Nhiều năm trước mình có chuyến đi nghỉ ở miền Trung. Biển Mỹ Khê, Quảng Ngãi. Hoang sơ, vắng heo hắt. Bà chủ khách sạn sợ khách buồn, nên tổ chức 1 bữa nhậu nho nhỏ cho mấy gia đình đang nghỉ ở đó có dịp quấn túm với nhau cho vui. Hai anh em vô tình ngồi cùng mâm, chuyện qua chuyện lại thì phát hiện ra đều là dân Hà Nội, “gần Ga xa trường học”. Nhà anh ở sau Ga HN, còn mình thì ở trước cửa Ga. Thành ra bạn vong niên.
Ông này hơn mình 6 tuổi, tốt nghiệp Đại học Luật, nhưng lại kinh doanh đá phong thủy. Cửa hàng rất to trên phố Thái Hà, chủ yếu là vợ trông, còn ông ấy đi biền biệt. Đi săn đá. Lâu lâu lại xuất hiện, gọi điện cho thằng em đến nhà nhậu và xem chiến lợi phẩm. Thời điểm đó mấy ông kinh doanh cây cảnh, đá phong thủy… ăn theo bất động sản, lãi lắm, toàn 1 vốn 4 lời nên ăn tiêu rộng rãi, phong thái rất đại gia.
Nhậu với nhau nhiều, mình để ý ông này có cái tật, cứ say là lại nhất quyết ngồi đàn guitare. Có mấy cái bản nhạc Pháp cũ, đánh đi đánh lại. Lần đó đến nhà ngồi nhậu thịt nai khô Tây Nguyên, say say, thấy ông ấy lại loay hoay đi lên gác lấy đàn, mình cố gàn. Ông ấy bảo:
– Mày có tin, anh đàn thế là có nguyên nhân cả không?
– Nguyên nhân gì?
– Nếu không đàn, say lên là anh sẽ lại đi ăn trộm.
Mình há mồm, không tin vào tai nữa. Ông anh cười nhẹ:
– Anh tin chú kín đáo nên nói thật. Anh có cái bản năng ăn trộm. Người ta có mả làm quan, nhà anh là mả làm thằng ăn trộm. Ăn trộm từ thời cụ kỵ. Bố anh kể, nhà anh gốc là người ở Sơn Đông, Trung Quốc. Lưu lạc sang VN nhiều đời, nhưng vẫn mang theo bài vị thờ cụ Tổ Trộm. Chú vào nhà nào gốc Hoa mà thấy mười tư hàng tháng thắp hương, cơm cúng có cái “tù và” là đúng dân trộm có mả táng ở Sơn Đông.
Nói xong, ông ấy mở tủ, lấy cho xem cái “tù và” gia bảo. Mình cầm lên xem, bảo:
– Anh cứ đùa em, cái “tù và sừng trâu” này chợ bán đầy.
Ông anh gật đầu:
– Đúng là nhiều. Khác nhau là ở cái này, cái lưỡi gà bằng đồng ở trong. Thổi lên ra tiếng khác. Dân trộm gốc Sơn Đông chỉ nghe tiếng “tù và” là nhận ra nhau.
Ở đất Sơn Đông có 2 ông Tổ. Một ông là Tổ nhà Võ, chuyên nghề mãi võ bán cao. Ông kia là Tổ nhà Trộm. Nhà nào đã theo ông Tổ nghề Trộm, thì nó vận vào thành cái nghiệp ăn trộm. Truyền từ đời cha sang đời con, đời cháu, đời chắt… Hàng tháng phải làm cơm cúng Tổ vào ngày mười bốn. Mâm cơm này phải do đồ ăn trộm mà ra, nên kể cả sau này dẫu có giàu muôn vạn, hàng tháng vẫn phải đi ăn trộm một lần để làm cơm cúng. Nếu không, Tổ vật, hành cho chết đi sống lại.
Mình tò mò:
– Thế là lâu nay họ nhà anh vẫn đi ăn trộm?
