Ngay khi Uyển My dốc ngược cái chai Sting dâu nồng nặc một cách đầy ngạo nghễ, tôi cũng như toàn bộ thành viên của lớp, bao gồm luôn cả Tuyết Mai, đã thực sự trải qua một cảm giác gọi là… đứng tim vì quá sốc. Thật tình là tôi chưa bao giờ dám nghĩ Uyển My lại có hành động quá sức “đanh đá” đến như vậy, vì trong mắt tôi, cũng như trong tâm tưởng của mọi người, nàng vẫn luôn là một người con gái hiền dịu, xinh đẹp và dễ tính nhất quả đất. Cơ mà đó là Uyển My của ngày xưa, chứ Uyển My bây giờ gần như đã trở thành một người hoàn toàn khác, xuất phát điểm có lẽ cũng chỉ là bởi vì cái tính tình thích bao đồng cộng thêm việc không muốn làm mất lòng ai của tôi. Tôi biết đó là tính xấu của mình, thế nhưng không thể nào thay đổi trong một sớm một chiều được. Nó gần như đã trở thành một nỗi ám ảnh khôn nguôi trong lòng tôi. Tôi không thể nào nhẫn tâm làm tổn thương bất cứ ai, dù cho có là về thể xác hay tâm hồn, dĩ nhiên là ngoại trừ những đứa thích kiếm chuyện với tôi như thằng Đức trời đánh dạo nọ hay thằng Trí Muay Thai gần đây. Và với cái tính cách đó của mình, tôi hiển nhiên cũng không thể nào xuống tay thể hiện thái độ bênh vực Uyển My một cách… sỗ sàng được, vì điều đó khiến tôi cảm thấy không có chút thoải mái nào. Việc Uyển My vừa làm là sai, tôi hiểu, thế nhưng việc Tuyết Mai dường như đã cố tình hất đổ nước lên người cô người yêu tôi cũng chẳng thể là việc đúng. Xét một cách công bằng mà nói, thì Uyển My chỉ làm đúng theo những gì mà nàng nhận được, tức là trả hết những gì nợ nần về cho chủ nợ, là Tuyết Mai, thành ra, không thể trách nàng được.
Tôi lúc này đã quá sốc, thậm chí không thể mở miệng nói ra lời nào, trong khi Uyển My vẫn thản nhiên đứng đợi cho những giọt Sting dâu cuối cùng rời khỏi miệng chai, nàng mới đặt nó lên bàn trở lại, nhìn Tuyết Mai một cách sâu cay và đầy phẫn nộ, dù trên môi vẫn là một nụ cười… át vía:
– Tiếc quá Mai hen? Hết nước mất rồi, thế là không sợ đổ lên người khác nữa nhé!
Không khí lúc này im lặng như tờ, thậm chí cả một tiếng muỗi kêu vo ve, có lẽ tôi cũng có thể nhận ra được. Không chỉ riêng tôi, mà toàn bộ thành viên của lớp, từ mới đến cũ, đều đang hốt hoảng, ngạc nhiên và… trợn mắt trước màn thị uy quá đỗi… gắt gỏng từ Uyển My. Ngay cả một người cứng đầu như Tuyết Mai cũng không thể tin nổi vào mắt mình:
– Cô… – Tuyết Mai nhăn nhó, giọng đầy uất hận…
– Mình làm sao? Bạn Mai làm thế nào thì mình chỉ trả lại y nguyên thôi, hòa nhé? À không, làm gì có chuyện hòa, mình thắng chứ!
Uyển My lại cười thật tươi, lần này, nàng chẳng những không bày tỏ chút thái độ nào, đã vậy còn nhìn về phía tôi một cách thật sự… khó hiểu.
Việc 2 người con gái xảy ra xích mích, thậm chí xô xát, tôi đã thấy một vài lần hồi còn học phổ thông. Sự vụ ngày đó thì cũng chỉ loanh quanh mấy việc như bắt nạt, tranh giành người yêu, hay là một đứa nhiều chuyện bị dằn mặt, vân vân và mây mây. Hồi ấy tôi nhớ tụi con gái cãi nhau thì ít mà bay vào nắm tóc, giật đầu, xé quần xé áo thì nhiều. Tôi thì bản tính… hiền lành, ít tham gia can ngăn, nhất là mấy vụ liên quan đến… quần áo, tôi chỉ ngồi tọa sơn quan hổ đấu thôi, hờ hờ.
