Đối với cô, là tình yêu? Hay chỉ là khao khát của tuổi mới lớn trỗi dậy? Tôi cũng không biết.
Ra ngoài sân thì thấy mẹ đang khoác cái áo lao động lấm lem bùn đất.
– Mẹ chuẩn bị ra đồng ạ?
– Ừm… sắp sửa mà đi học đi con, muộn đấy – Giọng nói của mẹ ngọt ngào, cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy vào người vậy.
– Vâng… chiều con ở nhà, ngoài ruộng có việc gì thì kêu con ra phụ nhé?
Nhìn mẹ, năm tháng qua đi, dấu vết thời gian đã hằn sâu vào đôi mắt mẹ, những nếp nhăn mờ nhạt đã hiện lên trên gương mặt rám nắng. Tôi thương mẹ lắm, mẹ vất vả nuôi tôi khôn lớn, tôi biết chứ, nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn chẳng làm cho mẹ được gì, dù chỉ là một việc nhỏ.
Mẹ “ừ” nhẹ, xỏ đôi ủng, cầm cái rổ, cái liềm, rồi đi ra đồng, tôi cũng thay đồ chuẩn bị đi học, xa xa phía chân trời, ánh bình minh đã lóe dạng.
Tôi đạp xe chầm chậm, men theo con đường làng với hương hoa sữa nồng nàn quấn quyện trong làn gió chớm thu, gió nhè nhẹ thổi, có chút lạnh thấm qua lớp áo mỏng, không khí trong lành, làm tôi thoải mái đến lạ.
Lúc ở trong lớp, nhìn cô đứng trên bục giảng, làm tôi không thể nào tập trung được. Hôm nay cô thật đẹp, chiếc áo dài ôm trọn lấy cơ thể mảnh mai làm cô trở nên duyên dáng hơn bao giờ hết. Giấc mơ đêm qua cứ hiện về làm tôi cứ tưởng tượng ra cơ thể cô.
– Dũng… Chép bài đi, đầu óc nghĩ tới tận đâu thế.
Nghe cô nhắc nhở, tôi mới ngớ người ra, vội cầm bút hí hoáy chép bài.
Trời dần tối lại, gió lùa mạnh bạo qua khung cửa sổ, phía chân trời, nhưng đám mây đen ùn ùn kéo đến, hết lớp này đến lớp khác dần trùm kín cả bầu trời, những khoảng trời trống trải chẳng mấy chốc được mây đen lấp kín, vài giọt mưa nhẹ hạt rơi xuống, rồi ào ào cơn mưa nặng hạt như trút nước.
Mấy tiết học cứ thế trôi qua bên tiếng mưa rào rào ngoài cửa sổ.
Tiếng trống vang lên, lũ bạn lần lượt ra về, đa số ai cũng đều mang áo mưa để đề phòng những cơn mưa bất chợt của tiết trời… Riêng tôi đi đâu có bao giờ mang nón hay áo mưa đâu. Nếu như tẹo nữa mà chưa tạnh, chắc tôi lại phải đội mưa mà về vậy.
Ngồi một lúc mưa vẫn chưa tạnh, đứng dậy cầm cặp, chuẩn bị về thì thấy cô đứng trước cửa lớp, nhìn tôi thì cô hơi bất ngờ, rồi hỏi:
– Sao em chưa về? Lại quên mang áo mưa hả?
– Vâng… vậy còn cô sao vẫn chưa về?
– Cô lên lớp xem các em đóng cửa sổ chưa, không mưa hắt vô, bẩn hết lớp mất… đó biết ngay, dặn vậy rồi mà vẫn quên – Cô nhăn mặt, vừa đi vừa vén tay áo, để lộ nửa cánh tay trắng ngọc ngà, đưa tay ra khung cửa sổ, đóng lại, tôi xắn tay áo đi lại phụ cô.
– Em đi xuống nhà xe với cô, cô cho mượn áo mưa của cô mà về.
– Dạ thôi, em đội mưa về cũng được.
– Đội mưa gì chứ? Thời tiết như này, dầm mưa ốm đó, cô ở lại trường đợi mưa tạnh cũng được. Ở nhà cũng không có ai đợi cô – Bất giác giọng cô trùng xuống, dường như cơn mưa đã gợi lên những nỗi buồn trong cô.
Nhìn ra ngoài cửa lớp, mưa vẫn đang tiếp tục rơi, từng đợt gió mang chút hơi lạnh ùa vào lớp, những hạt mưa theo đó mà vào theo.
– … Cô ơi… em… – Tôi ngập ngừng định nói, nhưng lại thôi.
