Nghệ Phong lại cười nói.
– Ha ha! Tuổi trẻ phong lưu a! Không có gì là không được. Các nàng đã là thị nữ của ngươi cũng xem như là người của ngươi. Ngươi muốn làm gì các nàng cũng đều có thể.
Hoàng đế Trạm Lam cười nói.
Trong lòng Nghệ Phong lại cười nhạt không ngớt. Nếu như Tử Âm hoặc Tần Y giao cho ta mười thị nữ, ta đương nhiên sẽ tiếp nhận, nhưng nếu là thị nữ của lão hoàng đế, ta dám nhận sao? E rằng đều là tai mắt của ngươi a!
– Cảm ơn ý tốt của bệ hạ! Bất quá ta làm người tương đối chính trực, cho nên…
Hoàng đế Trạm Lam nghe những lời này của Nghệ Phong, tuy rằng trên mặt không có gì biến hóa, nhưng trong lòng lại thầm bội phục da mặt dầy của hắn. Theo những tin tức mình thu thập được, hắn là con người chính trực sao?
– Ha ha! Nghệ Phong hầu tước quân tử như vậy thật là ít thấy. Cũng được! Ngươi đã không nhận mười thị nữ kia, trẫm sẽ thu hồi vậy!
Hoàng đế Trạm Lam vừa cười vừa nói.
– Cảm tạ bệ hạ!
Nghệ Phong thi lễ với Hoàng đế Trạm Lam, nói:
– Không biết bệ hạ muốn ta làm cái gì đây?
Hoàng đế Trạm Lam thấy Nghệ Phong còn ở đây làm bộ làm tịch, cũng không khỏi cười thầm. Hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Nghệ Phong, mà nói:
– Nghệ Phong hầu tước, không biết ngươi còn thiếu thốn gì không? Nếu như ngươi muốn, cứ việc nói với ta một tiếng.
Những lời này khiến Nghệ Phong hiểu rõ hơn ý tứ của Hoàng đế. Ý của hắn chính là, ngươi muốn điều kiện gì mới có thể giúp ta giải độc?
– Kỳ thực ta cũng không có yêu cầu gì quá lớn. Chỉ là gần đây giữa các vị điện hạ xảy ra chút mâu thuẫn. Cho nên…
Nghệ Phong cười cười. Tất nhiên hắn sẽ không quên chuyện của Kim Lâu, đồng thời cũng có thể để Hoàng đế Trạm Lam biết hai vị nhi tử của mình hành sự hung ác như thế nào.
– Hả?
Hoàng đế Trạm Lam nghi hoặc hỏi.
– Ha ha! Gần đây ta mở một sòng bạc. Hình như hai vị Hoàng tử điện hạ cũng coi trọng sòng bạc này, muốn mạnh mẽ cưỡng đoạt. Bệ hạ cũng biết, một bình dân như ta đâu phải là đối thủ của hai vị điện hạ.
Nghệ Phong nói cũng không rõ ràng, nhưng hắn tin rằng Hoàng đế Trạm Lam nhất định sẽ quan tâm đến hai vị hoàng tử.
Hoàng đế Trạm Lam nghe Nghệ Phong nói xong cũng trở nên trầm tư. Hắn hầu như có thể hiểu được ý tứ của Nghệ Phong, cũng đã sớm tìm hiểu rõ ràng. Nghệ Phong và một Long Đầu của thế giới ngầm đế đô đi lại khá gần. Đồng thời, hai vị hoàng tử của mình cũng tham dự vào cuộc tranh đấu của các thế lực ngầm.
Làm một đế vương, hắn hiểu rất rõ, ở mỗi địa phương, có bạch đạo thì cũng sẽ có hắc đạo. Cho nên hắn cũng không phản cảm với các thế lực ngầm. Thế nhưng hắn tuyệt đối không thể dễ dàng buông thả cho các thế lực này kiêu ngạo. Các vị Hoàng tử tham dự vào hiển nhiên là muốn thống trị những thế lực ngầm này.
