Năm tôi lên 20, mất mát lớn đầu tiên của tôi xuất hiện, khi một thằng bạn thân từ ngày cấp 3 của tôi không may qua đời vì bạo bệnh. Tôi thậm chí còn chẳng biết điều đó chỉ cho đến khi thằng Đức thông báo cho tôi về sự đau buồn này. Tôi còn nhớ ngày đó, tôi không khóc ngay lúc nhận được thông tin, tôi chỉ ngẩn người ra, và suy nghĩ, và đau đớn, và hối tiếc về những thứ tôi và nó còn chưa kịp cùng nhau thực hiện. Thằng bạn tôi là một đứa thông minh, chăm chỉ, trái ngược hẳn với sự lười biếng của tôi khi ấy, nó đã và đang là một trong những sinh viên ưu tú của chuyên ngành đang học, một thành viên cộm cán của bộ môn tự động hóa với tương lai vô cùng xán lạn. Nhưng rồi thì cuộc đời nghiệt ngã, tôi đứng trước sự thay đổi lớn nhất trong đời kể từ khi cất tiếng khóc đầu tiên. Những ngày đó, tôi không dám đến thăm nó, chỉ nhờ những đứa bạn mình thắp dùm tôi một nén hương tưởng nhớ, vì tôi sợ, khi phải chứng kiến người bạn của mình trong tình trạng ấy, tôi sẽ không kiềm lòng được. Cơ mà rốt cuộc, tối hôm ấy, tôi vẫn khóc, tôi khóa trái cửa phòng, ngồi khóc tu tu như một đứa trẻ khi nhớ về những kỷ niệm mà tôi và nó đã cùng có với nhau, một thằng bạn tốt tính, đáng thương và vô cùng thân thiết, chẳng khác nào một người anh em ruột thịt đối với tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi mới thật sự nhận ra và trân trọng hơn những người thân xung quanh mình, nhưng thời khắc nghiệt ngã ấy, có vẻ đã đến, và tàn nhẫn hơn nhiều so với những gì tôi tưởng.
Thế rồi chỉ trong 2 năm tiếp theo, tôi lần lượt mất đi cả ông nội, bà ngoại và cuối cùng là bà nội của tôi. Những người luôn luôn yêu thương và cưng chiều thằng cháu này hết mực, những người mà có của ngon vật lạ gì cũng sẽ đều để dành phần cho tôi, cho thằng cháu ngoan ngoãn và đáng yêu nhất của ông bà. Những sự mất mát ấy cứ thế dồn dập kéo đến, quặn thắt và đau xót đến khôn cùng. Chúng chẳng để cho tôi có thời gian nghỉ ngơi, tịnh dưỡng, chúng cứ đến như một gã đầu bếp bặm trợn và xát muối vào vết thương mới chỉ vừa hứng chịu tổn hại của tôi. Khoảng thời gian ấy, tôi thực sự cảm thấy vô cùng kinh khủng, vô cùng u ám và tràn ngập những sự tiêu cực. Tôi vùi đầu vào game, vùi đầu vào những cuộc vui thâu đêm suốt sáng cùng chúng bạn. Cơ mà liệu tôi có thực sự tìm được niềm vui như tôi nghĩ? Chắc chắn là không, vì những lúc như thế, khá chắc rằng, ngoài việc cố gắng tìm những việc gì đó vô bổ chúi đầu vào nhằm quên đi nỗi buồn, tôi không dám và cũng chẳng hề muốn đối mặt với hiện thực tàn khốc, dù rằng đó chính là cách duy nhất và tốt nhất để kéo tôi ra khỏi vũng bùn của vực thẳm. Như một lẽ thường tình, tôi bỏ học, bỏ làm, bỏ tất cả mọi thứ, chỉ vùi đầu vào những thú vui mà thậm chí còn chẳng đem lại nổi cho tôi một nụ cười méo xệch nào. Tôi dường như quên đi hết cái gì gọi là cuộc sống, gọi là tích cực, gọi là tương lai tươi sáng.
Cứ tưởng chừng như những sự khắc nghiệt của cuộc đời đã đánh gục được tôi, đánh gục được một thằng Phong trước giờ vẫn luôn luôn lạc quan và tích cực nhất có thể. Thế nhưng không, vì có lẽ giờ đây, tôi đã hiểu và nhận ra được một chân lý quan trọng của cuộc sống, đó là khi bạn nằm ở đỉnh cao danh vọng, hay thậm chí là hố sâu thăm thẳm, tất cả sẽ chỉ đều là những bước khởi đầu, để bạn vượt qua nó, và tiến tới lấy lại thăng bằng cho cuộc sống, vì xét cho cùng, cuộc đời chúng ta, đều phải là sự trộn lẫn của cả niềm vui lẫn nỗi buồn, đó mới thực sự là điều đúng đắn.