– Sao em?
– Cô… cô đừng buồn về chuyện kia nữa, nhìn cô như vậy em buồn lắm – Thực sự những lời nói của tôi là từ đáy lòng, mỗi khi thấy ánh mắt cô buồn, lòng tôi lại nhói nhói lên một nỗi đau.
– Ngốc… sao em lại buồn? – Cô hỏi lại.
– Em… em… không biết… nhưng mỗi khi em thấy cô buồn thì em thương cô lắm – Tôi đã không còn kiểm soát được lời nói của mình, lúc ấy trong lòng tôi dâng lên một tình thương lớn lao lắm, tôi đã rất muốn nói ra những cảm xúc mà tôi đối với cô… nhưng không thể.
Cô nhìn tôi, đôi mắt long lanh dần trở nên ướt át, vành mắt đỏ lên. Cô đột nhiên ôm chầm lấy tôi, xiết một cái thật chặt. Trong này không có mưa, nhưng vẫn có thứ nước nhỏ giọt, thấm xuyên qua vai.
Cô càng ôm siết lấy tôi hơn, bộ ngực mềm mại, nóng ấm sau lớp vải áp chặt vào ngực tôi. Cô khóc, cô khóc ngay trên vai tôi, tiếng khóc nức nở vọng lại trong không gian.
– Dũng… ôm cô, ôm cô đi… cô… cô đơn lắm – Cô nức nở nói.
Tôi run rẩy, tim đập thình thịch, tâm trí tôi rối loạn, mơ hồ, tay tôi vòng qua lưng cô, khẽ ôm lấy cơ thể mềm mại ấy, khó có thể tin nổi người phụ nữ tôi ôm lần đầu tiên trong đời lại là cô.
Thời gian cứ như lắng đọng trong không gian ấy, hơi thở hai người như hòa vào nhau trong không gian thu hẹp, mùi hương cơ thể, mùi tóc cô quyến luyến, len vào mũi tôi, làm tôi không kìm nổi được cảm xúc, bản năng của bản thân dần trỗi dậy mạnh mẽ, phía dưới cương cứng, cạ lên người cô.
Cô thôi khóc, chắc chắn cô cũng cảm nhận được thứ gì đang cạ lên người mình, tay tôi dần không kiểm soát được, khẽ vuốt ve lên tấm lưng mềm mại ấy, những ngón tay dần dần đi xuống, chạm nhẹ vào gò mông nhô cao… Người cô run rẩy, muốn nới người ra, nhưng hình như bản năng tình dục trong người cô trỗi dậy, làm cô để yên.
– Em… em… không được nói chuyện này cho ai biết – Cô ghé tai tôi, dồn dập nói.
– Vâng.
Bàn tay tôi xoa nhẹ mông cô, hơi dùng sức bóp nắn gò mông tròn, vò nghiến như trong giấc mơ. Một cảm giác sung sướng lần đầu tiên tôi được trải nghiệm trong đời.
Thân thể mềm mại của cô vặn vẹo, hơi thở dồn dập, cổ họng phát ra tiếng “ư” nhè nhẹ.
Khi ngón tay tôi trượt xuống, đi sâu vào khe hở giữa hai mông, thì người cô như nhũn ra, lý trí của một người nhà giáo vẫn còn sót lại, cô giật mình, đẩy mạnh tôi ra… Mặt cô đỏ bừng nhìn tôi, hơi thở khác thường làm bộ ngực cô phập phồng gợi cảm.
– Không… không… được… ở đây… không được – Cô dồn dập nói.
Tôi cũng ngại chín cả mặt, vì hành động của bản năng, ấp úng nói mãi không nên lời, tôi không tin nổi những gì vừa xảy ra, đây chả phải những gì mà tôi mơ ước hằng đêm sau, gò mông cô mềm mại, đã nằm trong bàn tay tôi.
– Cô… về trước đây… Tối… tối… nay… tới… nhà cô… học… – Câu cuối cô nói nhỏ xíu, hai má cô đã đầy những rạng mây hồng, cô xoay người đi nhanh ra khỏi lớp học, để lại tôi đứng đơ tại chỗ.
Tôi run người, chuyện vừa nãy xảy ra thật đột ngột và bất ngờ, cô đã cho tôi lần đầu tiên trong đời biết thế nào là mùi vị đàn bàn… Bàn tay tôi thỉnh thoảng vẫn nắn nắn lại, tưởng tượng gò mông cô đang ở trong tay.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ngày ấy |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện sex cô giáo |
Ngày cập nhật | 24/11/2019 06:38 (GMT+7) |