể sắp nấu cơm để buổi trưa mang ra cho chồng và Nghĩa.
Cũng may, cửa chỉ cài thôi chứ không có khóa. Đẩy cánh cổng, Nghĩa dắt xe vào trong sân. Gọi thêm vài ba câu nữa vẫn không thấy cô Hồng trả lời. Cảnh cửa nhà bằng gỗ màu cánh dán chỉ khép hờ thôi, không khóa.
Nghĩa lại mạnh dạn thêm một lần nữa đẩy cửa nhà bước vào trong. Bên trong, tầng 1 rất rộng, một bộ trường kỷ nằm ở góc làm nơi tiếp khách, phía sau là khu bếp được ốp đá màu trắng toát, có một bộ bàn ăn bằng đá. Cầu thang đi lên tầng nằm ở giữa có cái trụ cầu thang bằng gỗ rất to, mặt bậc lát đá granite.
Nghĩa lại gọi thêm mấy câu: “Cô Hồng ơi, cháu Nghĩa đây” nhưng không có tiếng trả lời. Lúc này Nghĩa lại lo thêm một vấn đề khác, rằng cô Hồng bị làm sao chứ không đơn giản là cô không nghe thấy tiếng Nghĩa gọi, cô có ngủ quên thì mình vào tận trong nhà gọi cũng phải nghe thấy tiếng chứ. Đừng có nói là cả hai vợ chồng rủ nhau ốm cùng một lúc đấy nhé.
Nghĩa phăm phăm đi lên tầng 2, tìm từng phòng với suy nghĩ là có khả năng cô Hồng bị làm sao.
Hết bậc cầu thang tầng 1, có 2 phòng là phòng ngủ, một căn phòng thì đóng kín mít, còn một phòng thì hở ra đến 1 ngang tay. Theo phản xạ, Nghĩa nhìn vào căn phòng này, quả nhiên có người, và đó chính là cô Hồng.
Nhưng Nghĩa chỉ nhìn thấy lưng và sau gáy cô Hồng thôi, hình như cô đang ngồi trước bàn làm việc thì phải.
Ghé mắt vào sát cánh cửa, định đưa tay lên gõ thì Nghĩa khựng lại, bởi cô Hồng đang đeo tai nghe, loại tai nghe trùm từ tai bên nọ sang bên kia, cô ngồi trước màn hình máy vi tính. Vì bị che mất tầm mắt nên cậu chưa nhìn thấy màn hình tivi chiếu cái gì.
Quan sát kỹ thêm, Nghĩa há hốc mồm khi nhìn thấy hai chân cô dạng ra hai bên vắt lên bàn, qua khe hở giữa mặt ghế và tựa ghế, một nửa mông đít của cô Hồng trắng phóc, đầy đặn lọt vào mắt Nghĩa. Một tay cô đang đưa ra đưa vào phía trước háng. Dỏng tai lên nghe mới thấy những âm thanh nho nhỏ vang lên từ phía cô:
– Ư ư ư ư, Ư ư ư ư ư ư ư ư!!!
Cậu bịt miệng mình nhưng ánh mắt vẫn không rời cô Hồng qua khe cửa, cậu thầm nghĩ trong lòng: “Không lẽ cô Hồng đang xem phim sex thủ dâm?”.
Quả đúng như vậy, cô Hồng đang cởi truồng xem phim sex và thủ dâm bằng cái dương vật giả mà cô em gái cho. Nói cho chính xác là những đĩa phim sex cũng của em gái cho nốt.
Nghĩa phân vân không biết phải làm thế nào. Đứng yên mà xem cô thủ dâm thì sướng thật đấy nhưng không biết bao giờ cô mới xong, trong khi bác Tập thì nguy cấp, nếu không có thuốc thì không biết sẽ như thế nào. Mà gọi cô luôn thì sẽ xảy ra sự kiện dở khóc dở cười làm cả cô và cháu đều ngượng. Đến giờ phút này mà nói, Nghĩa hoàn toàn không xấu về cô Hồng.
Biết cô và bác Tập đến nay đã gần cả năm, trước nay cô luôn luôn là người đoan chính, chỉn chu và nghiêm túc. Nhưng cậu cũng hiểu, cái hành động của cô Hồng lúc này do đâu mà nên nỗi, bác Tập không còn trẻ nữa, bệnh huyết áp cao lại luôn bên mình, cô Hồng còn trẻ, ngang tuổi mẹ và cô Cẩm Tú, chắc chắn vẫn còn nhu cầu tình dục. Hành động của cô là chuyện bình thường thôi.
Cứ suy nghĩ miên man như thế làm Nghĩa tạm thời chưa thể quyết định thế nào có phải, cậu đang ở tình huống mà người ta gọi là tiến thoái lưỡng nan. Gọi cũng không nên mà không gọi cũng không nên. Thành ra cứ vừa nghĩ vừa nhìn vào nửa cái mông đít đẫy đà trắng phau ấy thôi.
– “Mình phải làm gì bây giờ?”, Câu hỏi ấy cứ vang mãi trong đầu Nghĩa thôi.
Bất giác, con cu cửng tếu lên trong quần. Cái tật nổi hứng với người lớn tuổi liệu có làm hại cậu không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mùa nước nổi |
Tác giả | Cu Zũng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Phá trinh lỗ đít, Sextoy, Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện không loạn luân, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hay, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh, Vợ chồng |
Ngày cập nhật | 12/09/2019 12:39 (GMT+7) |