Bước ngoặt có lẽ là lớn nhất của cuộc đời tôi cho đến thời điểm đó, chính là khi tôi gặp được một người bạn, một người bạn vô cùng đặc biệt và cũng cực kỳ… hư ảo, đến mức tận hôm nay, tôi vẫn không tin được rằng nó lại xuất hiện và thay đổi hoàn toàn những sự u tối trong hành trình của tôi như thế. Hôm ấy, là một ngày trời xanh, nắng vàng, có lẽ rất đẹp, nhưng lại chẳng phải là với tôi. Thằng Phong 22 tuổi, sau thời gian dài trốn tránh thực tại và vùi mình vào những thứ vô bổ, đã quyết định sẽ làm mới cuộc đời của mình bằng việc tìm kiếm một thứ gì đó để học. Thực chất ngay lúc ấy, tôi đã bỏ ngang đại học, lao đầu ra đi làm, nhưng rồi những sự đau buồn lại kéo tôi ngã quỵ và giờ đây tôi chỉ muốn tìm cách đứng lên, dù rất khó. Trong vô thức, tôi chỉ muốn nhanh chóng làm một việc gì đó, chẳng cần biết là việc gì, chỉ là nhằm khiến ba mẹ an tâm hơn, thế nhưng trong đầu tôi vẫn là một mớ bòng bong không sao giải quyết được, và quả nhiên là tôi cũng chẳng có chút động lực nào khi đứng lên và cố gắng giả vờ tích cực lên như vậy, chỉ là một chút sự thương cảm dành cho ba mẹ, những người luôn đặt niềm tin vào tôi. Nhưng rồi, có lẽ quyết định đăng ký học một lớp chuyên về Thiết kế đồ họa ở một trung tâm gần nhà đã là quyết định đúng đắn bậc nhất trong cuộc đời tôi lúc bấy giờ, vì đây cũng chính là bàn đạp vững chắc để tôi đăng ký chuyên ngành Thiết kế đồ họa ở FPT như hôm nay, mà hơn thế nữa, cũng ngay tại nơi đó, tôi đã gặp… Phong, một người bạn vô cùng đặc biệt của tôi, ngay ngày đầu tiên lên lớp:
– Chào ông!
Một đứa con trai người nhỏ nhắn, nhìn vô cùng thư sinh, phần tóc dài ngang gáy được dùng băng đô vuốt ngược ra phía sau, đang tiến về phía tôi và nở một nụ cười thân thiện:
– Ờ, chào, mày tên gì?
Thú thật là ở thời điểm đó, tôi không có chút gì gọi là lịch sự hay khách sáo, nhất là với mấy đứa con trai mà tôi nghĩ rằng nó nhỏ tuổi hơn tôi, và cái thằng nhóc này cũng là một ví dụ:
– Ừ, tui tên Phong!
– Cái gì cơ? – Tôi há hốc mồm, ngồi bật hẳn dậy khỏi ghế…
– Hả? Sao vậy? – Nó ngạc nghiên…
– Mày mới nói gì? Mày tên gì?
– Thì tui tên Phong.
Không rõ cái mặt của tôi lúc đó ngố đến cỡ nào, cơ mà nó nhìn tôi cười khúc khích, một tay che miệng, điệu bộ không khác gì tụi con gái đang bẽn lẽn:
– Vãi… xoài, tao cũng tên Phong, mày tên đầy đủ là gì?
– Ừm, Lê Bạch Hải Phong! – Nó đáp, giọng nói dõng dạc, tự tin…
– Ái chà, tên mày đẹp quá vậy!
– Hì hì, quá khen, quá khen.
– Tao tên Phạm Thanh Phong. Mà mày mới học luôn à?
– Ừ, nay tui đi học bữa đầu, thấy ông ngồi một mình nên ngồi chung cho vui.
Thằng Phong này nhìn bộ dạng của nó quá sức là… dị biệt, không phải tôi nói xấu hay xúc phạm gì ngoại hình của nó đâu, vì thực sự thì thằng này nhìn rất là sáng sủa, thư sinh, mỗi tội là giọng nói nhỏ nhẹ và cử chỉ cũng hơi bị… ẻo lả một chút, thành ra tôi thấy nó cứ sao sao ấy:
– Mà mày… bao nhiêu tuổi rồi, nhìn mày trẻ vậy chắc nhỏ hơn tao?
– Ừm, tui 22, còn ông?
– Ơ, vãi, tao cũng 22, tính ra 2 đứa mình có duyên đấy, haha!