Nhưng đó là chuyện của ngày xưa, lúc ấy đầu óc đám học sinh bọn tôi vẫn còn ngây thơ non dại dữ lắm, thành ra chỉ biết dùng vũ lực thay cho lời nói mà thôi. Các cụ ngày xưa đã có câu “miệng mồm thì đỡ tay chân”, điều này vẫn luôn đúng trong nhiều hoàn cảnh, thậm chí ngay cả khi xảy ra cãi vã, đánh nhau. Việc một người biết vận dụng đầu óc, sử dụng những lời nói và lập luận sắc sảo của mình thì hoàn toàn có thể khiến cho đối thủ tức đến nổ đom đóm mắt, có lẽ việc này còn hiệu quả hơn nhiều so với việc lao vào đánh đấm như hai con gà chọi. Tuyết Mai thì hồi nào giờ chỉ nổi tiếng về độ… lì lợm, tức là sẵn sàng cãi ngang với mọi đối thủ, nhưng chỉ là cãi bướng kiểu không đâu vào đâu, chẳng có tí logic hay căn cứ nào. Nhưng hôm nay nàng ta có vẻ xui tận mạng, khi đối thủ lại là một Uyển My tiểu thư quá sức… thông minh và nhạy bén. Những việc mà Uyển My làm từ nãy đến giờ người ngoài nhìn vào có thể chẳng nghĩ nhiều, thế nhưng với vai trò là một kẻ chịu trận, tôi hiểu Tuyết Mai đang cảm thấy thập phần ức chế, bằng chứng là gương mặt xinh đẹp của cô nàng tóc xoăn nay đã ửng đỏ, không phải vì xấu hổ, mà là vì… tức tối:
– Thôi hai người ơi, đừng làm vậy trong lớp! – Thằng Linh lên tiếng can ngăn, nhưng có vẻ giữa hai nàng này, chẳng ai thèm quan tâm…
– Đúng rồi đó, thôi bỏ đi, có gì ra ngoài nói chuyện, đang giờ học mà!
– Uầy, vừa mới vào lớp là đã gây chuyện rồi!
Những tiếng chửi rủa, sỉ vả cứ thế vang lên không ngớt, phần lớn đều nhắm vào tụi tôi, số khác cũng chẳng dám hó hé đứng về bên nào, vì phần nhiều mọi người đếu thấy Tuyết Mai đang là người bị hại, nhưng họ không có gan để chỉ trích Uyển My, thành ra tình thế lúc này, thập phần tiến thoái lưỡng nan:
– Cô muốn cái gì? Tôi làm gì cô? HẢ???
Tuyết Mai lửa giận đùng đùng, rời khỏi chỗ ngồi mà tiến ra đứng trước mặt của Uyển My, xoay lưng về phía bàn giáo viên quát lớn:
– Mình chẳng muốn gì, bạn Mai đây có vẻ nóng nảy ghê nhỉ? – Uyển My nhoẻn miệng cười…
– Vừa phải thôi chứ, giờ thích cái gì?
Dường như Tuyết Mai vẫn không nguôi được cơn giận, tình thế mỗi lúc một căng thẳng hơn khi nàng ta không hề có dấu hiệu sẽ giảm được ngọn lửa đang bập bùng trong lòng, còn Uyển My dĩ nhiên không bao giờ xuống nước làm hòa, trận đấu xem chừng sắp bước vào giai đoạn cao trào:
– Bạn đi học nhưng việc học hành lại không lo, đã đi học trễ rồi trong lúc thầy kiểm tra thì lại ngồi cắn móng tay, bài cũ không nhớ, thế đi học làm gì? Chép bài cũng không tự chép, còn đưa người khác chép dùm, bộ bạn bị liệt à Tuyết Mai? – Uyển My châm dầu vào lửa…
– Tôi học hành ra sao là việc của cô à? Đừng để tôi làm lớn chuyện nhé! – Tuyết Mai đưa một ngón tay lên đe dọa…
– Vậy thì tốt quá! Mình đang muốn lớn chuyện đấy, bạn Mai tính làm gì mình cơ? – Uyển My cười nhạt, nghiêng đầu nhìn Tuyết Mai đầy thách thức…
Phải công nhận một điều là đến tận hôm nay, tôi mới được vinh dự tận mắt nhìn thấy, Uyển My lúc tức giận sẽ là như thế nào. Ngày trước, tôi chỉ toàn làm cho nàng buồn, đau lòng, thậm chí là khóc nức nở. Những lúc đó, tôi cứ đinh ninh rằng Uyển My sẽ luôn là một cô bạn gái bé nhỏ đáng yêu của tôi, ngọt ngào thì cười, còn cay đắng thì khóc, một cô gái điển hình như bao cô gái khác. Nhưng có lẽ, sau ngày hôm nay, nhận định đó của tôi chỉ xứng đáng vứt vào xọt rác, vì Uyển My tiểu thư nhà tôi, hoàn toàn không phải là một cô nàng chỉ biết mè nheo làm nũng đâu, vì tôi chỉ may mắn được làm ngoại lệ của nàng mà thôi:
– Cô là đồ khó ưa, miệng lưỡi… rắn độc! – Tuyết Mai mỗi lúc một căng thẳng…
– Ồ, rắn độc sao? Mình không nghĩ hồ ly tinh như Mai lại có thể nói ra được câu đó, nhỉ?
