Nghệ Phong bị vây trong đó, tâm thần cũng có chút bị mê ly. Hắn nghĩ thầm cho dù ở bên trong này tử túy kim mê một đời, sợ là cũng nguyện ý.
Chẳng qua, thành trì khí thế và xa hoa lại biến thành nơi giết chóc, khiến người ta không thể không cảm thấy đáng tiếc. Tuy rằng Liễu Mộng Nhiên chưa nói gì, nhưng Nghệ Phong lại thấy được sự tiếc nuối trong ánh mắt nàng.
Cái phủ đệ này rộng mênh mông giống như cung điện, hơn trăm người vào ở vẫn còn rộng rãi. Thậm chí còn có nơi trong cung điện chưa hề có một dấu chân người. Nghệ Phong nghĩ thầm muốn rửa sạch toàn bộ phủ đệ này cũng không thể làm được chỉ trong một ngày. Vậy chỉ có thể lấy lui làm tiến, rửa sạch chủ cung điện đi. Đây cũng là nơi xa hoa nhất trong toàn bộ cung điện ở đây.
Liễu Lão căn cứ vào thái độ người hầu, để mặc Nghệ Phong sắp xếp, cũng không vào ở trong chủ cung điện. Bản thân hắn liền giống như là thị vệ cung điện, ở bên ngoài cung điện, rất có ý tứ bảo vệ cung điện.
Ba người Lục Sát thấy đám người Liễu Lão ở ngoài ngoại điện, bọn họ cũng không dám vào bên trong chủ cung điện. Trên đường đi, bọn họ mơ hồ hiểu được thực lực của Liễu Lão. Một cường giả Tôn cấp, lại là người hầu của Liễu Mộng Nhiên, bọn họ suy nghĩ đến đều cảm giác ý nghĩ tê dại, nên thái độ đối với Nghệ Phong và Liễu Mộng Nhiên càng không dám có chút quá phận. Cho nên thấy đám người Liễu Lão ở bên ngoài, bọn họ cũng thức thời lựa chọn ở ngoài điện.
Một chủ cung điện lớp gấp mấy lần nghệ phủ. Vào trong chủ cung điện lại chỉ có gần bốn người. Cho dù là Nghệ Phong cũng cảm giác quá phóng túng. Nghệ Phong thầm nghĩ nếu có một vài thị nữ thì tốt rồi. Như vậy liền thật sự giống một đế vương tử túy kim mê!
Tuy nhiên, ở Tội Ác Chi Thành này, nếu tìm mấy thị nữ tới chiếu cố mình, Nghệ Phong cũng lo lắng ban đêm hắn sẽ bị ám sát. Trong lòng Nghệ Phong có chút cảm giác không biết phải làm sao. Nếu sớm biết như vậy, lúc trước rời khỏi Đế Đô, nên dẫn theo vài thị nữ qua.
Nghĩ tới điểm này, Nghệ Phong cảm thấy cần phải thương lượng một chút với Tử Âm, chuyển một vài thị nữ ở Đế Đô qua đây. Phủ đệ to như vậy, tóm lại là nhân vật quan trọng, chung quy Tử Âm và Liễu Mộng Nhiên không thể chú ý hết mọi chuyện. Về phần đám người Liễu Lão, Nghệ Phong thậm chí không nghĩ tới chuyện thỉnh bọn họ ra tay. Ngoài Liễu Mộng Nhiên, Nghệ Phong không chắc có thể ra lệnh cho bọn họ. Đương nhiên, Nghệ Phong cũng không nghĩ tới chuyện ra lệnh cho bọn họ.
…
Tin tức Phủ đệ thành chủ lại mở ra, trong lúc nhất thời đã truyền khắp Tội Ác Chi Thành. Tin tức này cũng bắt đầu dậy lên những cơn sóng kinh hãi. Ánh mắt một đám người cũng chăm chú nhìn vào Phủ đệ thành chủ.
Nhưng ngoại trừ việc Phủ đệ thành chủ được mở ra, sau đó bên trong không còn phát ra chút thanh âm nào. Lại trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Tuy nhiên yên tĩnh như thế, cũng không có khiến người của Tội Ác Chi Thành quên đi. Ánh mắt bọn họ vẫn nhìn chăm chú vào Phủ đệ thành chủ.