Tôi vỗ vai nó, cười sảng khoái, đã lâu lắm rồi tôi chưa thấy vui như vậy, dù rằng chỉ là một sự trùng hợp nhỏ nhoi:
– Ừm, hi hi, cũng hay quá ha!
Nó ngại ngùng hất tay tôi ra, rồi quay lại nghiêm chỉnh lấy laptop ra để chuẩn bị vào học. Đợt đó tôi đi học ở trung tâm thì không cần ghi chép gì cả, cơ mà giáo viên hướng dẫn gợi ý rằng nên ghi chú một vài thông tin có thể sẽ quan trọng trong quá trình làm quen với phần mềm, thế nên tôi cũng theo một lẽ thường tình là mang theo tập vở và bút viết. Nhưng, đúng rồi, việc viết bài thì cũng chẳng có cái quái gì mới lạ đâu, ngoại trừ việc, thằng Hải Phong đang viết bài giống tôi, cơ mà, nhìn kỹ lại thì, nó đang viết bài, bằng… tay trái, nhưng việc này thì mọi người đang nghĩ nó cũng bình thường đúng không. Không hề nhé, vì thằng này đang viết bài bằng tay trái… cộng thêm tay phải, tức là nó viết 1 lúc 2 đoạn, và mỗi tay 1 đoạn, thật… bá đạo:
– Ê, Hải Phong!
– Sao vậy?
– Sao mày làm được thế?
– Làm gì cơ? – Nó nhìn tôi, cười hiền…
– Đó! Sao mày viết bằng 2 tay được, mà còn viết chung 1 lúc?
– Thì… tui quen rồi, có gì mà lạ dữ vậy? – Nó lại cười nhăn nhở…
Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, cái người mà dùng được cả 2 tay một lúc, mà mỗi tay 1 kiểu thì tôi chắc chỉ nhớ đến… Lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông trong tiểu thuyết Anh hùng xạ điêu của nhà văn Kim Dung, người dùng tuyệt kỹ Không Minh Quyền lấy tay trái đánh nhau với tay phải, còn tuyệt nhiên là chưa bao giờ được diện kiến ngoài đời thật cả. Cái vấn đề to hơn nữa ở đây là chất lượng viết chữ bằng cả 2 tay của thằng này là… y chang nhau, không có sự khác biệt, và tay trái thậm chí là còn đẹp hơn và nắn nót hơn tay phải nữa kìa:
– Mày tài thật, viết 2 tay như 1, bái phục, bái phục!
Tôi khoát tay làm điệu bộ phim chưởng khiến Hải Phong cười khúc khích, mặc dù tôi đã bắt đầu thấy khoái thằng này vì sự độc lạ của nó, cơ mà cái khoản… ẻo lả thì tạm thời… chưa thấm được đâu nhé:
– Hì hì, có gì đâu, hồi xưa tui viết tay phải bình thường, mà sau đó bị té xe gãy tay phải, bó bột lâu quá mà không chép bài được, tức mình luyện viết tay trái luôn!
– Tức mình ấy à? – Tôi như không tin vào tai mình nữa…
– Ừ, cũng không khó lắm.
– Luyện bao lâu thì viết được?
– Chắc tầm… 5 ngày, là tui viết thành thục, mỗi tội chữ chưa được thẳng lắm, bây giờ thì… 2 tay như nhau rồi, tính ra gãy tay vậy mà cũng hay nhỉ, hihi.
– Mày hâm rồi – Tôi cảm thán…
Tôi nhìn nó như thể thánh sống, từ nhỏ đến giờ tôi đã thấy nhiều đứa viết tay trái rồi, nhưng sau đó đều bị thầy cô giáo bắt đổi sang tay phải, rốt cuộc lúc lớn tụi nó không dùng tay trái để viết được nữa, vì không điều khiển nổi. Cơ mà Hải Phong lại khác, nó di chuyển thuần thục cả 2 tay, viết chữ tay nào cũng nắn nót, cũng đẹp cả, thật ấn tượng và… bất ngờ:
– Cứ cho rằng mày viết được tay trái đi, nhưng sao mày có thể, viết 2 tay 2 chữ khác nhau được, vãi cả… – Tôi ôm đầu nhìn Hải Phong một cách khủng hoảng…
– Thì giống như chơi đàn Piano thôi, cũng 2 tay 2 kiểu mà, hihi.
– Mày biết đàn Piano à?
– Không, tui chỉ ví dụ thôi, tui chẳng biết sao mình làm được nữa, có lẽ là vì cố gắng. Hồi đó tui gãy tay lâu quá nên bài vở nhiều, chép lại mệt nghỉ, thành ra tui tự nghĩ ra cách chép cùng lúc bằng cả 2 tay, lâu dần thành quen, nên giờ mới làm được vậy đó.