Đến nước này, tôi nghĩ rằng Tuyết Mai cũng đủ tinh ý để nhận ra, đấu võ mồm với Uyển My không phải là cách hay, vì tôi khẳng định trong căn phòng này, ngày hôm nay, không một ai đủ khả năng… đôi co với tiểu thư nhà tôi một cách tay đôi như thế này đâu, huống hồ là một cô bạn… hơi ngây thơ như Tuyết Mai. Tôi biết trong lúc tức giận, ai cũng không thể kìm nén được những xúc cảm của bản thân, nhưng việc Tuyết Mai nói Uyển My “miệng lưỡi rắn độc” thì quả là có hơi nặng, nhưng xem chừng cũng chưa là gì so với việc Uyển My khẳng định, Tuyết Mai chỉ là một con “hồ ly tinh”, manh nha chen chân vào chuyện tình giữa tôi và nàng, dù rằng đó không phải là sự thật, nhưng hơi bị… quá lời một xíu. Ai nấy đều đã im bặt, không dám xen vào cuộc đấu gian truân nay. Đứa thì ôm đầu, đứa thì che miệng, thậm chí có cả 1 thằng mặt quắt tai dơi đang cầm điện thoại để mà… quay phim. Nhận thấy tình hình càng lúc càng đi xa, bằng thân thủ đã lâu không sử dụng của mình, tôi lao tới giật phắt cái điện thoại trên tay thằng này và kiểm tra, đúng là nó đang quay phim:
– Mày quay cái gì? – Tôi trừng mắt…
– Ơ… quay gì đâu, trả điện thoại đây, ăn cướp à?
Một thằng lạ hoắc, già hơn trái cà, chắc chắn là dân học lại, đang lao về phía tôi giật lại điện thoại:
– MÀY BƯỚC TỚI ĐÂY, TAO ĐẬP NÁT CÁI ĐIỆN THOẠI CỦA MÀY!
Nộ khí xung thiên, tôi hét to giữa thanh thiên bạch nhật, đủ để khiến thằng này vài phần úy kị mà khựng lại trong giây lát, dư thời gian để tôi xóa sạch sành sanh những thứ mà nó vừa quay phim lại trong điện thoại:
– Một lần nữa tao thấy mày quay phim, chụp ảnh, tao hứa mày đéo gãy tay thì cũng gãy chân, thằng nhiễu sự!
Ngày trước tôi cứ tưởng, thằng nào to con, thằng nào giỏi võ thì lúc đánh nhau, thằng đó sẽ ăn, thế nhưng mọi sự vẫn còn nhiều thứ bí ẩn ở đằng sau. Tôi không biết mọi người thế nào, nhưng sau rất nhiều màn tỉ thí võ nghệ từ chính thống cho tới luật rừng, tôi nhận ra một sự thật rõ rệt, đó là khí thế của thằng nào lớn hơn, thằng đó sẽ có lợi thế hơn. Nói đơn giản là cái uy khi đứng trước mặt đối thủ của mình. Chỉ cần bạn phát ra cái uy đủ lớn, tự khắc đối phương sẽ cảm thấy run sợ, dè chừng và không dám ra tay bừa bãi. Ngay lúc này, chẳng hiểu vì lý do gì tôi bộc lộ được cái uy lớn đến vậy, khiến một thằng nhìn rất… chiến như thằng lạ mặt kia cũng phải cẩn trọng lui bước:
– Cầm lấy!
Tôi ném cái điện thoại của nó lên trước mặt bàn, không thèm nhìn xem phản ứng của thằng này thế nào, vì lúc này đây, khi định thần lại, tôi đã thấy mình trở thành tâm điểm của sự chú ý, với những ánh nhìn đầy vẻ ngưỡng mộ từ đám con gái và sự… hốt hoảng từ đám con trai. Nhưng mọi thứ phù phiếm đó không làm tôi quan tâm, vì hai cô nàng kia vẫn còn đang cự cãi rất căng thẳng suốt từ nãy đến giờ, tôi chỉ nghe lõm bõm vài câu vì đang bận xử lý thằng trẻ trâu kia. Thế nhưng ngoại trừ Tuyết Mai vẫn không để ý đến, Uyển My vẫn kịp ngoái đầu lại hướng mắt về phía tôi:
– Đừng nghĩ mình giỏi rồi muốn nói gì thì nói! – Tuyết Mai chỉ mặt Uyển My…
– Mình đâu có nghĩ, sự thật mà – Uyển My nhún vai, khẽ bĩu môi khinh đ…
– Tôi không muốn gây gổ, nhưng một lần nữa thì đừng có trách! – Tuyết Mai nói bằng giọng uất ức…
– Thế thì Mai có thể gây gổ thử đi, vì mình chưa hề nói là mình sẽ bỏ qua, hì – Uyển My mặt vẫn lạnh tanh, không hề biến sắc, nàng bình tĩnh đến kinh ngạc…
– Cô… cô…
Ai nấy nhìn vào sẽ đều nhận thấy, Tuyết Mai là người quá nóng nảy, còn Uyển My thì vô cùng điềm tĩnh. Chẳng cần xét đến nhiều phương diện, ai cũng biết đâu là người bản lĩnh hơn rồi. Nhưng đời là vậy, lúc cãi nhau, người nào tỏ ra vồ vập, lớn tiếng, kích động hơn, người đó sẽ nhận về nhiều ánh nhìn… tiêu cực hơn là một người rất bình thản và tự tin trong từng lời nói. Ở trường hợp này, nếu không biết Uyển My là một người vô cùng sắc sảo còn Tuyết Mai thì đơn giản chỉ là không đủ khả năng ngang cơ, tôi sẽ nghĩ Uyển My mới là người thua thiệt cơ đấy.
