Uyển My trở lại bên cạnh tôi, chỉ vài ngày ngắn ngủi, nhưng đối với cá nhân tôi, đó thực sự chẳng khác nào một giấc mơ có thật, mà ở đó, một nàng tiên nữ xinh đẹp, tuy không dịu dàng cho lắm đã xuất hiện, tưới mát tâm hồn tưởng chừng như đang mục ruỗng của tôi. Nàng đến đem theo những tia nắng và những ánh bình minh rực rỡ nhất, soi sáng cho cái đầu tràn ngập tối tăm của tôi, rồi thì nàng lại… rời đi, như nàng đã từng. Uyển My đối với tôi như một vị thánh nhân, điều này tôi đã nói rất nhiều lần, và thánh nhân thì sao chứ, chẳng phải là một vị tiên lâu lâu mới xuất hiện một lần, cứu vớt ta khỏi một khoảnh khắc khó khăn nào đó, rồi thì lại phải tiếp tục con đường phổ độ chúng sinh của họ, đâu có thì giờ mà ở bên chúng ta mãi mãi được kia chứ. Với những dòng suy nghĩ tích cực trước nhất, tôi dù sao cũng đã có được cảm giác dễ chịu trong tâm khảm, dù rằng vốn dĩ đó cũng không phải là những thứ mà tôi muốn tin tưởng tuyệt đối vào trong quãng đường sắp tới.
Trước mắt, khi không còn Uyển My ở bên cạnh, tôi thực sự nghĩ rằng thời cơ của mình đã đến, dẫu rằng tương lai đó thực sự cũng đang tiềm ẩn rất nhiều mối nguy hại không mấy hay ho. Có lẽ đã đến lúc, tôi phải thoát ly khỏi con người rệu rã và cũ kỹ của mình. Tôi đã không còn là thằng con nít lóc chóc chỉ suốt ngày quanh quẩn với học hành, thi cử, rồi thì chơi bời, game gủng. Tôi giờ đây đã gánh trên vai mình những trọng trách vô cùng lớn lao, trước mắt là tương lai của chính tôi, và sau đó ngay lập tức, là tương lai của một cô gái đã quyết định sánh bước bên cạnh tôi. Tôi không biết bao giờ và khi nào, những ước mơ cũng như hoài bão của mình sẽ thành sự thật, chỉ đồ rằng nếu tôi không ngay ngắn đứng dậy sửa soạn cũng như làm mới chính mình, thì cái ngày ấy cũng sẽ đến với tôi… nhưng mà có khi là vào kiếp sau cũng nên:
– Nay đi học sớm dữ mày?
Thằng Đức bất ngờ khi thấy tôi xuất hiện, sớm hơn bình thường đến cả chục phút, dù rằng việc nó có mặt ở đây ngay lúc này mới là thứ khiến tôi không tin vào mắt mình:
– Vãi chưởng, mày uống lộn thuốc à, sao đi học sớm vậy? – Tôi trố mắt nhìn nó…
– Không, từ giờ bố sẽ là con người khác con trai ạ, sẽ không còn những ngày tháng lôi thôi lếch thếch xưa cũ nữa!
Nó vỗ ngực, mắt nhìn thẳng đầy tự tin, dù rằng tôi không chắc nó có thể duy trì điều này được trong bao lâu. Thằng Đức bạn tôi, tôi hiểu nó rõ quá đi mà:
– Mới bị dì Hạnh từ chối à? – Tôi tỉa đểu…
– Từ chối? Ồ, không? Theo tao thì đó nên gọi là “hoãn binh” mới đúng.
– Hoãn binh?
– Đúng như vậy, chị Hạnh có lẽ đang chờ đợi tao, muốn tao trở thành một con người giỏi giang, có tương lai tươi sáng hơn, khi ấy thì chị Hạnh sẽ đồng ý nâng khăn sửa túi cho tao, như một lời thề săn sót… à nhầm, sắt son, hờ hờ…
Thằng Đức vừa tưởng tượng, nó vừa vò đầu bứt tai, thậm chí là bóp muốn nát luôn quyển sách đang cầm trên tay, mơ mộng về những tương lai viển vông trong đầu nó. Tôi thì dĩ nhiên là biết, với khả năng của thằng này, nó không bao giờ đủ tuổi để la liếm dì Hạnh của tôi, cơ mà tôi cũng không nỡ nói toẹt ra cho nó biết điều đó, chi bằng để nó cứ cố gắng thay đổi thì lại là một điều tốt hơn, vì bản thân tôi, cũng đang trong tình trạng như thế kia mà:
– Ờ, cố gắng lên, chắc là dì Hạnh sẽ chịu mày đấy!
– Oke, cháu trai, chú sẽ cố gắng! – Nó cười khoái trá…
– Chú ngo!
– Mẹ mày!