Nó nhún vai đáp một cách bình thản, còn tôi lúc này đã nhìn nó bằng ánh mắt đầy… trọng vọng:
– Ông thích không, tui bày ông cho!
– Liệu tao có viết được không?
– Hên xui, không chắc nha.
– Thử xem.
Và sau một vài ngày tu luyện, tôi nhận ra rằng mình hoàn toàn không có khả năng làm được như Hải Phong, chỉ có cái trò viết tay trái thì tôi miễn cưỡng vẫn viết được, nhưng mà 2 tay 1 lúc như nó thì quả thực là không thể. Nhưng đó không phải là thứ duy nhất khiến tôi ấn tượng về thằng này, vì nó quả nhiên vô cùng… đặc biệt:
– Mà sao mày để tóc dài thế?
– Dài đâu mà dài, như này là ngắn ấy chứ? – Nó tròn mắt…
– Chả dài mới dùng cái này chụp lên chứ, như tao mới là ngắn nè!
Tôi chỉ tay lên mái đầu đinh thượng thặng của mình, một kiểu đầu không bao giờ lỗi thời của đám con trai tụi tôi ngày còn nhỏ, quá cơ bản và quá sức hủy diệt, dù rằng khổ chủ là tôi lúc ấy vẫn chưa đủ nhận thức để hiểu được rằng kiểu đầu này chẳng đẹp tí nào. Cũng may sau này tôi đã không để đầu đinh nữa:
– Hồi xưa tui còn để tóc dài như bạn nữ đầu bàn kìa, ngang hông luôn!
– Vãi cả… mày để tóc làm gì mà dài thế? Mà sao tự nhiên cắt?
Nghe câu trả lời của Hải Phong, tự dưng tôi có một cảm giác gì đó… không ổn cho lắm, con trai quái gì để tóc dài ngang hông, cộng thêm cái điệu bộ nửa nạc nửa mỡ của nó mấy hôm nay, thì xem chừng, nó với tôi tuy 2 mà 1, tuy 1 mà 2, khả năng cao là bọn tôi không chung hệ điều hành:
– Mẹ tui bị… ung thư, phải xạ trị, cạo trọc hết trơn, nên tui cũng cạo trọc giống mẹ luôn cho mẹ đỡ tủi thân, mà cũng đẹp chứ bộ, hì hì!
Hải Phong nói đến đâu, tôi sững người lại đến đấy. Hóa ra lý do cắt tóc của nó lại chẳng ngớ ngẩn như tôi, cứ chốc chốc lại muốn có kiểu tóc của thần tượng này, thần tượng kia, còn nó lại làm được một việc vô cùng cao cả như thế, ngay cả trong chuyện tóc tai:
– Tao… xin lỗi, thế mẹ mày giờ sao rồi?
– Mẹ tui… mất được 1 năm rồi, hi, nên giờ tóc mới dài ra được nhiêu đây nè!
– Xin lỗi… tao không biết…
– Có gì đâu, không biết không có lỗi, làm bài tiếp đi!
Tôi không biết Hải Phong từ đâu xuất hiện, cũng chẳng rõ nó có vai trò gì trong cuộc đời của tôi hay không, chỉ là tôi luôn có cảm giác, sự có mặt của nó là một phép thử, đồng thời cũng là một tấm gương để tôi có thể nhìn vào đó và mà tự đánh giá lại bản thân mình. Trên cuộc đời mỗi người ai cũng sẽ có những vấp ngã, sẽ có những khổ đau, nhưng thay vì cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy buồn bã, chán nản, thì hãy lấy đó làm động lực, lấy những thiếu xót, những mất mát mà biến nó thành lợi điểm, thành điểm nhấn của riêng bản thân mình. Đâu phải ai sinh ra cũng là thiên tài, ai sinh ra cũng đã thành công hơn người khác, tất cả chỉ khác nhau ở quá trình trưởng thành, và bằng một cách nào đó, Hải Phong đã dạy cho tôi tất cả những thứ đạo lý đó, dù rằng nó chỉ vừa mới trở thành bạn của tôi được ít ngày, thật kỳ diệu.
Tình bạn của chúng tôi cứ thế phát triển một cách bền vững, êm đẹp, dù rằng chúng tôi chỉ gặp nhau mỗi tuần 2 lần trong những giờ có mặt ở trung tâm để học nghề, thế nhưng có vẻ thế đã là đủ cho một tình bạn mới chớm nở. Nghe thì có vẻ… không ổn cho lắm, nhưng thực sự thì cái sự… khác thường trong cử chỉ, điệu bộ của Hải Phong giờ đây đã không còn khiến tôi bất ngờ nữa, tôi xem nó như một thói quen bình thường vì bạn tôi hẳn nhiên nó cũng chỉ là một người bình thường, cái duy nhất nó hơn người khác chính là ở sự tích cực và sự cố gắng không ngừng nghỉ trong mọi hoàn cảnh, chỉ vậy mà thôi:
– Ê ông, ông biết chơi dây thun không?
