Nghệ Phong cảm thấy chuyện Liễu Mộng Nhiên bị hắn ăn tuyệt đối không thể để những người này biết được. Bằng không buổi tối hắn đi ngoài đường tuyệt đối sẽ bị người dùng đá ném chết.
Ngày hôm sau: Lấy bốn nghìn! Thông qua!
Ngày thứ ba: Lấy một nghìn! Thông qua!
Ngày thứ tư: Lấy năm trăm! Thông qua!
Ngày thứ năm: Lấy hai trăm! Thông qua!
Tròn năm ngày, rốt cục hoạt động kén rể oanh oanh liệt liệt khống chế xuống còn hai trăm người. Điều này khiến Lý gia cũng thở dài một tiếng. Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng hai ngàn người tới tham gia trước không tệ. Nhưng thật sự không ngờ giảm tới mười lần. Điều này khiến bọn họ ngoại trừ cảm thán mị lực của Liễu Mộng Nhiên ra, cũng đồng thời cảm thán thế giới này có quá nhiều con cóc muốn ăn thịt thiên nga.
Tuy rằng trong năm ngày mỗi ngày Nghệ Phong chỉ cần đi Lý phủ một chuyến, sau đó tiện tay làm bài thi từ. Nhưng mỗi ngày bị chèn ép trong đám người đông đức đó, cũng khiến hắn cảm thấy khó ứng phó nổi. Sang ngày thứ sáu, lý phủ ngăn cản không cho bất kỳ người nào không đủ tư cách được tới gần Lý phủ, lúc này Nghệ Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng hắn không cần phải mỗi ngày chật vật chạy về nhà, bị Tần Y cười hi hi một hồi.
Ngày thứ sáu, lấy trăm người mạnh nhất!
Giống như mọi khi, Nghệ Phong bị Tần Y sớm đuổi ra khỏi chăn, khiến Nghệ Phong cảm thán không có nhân quyền, đồng thời cũng chỉ có thể để Tần Y mặc đi mặc lại quần áo cho hắn. Sau đó, hắn mới nhàn nhã dạo bước tiến đến Lý phủ. Dường như Tần Y cũng không chút lo lắng Nghệ Phong sẽ bị thua.
Nghệ Phong từng hỏi qua Tần Y, hỏi nàng vì sao không lo lắng. Tuy nhiên Tần Y nói khiến trán Nghệ Phong đen một vạch.
– Có cái gì phải lo lắng. Cho dù đệ bị thua, lấy khí chất thổ phỉ của đệ, chẳng lẽ còn để Mộng Nhiên cho người khác sao? Sợ là đệ sẽ gọi Sát Lâu, thậm chí sư tôn đệ chém giết biến Mộng Nhiên làm áp trại phu nhân.
Nghệ Phong nghe Tần Y nói những lời này, hắn chạy trối chết. Thầm nghĩ người hiểu hắn nhất vẫn Tần Y. Nghệ Phong thật sự đã tính toán như vậy. Tuy rằng hắn không cho rằng với việc ăn trộm tri thức mấy ngàn năm của Hoa Hạ, hắn sẽ bại trong tay những người này. Nhưng nếu thật sự thất bại, cùng lắm cướp lại là được rồi.
Tuy nhiên chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, Nghệ Phong không có khả năng làm chuyện như vậy, dù sao đó là nhà của Liễu Mộng Nhiên.
Khi Nghệ Phong chạy tới Lý phủ, tuy rằng hắn đã bắt đầu từ rất sớm, nhưng trong đại sảnh của Lý phủ vẫn chật kín người. Nói vậy hắn lại là người muộn đến đây muộn nhất.
Nhìn một đám ác nhân, trên mặt tươi cười tràn đầy hưng phấn, trong lòng Nghệ Phong không ngừng cười trộm. Hắn thầm nghĩ đại nữ thần trong lòng các ngươi, đã là người của lão tử. Các ngươi còn chẳng hay biết mình đã bị lão gia của Lý gia này chơi, thật sự là bi kịch.
Nghệ Phong quan sát đám người này trên dưới một phen, lại gặp được rất nhiều người quen. Trong đó có tứ đại tài tử của Đế Đô. Còn có cả Bàn Tử và Hầu tử trong cuộc thi lần trước. Nghệ Phong vừa định đi lên gọi bọn họ một tiếng, Nghệ Phong lại phát hiện đến một người bất ngờ cực điểm.
Nghệ Phong nhìn Đại hoàng tử phong độ, khóe miệng cong lên có chút cổ quái. Hắn nhớ tới lời cam đoan của tam hoàng tử đối với hắn, Nghệ Phong cũng thoáng có chút bất mãn. Lúc trước tam hoàng tử tuyên bố hắn muốn đích thân đối phó với hai vị hoàng tử. Nhưng hiện tại tên này còn nhàn rỗi tới tham dự hội thơ. Sớm biết như vậy, lúc trước Nghệ Phong nên ra tay với hắn.
Dường như Đại hoàng tử cũng thấy được có người chăm chú nhìn hắn, hắn nghi hoặc quay đầu. Thấy Nghệ Phong hắn cũng biến sắc. Tuy nhiên lập tức khôi phục lại bình thường.
Đại hoàng tử vẫn phong độ như cũ, đi về phía Nghệ Phong, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười hiền lành nhìn Nghệ Phong nói:
– Ha hả, không thể tưởng tượng được ở nơi này cũng có thể gặp Phong thiếu gia!