Buổi đối thoại của tôi và nó luôn kết thúc một cách vô vị như thế, nhưng lại chẳng bao giờ khác được, vì lúc nào cái thằng dở hơi ăn cám lợn này cũng muốn làm chú của tôi, trong khi bản thân nó thì còn chẳng bằng được ai, chỉ tơ tưởng là giỏi, hừm hừm.
Ngồi chơi được một lúc thì Ái Quyên lọ mọ tiến vào lớp, trên tay nàng vẫn là chiếc máy ảnh kiểu cũ quen thuộc. Đúng như những gì Uyển My nói, dạo này Ái Quyên càng lúc càng… giống con gái hơn, đơn giản là vì nàng đã nói lời chia tay với hầu hết những thể loại quần áo unisex như lúc ban đầu, thay vào đó là những trang phục nhẹ nhàng, đơn giản nhưng vô cùng nữ tính, kiểu như váy dài qua gối, thi thoảng thì là những chiếc áo thun bó sát đầy… quyến rũ. Thấy cô bạn thân thiết thay đổi theo hướng… tích cực như vậy, tôi đâm ra vui lây, dù rằng ngay lúc nhìn nàng ấy thì tôi sẽ gần như ngay lập tức nghĩ đến thằng Trí, và tôi không hề ưa lắm cái viễn cảnh bé Quyên nhà tôi sóng bước bên cạnh nó một chút nào:
– Giống con gái rồi đấy! – Tôi lao xuống ngồi cạnh Ái Quyên, mặc cho nàng vẫn đang nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực…
– Khùng à? – Nàng đánh nhẹ vào vai tôi…
– Mà dạo này Quyên hơi bị… xinh đấy, hờ hờ! – Tôi lim dim mắt, giả vờ mê mẩn…
– Thôi, cho tôi xin đi, tôi là tôi không có muốn bị đổ Sting dâu lên người đâu!
Ái Quyên khoát tay cười trừ, có vẻ màn dằn mặt của Uyển My cách đây ít hôm vẫn còn hơi bị ám ảnh một chút:
– Uyển My đi luôn rồi, 2 năm nữa mới về! – Tôi buồn rầu đáp…
– Thì… em biết! – Nàng nhún vai…
– Vậy có gì mà sợ? Uyển My dặn anh có gì cũng phải hỏi ý kiến em, nghe lời em! – Tôi nằm dài ra bàn, nhìn Ái Quyên đang loay hoay với con máy ảnh của nàng…
Tiết lộ của tôi dường như khiến Ái Quyên khựng lại trong giây lát, dù rằng nàng đã cố gắng giấu đi rất khẽ phản ứng của mình, nhưng cũng chính bởi vì cái tiểu tiết đó mà khiến tôi lại tiếp tục có cái cảm giác lo ngay ngáy không yên, hệt như cái cảm giác khi Uyển My vẫn còn ở đây vậy:
– Thì… đúng rồi, ai bảo ông trẻ trâu quá làm chi!
– Thế chắc em thì không đấy, em tuổi trâu còn gì? – Tôi đáp trả…
– Đấy, thế mà cứ bảo trưởng thành rồi, nói một câu cãi một câu, hết biết!
Ái Quyên bỏ qua sự vồ vập của tôi, nàng tiếp tục tỉ mẩn với chiếc máy ảnh, hết lấy ra rồi lại cất vào, xoay lên xoay xuống, ngắm nghía lau chùi đủ kiểu, cứ như thể là tôi không tồn tại trên cõi đời này vậy:
– Mà Phong nè!
– Hửm?
– Tuyết Mai ấy?
– Ừ… sao vậy? – Tự dưng nàng nhắc đến Tuyết Mai, tôi lại đâm ra chột dạ…
– Em thấy… Mai cũng… đáng thương…
Nàng nói nhẹ nhàng, rồi lại quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt hy vọng, chẳng hiểu nàng đang muốn nói đến chuyện gì nữa:
– Thì… anh cũng thấy vậy, nhưng anh xin lỗi rồi, không sao đâu!
– Mà anh thấy… Mai thế nào? – Ái Quyên hỏi, dù rằng nàng không thèm nhìn tôi nữa…
– Thế nào là sao?
– Thì… về tính cách, con người?
– Ờ thì cũng… vui vẻ, hoạt bát, hơi quên trước quên sau, với lại cũng… bướng bỉnh ra phết. Mà em hỏi làm gì?
Nói chưa phải quên chứ Ái Quyên với Tuyết Mai mới chính là cặp đấu chính thức đầu tiên kể từ lúc hai nàng này giáp mặt với nhau. Không phải điêu ngoa chút nào vì hai nữ chiến binh này thậm chí còn “võ mồm” trong cả giờ học lẫn ngoài giờ, từ tiết thực hành cho đến giờ kiểm tra kết thúc, chưa bao giờ là tôi thấy hai nàng này có động thái… dĩ hòa vi quý, ấy vậy mà bữa nay Ái Quyên lại còn chủ động hỏi thăm về tình hình sức khỏe của Tuyết Mai, thiệt đúng là không thể không nghi ngờ:
– Thì em… hỏi cho biết vậy thôi, sẵn điều tra đối thủ – Ái Quyên thè lưỡi tinh nghịch, nhìn nàng lúc này đáng yêu tợn, mỗi tội là chẳng hiểu sao nhắc đến nàng là tôi chỉ nghĩ đến thằng Trí cùng gương mặt đểu giả tạo của nó…
– Đối thủ gì nữa, bộ lại muốn cãi nhau hả?