Hoàng đế Trạm Lam không biết một khi các thế lực ngầm này dung hợp với nhau sẽ mạnh đến mức nào, nhưng hắn có thể dễ dàng suy đoán ra, nếu như để các thế lực ngầm này thống nhất với nhau tạo phản, toàn bộ đế đô nhất định sẽ đại loạn!
– Hừ! Hai tên nghịch tử này thật đúng là xem ta như đã chết mà! Đã bắt đầu tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sớm như vậy rồi!
Trong lòng Hoàng đế Trạm Lam cười lạnh không ngớt, hảo cảm dành cho hai vị hoàng tử cũng giảm hơn phân nửa. Quan trọng nhất là, hắn hoài nghi độc trong người mình có phải do một trong hai người bọn họ hạ hay không. Dù sao nếu mình chết đi, bọn họ chính là những người được lợi lớn nhất.
– Mấy tên nghịch tử này quả thực không ra sao cả, không ngờ lại làm ra chuyện ỷ mạnh cưỡng đoạt như vậy. Trẫm nhất định sẽ nghiêm khắc giáo huấn bọn chúng!
Hoàng đế Trạm Lam cười ha ha nói.
– Bệ hạ, kỳ thực có một số việc ngài và ta đều hiểu rõ. E là mục đích của hai vị hoàng tử không phải chỉ riêng ở sòng bạc của ta. Chỉ là một sòng bạc nho nhỏ, sao có thể lọt vào mắt bọn họ!
Nghệ Phong nói rất rõ ràng, nói xong nhìn thẳng vào Hoàng đế Trạm Lam.
Trong mắt Hoàng đế Trạm Lam hiện lên một tia tức giận. Chuyện của Hoàng gia có thể để người ngoài tùy ý suy đoán sao?
– Nghệ Phong hầu tước có ý gì? Lẽ nào ngươi còn cho rằng hai vị hoàng tử muốn soán ngôi của trẫm sao?
Uy nghiêm của hoàng đế giờ khắc này hiển lộ rõ ràng, trực tiếp bức về phía Nghệ Phong, khiến Nghệ Phong buộc phải vận khởi Lăng Thần Quyết chống đỡ.
Nghệ Phong không hề tỏ ra yếu kém nhìn Hoàng đế Trạm Lam nói:
– Vậy bệ hạ cho rằng chí hướng của bọn họ đặt vào đâu?
Hoàng đế Trạm Lam lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, ánh mắt cực kỳ lãnh khốc. Nhưng Nghệ Phong lại không chút kém thế nhìn lại. Hai người cứ như vậy đối mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Hoàng đế Trạm Lam đột nhiên cười phá lên:
– Được! Được! Bao nhiêu năm qua không có người nào có dũng khí như vậy! Không tồi! Toàn bộ đế quốc, không tìm được người thứ hai dám có thái độ vừa rồi với trẫm. Ngươi thật sự không sợ chết? Hay cho rằng trẫm sẽ không giết ngươi?
Khi nói tới câu cuối cùng, ánh mắt Hoàng đế Trạm Lam lạnh lùng mười phần nhìn kỹ Nghệ Phong.
– Tất nhiên cho rằng bệ hạ sẽ không giết ta!
Nghệ Phong vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
– Bất luận kẻ nào cũng có thể đoán được ý tứ trong đó. Ta bất quá chỉ là nói ra ý tứ này mà thôi. Lẽ nào bệ hạ cho rằng, ta không nói sẽ không có người nào biết?
Nghệ Phong nói xong, Hoàng đế Trạm Lam nhìn Nghệ Phong, thản nhiên đáp lại:
– Ngươi đừng quên, đứng trước mặt ngươi chính là phụ hoàng của bọn hắn. Ngươi lại dám ở trước mặt trẫm mà nói rằng bọn chúng muốn soán vị. Đây phải chẳng là quá lớn mật?