– Không, chơi gì với cái này?
Hải Phong nhặt 2 sợi thun từ dưới đất lên và bắt đầu thoăn thoắt các ngón tay để tạo ra những hình thù ấn tượng và vô cùng đẹp mắt:
– Đây là máy bay! Đây là con bướm! Đây là ngôi sao!
– Đỉnh! Đỉnh quá!
– Đây là… sân vận động nữa nè, còn đây là tên lửa!
– Ghê! Mày giỏi quá, sao mày biết nhiều trò hay ho thế?
– Cái này tui học được trong thời gian trông mẹ ở bệnh viện đó, không có gì làm nên ngồi mò giết thời gian – Nó cười tươi…
– Công nhận mày hay thiệt, toàn mấy trò độc lạ, chỉ tao làm với!
– Ừa, nè!
Tôi vừa bắt chước theo Hải Phong, vừa nhìn nó đầy thán phục, một con người lạc quan nhất tôi từng được chứng kiến:
– Đời mày tính ra cũng xui xẻo quá ha, toàn chuyện gì đâu!
– Có gì mà xui xẻo, trong cái rủi có cái may, nếu mà không bị ngã xe, tui đâu có viết được 2 tay như ngày hôm nay, với cả ngày đó mẹ tui không bị ung thư, tui cũng đâu có biết chơi dây thun để bày cho ông như bây giờ, hihi.
– Mày… lạ thật đấy!
Tình bạn của tôi và Hải Phong cứ thế lớn dần lên, ngày càng đồng cảm và thân thiết hơn, có đôi lúc khiến tôi phải hoài nghi về bản thân mình rất nhiều, liệu rằng tôi có đang bị… không còn là con trai hay không, khi thi thoảng, tôi lại thấy thằng Hải Phong này… khá đáng yêu, dù rằng nó cũng trắng trẻo, xinh trai đấy nhưng mà tôi đâu thể nào thích một đứa con trai được cho cam:
– Mày biết đá banh không?
– Không, tướng tui như này mà đá gì nổi?
– Chán vậy, tưởng biết bữa nào đi đá banh với tao!
– Hì, vậy bữa nào ông đá thì rủ tui theo, tui cổ vũ cũng được!
– Ừ… đành vậy. Sao mày con trai mà… ẻo lả quá vậy Hải Phong?
– Hì, nhỏ giờ vậy đó. Thôi tui về trước nha, nay có chuyện gấp, bữa sau gặp!
– Ừ, bai, tao cũng về luôn giờ nè!
Nó hớt hải thu dọn đồ đạc rồi chạy nhanh ra phía cửa, trước khi ngoái đầu lại nhìn tôi và nở một nụ cười rạng rỡ:
– Mà ai bảo với ông, tui là con trai thế?
– ???
Hải Phong nhìn tôi đứng chết trân tại chỗ sau câu nói của nó, vì quả thực là đầu tôi lúc ấy vẫn còn đang nghĩ theo phương án khác, cái phương án mà tôi đang nghĩ từ đầu đến giờ, tức là nó về bản chất là con trai, nhưng lại không thích con gái, ai dè đâu là:
– Người ta là con gái 100% đấy nhé! Thôi về à, hihi.
Khoảnh khắc đánh dấu một bất ngờ lớn trong mối quan hệ của chúng tôi, tức là khi đã được chuyển từ tình bạn giữa hai thằng con trai sang một nam và một nữ. Cơ mà làm thế quái nào suốt mấy tuần nay tôi không biết nó là con gái được nhỉ, bộ ngày đó, tôi ngu ngốc đến như vậy sao?