Bọn họ đều là những người bướng bỉnh không chịu thuần phục. Đột nhiên xuất hiện thành chủ phía trên đỉnh đầu bọn họ, khiến bọn họ khinh thường, đồng thời cũng có cảm giác ghen ghét. Mặc dù Phủ đệ thành chủ của Tội Ác Chi Thành xa hoa đến mức tận cùng, nhưng cũng không có người nào dám vào ở trong đó.
Ngoài trừ không có chìa khóa ra, còn có một nguyên nhân khác. Người vào ở trong Phủ đệ thành chủ có khả năng rất lớn sẽ trở thành công địch của toàn bộ Tội Ác Chi Thành. Đương nhiên, người tiến vào cung điện hoàng gia ở cũng đã bị hoàng thất chèn ép.
Tròn bảy ngày, người đi vào Phủ đệ thành chủ không có một người nào đi ra. Có vẻ yên tĩnh khác thường. Tình trạng khác lạ như vậy, càng khiến một vài người có tâm đặt tầm mắt vào thành chủ phủ.
…
Ban đêm, một bóng dáng từ Phủ đệ thành chủ bay ra như tên bắn. Tốc độ cực nhanh khiến người giám thị thành chủ phủ cũng không thể phát hiện. Cho dù có người ngẫu nhiên thấy, cũng tưởng con mắt mình đã nhìn nhầm.
Sau khi Nghệ Phong dung hợp với Phệ Châu, tốc độ càng có vẻ mau lẹ, mơ hồ có khuynh hướng đột phá thân pháp Mị Ảnh tầng thứ hai. Trong thời gian bảy ngày, Nghệ Phong đã gần như lục lọi toàn bộ Tội Ác Chi Thành. Đối với thế lực phân bố trong Tội Ác Chi Thành hắn cũng có một hiểu biết sơ qua.
Nếu bản thân là thành chủ, vậy phải có tôn nghiêm của thành chủ. Nếu Tam hoàng tử giao Tội Ác Chi Thành cho hắn, thậm chí ngay cả nói cũng chưa nói về tình hình Tội Ác Chi Thành, đó là bởi vì tam hoàng tử tin tưởng, Nghệ Phong nhất định có thể chân chính nhét Tội Ác Chi Thành vào trong túi.
Nghệ Phong cũng không chịu nhận thua. Đối phương có có thể nắm trong tay một quốc gia, nếu ngay cả một thành trì hắn cũng không nắm trong tay được, vậy Đế Quân như hắn thực sự quá mất mặt. Huống chi, đây là nhà của hắn sau này, ai có thể dễ dàng tha thứ cho nhà của hắn mỗi ngày đều tràn ngập cảnh hỗn loạn và giết chóc?
Mặc kệ là nguyên nhân gì, Nghệ Phong cũng cần một Tĩnh Hinh Thành yên tĩnh. Nếu trước kia hoàng đế Trạm Lam phái mấy thành chủ tới không thể làm được. Vậy sẽ thay đổi từ trong tay hắn. Mặc dù Nghệ Phong đã điều tra bảy ngày, khiến hắn hiểu được muốn khôi phục Tĩnh Hinh Thành trước kia là chuyện không có khả năng, nhưng ít nhất hắn cũng muốn cố gắng.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, bước từng bước chân về phía tây. Đây là mục đích chuyến đi này của hắn.
Nghệ Phong nhanh chóng đi tới một chỗ dưới thành. Tiếng ồn ào náo động tức giận mắng không ngừng vang lên bên tai. Ngầm thành hỗn loạn không gì sánh được, tùy ý có thể thấy được sự dâm loạn thối nát. Tất cả những điều nhìn thấy trên đường so với trong tòa ngầm thành thật giống với một trò trẻ con.
Ở nơi này, tất cả tội ác đều tùy ý có thể thấy được. Khắp nơi tản ra mùi máu tanh và thối nát. Tất cả nhân tính đều đã mất đi.
Nghệ Phong bước từng bước chân về phía nơi sâu nhất, tránh đi một chiến trường giết chóc và thối nát. Ánh mắt nhìn không chớp mắt về phía nơi sâu nhất.
Khi Nghệ Phong đi đến một lôi đài cách đó không xa, lúc này mới kéo một chiếc ghế qua bên cạnh chiếc bàn bằng đá cẩm thạch. Trên bàn vẫn còn có vết máu rơi. Sau đó hắn lấy từ trong nhẫn ra một bầu rượu, chén rượu. Một mình người tự rót tự uống.