– Dĩ nhiên, có bao giờ hòa đâu mà “lại cãi nhau”, phải là “tiếp tục cãi nhau” mới đúng.
– Haiz, mấy người này, đúng là đồ… con gái!
Tôi thở dài đánh thượt một cái rồi lò dò chuồn về chỗ ngồi, vì lúc này đây, cô nàng tóc xoăn xinh đẹp ngồi cạnh tôi đã xuất hiện rồi, và lần này thì vẫn lấc cấc như những lần trước:
– Huhu, Phong ơi, Mai để quên kính ở nhà rồi!
Nàng ta ôm đầu gào thét lên một cách đau đớn, hệt như đang phải trả qua một thảm họa thiên nhiên khắc nghiệt:
– Bình thường có đeo đâu mà giờ lại đeo?
– Dạo này… cận nặng hơn rồi, không đeo không có thấy đường, hic hic! – Tuyết Mai bĩu môi, để lộ ra 2 cái má lúm đồng tiền xinh xẻo…
– Thì quên rồi thì… thôi, có gì đâu! – Tôi xuôi xị…
– Nhưng không thấy đường chép bài – Nàng ta giả vở nhìn bâng quơ…
– Thì đưa đây, chép luôn cho, có gì khó!
– Hihi, cảm ơn Phong, chờ mãi câu này thôi!
Tôi lắc đầu cười trừ với độ lý lắc của Tuyết Mai. Không hiểu cô nàng này chứa cái niềm đam mê nào trong đầu mà bất cứ chuyện gì có liên quan đến việc học hành, thi cử, nàng ta đều quên trước quên sau, thậm chí ngay cả những vấn đề tiểu tiết như tóc tai, quần áo, kính mắt, nàng ta cũng thường xuyên thiếu hụt hay để quên đâu đó, báo hại tôi phải liên tục làm osin không công, từ chép bài cho đến è cổ ra tìm kiếm, đúng là mệt mỏi hết biết.
Chỉ mới có vài ngày trôi qua, ấy vậy mà Tuyết Mai dường như đã lấy lại được sự cân bằng sau khi bị Uyển My tra hỏi và đe dọa đến phát khóc, thật là một cô nàng kỳ lạ và… quái đản. Nếu là tôi, có lẽ giờ này tôi sẽ chui hẳn ra một góc mà ngồi, trốn tránh thế gian, trốn tránh luôn cái thằng người yêu của kẻ thù, vì chỉ cần nhìn thấy nó là tôi sẽ ngay lập tức nhớ lại khuôn mặt đanh đá và… hung hăng bậc nhất vũ trụ kia mất thôi, làm thế quái nào có thể quên đi được chỉ trong một sớm một chiều chứ. Thế nhưng trái ngược hẳn với những suy nghĩ thiển cận của tôi, Tuyết Mai dường như đã ngay lập tức quên đi việc Uyển My đã từng có mặt tại đây, và cũng quên luôn việc nàng ta từng bị cô người yêu hổ lửa của tôi cho dọa cho sợ mất mật cách đây ít lâu. Tôi đồ rằng không biết liệu có phải do cái thói đãng trí đó của mình mà Tuyết Mai đã rất nhiều lần quên đi được những buồn tủi trong cuộc đời, để rồi giờ đây nàng ta luôn luôn thể hiện mình là một cô nàng tích cực và tràn đầy những năng lượng? Chẳng biết nữa, dẫu sao đó cũng không phải là việc của tôi, miễn sao nàng ta không còn cảm thấy khó chịu với tôi nữa thì là tôi đã mừng rồi. Trước khi đi, Uyển My cũng dặn tôi phải biết quý trọng những người xung quanh, mà trong số những người đó, chẳng phải là cũng có cả Tuyết Mai nữa hay sao?
Ngày đầu tiên vắng bóng Uyển My, xem chừng mọi thứ diễn ra với tôi cũng không có gì quá đặc biệt, không quá vui, nhưng cũng không quá buồn, chỉ là có chút cảm giác trống rỗng vì mất đi một thứ thân quen, hy vọng là cái cảm giác này không kéo dài quá lâu, vì dù sao tôi cũng không muốn phải giữ cái trạng thái ủ dột này suốt quãng thời gian tiếp theo, nói đi nói lại cũng còn gần 2 năm nữa kia mà, đâu thể nào mà nhanh hơn được, mà tôi cũng chẳng thể giữ cái tâm trạng tồi tệ này 2 năm, phải không?