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
– Ta chỉ nói sự thật mà thôi. Nếu bệ hạ không muốn nghe, vậy thì quên đi!
Nói xong, Nghệ Phong an vị ngồi tại chỗ, trầm mặc không nói.
Hoàng đế Trạm Lam thấy bộ dáng quả thực không hề mở miệng của Nghệ Phong, bình tĩnh liếc mắt nhìn Nghệ Phong, bỗng nhiên lấy từ chỗ lõm trên long ỷ ra một khối kim bài, vứt cho Nghệ Phong, nói:
– Cầm lấy đi!
Nghệ Phong nghi hoặc tiếp nhận, sau đó nhìn Hoàng đế Trạm Lam nói:
– Bệ hạ đây là…
Hoàng đế Trạm Lam thờ ơ nói:
– Đây là Thánh Long lệnh! Ngươi có thể cầm nó đi sai khiến một vài người.
– Ý của bệ hạ là?
Nghệ Phong kinh hỉ nhìn Hoàng đế Trạm Lam, không ngờ hắn thực sự sẽ khắc chế các vị hoàng tử của mình.
– Ngươi đừng cao hứng quá sớm! Tuy rằng ta cho ngươi Thánh Long lệnh, nhưng cũng không phải trẫm sẽ giúp gì ngươi. Tất cả mọi chuyện đều là hành động của ngươi, không hề có chút quan hệ nào với ta. Hiểu chưa?
Hoàng đế Trạm Lam nói.
– Hiểu rồi!
Nghệ Phong cười hắc hắc, hiển nhiên hiểu được lời nói giấu đầu hở đuôi này của hoàng đế. Hắn muốn mượn tay mình chèn ép hai vị hoàng tử, nhưng cũng không muốn để người ngoài biết là do hắn làm. Dù sao hắn là một hoàng đế, nếu việc này truyền ra ngoài, đối với hắn cực kỳ không có lợi.
– Ngươi hiểu được là tốt rồi! Ngươi cũng không thể tùy tiện sử dụng Thánh Long lệnh này. Ngươi hẳn là hiểu ý ta chứ?
Nghệ Phong gật đầu. Số lần sử dụng Thánh Long lệnh càng nhiều, Hoàng đế Trạm Lam càng dễ bại lộ.
– Không biết ta có thể dùng nó để sai khiến những người nào đây? Bạch gia được không?
Nghệ Phong nhớ tới lời Bạo Cương nói, liền hỏi Hoàng đế Trạm Lam.
– Bạch Liệt Hỏa?
Hoàng đế Trạm Lam nhíu nhíu mày nói:
– Có thể. Tuy nhiên, nếu không cần thiết thì cố gắng không tìm. Thể diện của một cường giả Vương Cấp, cho dù là trẫm cũng phải cố kỵ vài phần.
Tuy rằng Nghệ Phong ngoài miệng gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng cũng không khỏi cười trộm: Thể diện của các ngươi liên quan gì tới ta!
Hoàng đế Trạm Lam nhìn Nghệ Phong thu hồi Thánh Long lệnh vào trong ngực, trong lòng cũng có chút tính toán: Hai tên hoàng tử của mình càng lúc càng càn rỡ, về sau cần phải ngăn chặn bọn họ. Mình không nên tùy ý xuất thủ, mượn tay Nghệ Phong cũng là một lựa chọn không tồi. Dù sao cũng không thể để những thế lực này tiếp tục lớn mạnh, bằng không hậu quả sẽ rất khủng khiếp.
– Hy vọng kẻ hạ độc sẽ không phải là một trong hai người bọn chúng. Ta thực sự không đành lòng hạ thủ nhi tử của mình!
Hoàng đế Trạm Lam cũng cảm thấy có chút bi thương. Thân tình trong hoàng thất, vĩnh viến là ít nhất!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 12/09/2024 11:36 (GMT+7) |