Tiếng dâm loạn và giết chóc tràn ngập trong tai, Nghệ Phong nghiêng tai dường như không nghe thấy.
Ánh mắt Nghệ Phong bình tĩnh nhìn chăm chú vào phía trên lôi đài. Phía trên lôi đài thắng bại đã rõ. Một võ giả nắm tay lại không ngừng đánh vào đầu của đối thủ, máu tươi dính đầy trên thân hình hắn. Não người kia cũng bị đánh tới mức nát nhừ.
Dường như võ giả kia rất hài lòng trước cảnh tượng đẫm máu như vậy, vẫn hung hăng đánh vào cái đầu kia, phát ra tiếng cười điên cuồng, tiếng cười chói tai không gì sánh được. Thỉnh thoảng máu lại bắn vào trong miệng hắn, hắn cũng dùng đầu lưỡi liếm liếm nuốt xuống.
Nghệ Phong vẫn mặt không đổi sắc nhìn cảnh tượng này, xoay chén rượu trong tay. Một chén rượu cũng hồng lên giống như máu, Nghệ Phong nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tại đây dạng một chỗ, hồng tửu của Nghệ Phong có vẻ cực kỳ chói mắt. Cũng khiến Nghệ Phong mang theo chút tà mị.
Nghệ Phong chỉ đi một mình, rất nhanh đã khiến đám người ở nơi bạo loạn này chú ý. Ngầm thành, tập trung tất cả tội ác. Ở nơi này mạng người là thứ không đáng tiền nhất, cũng là nơi hỗn loạn nhất trong toàn bộ Tội Ác Chi Thành. Nơi này, tất cả đạo tặc ở khắp nơi đều thích tới để phát tiết. Ở trong này, tất cả những điều ngươi muốn làm, ngươi đều có thể làm được.
Tốt nhất là so tài tỉ thí trên lôi đài như vừa rồi. Cho dù ngươi tàn nhẫn hơn nữa, cũng không có người nào nói gì ngươi. Càng tàn nhẫn, tiếng thét chói tai càng dày đặc dày.
Cũng chính bởi vì vậy, Nghệ Phong mới lựa chọn đứng đầu ở chỗ này.
– Tiểu tử! Có thể cho ta uống một chén hay không?
Một người trên mặt còn vài vết đao chém đi đến trước mặt Nghệ Phong, tùy tiện ngồi ở đối diện Nghệ Phong, ngôn ngữ không chút khách khí nói.
– Rất xin lỗi, ta chỉ mang một chén rượu!
Nghệ Phong thản nhiên nói, lại nhấp một ngụm rượu.
Chương 776…
– Ta không ngại phải dùng chén rượu của ngươi!
Trong ánh mắt của Đao Ba Nam khi nhìn thẳng vào Nghệ Phong có chút hung ác.
– Rất xin lỗi! Nhưng ta lại ngại!
Nghệ Phong vẫn không nhanh không chậm nói, thậm chí ngay cả ánh mắt nhìn hắn một cái cũng không có.
– Ha ha!
Đao Ba Nam nở nụ cười càn rỡ.
– Tiểu tử, ngươi biết đây là đâu không?
Nghệ Phong tùy ý nói:
– Được gọi là nơi bạo loạn trong Tội Ác Chi Thành. Chỉ nghe nói cũng có thể khiến tiểu hài tử khóc thét. Ở trong này giết người không phải kỳ tích, kỳ tích chính là giết người không đủ tàn nhẫn, giết người giết không đủ đẫm máu. Ở trong này, thực lực là tiêu chuẩn duy nhất, không có đúng hay sai!
Đao Ba Nam sửng sốt. Hắn thật sự không ngờ được Nghệ Phong lại biết rõ như vậy. Hắn bình tĩnh thoáng nhìn về phía Nghệ Phong. Trong vài năm qua, hắn rất ít khi nhìn thấy người nào có vẻ mặt bình tĩnh như thế ở nơi bạo loạn này.
Đương nhiên, thiếu niên nhìn cảnh tượng đẫm máu như vậy còn như thế nhàn nhã uống rượu dạo chơi, hắn lại càng không thấy. Đao Ba Nam nhìn hồng tửu chói mắt của Nghệ Phong, cảm giác thiếu niên trước mặt tà mị khác thường…
Sự tà mị của Nghệ Phong, cũng thu hút rất nhiều người. Một đám người nhanh chóng tiến lại, vây quanh Nghệ Phong.