– Ha hả, ta cũng rất kinh ngạc. Không ngờ ở nơi này cũng có thể thấy ngươi!
Nghệ Phong nghiền ngẫm nhìn Đại hoàng tử nói. Trong lòng mơ hồ hiểu được tính toán của Đại hoàng tử, Nghệ Phong và tam hoàng tử liên hợp, hẳn là tạo uy áp rấ lớn đối với Nhị hoàng tử. Ngoài việc Liễu Mộng Nhiên quả thật rất dụ nhân ra, sợ là còn bởi vì thế lực phía sau Liễu Mộng Nhiên. Dù sao Lý gia làm thế gia có danh tiếng lâu đời, thế lực tương đối lớn.
Tần Y từng phỏng đoán một chút về thế lực Lý gia. Nàng đưa ra kết quả khiến Nghệ Phong chấn động. Tần Y tuyên bố thế lực Lý gia tuyệt đối vượt xa tam đại thế gia Đế Đô. Trong Lý gia có thể còn có Tôn giai.
Tuy rằng không biết Tần Y nhận được tin tức này có thể đáng tin cậy hay không, nhưng không thể phủ nhận chính là, nếu có Lý gia ủng hộ, sợ là Đại hoàng tử lập tức sẽ vượt qua thế hạ phong, áp đảo về mọi mặt.
Nghệ Phong hừ một tiếng, thầm nghĩ thật ra ngươi có suy nghĩ rất hay. Tuy nhiên có bản thiếu gia ở đây, giấc mộng của ngươi sợ là không thành được.
– Chẳng lẽ Đại hoàng tử điện hạ không biết Liễu Mộng Nhiên là nữ nhân của ta sao?
Nghệ Phong cười ha hả nói.
– Hả! Chuyện khi nào vậy, vì sao ta lại không biết?
Đại hoàng tử kinh ngạc nói.
– Đại hoàng tử điện hạ thật sự đúng là dễ quên. Chuyện trên yến hội, Mộng Nhiên làm thị nữ của ta, nhanh như vậy đã quên sao?
Nghệ Phong lơ đãng cười nói.
– Thì ra Đế quân nói chính là lần đó. Tuy nhiên đại nữ nhân tài ba chỉ là bạn gái của Đế quân, không thể xem là nữ nhân của Đế quân. Bằng không Lý lão cũng sẽ không nháo ra chiêu thân như vậy!
Đại hoàng tử cười nói.
Nghệ Phong mỉm cười nói:
– Ha hả, tùy ý đi. Tuy nhiên trù tính của Đại hoàng tử lần trước khiến ta vẫn khắc trong tâm khảm, chưa có thời gian hồi báo cho ngươi. Ta nghĩ sẽ tìm thời gian hồi báo cho ngươi.
Sắc mặt Đại hoàng tử biến đổi mạnh mẽ, lập tức nhìn Nghệ Phong thản nhiên nói:
– Đế quân nói cái gì ta không hiểu!
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
– Ta nghĩ tương lai sẽ làm ngươi hiểu!
Sắc mặt Đại hoàng tử âm u bất định, nhìn bóng dáng Nghệ Phong rời đi, hàn quang trong mắt chớp động, trong lòng cũng ân cần thăm hỏi An Dịch trăm ngàn lần. Lần trước trả giá nhiều như vậy, giữ lại không dưới hai người. Điều này khiến hắn tưởng tượng đã hận không thể lôi An Dịch ra lăng trì thêm một lần nữa.
Nếu không phải An Dịch thất bại, hắn sao phải rơi vào tình trạng này.
Đại hoàng tử hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại một chút, nhưng ánh mắt vẫn không tự giác nhìn về phía Nghệ Phong. Hắn biết uy hiếp lớn nhất trong lần này chính là Nghệ Phong.
Nghệ Phong đi đến chỗ cuộc thi nhìn đề mục trên mặt, không chút nghĩ ngợi mượn một tờ giấy trắng, trên mặt đề một bài thi từ:
Thơ bốn mùa:
Thanh phong vô ảnh Nhứ Kham Toái…
Kiêu dương chiết chi yến nan phi.
Lạc phong tàn cúc hồng khi tử…
Đạp tuyết hữu thanh bất áp mai.
Phan An!
Người của Lý gia dường như không gặp một người nào có tốc độ nhanh như vậy. Ngay khi bọn họ chuẩn bị nhìn lại Nghệ Phong, lại phát hiện đã không thấy bóng dáng Nghệ Phong. Một đám thoáng ngẩn người nhìn chữ kỹ Phan An kia. Thầm nghĩ đây có thể là hắc mã cho cuộc kén rể lần này!
Nghệ Phong tùy ý làm một bài thơ, tuy rằng không thể sánh được Đường thi Tống từ các loại, nhưng nghĩ hẳn tiến vào trăm người tuyệt đối không là vấn đề. Cho dù tứ đại tài tử và Đại hoàng tử đều đến đây, Nghệ Phong vốn không quá để tâm, cũng chuẩn bị chơi với bọn họ một hồi. Đây là vì hắn, cũng là vì Liễu Mộng Nhiên. Nghệ Phong muốn Liễu Mộng Nhiên nở mặt nở mày đi theo hắn!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 31/10/2024 03:36 (GMT+7) |