Buổi chiều hôm ấy, ngay sau khi kết thúc lớp tiếng Anh ở trên trường, thay vì về thẳng nhà, thì tôi đã quyết định sẽ ghé qua nhà Uyển My một chút. Tôi biết nàng đã không còn ở đó, nhưng trong cái trạng thái mơ hồ và nhung nhớ này, tôi chỉ muốn có được một chút cảm giác, dù là nhỏ nhất, của những thứ liên quan đến nàng, dẫu không thể thấy, tôi cũng cảm nhận được sự hiện diện của Uyển My, dù chỉ là trong những dòng suy nghĩ mông lung mà thôi.
Căn nhà quen thuộc ấy vẫn nằm yên tại đó, lặng lẽ và bình an hệt như nó đã từng. Mới chỉ hôm qua thôi, hai đứa tụi tôi còn vui vẻ đùa nghịch, hạnh phúc nằm cạnh nhau như muốn quên đi ngày tháng, ấy vậy mà giờ đây chỉ còn lại mỗi mình tôi, gặm nhấm nỗi cô đơn cố hữu và thả hồn vào những tia nắng cuối ngày đầy buồn tủi và nhớ nhung. Ôi trời đất ơi chỉ mới hơn nửa ngày, vậy mà tôi đã nhớ Uyển My đến điên đảo mất rồi. Tôi nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười, nhớ luôn cả gương mặt xinh đẹp và những cái ôm ngọt ngào của nàng dành cho tôi. Uyển My là một giấc mơ đối với tôi, nàng sẽ mãi mãi là như thế, không ai có thể thay thế hay chiếm hữu nó được. Có đôi lúc, nghĩ lại, tôi bất giác phải bật cười thành tiếng vì sự kỳ lạ và đặc biệt Uyển My luôn dành trọn cho tôi. Ai ngờ được, một cô nàng đanh đá, sắc sảo và lém lỉnh như thế, không biết nể nang bất cứ ai, và thậm chí là cũng chẳng bao giờ sợ hãi bên ngoài, tối về đến nhà lại hóa thân xuất sắc thành con mèo con bé nhỏ, đáng yêu và rúc gọn trong lòng tôi, nghe tôi tâm sự đủ điều và cũng thủ thỉ hết cho tôi nghe mọi thứ mà nàng đang che giấu. Tôi nhớ mỗi lúc nàng giận dỗi, tôi sẽ đều vất vả nghĩ cách làm lành, nhưng rồi thì rất nhanh, Uyển My lại là người chủ động bắt chuyện trước, vì nàng chưa bao giờ có ý tưởng sẽ ngó lơ tôi cả, dù là cũng có một vài trường hợp, tôi vẫn nhớ đấy nhé.
Rảo bước quanh khu vườn lúc này đã thả mình theo từng cơn gió mát rượi của buổi chiều về, tôi lẳng lặng tiến đến về cẩn thận rải một ít thức ăn cho con cá rồng đắt giá của nhạc phụ đại nhân, dù rằng nó chẳng thể nói được lời an ủi nào với tôi, nhưng nếu được, có lẽ nó cũng sẽ khuyên nhủ và động viên tôi rất nhiều, vì xét cho cùng, thì cũng như tôi, mọi cảnh vật, lúc này, đều nhung nhớ cô chủ xinh đẹp ấy mà.
Căn nhà rộng hệt như tòa lâu đài ấy, nhưng bây giờ đã chỉ còn là một chốn hoang vu, hẻo lánh, chẳng có một bóng người, và cũng chẳng có những tiếng cười nói vui vẻ như dạo nọ, tất cả giờ đây, đã chỉ còn trong ký ức, của một người vẫn đang mải mê thả hồn vào cảnh sắc, là tôi. Chẳng hiểu vì lý do gì, tôi chủ động tiến vào phía góc sân, lôi ra chiếc chổi chà to tướng để quét dọn bớt đống lá vàng đã vương vãi đầy trong sân. Ngay cả khi ở nhà, tôi cũng ít khi nào làm chuyện này, chỉ là không biết vì sao, tôi lại cứ muốn đốc thúc bản thân mình phải làm một việc gì đó ngay lúc này, tại đây, có lẽ là để tự an ủi chính mình, cố gắng làm một thứ gì đó có thể nhất trong khả năng dành cho Uyển My, để tạm thời vơi bớt đi nỗi nhớ nàng, và cũng là để xoa dịu đi trái tim đã chịu đựng quá nhiều đau thương, mất mát của tôi, của một thằng Phong đã đánh mất đi cái sự trong sáng và vô tư thuở nào.
