Thiên Nghịch quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong nhìn Thiên Nghịch chăm chú nói:
– Ta muốn ngươi trở lại Thánh địa một chuyến!
Thiên Nghịch nhíu mày:
– Ngươi hẳn là biết, chỉ cần đệ tử Thánh tông rời khỏi Thánh địa, tuyệt đối không thể trở lên Thánh địa.
Nghệ Phong trắng mắt nhìn hắn nói:
– Cái này ngươi yên tâm, ta để ngươi tới, Ngũ trưởng lão sẽ không trách cứ ngươi.
– Ngươi vững tin?
Thiên Nghịch hồ nghi nhìn Nghệ Phong, quy củ mấy nghìn năm của Thánh địa, Nghệ Phong cũng có thể không tuân thủ?
– Trước đó không lâu ta mới từ Thánh địa trở về.
Nghệ Phong quay qua Thiên Nghịch nói.
Thiên Nghịch nghe Nghệ Phong nói, hồ nghi trong mắt hắn càng nặng, hắn biết Nghệ Phong là Tà Đế đương đại. Thế nhưng coi như là Tà Tông, ở trước mặt Thánh địa cũng không dám làm càn, Nghệ Phong cư nhiên dám vi phạm quy tắc lần thứ hai trên Thánh địa. Nhớ tới đặc thù trước đây của Nghệ Phong ở Thánh địa, Thiên Nghịch chung quy cảm giác Nghệ Phong không chỉ là truyền nhân Tà Tông như vậy.
– Ngươi vững tin ngươi có thế để cho ta lên núi?
Thiên Nghịch lo lắng như trước hỏi, hắn đã là đệ tử hạ sơn. Theo lý thuyết quay lại Thánh địa sẽ bị Thánh địa đả kích nghiêm khắc.
Kính nể của Nghệ Phong đối với Thánh địa không lớn như Thiên Nghịch, hắn vĩnh viễn không cảm giác được sự kính nể của Thiên Nghịch đối với Thánh địa. Thấy dáng dấp Thiên Nghịch lo lắng bất an như vậy, hắn trắng mắt nhìn, lấy ra một phong thư đã viết sẵn từ trong giới chỉ, đưa cho Thiên Nghịch nói.
– Ngươi yên tâm, chỉ cần nói ta bảo ngươi tới, năm vị Trưởng lão tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi. Sau đó ngươi giao thứ này cho bọn hắn.
Thiên Nghịch thấy Nghệ Phong tự tin như vậy, hắn cũng gật đầu, nhớ tới đặc thù của Nghệ Phong ở Thánh địa lúc trước. Tâm cũng không tự chủ được tin tưởng Nghệ Phong. Này nếu như đệ tử khác biết, có thể sẽ kinh hãi rớt răng hàm. Thánh địa là tồn tại siêu nhiên và thần bí nhất của toàn bộ Thánh Tông, không ai dám vi phạm quy tắc của nó.
– Ta sẽ thử một chút, nếu như ta không thể lên Thánh địa, vậy cũng chỉ có thể tự ngươi đi làm!
Thiên Nghịch lạnh lùng nói.
Nghệ Phong cười gật đầu, tuyệt không vì cái này lo lắng. Nghệ Phong nhớ tới Phệ Châu trong sơn động, Nghệ Phong không dám có chút thả lỏng, phải nhờ Thánh Tông xuất thủ.
Tuy rằng Thiên Nghịch không biết vì sao Nghệ Phong muốn hắn mang thư lên Thánh địa, thế nhưng thấy biểu tình thận trọng của Nghệ Phong, cũng biết sự tình trọng đại. Chỉ là, chuyện tình đệ tử Thánh Tông hạ sơn, Thánh địa còn có thể cho lên sao?
– Ta đi xem Sát Lâu một chút!
Thiên Nghịch thấy Nghệ Phong không có chuyện gì, hắn quay qua Nghệ Phong lãnh khốc nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Khóe miệng Nghệ Phong hung hăng co quắp một chút, nhịn không được nói:
– Cút!
Thiên Nghịch không thèm để ý, cứ như vậy biến mất khỏi tầm mắt của Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy Thiên Nghịch rời đi, hắn hít sâu một hơi, cũng không dừng lại, sau khi nói vài câu với Tần Y đánh, cũng nhanh chóng đi tới Học viện Trạm Lam.
Nếu đã quyết định muốn đi thu phục “Phệ Châu”, vậy nên làm tốt chuẩn bị, Nghệ Phong có được bút ký về Phệ Châu ở trong sơn động kia, phương pháp đã có, thậm chí không cần thỉnh giáo Quái lão đầu, thế nhưng đan dược và vật phẩm cần cũng phải chuẩn bị đầy đủ hết, vật như Phệ Châu, Nghệ Phong không dám có một chút qua loa. Đối với vật kinh khủng như vậy, lấy thực lực của hắn không cẩn thận chính là chết không có chỗ chôn.
Nghệ Phong cũng chuẩn bị thu hồi Hồn Ấn Đỉnh, có Hồn Ấn Đỉnh trợ giúp, ít nhất có thể đề cao xác suất thành công một thành. Đương nhiên, Nghệ Phong cũng muốn hỏi Quái lão đầu về chuyện tình Phệ Châu một chút, mặc dù trên bút ký nói rất rõ ràng, thế nhưng ở trước mặt Tông Sư như Quái lão đầu, hỏi thêm một chút kinh nghiệm cũng tốt.
…
Trong lòng rất nôn nóng, rất nhanh Nghệ Phong đã đi tới căn phòng có thể làm cho người ta choáng váng của Quái lão đầu.
– Quái lão! Quái lão có ở đó không?