Sự xuất hiện của Hải Phong trong cuộc đời tôi quả thực là một sự xuất hiện không thể nào ấn tượng và… kỳ lạ hơn. Vì cái này mà tôi biết nó là con gái, cũng chính là ngày cuối cùng tôi và nó… gặp nhau. Vì sau buổi tối ngày hôm ấy, Hải Phong đã chẳng còn xuất hiện tại trung tâm thêm bất cứ một lần nào nữa. Lý do mà nó nghỉ học, theo những gì giáo viên phụ trách lớp thông báo, là do nó đi nước ngoài làm việc, không còn ở Việt Nam nữa. Bằng một cách nào đó, tôi đã chỉ giữ những khúc mắc đó ở trong lòng, không bao giờ nói cho Hải Phong biết, dù rằng tôi hoàn toàn có thể liên hệ với nó qua những thông tin cá nhân mà nó để lại tại trung tâm, bao gồm cả SĐT và đia chỉ Facebook. Sự góp mặt bất thình lình của Hải Phong như một cú tát thẳng vào mặt của tôi ngày đó, nó giúp tôi có thêm động lực trong cuộc sống, nhận ra những giá trị cố hữu và những vẻ đẹp tiềm ẩn vẫn còn đâu đó trên dòng đời này, chỉ là tôi có đủ dũng khí và sự quyết tâm để đón nhận lấy không mà thôi. Đã 3 năm kể từ ngày đó, cô bạn Lê Bạch Hải Phong của tôi chẳng biết bây giờ ra sao, đang ở đâu, làm gì, nhưng tôi vẫn hoàn toàn yên tâm và tin tưởng, nó sẽ bình an và sống một cuộc đời tràn ngập niềm vui, vì nó xứng đáng nhận được điều đó, vị cứu tinh của cuộc đời tôi, cảm ơn vì đã giúp tôi hiểu ra được những chân lý không thể nào mai một. Rằng cuộc sống sẽ luôn có những thời khắc khó khăn, nhưng thay vì chìm đắm trong nỗi buồn của sự tiêu cực, tại sao không nhìn ra những kẽ hở trong đó, nhìn ra những thứ có thể khiến cho nỗi buồn bé lại hàng vạn lần, thậm chí mất tăm mất tích luôn, vì xét cho cùng mà nói, thì khi một cánh cửa này đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra, và chỉ cần chúng ta đủ can đảm đối mặt, mọi nỗi buồn dù lớn đến đâu cũng sẽ chẳng có gì là không thể vượt qua được, Hải Phong ha?
“Chát… chát”
Những tiếng kêu đinh tai nhức óc vang lên giữa không gian tĩnh mịch, tiếng quạt trần khe khẽ đung đưa và cả những tiếng chim hót đầu ngày vô cùng hân hoan, vội vã:
– Ái da… đau quá, đứa nào đánh bố thế?
– Đứa này đây! Dậy nhanh lên! To gan quá rồi, ngủ mơ còn cười khằng khặc nữa!
Tiếng nói hung hăng quen thuộc của Uyển My đã bất ngờ… vang lên, kéo tôi trở về với thực tại tàn khốc, nơi cô người yêu hổ lửa của tôi đang xách tai tôi lên như xách tai… chó, mặt nàng khẽ đăm chiêu lộ rõ vẻ không hài lòng:
– Ơ… Uyển My, sao em… tát anh?
– Giờ này mà còn ngủ hả? Dậy nhanh lên, mình đói bụng rồi!
Nàng giở trò mè nheo như thường lệ:
– Ơ… thì sao? – Tôi lơ mơ đáp, giọng vẫn còn ngái ngủ…
– Hay quá hen? Dậy đánh răng rửa mặt, đi mua đồ ăn sáng cho tôi, hay để tôi mang về tận nơi cho anh thì mới vừa lòng!
Uyển My khoanh tay nhìn tôi đầy giận dỗi, ôi thôi cái bà cô già khó tính đã xuất hiện rồi hay sao:
– Uầy, thế chờ anh chút, mới ngủ dậy mệt quá. Oáp!
Tôi vươn vai đứng dậy, ngáp ngắn ngáp dài cả cây số, mắt mũi vẫn còn đang lơ mơ về giấc mơ trước đó không lâu. Chẳng hiểu sao bao nhiêu năm không gặp rồi giờ tôi lại mơ thấy Hải Phong, mặc dù đã biết nó là con gái nhưng đó chỉ là thông tin cuối cùng tôi được đón nhận, thậm chí còn chưa bao giờ có cơ hội kiểm chứng, vậy nên trong suy nghĩ tiềm thức của mình, tôi vẫn tin rằng Hải Phong là một thằng con trai hơi bị… nữ tính một chút, thành ra là khi tôi mơ về nó, đột nhiên thấy có chút gì đó sởn gai ốc, hic hic.
Sau khi đuổi tôi đi mua đồ ăn sáng, Uyển My lại tiếp tục leo lên giường nằm ôm chăn ngủ vùi. Không biết là ở bên kia nàng có ham ngủ nướng như vậy hay không chứ từ bữa giờ về nhà là tôi thấy nàng chuyên gia ngủ quên ngày tháng, suốt ngày chỉ trực chờ sai vặt tôi chứ không thấy chăm chỉ như dạo trước nữa, có vẻ nàng đã bắt đầu… bộc lộ bản chất tiểu thư ra rồi chăng?