Quét dọn xong xuôi, tôi lại ngồi phịch xuống hiên nhà, ngồi ngắm trời đất mây gió, thả lòng vào những biến đổi vô chừng của thiên nhiên mà nghĩ ngợi, mà nhung nhớ, mà tự hỏi rằng, không biết, lúc này, Uyển My đang làm gì, và liệu nàng có nhớ đến tôi hay không, có nhớ đến một thằng con trai lúc nào cũng sẽ luôn luôn thương nhớ nàng hay không?
Tự dặn lòng kể từ nay về sau, ngày nào tôi cũng sẽ cố gắng ghé qua nhà của Uyển My, chẳng bởi lý do gì, chỉ là tôi muốn sẽ tự tay dọn dẹp và quét sân giúp nàng, sẵn tiện coi sóc con cá quý giá của ba nàng luôn cũng được, dẫu sao nó cũng là thứ duy nhất có liên quan đến nàng còn sót lại ở bên cạnh tôi.
Ba mẹ tôi biết tôi buồn vì sự ra đi của Uyển My, nhưng thay vì tiếp tục đóng một khuôn mặt ủ dột như những lần trước, bây giờ, tôi đã cố gắng tỏ ra vui vẻ hào hứng hơn rất nhiều ở trước mặt mọi người, tuy rằng những sự cố gắng ấy chưa thể thực sự giúp tôi thoát khỏi những dòng suy nghĩ vẩn vơ, nhưng chí ít thì nó cũng giúp mọi người không phải lo lắng về tôi nữa, và Uyển My chắc chắn cũng muốn như vậy, em nhỉ:
– Quyển sách trên bàn của Phong à? – Dì Hạnh liếc mắt nhìn tôi, tay vẫn gắp thức ăn lia lịa…
– Sách nào vậy dì? – Tôi mắt tròn mắt dẹt…
– Thì quyển “A Walk To Remember” đó?
Nhắc mới nhớ, cuốn tiểu thuyết mà Uyển My tặng tôi, tôi thậm chí còn chưa thèm đọc, mà nhiều khi có muốn đọc thì cũng không tài nào có thể… thẩm nổi, vì chẳng hiểu lý do gì, nàng lại tặng cho tôi một quyển sách bằng tiếng Anh. Dù rằng tôi vẫn có thể đọc hiểu được đa số những gì viết trong quyển sách đó, cơ mà ngôn ngữ văn học khác hoàn toàn với ngôn ngữ báo chí, có những cụm từ, những đoạn văn cần được dịch nghĩa sát nhất thì mới có thể thấu hiểu được nội tâm nhân vật cũng như dụng ý sâu xa của tác giả, và tôi của thì hiện tại chưa đủ khả năng làm được điều đó:
– Tiếng Anh mà, dì đọc được không? – Tôi nhìn dì Hạnh ngờ vực…
– Khinh thường tui quá ha, tui không bằng vợ mấy người nhưng mà cũng có IELTS 7. 5 Đó!
– Dữ vậy? – Tôi trố mắt thật…
– Chả dữ, tui mà.
– Vậy dì đọc xong review lại cho con, con làm biếng đọc tiếng Anh quá!
– Ờm.
Khi tôi nói rằng nhờ dì Hạnh đọc rồi review lại giúp tôi, tôi cũng chưa hề có ý tưởng là sẽ bỏ thời gian vàng ngọc của mình ra để đọc hết quyển sách mà Uyển My để lại, dù rằng nó thực sự là một món quà vô giá đối với tôi, nhưng món quà thì vẫn chỉ dừng lại ở món quà, và tôi nghĩ rằng thay vì è cổ ngồi dịch từng từ trong sách, tôi sẽ đọc sách thông qua… bộ não của dì Hạnh thì hơn.
Đêm hôm đó, tôi ngủ cũng có thể tạm gọi là ngon giấc, dù rằng cũng phải loay hoay mất một lúc mới tìm ra được chân lý để mà chìm vào giấc ngủ, nhưng đó là chuyện của một vài tiếng sau, còn bây giờ, tôi đang cố gắng thức để đợi em bé của tôi cập bến, dù rằng tôi khá chắc rằng ngay bây giờ thì Uyển My của tôi thì có lẽ vẫn chưa về đến nơi, thành ra tôi chỉ đang tính nhắn cho nàng một lời chúc ngủ ngon sáo rỗng, hy vọng sau khi xuống sân bay, nàng sẽ đọc được và trả lời lại cho tôi, để cho tôi biết là nàng vẫn bình an, vậy là tôi yên tâm dữ lắm rồi. Uyển My đi rồi, tôi cũng tạm thời bỏ qua những dòng suy nghĩ về sự bí ẩn nơi nàng mấy ngày gần đây, dù cho nó vẫn là một trong những điều khiến tôi thắc mắc không nguôi, nhưng hiện tại thì không đủ bằng chứng cũng như manh mối để tiếp tục điều tra, thế nên tôi sẽ đợi đích thân hỏi thằng Uyển My sau, còn bây giờ thì, tôi sẽ ngồi coi TV để giết thời gian, chờ đến khuya để đợi nàng gọi điện về nói chuyện với tôi. Và rồi thì, giờ khắc ấy, cũng đã đến, dù cho lúc này đã là quá nửa đêm:
– Phong!