Nhưng rồi thì con giun xéo lắm cũng quằn, và chị Dậu khi bị lũ cai lệ dồn vào chân tường thì cũng phải tức nước vỡ bờ. Tuyết Mai dường như đã không thể nhẫn nhịn nổi nữa. Và trong khoảnh khắc, khi tất cả còn đang trông chờ vào lời đối đáp tiếp theo thì Tuyết Mai, thì nàng ta đã chẳng giữ được tâm tính mà vung bàn tay lên, sẵn sàng hướng thẳng về phía phần mặt của Uyển My. Việc đó diễn ra quá nhanh, và Uyển My thì tưởng chừng như còn không kịp phán đoán được tình huống, nàng vẫn đứng im tại chỗ, nheo mắt thách thức và chuẩn bị… nhận lấy cái tát trời giáng của Tuyết Mai:
– Đừng đụng vào Uyển My!
Cú ra đòn của Tuyết Mai dẫu có nhanh đối với người bình thường, nhưng lại chẳng thể qua mắt được dân võ như tôi, khi chỉ cần tay của Tuyết Mai khẽ có dấu hiệu muốn vung ra, thì tôi đã ngay lập tức chạy tới và rất nhanh cũng như rất kịp thời, tôi lấy thân mình xen giữa vào cái tát của Tuyết Mai trước nó xảy ra va chạm mạnh vào gương mặt xinh đẹp của Uyển My nhà tôi. Trong khoảnh khắc, tất cả những đắn đo, suy nghĩ hay sự… thảo mai giả tạo của tôi đều để biến đi đâu mất hết, chỉ biết đúng một điều, đó là không ai được phép làm tổn thương Uyển My của tôi, dù cho người đó có là Tuyết Mai hay bất cứ ai đi chăng nữa…
“Chát”
Một tiếng kêu chua ngoét vang lên giữa không gian cực kỳ căng thẳng, bàn tay của Tuyết Mai áng chừng đã tạo nên một vết hằn, nhưng dĩ nhiên không phải là trên mặt tôi, mà là vào phần… vai, khi tôi đưa người đỡ lấy cái vung tay trời giáng đó thay cho Uyển My:
– Sao… cậu…
Tuyết Mai ngạc nhiên thập phần vì hành động của tôi, và dĩ nhiên là tất cả mọi người đang có mặt trong phòng ngày hôm nay cũng thế. Một pha “anh hùng cứu mỹ nhân” thuộc vào dạng kinh điển đã xảy ra ngay trong khuôn khổ trường học. Nếu không nói, chắc có khi ai chứng kiến cũng nghĩ rằng, mình đang nằm mơ, và đã lọt vào khung hình của một bộ phim… ngôn tình 3 xu cũng nên:
– Đủ rồi đó, nói chuyện thôi, sao phải dùng tay chân?
Tôi hai tay vẫn đang níu lấy Uyển My sau khi đỡ đòn cho nàng, nhưng đã kịp gửi tín hiệu… đáp trả về phía Tuyết Mai:
– Uyển My là bạn gái của tôi, hy vọng cậu không đụng đến Uyển My, xin lỗi vì không nói sớm!
Cuối cùng thì sau bao nhiêu lần muốn mở miệng nói mà không được, rốt cuộc tôi cũng đã có giờ phút tỏa sáng cho riêng mình trong trận chiến ngày hôm nay. Và về cơ bản, cuộc đấu 1 – 1 giữa Tuyết Mai và Uyển My đã là không cân sức, bây giờ tôi tham chiến nữa, thì quả thực chẳng khác nào dùng dao mổ trâu giết gà, không thể có kết cục khác dành cho Tuyết Mai, dù rằng tôi biết nàng cũng đã trải qua màn tra tấn tâm lý… không thể chịu đựng nổi từ Uyển My:
– Ừ… ừm, hóa ra vậy!