Đánh răng rửa mặt, làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, tôi lọ mọ bò xuống nhà hít thở không khí trong lành, tận hưởng cái cảm giác khoan khoái giữa một bầu không gian thoáng đãng, tiếng chim hót líu lo, tiếng lá cây xào xạc tâm tĩnh, tất cả như hân hoan gọi mời tôi bước vào một tương lai tràn đầy ánh nắng và niềm vui, ít nhất là tôi đang suy nghĩ như thế. Đáng lý ra thì tôi muốn dẫn Uyển My đi ra ngoài cùng ăn sáng, cùng kiếm tìm một thứ gì đó để thư giãn cuối tuần, nhưng vì hôm nay là ngày cuối cùng nàng còn ở lại Việt Nam, thành ra tôi muốn dành những thứ tốt nhất cho cô tiểu thư bướng bỉnh nhà tôi, ít nhất thì cũng để tôi được chăm sóc nàng trong những giờ phút ngắn ngủi còn lại, vì chẳng biết lần gặp tiếp theo, sẽ là khi nào nữa.
Đang loay hoay mở cổng, chưa biết sẽ phải mua gì cho Uyển My đại tiểu thư thưởng thức khi mở mắt, tôi bỗng giật bắn người khi tiếng chuông điện thoại reo vang, lần này thì không phải là cuộc gọi từ SIM điện thoại, mà là một cuộc gọi từ Messenger, và người gọi, thật… đau tim khi đó là một người tôi chẳng dám nghĩ rằng sẽ có gì để nói với tôi vào thời điểm này, là mẹ của Uyển My. Tôi hơi bối rối, nhưng vẫn đành phải bấm nút nhận cuộc gọi:
– Dạ, con nghe cô ơi! – Tôi lúng búng đáp…
– Ừ, Phong hả cháu, dạo này khỏe không? – Mẹ nàng niềm nở…
– Dạ, con vẫn bình thường, cô chú thì sao ạ?
– Cảm ơn Phong, cô chú vẫn khỏe, ba mẹ cháu cũng vậy chứ?
– Vâng, ba mẹ con ổn cả.
– Thế thì tốt rồi!
Tôi nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ từ đầu dây bên kia, dù mẹ của nàng đã cố gắng không để cho tôi nghe thấy, nhưng cảm giác bất an vẫn cứ vang lên trong lòng:
– Bé My nhà cô nó có ở đó không Phong?
– Dạ… Uyển My đang ngủ.
– Ừ, thế Phong cho cô hỏi chuyện này nhé?
– Dạ, cô cứ hỏi đi ạ – Tôi run rẩy đáp, lúc này đã hơi có cảm giác sợ sệt…
– My nó tính khi nào về lại bên này vậy Phong?
Hơi bất ngờ một chút, nhưng tôi vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, vì tôi không muốn làm mọi chuyện rối tinh rối mù lên. Nhưng tại sao Uyển My lại không nói gì cho ba mẹ nàng về lịch trình của mình thế nhỉ:
– Chắc đêm nay đó cô ơi, Uyển My nói với con thế.
– Ừ, cô cảm ơn Phong nhé!
Một lần nữa, tôi lại hoang mang hơn gấp bội khi đầu dây bên kia tạm ngưng đi mất một thời gian, và tôi thực sự chỉ nghe được loáng thoáng tiếng nói rất khẽ của mẹ nàng, nhưng dường như không phải là với tôi, mà là với chồng của bà:
“Liệu có kịp không anh?”
Thề có trời đất rằng khoảnh khắc ấy, tôi thấy tim mình đập thình thịch liên hồi, tất cả những kịch bản xấu nhất đã được tôi vẽ ra trong cái bộ não thiếu điểm nhấn của mình. Một câu hỏi chẳng có gì là quá ẩn ý nhưng ngay thời điểm này, tôi thực sự luôn luôn có một cảm giác gì đó bất an, vì không chỉ là câu hỏi đó của nhạc mẫu, đó còn là kèm theo những hành động quá đỗi khó hiểu và hành tung vô cùng chớp giật của Uyển My mấy ngày qua. Tôi biết nàng đang cố gắng giấu tôi điều gì đó, và có vẻ là cả ba mẹ nàng cũng như thế:
– Sao vậy cô ơi? Có chuyện gì nghiêm trọng không ạ? – Tôi hỏi dồn dập…
– À… không sao đâu Phong, cháu đừng lo, cô chú hỏi để biết đường ghé thăm bé My đó mà…
Nhạc mẫu đáp một cách ngập ngừng, đủ để tôi không hoàn toàn có thể tin tưởng vào những gì mình đang nghe, dù rằng lúc này đó dường như là cách tốt nhất để tâm trạng tôi ổn định trở lại:
– Dạ, vậy có cần con nói cho Uyển My không cô?