– Anh đây! Anh đây, em về đến nơi chưa?
– Hì, em đến nơi rồi, hôm nay không bị delay như đợt trước, em về đến nhà luôn rồi, đang nghỉ ngơi nè!
Uyển My nhìn tôi qua màn hình bé tẹo của chiếc điện thoại, nàng như đang vô cùng xúc động, đôi mắt đã đỏ hoe tự bao giờ:
– Em có chuyện muốn nói với anh!
Ngay lúc này đây, tim tôi như muốn vỡ ra từng mảnh, sự lo lắng lại một lần nữa kéo về, nhưng lần này thì mạnh mẽ và đáng sợ hơn biết chừng nào. Tại sao nàng không nói luôn cho tôi từ lúc còn ở Việt Nam, tại sao ngay khi vừa đặt chân đến Mỹ, nàng đã khiến tôi hồi hộp không nguôi như vậy chứ:
– Sao… sao vậy?
– Em… em xin lỗi! – Nàng ngước mắt lên nhìn tôi, lộ rõ vẻ buồn rầu…
– Xin lỗi chuyện gì…
Uyển My nhìn tôi mất vài giây, đôi mắt long lanh xinh đẹp ngày nào đã ngấn lệ, những giọt lệ cứ thế trút xuống, tưởng chừng như không thứ gì có thể khiến nó ngưng lại được:
– Em sắp… đám cưới rồi!
“ĐÙNG!!! ĐOÀNG!!!”
Những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, và đồng thời cũng là tiếng từ tận sâu trong lồng ngực, nơi trái tim tôi đang quặn thắt dường như ngay lập tức, nó như vỡ vụn ra làm trăm ngàn mảnh, đau đớn không sao có thể tả hết:
– Em… em nói gì thế, em đừng có đùa anh! – Tôi gạt phắt đi, tôi không tin vào tai mình…
– Em không đùa, trong thời gian qua, em đã suy nghĩ rất nhiều, và em tin rằng… em phải đưa ra quyết định của mình. Nhưng những ngày ở Việt Nam, em đã không đủ dũng khí để nói cho anh biết, chỉ chờ đến lúc này… em mới dám… mở lòng với anh…
Nàng nói đến đâu, từng mảnh vỡ nơi trái tim tôi rơi xuống và biến mất đến đấy. Tôi thực sự lúc này chẳng biết phải nói gì, nhưng cũng chẳng rõ mình sẽ phải làm gì nữa. Tôi trố mắt ra, nhìn Uyển My bé nhỏ của tôi qua cái màn hình tí tẹo ấy, đôi tay run run, nước mắt đã lăn dài, tôi thở nấc ra bằng một giọng nói như khóc:
– Em… em… sao em lại làm thế với anh? Em lấy ai… em lấy ai??? HẢ???
Tôi như gào lên trong điện thoại, đủ để Uyển My không còn giữ nổi bình tĩnh ở phía bên kia đầu dây:
– Em… lấy… Randall!
Một tiếng sét nữa lại vừa đánh ngang qua trong bộ não… vẩn đục của tôi. Tôi có đang nghe nhầm không cơ chứ? Randall? Lại là cái thằng chó mặt dày khốn kiếp đó, tôi tự hỏi làm cách nào và từ bao giờ, nàng lại đem lòng quay sang níu giữ tình cũ như vậy kia chứ? Nhưng chẳng phải cũng chính nàng đã nói cách đây ít lâu, rằng nàng sẽ không bao giờ yêu lại thằng Randall đó nữa kia mà, sao bây giờ nàng lại… đối xử với tôi một cách tàn nhẫn như thế. Hàng trăm, hàng vạn, hàng triệu những câu hỏi cứ thế lao đến vun vút, thậm chí còn chẳng để cho tôi có đủ thì giờ để mà đón nhận chứ nói gì đến việc truyền tải sang cho Uyển My, con tim tôi lúc này đã quá đau đớn rồi:
– Em… xin lỗi, thời gian qua, ở bên nhau, em và Randall vẫn không sao quên được tình cảm xưa cũ, và em nghĩ rằng em cũng không nên giấu giếm anh làm gì nữa, Phong à!
– …
– Em nghĩ rằng anh sẽ sớm tìm được một cô bạn gái tốt hơn em, và yêu anh nhiều hơn em, vì em không xứng đáng với tình cảm mà anh dành cho em đâu…
– …
– Bọn em sẽ quyết định làm đám cưới vào tháng tới, và em sẽ dọn đến ở chung với Randall. Em biết lúc này nói ra điều như thế là quá đường đột, nhưng em thực sự không muốn giấu anh nữa, hãy thông cảm cho em nhé!