Nghệ Phong vận chuyển đấu khí chống đối mùi gay mũi kia, sau đó đi vào bên trong, quả nhiên thấy Quái lão đầu đứng ở kia.
Nghệ Phong tiến lên nịnh nọt cười nói:
– Quái lão, ngài có ở đây a!
Quái lão đầu rất xem thường liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:
– Nói đi, tìm ta có chuyện gì?
Nghệ Phong hắc hắc cười hai tiếng, lấy Yêu Ngọc đang ngủ say từ trong lòng ra, quay qua Quái lão đầu hỏi:
– Quái lão, Yêu Ngọc ngủ mấy tháng rồi, như vậy có việc gì không?
Quái lão đầu thấy Yêu Ngọc, con mắt mạnh mẽ sáng ngời, quan sát trên dưới một phen, hiếu kỳ hỏi Nghệ Phong:
– Ngươi cho nó ăn cái gì?
– Một hồn thể gần tiêu tán của Ma thú lục giai cao cấp Tuyết Ma Hổ bị nó nhất cử thôn phệ, nên rơi vào ngủ say.
Nghệ Phong nói, trong lòng cũng có chút lo lắng, chỉ sợ sản sinh di chứng.
Quái lão đầu nghe xong nói thầm hai tiếng:
– Nghĩ không ra truyền thuyết là thật, sớm biết nó có thể thôn phệ hồn thể cường giả, lúc đó ta nên chém giết mấy con để nó thôn phệ.
Nghệ Phong nghe Quái lão đầu nói, lo lắng hỏi:
– Truyền thuyết gì?
Quái lão đầu không giải thích, quay đầu hướng Nghệ Phong nhàn nhạt nói:
– Yêu Ngọc không có việc gì, chỉ bất quá hấp thu hồn thể quá mức khổng lồ, đang trong thời gian tiêu hóa.
– Thế nhưng tiêu hóa cũng không thể tiêu hóa nhiều tháng như vậy a!
Nghệ Phong bất đắc dĩ nói.
Quái lão đầu tùy ý nói:
– Rắn nuốt một con mồi lớn, cũng phải dùng mấy tháng, thậm chí một năm để tiêu hóa, Yêu Ngọc Long Xà là hậu đại của Thần Long và Xà Yêu, thời gian dài một chút là bình thường!
– Ách!
Nghệ Phong nghe Quái lão đầu giải thích, hắn lắc đầu bất đắc dĩ, cũng không cùng quái lão quấn quýt ở vấn đề này, nếu Quái lão đầu nói Yêu Ngọc không có việc gì, hắn cũng thở dài một hơi. Đối với một vài phương diện của Quái lão đầu, Nghệ Phong vẫn rất bội phục.
– Quái lão, rốt cuộc Yêu Ngọc có năng lực đặc thù gì?
Nghệ Phong nhớ tới thời điểm Yêu Ngọc đối kháng Tuyết Ma Hổ, hắn nhịn không được hỏi.
– Không biết!
Quái lão đầu không chút nghĩ ngợi nói.
– Không biết?
Nghệ Phong tức giận, ngay cả Yêu Ngọc hắn cũng nhận ra, cư nhiên còn nói không biết.
– Không biết là không biết, làm hậu đại của Thần thú Thần Long, ta làm sao biết được nó có năng lực gì.
Quái lão đầu không chút phật lòng nói.
Nghệ Phong trắng mắt nhìn, tuy rằng đáy lòng không tin hắn nói, thế nhưng Nghệ Phong cũng không tiếp tục hỏi. Có năng lực gì thì tương lai chậm rãi lục lọi, chung quy sẽ biết thôi.
– Được rồi. Quái lão, có thể trả Hồn Ấn Đỉnh cho ta hay không?
Nghệ Phong quay qua Quái lão đầu nói, đáy lòng cũng có chút phiền muộn, nếu như Quái lão đầu không trả hắn. Hắn cũng sẽ cảm giác thập phần đau đầu, chung quy không thể thật gọi Lão đầu tử đến.
Chỉ là làm cho Nghệ Phong líu lưỡi chính là, Quái lão đầu cư nhiên không chút nghĩ ngợi lấy Hồn Ấn Đỉnh ra, lập tức nhét vào trong tay Nghệ Phong, phảng phất này không phải là linh khí trân quý đến cực điểm, mà chính là một đan đỉnh tầm thường không ai ngó tới.
Nghệ Phong ngẩn người, ngơ ngác nhìn Quái lão đầu, đáy lòng rất khó tin tại sao lão gia hỏa này đột nhiên tốt như vậy.
– Sao vậy? Không lấy?
Quái lão đầu nói.
Nghệ Phong nhanh chóng ôm lấy Hồn Ấn Đỉnh, không chút nghĩ ngợi thu hồi Hồn Ấn Đỉnh vào trong nạp linh giới, lúc này mới thở dài một hơi.
Quái lão đầu thấy dáng dấp này của Nghệ Phong, ánh mắt lộ ra chút xem thường.
– Quái lão, ngươi cần Hồn Ấn Đỉnh luyện chế đan dược đã thành công?
Nghệ Phong cẩn thận hỏi.
– Uh!
Lúc này Nghệ Phong mới bừng tỉnh, thảo nào Quái lão đầu sảng khoái như vậy, nguyên lai là đã lợi dụng xong. Đáy lòng Nghệ Phong cũng tốt lên, lấy nhiếp hồn thuật của Quái lão đầu, cư nhiên còn muốn mượn linh khí mới có thể luyện chế đan dược, vậy đan dược kia trân quý đến cỡ nào. Nghĩ đến tuyệt đối sẽ không dưới thất giai cao cấp. Đặc biệt nhiếp hồn sư luyện chế, độ trân quý kia còn muốn đề thăng mấy bậc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 31/10/2024 03:36 (GMT+7) |