– Ừ, vậy lát nó ngủ dậy, Phong nhắn nó gọi cho cô nhé, cô gọi nó mãi không được!
– Con nhớ rồi, con sẽ nhắn Uyển My.
– Vậy cô cảm ơn Phong nhé, cho cô chú gửi lời hỏi thăm gia đình.
– Con cảm ơn cô chú, hai người giữ gìn sức khỏe ạ!
– Chào Phong nhé!
– Dạ chào cô!
Khi tiếng “tút, tút” vang lên ở phía đầu dây bên kia cũng là lục tim tôi tiếp tục loạn nhịp, chẳng phải vì niềm hạnh phúc hay niềm vui gì trước mắt, mà đó là một nỗi lo lắng cùng cực, một nỗi hoảng loạn cao độ khi đứng trước một sự việc đang xảy ra nhưng tôi lại chẳng được biết bất cứ thứ gì. Tôi khá chắc rằng chuyện này không đơn giản chỉ là việc ba mẹ nàng đang muốn ghé thăm con gái, chắc chắn có vấn đề gì khác nên họ mới phải gọi điện nhờ tôi chuyển lời cho Uyển My, vì hà cớ gì nàng lại không nghe điện thoại của ba mẹ kia chứ? Hàng trăm câu hỏi, hàng ngàn lời thắc mắc nhảy tung tóe lên trong đầu tôi, chẳng để nó có một giây suy nghĩ cũng như nghi vấn. Tôi dắt xe ra ngoài, chạy một quãng rất xa để mua đồ ăn sáng xong xuôi hết cả, dù thật sự trong lúc ấy, tôi cũng cam đoan rằng chẳng nhớ là mình đã vừa mua cái gì, cứ thế bon bon về đến nhà, nhưng vẫn không thể đưa những băn khoăn ấy ra khỏi não mình.
Trên đường về, tôi khá chắc rằng mình đã cố gắng suy nghĩ tích cực nhất có thể, nhưng những câu hỏi vẫn cứ thể mập mờ trong trí óc, và chẳng bằng cách nào tôi dừng nó lại ngay lúc này được. Dù chẳng phải là đứa giỏi suy luận, nhưng tôi cũng có thể tinh ý mà nhận ra được sự ngờ vực, lo lắng trong câu hỏi của nhạc mẫu với nhạc phụ, vì không ai lại dùng câu hỏi kiểu như “Liệu có ổn không?” Để nói về một việc làm tích cực như việc ba mẹ ở xa bắt máy bay đi thăm con cái cả, nó chắc chắn phải là một câu hỏi mang hàm ý khác, một loại hàm ý không mấy tốt đẹp và tôi thì chẳng thể nào tài thánh để có thể đoán ra được.
Đem sự hồi hộp đó về đến nhà, tôi bối rối trút phần bún riêu mà tôi vừa mua vào tô cho Uyển My, thậm chí trong lúc tay chân còn đang bận run rẩy, tôi còn vứt luôn phần bún của tôi vào… xọt rác, mãi một lúc sau khi đang chuẩn bị lên gọi Uyển My xuống ăn thì tôi mới nhận ra điều đó.
Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng động viên bản thân mình rằng tôi chỉ đang suy nghĩ quá nhiều, và chẳng có chuyện gì quan trọng đang xảy ra cả. Tôi tiến về phía vòi nước, vốc từng vốc nước lên mặt để cố gắng quên đi những suy nghĩ không tốt trong đầu, ráng lấy lại bình tĩnh trước khi chạy lên gọi nàng xuống ăn sáng. Và rồi thì, ngay khi tôi đang đứng phía ngoài cửa, chuẩn bị đưa tay nắm lấy tay nắm, tôi đã nghe một tiếng nói rất lớn ở phía trong, giọng nói của Uyển My vang lên:
– Ba mẹ cứ mặc kệ con đi, con tự biết phải làm gì…
– …
– Nhưng con không thể cứ như thế mà đi…
– …
– Chẳng còn lần nào nữa đâu, hãy để con tự quyết định…
– …
Tôi đứng chết trân ở phía ngoài cửa, từng nhịp tim cứ khẽ rung lên liên hồi theo những lời nói của Uyển My. Và sự việc có vẻ cuối cùng sẽ phải đi đến một hồi kết, khi ngay khi tôi còn chưa kịp định thần lại, cánh cửa đã mở ra, từ phía trong, và Uyển My của tôi, bước ra ngoài, với một nụ cười khó hiểu trên môi:
– Phong?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa và em |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 21/11/2024 05:35 (GMT+7) |