Nàng vừa nói, những giọt nước mắt cũng vừa lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp, ấy vậy mà giờ đây có lẽ đã chẳng còn phải là của tôi nữa. Cái quái gì đang xảy ra vậy kia chứ, tại sao mọi thứ lại thay đổi một cách chóng mặt đến như vậy? Rõ ràng chỉ mới hôm qua, nàng còn hứa hẹn bao nhiêu điều với tôi kia mà, sao bây giờ lại… Sự tức giận và phẫn uất của tôi lên đến đỉnh điểm khi thằng Randall quyết định… xuất hiện trong màn hình điện thoại của tôi lúc này. Một thằng đẹp mã với những đường nét vô cùng nam tính, rõ ràng là ăn đứt tôi ở mọi mặt. Nó nhoẻn miệng cười, vẫy tay chào tôi:
– Hello, Phong! It’s a pleasure to meet you!
Nó nói những lời khách sáo trước khi quay sang thơm lên đôi má của Uyển My rồi nhìn nàng đầy đắm đuối. Tôi thét lên một tiếng thật lớn trước khi ném thẳng cái điện thoại vào trên tường, vỡ tan ra hàng trăm mảnh:
– AAAAA!!! Randall!!! Tao sẽ giết mày!!! Tao sẽ giết mày!!! Thằng chó!!!
Tiếng la thất thanh của tôi khiến màn đêm bị xé toạc ra trong giây lát, và tất cả mọi người đã hốt hoảng tỉnh dậy, ngay vừa lúc tôi cũng… tỉnh dậy theo:
– Cái gì vậy Phong? Mày điên à? Đêm hôm còn la hét cái gì đấy con?
Ba mẹ tôi là những người đầu tiên xuất hiện, kế đến là dì Hạnh, từ phía bên ngoài:
– Mày la hét cái gì thế thằng kia? Mày đòi giết ai?
Ba tôi cau mày vì bị phá đám giấc ngủ, trong lúc tôi vẫn còn đang ngơ ngác ngồi trên giường, mồ hôi mồ kê đầm đìa, mặt cắt không còn hột máu, tay chân thì ướt đẫm, thở hổn hển:
– Con… con…
Tôi với tay chụp lấy chiếc điện thoại yêu quý của mình. Màn hình vẫn một màu đen, những tin nhắn của tôi vẫn chưa có lấy một lời hồi đáp. Thở phào nhẹ nhõm, tôi như quên khuấy đi mất thực tại đang hiện diện, chỉ có một nỗi vui sướng nhen nhói trong tim. May quá, thật sự may quá, hóa ra, chỉ là mơ, là mơ thôi sao:
– Mày làm sao, sao tao hỏi không trả lời? – Ba tôi đã mất dần kiên nhẫn…
– Con… con… nằm mơ ác mộng… – Tôi vẫn thở hồng hộc như mới đi đánh trận về…
– Mày ác mộng gì mà đòi giết cả người ta thế?
– Con… con mơ… Uyển My lấy thằng khác, thằng người yêu cũ… nên con định… giết nó!
Trong giờ phút… ngặt nghèo nhất, nơi con tim và khối óc dường như vẫn chưa hòa chung lại làm một, thành ra tôi khai tuốt tuồn tuột những gì đang nghĩ và cả những gì tôi nhớ về sự việc ban nãy, đúng là tôi đang muốn chém bay đầu thằng Randall khốn kiếp, cũng may chỉ là… tưởng tượng mà thôi:
– Cái thằng điên! Con My nó mà thương thằng khác thì nó đi nửa vòng trái đất về thăm mày làm cái chó gì? Ngu gì mà ngu thế hả con? – Lần này đến lượt mẹ tôi hạch sách…
– Vậy… vậy à mẹ? – Tôi thở hắt ra, đã bớt lo lắng đi phần nào…
Nhìn ra phía ngoài, ba tôi đã đi về phòng từ lúc nào, chỉ còn mẹ tôi vẫn đứng bên cạnh vỗ lưng tôi an ủi, còn dì Hạnh thì ôm bụng cười ở phía ngoài. Đúng là cái đồ bà dì… nhiều chuyện, nửa đêm nửa hôm còn đứng đó cười, không thấy tội nghiệp thằng cháu thân yêu thì thôi, bà ế đến giờ này đúng là… xứng đáng mà:
– Thôi, Hạnh về ngủ đi em, kệ cha nhà nó!
– Dạ, chị ngủ ngon, em cũng ngủ… ngủ đây!
Dì Hạnh che miệng nhìn tôi cười khúc khích, trước khi ôm cái gối ôm to tướng về phòng ngủ, không quên thè lưỡi trêu tôi lần nữa:
– Tỉnh chưa? – Mẹ tôi táng vào đầu tôi một cái đau điếng…
– Tỉnh rồi mà mẹ! Mẹ đánh đau thế?
– Một lần nữa mà tao thấy mày la hét thì đêm nay cút xuống dưới phòng khách ngủ nghe chưa?