Tuyết Mai thất vọng ra mặt, nàng tròn mắt ngạc nhiên, đứng hình mất vài giây rồi cười khẩy trước khi lắc đầu chuẩn bị đi một mạch ra phía ngoài, chẳng thèm ngoái nhìn đằng sau, bỏ lại tôi đang đứng im dõi theo bóng chân cô bạn mới quen đang dần nặng nề lê bước. Thế nhưng, mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy, nhất là khi Tuyết Mai vừa có một hành động “đắc tội” trực tiếp với tiểu thư nhà tôi. Dẫu cho cú tát của Tuyết Mai chẳng thể gãi ngứa cho tôi theo đúng nghĩa đen, cơ mà một khi việc này được chứng kiến bởi Uyển My, thì dù cho có là một cú búng tai nhẹ hều, hay một cái đánh “yêu” dịu dàng, tôi đồ rằng nàng cũng sẽ không bao giờ bỏ qua, bất kể là ai:
– Đứng lại đó, bạn Tuyết Mai, bạn đánh người yêu mình rồi bỏ đi là sao vậy nhỉ? Bạn không biết phép lịch sự à? – Uyển My gay gắt…
– Thôi! Bỏ đi Uyển My! – Tôi níu tay nàng lại can ngăn…
– Anh để yên cho em nói! Bạn mà không quay lại đây xin lỗi Phong thì mình hứa là bạn sẽ hối hận đấy!
Thật sự thì lúc này đây, tôi cũng chẳng có chút gì trách móc với Tuyết Mai cả, chỉ là thấy hơi tội nghiệp cho nàng, vì quả thực, đối đầu với một người có khả năng ăn nói lưu loát, ứng xử nhạy bén như Uyển My, có là tôi thì cũng phải cúi đầu xin thua chứ tuyệt nhiên không thấy đường nào để đối đáp. Cái hay của Uyển My là nàng luôn sử dụng những chi tiết dù là nhỏ nhất, thế nhưng lại hoàn toàn đúng với luân thường đạo lý, thành ra đối thủ không tài nào có thể làm khác hay bẻ gãy lý lẽ của nàng được, ngay bây giờ cũng vậy. Tuyết Mai ban đầu là muốn tát Uyển My, thế nhưng tôi lại trờ tới thế chỗ mình vào để nhận cú tát đó. Xét theo lý mà nói thì Tuyết Mai phải xin lỗi cả hai chúng tôi, nhưng nếu làm vậy thì có hơi quá… nặng tay không. Tôi biết Uyển My không phải người thích nói suông, nàng đã nói là làm, mà đã làm thì ra ngô ra khoai, không bao giờ từ bỏ. Nàng nói Tuyết Mai sẽ hối hận, thì chắc chắn Tuyết Mai sẽ hối hận thật, chứ chẳng phải là lời đe dọa không đâu:
– Được rồi… thế giờ bạn muốn tôi làm cái gì? – Tuyết Mai mệt mỏi đáp…
– Xin lỗi Phong, nếu bạn cảm thấy bạn là người biết đạo lý, còn nếu không, thì mình nghĩ là mọi người hiểu vấn đề rồi hen? – Uyển My thản nhiên đáp…
Tuyết Mai nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã, xen lẫn thất vọng, hẳn là nàng đang cảm thấy… ghét bỏ tôi dữ lắm, vì dù sao thì tôi cũng là nguyên nhân chính dẫn đến sự vụ ngày hôm nay, nơi mà cô bạn tóc xoăn xinh đẹp lúc nào cũng nở nụ cười của tôi đã phải chính thức… tắt điện trước một đối thủ quá sức… “khủng khiếp”, dẫu nàng chẳng có tội tình gì quá đáng cả, tất cả do cái tính… bao đồng của tôi mà thôi:
– Ừ… tôi xin lỗi 2 bạn, lỗi của tôi cả.
– Mình nhớ là 2 đứa mình có tên, thưa bạn Tuyết Mai! – Uyển My vẫn chưa chịu buông tha…
– Xin… xin lỗi Phong, xin lỗi My, vậy được chưa?
– Không có gì đâu, Tuyết Mai ạ, hì.
Tuyết Mai quay đầu bước đi, không quên xách theo chiếc balo của nàng, có lẽ sau màn tra tấn tinh thần vừa rồi, cô bạn mới quen của tôi chẳng còn chút tâm trí nào để học tiếp tiết sau nữa, mọi thứ thật sự đã quá mệt mỏi dành cho nàng ta rồi.
Uyển My lập tức nở một nụ cười rực rỡ như mọi lần, nhưng lần này không chỉ riêng tôi, mà tất cả mọi người, gần 40 nhân mạng đang có mặt trong phòng, đều hiểu được, ẩn ý đằng sau nụ cười đó là gì. Giờ thì tôi đã tin, Uyển My đich thị là con gái rượu của… ba mẹ nàng, vì chỉ có những người được thừa hưởng trí tuệ cũng như sự tự tin của cả 2 người đó gộp lại, mới có thể trở thành một người con gái thông minh và tài sắc đến như vậy. Dẫu rằng vẫn có chút lấn cấn trong lòng, thế nhưng tôi cảm thấy rất tự hào, vì ít ra, tôi nghĩ mình đã làm đúng khi đứng về phía Uyển My, dù sao, chúng tôi cũng là tương lai của nhau, việc quái gì phải lo nghĩ cho người không liên quan, em nhỉ?