Ông anh gật đầu:
– Ông nội tao ngày xưa tung hoành khắp đất Hà Nội, Nam Định, Hải Phòng… mà mật thám Pháp không bắt được. Ban ngày ông ấy làm thầy bói, đi vật vờ thám thính. Điều nghiên kỹ lưỡng rồi mới đột nhập. Làm vụ nào ra vụ đó, kín như bưng. Bí quyết của ông là “thuốc phóng” tự chế. Thời Pháp, dây điện là dây trần, treo trên cao bằng các con tiện bằng sứ. Lấy hòn đá ném vỡ cái con tiện sứ đó, cạy bên trong có chất màu vàng vàng, đó là lưu huỳnh. Trộn với bột than xoan, thành ra thuốc phóng. Nhà giàu ngày xưa cậy có ổ khóa to tướng nhập ở Pháp về nên chủ quan. Thực ra, khóa càng to càng dễ phá. Nhồi thuốc phóng vào trong ổ khóa, phía ngoài chụm đầu mấy que diêm mà chèn chặt. Châm lửa đốt, mấy đầu diêm cùng xòe lửa, tạo thành ngòi kích làm chỗ thuốc phóng cái “xoạt”. Bao nhiêu lò xo, bi… ở bên trong khóa bay hết. Chỉ việc rút ra, mở cửa vào.
Đến đời bố tao thì làm công nhân xây dựng. Thời bao cấp, đói khổ, nên ông cụ càng phát huy nghề trộm đến tột độ. Hết giờ làm ra khỏi công trường, thế nào ông cũng quấn được vài vòng sắt 6 vào bụng, cặp lồng thì trong toàn xi măng. Thời đó vật tư xây dựng như xi măng, sắt thép… khan hiếm, tư nhân muốn xây nhà phải làm đơn xin mua theo phiếu, nên cứ tích được một mớ là lại có khách đến mua hết. Đắt hơn tôm tươi.
Những ngày nghỉ, lễ… ông cụ lại vác “chòng tự chế” đi “đánh quả”. Toàn rình kho bãi, cửa hàng hợp tác xã. Trộm thời đó hay mang kéo cắt khóa, nhưng có cái dở là khi cắt, nó kêu cái đùng. Ông già tao nghiên cứu ra 2 cái chòng, thuê thợ sắt làm bằng thép tốt. Luồn nó vào ổ khóa, đấu thêm 2 tay công dài hơn 1 mét, dang rộng 2 tay dập 1 cái thật mạnh. Khóa nào cũng bung. Mà lại không hề có tiếng động.
Ông cụ toàn đi một mình, của ăn cắp được đem bán ngay, nên không ai biết. Sau bị bắt, là vì bữa đó có khách đến nhà mua sắt thì công an vào theo. Kể ra cái tội trộm vặt mấy vòng sắt thì cũng chỉ đến ra tổ dân phố họp kiểm điểm, nhưng đen nỗi, lúc thằng công an nhấc cái dát giường ra để moi sắt, thì lộ ra 2 cái “chòng tự chế” được nẹp vào đó.
Thế là chúng nó cho ông cụ đi tù. Lịch sử nhà tao 18 đời hành nghề ăn trộm, đây là lần đầu tiên có người bị bắt.
Ông già đi tù, thì tao ở nhà lại nối nghiệp, vậy thôi.
Mình do dự:
– Em chả tin. Trông anh không có tướng ăn trộm.
Ông anh hất hàm:
– Hôm lên nhà mày lấy bản vẽ, tao nhận ra trước tao từng ăn trộm ở đó. Ngay hàng xóm nhà mày. Cách đây 2 – 3 năm. Tao lấy được 1 bộ dàn 3 thớt. Có đúng không?
Mình ngẩn người:
– Ối giời, đúng rồi. Bộ dàn Sony, ông chồng mang ở Đức về. Hóa ra là anh gây án đấy à? Anh lấy cách nào mà sau này chồng mắng vợ, vợ trách chồng, không ai biết mất lúc nào?