– Mẹ ác quá… mẹ không thương con à, lỡ Uyển My lấy thằng khác thì sao?
Tôi vênh mặt lên, những mong mẹ tôi sẽ nhận ra được sự bất cập của việc này, rằng nếu Uyển My mà thực sự bỏ tôi đến với thằng Randall, hẳn bà sẽ là một trong những người đầu tiên cảm thấy đau khổ cùng với tôi:
– Ái da, sao mẹ lại đánh nữa?
Mẹ tôi chẳng nói chẳng rằng, bà tát tôi một cái nổ đom đóm mắt:
– Câm mõm lại đi, mất dạy, con dâu tao không phải để mày sỉ vả như vậy, ngủ đi, đừng để tao điên lên!
– Mẹ thương con dâu hơn cả con ruột! – Tôi xoa xoa bên má vừa ăn tát, đau muốn thấy mấy ông trời…
– Con bé My nó mà là con tao thì mày không bao giờ có cửa con ạ, thứ làm biếng như mày mà được nó để mắt thì phước 10 đời nhà mày, khôn hồn thì tập trung mà học hành đi, đừng có mà nghĩ vớ nghĩ vẩn, đừng bắt nó lo cho mày nữa, lớn rồi!
Nói rồi, mẹ tôi quay đầu bỏ đi, nhưng tôi cũng đã kịp ngoái nhìn theo mà hỏi giật lại:
– Mà mẹ, cái hôm con đi ăn đám cưới, mẹ nhớ không?
– Ừ sao?
– Trước khi mẹ đi công chuyện là con… ngủ rồi đúng không?
– Ừ, có chuyện gì?
– Vậy trước lúc ba mẹ đi, Uyển My… có sang nhà mình không mẹ?
Mẹ tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi lẳng lặng tiến ra phía cửa, trước khi rời đi, bà để lại một câu gọn lỏn, nhưng đủ để khiến tôi… sởn gai ốc:
– Có!
Tôi sững người lại, không thể nói thêm được bất cứ lời nào vào lúc này nữa, vì dường như là tôi đã mơ hồ nhận ra được một điều gì đó. Vậy là đã rõ, cái hôm ấy, người mà ngồi cạnh giường tôi, khóc lóc mà hôn lên môi tôi, ngoài Uyển My ra, sẽ chẳng là ai khác. Và những lời mà nàng nói trong buổi chiều ngày hôm ấy, liệu nó có mang một ý nghĩa gì cụ thể hay không? Dĩ nhiên là tôi lo lắng, là tôi hồi hộp, nhưng làm sao có thể làm khác đi được vào lúc ấy, khi tôi thật sự không chắc chắn về sự hiện diện của nàng. Và tôi cũng thực sự càng trở nên… khó chịu hơn khi nhận ra, nàng không chỉ nói dối tôi về việc không có mặt, nàng cũng đang che giấu tôi một sự thật nào đó về những gì mà nàng muốn đề cập. Tại sao nàng lại khóc lóc thảm thiết như thể sẽ có một chuyện gì đó thực sự… kinh thiên động địa diễn ra giữa chúng tôi, trong khi lại chẳng có gì có thể xảy ra theo kiểu đó được, nếu không phải đúng như giấc mơ của tôi ban nãy, đó là việc nàng thẳng thừng… bỏ rơi tôi và quay sang… kết hôn cùng thằng chó phản phúc Randall đáng ghét?
Tôi cứ ngồi lặng im mãi như thế, mất một lúc lâu, chắc cũng phải đến nửa tiếng, tôi mới từ từ thiếp đi, trên tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại để chờ đợi một cuộc gọi từ Uyển My, nhưng rốt cuộc thì, đã chẳng có gì diễn ra ngay sau đó cả, và tôi thì chìm hẳn vào giấc ngủ, một cách yên bình nhưng lại chẳng yên bình cho lắm…
Một ngày không có em… đã trôi qua một cách… bình dị như thế, nhưng để lại trong lòng tôi rất nhiều những dấu hỏi, dù cho đó phần nhiều cũng chỉ đến từ những suy nghĩ chủ quan từ phía tôi. Nhưng như ông bà xưa đã căn dặn, trong tình yêu, trực giác cũng là một loại cảm xúc cần được lưu tâm đến, vì nó thực sự báo hiệu một mối liên kết mật thiết giữa hai cá thể với nhau, dù cho đó xét cho cùng cũng không thực sự là một trong những thứ bằng chứng đáng tin cậy cho lắm. Chỉ là… ở giờ phút này đây, tôi hy vọng, những sự liên kết đó, và những suy nghĩ vẩn vơ về Uyển My… chỉ là sản phẩm, của trí tưởng tượng mà thôi…
Thôi thì… ngủ ngon nhé… tình yêu của đời anh… anh sẽ tiếp tục chờ đợi em… như anh đã từng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa và em |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 01/12/2024 05:35 (GMT+7) |