Sau màn khuếch trương thanh thế sặc mùi… chiến tranh của Uyển My, gần như tất cả mọi người trong lớp đều cảm thấy vô cùng… sợ hãi, dù rằng vài đứa cũng tỏ ra không quan tâm cho lắm, thế nhưng có vẻ hầu hết sẽ hơi… e sợ trước Uyển My, một người con gái vừa giỏi giang, vừa xinh đẹp và quá ư… đanh đá:
– Về thôi, em thay đồ đã, bẩn quá!
– Ơ… đang học mà?
– Em nói anh về khi nào? Ở lại học đi, em tự về được.
– Sao… lại… thế? – Tôi há hốc mồm khi Uyển My tính đem con bỏ chợ…
– Xong việc rồi, em cũng không cần ở lại làm gì, chiều ghé qua nhà đón em hen?
– Ừ… ừ… mà về cẩn thận nhé!
– Khỏi lo, “rắn độc” thì sợ chi ai, hì hì.
Uyển My cười nói, cơ mà sao ngôn từ của nàng có vẻ… sâu cay quá chừng, làm tôi chưng hửng chẳng muốn bày tỏ tình cảm nữa, mà xong việc tức là sao đây:
– Mà hôm nay, may cho bạn đó nhé, mình định xong việc với người kia sẽ tính luôn với bạn đấy! Coi như là còn thông mình, hì.
– Uầy, sao mà em… hung dữ thế?
– Chẳng có gì hung dữ, không ai được đụng vào bǎobèi của mình, ngoại trừ mình ra, vậy thôi! – Nàng nhún vai, không quên sửa soạn túi xách…
– …
– Cô bạn tóc xoăn của bạn cá tính đó, mình tưởng sẽ gặp một đối thủ cứng đầu hơn cơ, mất vui ghê, hì hì.
– …
Nói rồi, bỏ mặc cho tôi vẫn còn đang… ngơ ngác đứng nhìn chết trân, Uyển My từ tốn tiến về phía cửa ra vào, không quên quay người lại tạm biệt mọi người trước khi đi:
– Mình về nhé mọi người, hẹn gặp lại mọi người một ngày gần nhất, tạm biệt hen!
– Ơ… sao về sớm thế chị My? – Thằng Linh hỏi vọng theo…
– Xong việc rồi, về thôi, hi.
Uyển My chỉ cần nói đến đó, mọi người cũng tự giác hiểu rằng, lý do nàng đến đây hôm nay là vì sao. Và với những gì mà Uyển My thể hiện suốt từ đầu buổi đến giờ, tôi thật sự tin rằng, hẳn là nàng đã biết trước về sự vụ giữa tôi và Tuyết Mai, thế nhưng nàng không nói ra, chờ tôi tự thú, nhưng vì tôi đã không dám mở mồm, thành ra người phải hứng chịu hâu quả… nặng nề là Tuyết Mai, chứ không phải là tôi. Dù rằng ban nãy tôi đã rất phũ phàng với cô bạn mới quen của mình, thế nhưng bây giờ tôi lại có đôi chút cảm giác tội lỗi, dù sao cũng không phải là lỗi của Tuyết Mai, chung quy cũng chỉ tại tôi dám có những suy nghĩ không tốt, đứng núi này trông núi nọ, Uyển My dằn mặt như vậy cũng là quá nhẹ tay với tôi rồi, cơ mà ám ảnh tâm lý sau buổi sáng hôm nay đúng thật là chẳng thể phai mờ nổi. Nói không phải khoe chứ ngay giờ phút này, khi đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác sợ hãi, tim đập chân run khi đứng trước khí thế áp đảo mãnh liệt của Uyển My, một bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở, và nó chỉ có thể được tạo ra bởi một người duy nhất là tiểu thư nhà tôi mà thôi.
Suốt buổi học hôm ấy, không một ai là không tỏ ra e ngại dùm cho tôi, phần thì “an ủi” vì tôi có một cô người yêu quá dữ dội, phần khác thì “động viên, khích lệ” vì tôi đã dám đứng lên để chấm dứt cuộc tranh cãi này, dù rằng tôi cũng chẳng có công cán gì ngoại trừ việc lấy thân mình… lấp lỗ châu mai. Tôi ngồi học mà cứ ngẩn ngơ suy nghĩ mãi, chẳng biết liệu ngày hôm sau, mình sẽ phải đối mặt với Tuyết Mai như thế nào. Đành rằng tôi đã có giây phút động lòng trước sự xinh đẹp của nàng, nhưng tuyệt nhiên chuyện đó chẳng ai có thể biết, kể cả Tuyết Mai hay Uyển My, đã thế Tuyết Mai còn không có biểu hiện gì gọi là thích tôi, chỉ có cảm giác khá hợp cạ, nói chuyện tâm đầu ý hợp chứ không có chút tình cảm nam nữ nào khác, vậy nên việc Uyển My có động thái xem chừng là “đánh ghen” giữa lớp như vậy cũng khiến tôi có đôi chút khó xử, dù rằng việc nàng làm xét cho cùng cũng là hành động đúng đắn trong tình cảnh như vậy. Bản thân mình thì đi làm xa nửa vòng trái đất, người yêu thì xung quanh lại xuất hiện những vệ tinh không biết đâu mà lần, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ hành động như vậy, nhưng vì là con trai, tôi sẽ không võ mồm với nó như cách Uyển My làm, tôi sẽ vặn cổ nó treo lên cho thiên hạ dè bỉu, khinh bỉ vì dám chen chân vào mối tình tươi đẹp của người khác.