– Thiên hạ đi ăn cắp dùng sức, tao dùng mưu. Tao theo dõi bà chủ nhà đó mấy lần, bà này nghĩ dưới sân có bảo vệ, nhà ở tầng 2 nên an toàn. Tầm 5h chiều đi làm về, phụ nữ thường có thói quen mở cửa xong là xách túi rau cỏ thịt cá đang nhỏ nước tong tỏng chạy thẳng vào bếp để cất, rồi thì bật cơm, cắm nước… xong mới ra đóng cửa. Cái khoảng thời gian cửa giả toang hoang đó chỉ có 1 phút, nhưng lại chính là khoảng thời gian ăn trộm an toàn nhất. Tao đi xe máy, chở theo cái thùng TV to tướng, đỗ dưới sân. Bà ấy xách mấy túi rau cỏ lên nhà mở cửa, tao lững thững theo sau. Bà ấy rúc vào bếp, nghe rõ tiếng loảng xoảng, đóng mở tủ lạnh sầm sập. Tao đứng ở ngoài phòng khách, rút giắc bê bộ dàn, đi xuống nhà cho vào thùng TV, đậy nắp phóng đi. Tại bộ dàn to, chứ không có tao còn kẹp nốt cái túi xách của bà ấy vứt trên bàn uống nước.
– Đúng là vi diệu. Thế nên tối 2 vợ chồng nhà đó ăn cơm xong ra phòng khách bật TV xem mới phát hiện mất bộ dàn. Mà cửa sổ, cửa ra vào, khóa trong, khóa chìm… vẫn nguyên vẹn. Éo nghĩ ra là mất lúc nào mới cay. Nghi ngờ lung tung cả.
– Nghề ăn cắp thành hay bại là ở thời điểm. Mày dựng chân chống, khóa cổ xe, quay lưng đi vào cửa hàng hỏi mua bao thuốc rồi mới quay ra ngó xe, mất chừng 20 giây. Tao sẽ lấy xe ở giây thứ 5, khi mày vừa quay lưng đi. Riêng cái thói quen của phụ nữ, mở cửa vào nhà là vứt toẹt túi xách, điện thoại, chìa khóa xe ra bàn nước, đi vào trong cất rau cỏ… đã giúp tao lấy thành công rất nhiều vụ, cả xe, cả túi, chỉ trong vòng có 10 giây.
– Thế bây giờ giàu thế này rồi anh vẫn đi ăn trộm à? – Mình tò mò.
Ông anh thở dài:
– Ừ. Nó ám vào người rồi. Mà tao nghiện ăn trộm, thật đấy. Cảm giác lâng lâng bay bổng khó tả, sướng hơn trúng độc đắc. Cái dạo còn ở khu Bách Khoa, đi uống bia đến 10h tối là tao lại lọ mọ ra đường. Đi ăn trộm. Rút rỉa được 3 cái thứ vớ vẩn cũng thấy vui. Thành ra tao phải tự rèn, nhậu say là lại lôi đàn ra chơi, cho nó quên. Chứ giờ sắp lên ông nội ông ngoại đến nơi rồi, mà bị bắt vì tội trộm cắp thì nhục mặt. Tháng chỉ ăn trộm 1 lần thôi, để cụ Tổ không hành.
– Như tháng vừa rồi thì anh ăn trộm cái gì rồi?
– Tao ăn trộm cái phiến đá thạch anh kia kìa. Tao thuê người đào trộm trong rẫy của dân Tây Nguyên, rồi thuê trâu kéo ra, đóng thùng chuyển về HN. Mất 40 triệu. Giờ đang có khách trả 110 triệu rồi đấy.
…
Sau này ông anh bán nhà ở Thái Hà, đi định cư Canada. Hồi đầu anh em còn thi thoảng chat qua Messenger, sau thì mất hút.
Chẳng biết là ông ấy sang đó có còn hành nghề không nữa?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mùi vị quê hương |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 17/11/2020 11:39 (GMT+7) |