Có quá nhiều lời nói, lời miệt thị, lời bào chữa và cả lời chê bai dành cho tôi từ tụi trong lớp sau khi được chứng kiến một màn drama phải gọi là kinh điển hơn cả phim Hàn Quốc. Nhưng rồi tôi cũng nghe chữ được chữ mất, tai nọ xọ tai kia, thành ra chỉ nhớ mang máng được một câu chân thành từ thằng Đức trời đánh và từ cô em gái Ái Quyên của tôi:
– Vợ mày… đáo để thật đấy, giờ thì có đẩy cho tao, tao cũng… chạy mất dép. Haizz, ráng đi chú! – Nó vỗ vai tôi đầy an ủi…
– Ừ… ừm… biết vậy.
…
– Em tưởng chị My chỉ… dằn mặt chút thôi, ai ngờ lại… đến mức như vậy, thấy cũng tội Tuyết Mai, anh xem làm sao được thì làm! – Ái Quyên nhìn tôi cảm thông…
– Anh cũng… chịu thua… còn đang run đây này!
– May mà chị còn nương tay cho em, hic, sợ thật, em không nghĩ chị My lại… ghê như vậy đâu – Nàng lắc đầu cười trừ…
Ái Quyên chợt vô tình nhắc đến, tôi mới mơ hồ mà nhận ra được sự khác biệt này từ phía Uyển My. Uyển My mà tôi biết trước đây dẫu vẫn xinh đẹp, giỏi giang là vậy, nhưng dường như nàng là một người con gái hết sức hiền lành, bao dung, thậm chí còn có phần ngọt ngào và luôn luôn đối xử nhẹ nhàng với mọi người xung quanh. Ấy thế nhưng chỉ sau vài tháng không gặp, Uyển My đã có một sự đổi khác đến bất ngờ. Giờ đây, nàng chẳng những vẫn thông minh tài trí, nhan sắc rạng ngời, đã vậy còn thể hiện ngày càng rõ hơn được, cái uy tiềm ẩn trong máu của gia đình, một cô gái sắc sảo, nhạy bén và không dễ để bắt nạt, dù đó có là bất cứ ai. Vô thức nghĩ đến việc nếu giả sử như tôi dại khờ mà đối đầu với nàng, chắc ngày hôm nay tôi không khác gì Tuyết Mai là mấy, có khi còn tệ hơn nhiều, vì dù sao tôi cũng là con trai, mà như tôi đã chia sẻ rồi đấy, con trai dĩ nhiên phải ăn hành nhiều hơn con gái rồi, đó là quy luật bất biến của cuộc sống mà, hừm hừm.
Suốt từ lúc lọ mọ dắt xe ra về cho đến khi đã bon bon trên đường, tôi vẫn không ngừng suy nghĩ về sự thay đổi khá đột ngột này từ Uyển My, dù rằng trong đầu đã hiện lên rất nhiều những lý do, mà xem chừng thì lý do nào cũng tương đối là hợp lý. Đầu tiên, tôi nghĩ rằng Uyển My chỉ đang cố gắng tỏ ra rằng nàng… đanh đá như vậy, vì rằng nàng muốn dằn mặt tôi là đầu tiên, tiếp theo là thị uy để cho những bạn gái khác tránh xa tôi, dù cho họ cũng chẳng hề có chút cảm xúc gì với tôi cả, tôi vốn biết mình không có tính đào hoa rồi mà. Thứ 2, tôi lại đoán rằng, thực ra Uyển My ngay từ đầu đã là con người như vậy, chẳng qua thời gian trước, do mới làm quen với môi trường mới, nàng chưa chủ động thể hiện tính cách bá đạo của mình ra bên ngoài, phòng trường hợp mọi người khiếp vía. Nhưng bây giờ, một thời gian dài đã qua, và nàng thì cũng chẳng còn làm việc trong môi trường này nữa, vậy nên Uyển My mới vô tư bộc lộ nét chấm phá trong người ra bên ngoài. Thành thật mà nói thì tôi cảm thấy có đôi chút e sợ khi chứng kiến Uyển My “hành hạ” Tuyết Mai một cách vô cùng… dã man như vậy, nhưng mặt khác, đâu đó trong tôi lại cảm thấy rất… phấn khích, xen lẫn một chút tự hào, vì “vợ tương lai” của tôi là một người con gái cực kỳ giỏi, cực kỳ cuốn hút, đã thế lại vô cùng sắc sảo và mạnh mẽ, sẽ luôn là tâm điểm bất cứ nơi nào nàng đi qua.
Sau một hồi mải mê lẩm bẩm từ trong ra ngoài, tôi đã về đến trước cửa nhà Uyển My lúc nào không hay, nơi mà hàng bông giấy xinh đẹp vẫn đang đung đưa đón chào tôi, một thành viên “không thường trực” sắp sửa có tên trong hộ khẩu gia đình. Mải suy nghĩ mà tôi cũng quên béng đi mất việc trời vẫn đang lất phất mưa, dù rằng không ướt đẫm như cơn mưa bình thường, cơ mà cũng có thể xem là cả người tôi đã được phủ lên một vài lớp nước, không ướt nhưng cũng chẳng thể khô, xem chừng khá là khó chịu:
– Uyển My ơi, mở cửa cho anh, anh về rồi nè!
– Chờ em một lát nhé!
Chao ôi cái cảm giác này sao mà giống như dự báo tương lai quá đi mất. Ông chồng Thanh Phong sau một ngày làm việc vất vả dường như chẳng còn chút sức lực nào, lò dò về nhà gọi cửa để cô vợ Uyển My xinh đẹp hào hứng chờ đợi và đon đả mời chào:
– Hì, về trễ thế chàng?
– À… tại mưa… nên hơi kẹt xe!
– Chứ không phải nghĩ ngợi gì hả? – Nàng nheo mắt, lại đoán nữa rồi…
– Ơ… không… nghĩ gì đâu… vào nhà thôi!
Tôi bối rối, vội vã dắt xe vào nhà trong cái nhìn ngờ vực của Uyển My. Lâu lắm rồi tôi mới lại được thấy nàng mặc đồ bộ theo kiểu pyjamas ở nhà, nhìn rất nữ tính và cũng không kém phần đáng yêu. Kiểu đồ ngủ bằng lụa này thực sự là một trong những loại đồ ngủ dành cho phái nữ mà tôi cảm thấy đẹp nhất. Thiết kế tuy đơn giản nhưng lại tạo nên một nét gì đó khá sang trọng, lịch sự chứ không sỗ sàng và khó nhìn như kiểu đồ ngủ váy, trông rất luộm thuộm. Loại đồ bộ bằng lụa này mẹ tôi cũng thường xuyên sử dụng ở nhà, được cái mấy người có thân hình gọn gàng như mẹ tôi hay Uyển My khi mặc đồ kiểu này lại nhìn càng quyến rũ hơn chứ chẳng có chút gì gọi là suy giảm cả:
– Ủa? Xe hơi đâu ra vậy, nãy anh không thấy? – Tôi ngạc nhiên chỉ tay vào con xe màu đen 4 chỗ sang trọng đang đậu yên ả trong gara nhà Uyển My…
– Hì, xe của nhà em mà, đợt trước đi vắng thì ba gửi nhờ nhà người quen, nay em mượn lại đi công chuyện chút xíu.
– Ớ… sao không nói anh đưa đi?
– Anh còn bận học mà, em tự đi được, có gì đâu.
– Thì biết vậy, nhưng mà…
Tôi thoáng chút… tủi thân, vì cảm thấy bản thân mình dường như quá là vô dụng, thực sự là như vậy. Tôi chẳng những không thể giúp ích gì cho Uyển My, trái lại còn chỉ đem đến toàn những rắc rối cho nàng, để rồi nàng phải cất công giải quyết dùm cho tôi. Thành thực mà nói nếu hôm nay Uyển My không rõ ràng rành mạch như thế với Tuyết Mai, chẳng biết tôi còn giữ cái tâm trạng… đứng núi này trông núi nọ như thế đến bao giờ nữa. Tôi biết mình sai, nhưng lại chẳng dám làm gì để chấm dứt cái nỗi sai đó, nếu không có sự quyết đoán của Uyển My, chắc giờ tôi đã thành tội nhân thiên cổ mất rồi:
– Hì hì, chiều nay em đưa anh đến chỗ này hen?
– Hả? Chỗ nào đó?
Uyển My lúc nào cũng thế, nàng luôn luôn là người quan tâm đến cảm xúc cũng như tâm trạng của tôi, dù rằng tôi thường xuyên ra vẻ rằng mình ổn, nhưng rõ ràng là không. Thế nên, bằng sự nhạy bén của mình, Uyển My sẽ tìm ra cách nhằm giúp tôi ổn định lại, hơn thế nữa là mang đến cho tôi cảm giác tích cực bằng mọi phương án mà nàng có thể nghĩ ra được. Thế nhưng, ngay lúc này đây, sự bất ngờ mà tôi chứng kiến, lại không phải là việc đó, mà chính là vì câu nói mà nàng vừa nhoẻn miệng cười thốt ra:
– A secret makes a woman woman, hì.
Câu này… sao quen thế nhỉ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa và em |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 21/11/2024 05:35 (GMT+7) |