– Ha ha! Không phải là tiểu bạch kiểm trắng trẻo phấn nộn sao? Gia gia thích!
– Đã lâu rồi, lão nương chưa thấy qua con mồi nào còn trẻ như vậy. Tối hôm nay có thể hoàn toàn điên cuồng một chút!
– Tiểu bạch kiểm này, nếu một quyền đập vỡ đầu hắn, sau đó uống óc hắn. Chỉ nghĩ đến cũng vô cùng ngon miệng.
– Chết tiệt… Mẹ nó ngươi dám tranh với lão nương sao? Lão nương sẽ dùng roi da đánh chết ngươi, chôn con giun nhà ngươi cho chó ăn!
– Bà nương, lão tử đã sớm nhìn ngươi khó chịu, ngươi đi chết đi!
Nói xong, hắn hung hăng đánh một quyền về phía nữ nhân có vết sẹo trên mặt.
…
Từng câu từng câu càn rỡ tức giận mắng tạp nham ầm ĩ vang lên ở bên tai Nghệ Phong. Vì Nghệ Phong, các loại tranh chấp cũng bắt đầu. Bên cạnh sự tức giận chửi mắng và đánh nhau Nghệ Phong vẫn không có ấn tượng gì, ngoài kình khí thỉnh thoảng bắn tới quanh người Nghệ Phong khiến Nghệ Phong nhíu mày ra, Nghệ Phong vẫn không nhanh không chậm uống hồng tửu của hắn.
Sự tà mị của Nghệ Phong, cũng hoàn toàn chọc giận đám người đang bao vây Nghệ Phong. Một người trong số đó hung hăng nện một cái vào bàn đá ở trước mặt Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong cả giận nói:
– Tiểu tử, gia gia đang nói chuyện với ngươi! Lỗ tai ngươi bị điếc rồi sao?
Nghệ Phong nhìn hồng tửu đang chấn động, vì cái đập bàn này của hắn. Nghệ Phong thoáng nhíu mày, ngẩng đầu về phía nam tử đã đập bàn, thản nhiên nói:
– Nếu ngươi nhận lỗi, ta sẽ tha cho ngươi!
– Ha ha! Tiểu tử, ngươi không nói nhầm chứ, muốn gia gia nói…
Đối phương còn nói chưa hết, giọng nói của hắn dừng lại vì ngạc nhiên, trừng mắt nhìn Nghệ Phong. Trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Ngay lập tức hung hăng ngã xuống mặt đất. Phía trên yết hầu của hắn, có mấy kim châm đã biến thành màu đen.
Đám người vốn đang tranh chấp vì Nghệ Phong mà tức giận mắng đánh nhau, giờ phút này lại hoàn toàn yên tĩnh lên. Một đám nhìn người chết nằm trên mặt đất, nhìn trên mấy kim châm đen yết hầu người này, ánh mắt bọn họ khi nhìn Nghệ Phong cũng cảnh giác hơn.
– Ngươi là độc sư?
Một người trong số đó trầm giọng hỏi.
Nghệ Phong không hề có phản ứng nào đối với lời hắn nói, vẫn không nhanh không chậm uống hồng tửu tản ra ánh sáng chói mắt. Dường như người vừa bị giết không có chút ảnh hưởng gì đối với hắn. Mọi người thấy thái độ Nghệ Phong như vậy, ánh mắt nhất thời cứng lại. Tuổi tác của Nghệ Phong và sự tàn nhẫn hắn không có quan hệ trực tiếp. Trông hắn còn bình tĩnh hơn nhiều so sánh được với những người đã sinh sống ở Tội Ác Chi Thành nhiều năm như bọn họ.
Một người chết, đối với bọn họ mà nói cũng không có gì đáng phải kinh ngạc. Chẳng qua bọn họ nhiều người như vậy, lại không thấy Nghệ Phong ra tay. Điều này khiến những người này cảm thấy e dè thực lực của Nghệ Phong. Bên trong Tội Ác Chi Thành, thực lực là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra đo lường. Nghệ Phong vừa ra tay, đã khiến mọi người thôi để ý tới tuổi tác của hắn. Ban đầu, bọn họ vốn tưởng hắn là quả hồng mềm nhũn dễ dàng nắm được. Hiện tại, cũng không còn người nào dám khinh thường Nghệ Phong.
Nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ buông tha cho Nghệ Phong. Dù sao đối với những người quá biến thái mà nói, Nghệ Phong là một con mồi vô cùng tốt.
– Tiểu đệ đệ, cho tỷ tỷ uống một chén rượu được không? Công phu của tỷ tỷ rất lợi hại. Ngươi muốn xem thử hay không?
Nữ nhân vốn kêu to nhất lại ngồi vào bên cạnh Nghệ Phong, cười hì hì nói. Nàng đã chứng kiến thủ đoạn của Nghệ Phong, cũng không nghĩ sẽ sử dụng bạo lực.
Nghệ Phong liếc mắt nhìn nữ nhân một cái, dáng người lồi lõm, bề ngoài thực sự có thể khơi dậy ngọn lửa trong lòng nam nhân, đặc biệt tại địa phương thối nát và đẫm máu này.
– Nếu tỷ tỷ có thể xóa đi mất vết sẹo trên mặt tỷ, ta sẽ không ngại.
Nghệ Phong thản nhiên nói.
– Ngươi tự tìm cái chết!
Năm đó, sau khi Phong Tam Nương giết chết ba vị công tử của một đại gia tộc, trốn vào Tội Ác Chi Thành, cũng vì lần đó, trên mặt nàng lưu lại vài vết sẹo. Đây là vết thương trong lòng của nàng, nhưng bị Nghệ Phong không chút lưu tình nói ra, khiến nàng nổi trận lôi đình. Một chưởng hung hăng đánh về phía Nghệ Phong.
– A…
Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú trên người Nghệ Phong. Nhưng bàn tay của Phong Tam Nương còn chưa tiếp xúc đến Nghệ Phong, nàng đã hét lên một tiếng lui ngược ra ngoài. Chỉ một lát sau, bàn tay vốn trắng ngần kia đã thâm đen lại.
– Đây là nể tình tỷ là nữ nhân, cho tỷ một cơ hội. Nếu tỷ còn tiếp tục trêu chọc ta. Lúc đó sẽ chính là yết hầu của tỷ!
Giọng điệu Nghệ Phong thản nhiên truyền tiến trong tai mọi người, cũng khiến mọi người có chút cảm giác run rẩy.
Tuy rằng Phong Tam Nương không người mạnh nhất trong nhóm bọn họ, nhưng lại có thể đứng vị trí thứ ba từ trên xuống, nhưng vẫn bị đối phương dễ như trở bàn tay thi triển độc thuật đánh lui. Điều này khiến đánh giá của bọn họ về Nghệ Phong đã có sự thay đổi lớn. Tuy rằng chết ở Tội Ác Chi Thành không có gì bất ngờ, nhưng không ai nguyện ý tự tìm cái chết.
Phong Tam Nương vận chuyển đấu khí ép ba cái kim châm độc phía trên bàn tay ra. Sau khi chảy ra hết máu đen, cái tay kia mới dần dần khôi phục bình thường. Nàng hiểu rất rõ, đúng như đối phương đã nói, nể tình nàng là nữ nhân nên hắn mới nương tay, bằng không nàng đã là một thi thể.
Phong Tam Nương nhìn con mồi trước mặt này, không dám có chút hành động nào.
Nghệ Phong thấy bốn phía đã yên tĩnh trở lại, hắn vẫn không có biến hóa, ngồi uống hồng tửu, ánh mắt nhìn chăm chú vào lôi đài. Phía trên lôi đài đã giao đấu xong. Hiện tại vẫn chưa có người nào thắng được nam nhân kia. Hắn vẫn mang bộ dáng trước đây, không ngừng đập vỡ đầu người khác. Tuy nhiên mỗi lần hắn đập một cái, phía dưới liền phát ra một trận thét chói tai. Hiển nhiên rất muốn người muốn nhìn thấy hình ảnh đẫm máu như vậy.
– Ha ha, ngươi muốn lên đó chơi một chút hay không?
Đao Ba Nam, người đã tìm tới Nghệ Phong đầu tiên, nhìn Nghệ Phong càn rỡ cười to nói.
– Nếu ngươi không muốn chết, thì câm miệng của ngươi lại!
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng nói. Sau khi nói xong, trong tay Nghệ Phong lại xuất hiện mấy kim châm. Ở bên ngoài có thể Nghệ Phong không dám thi triển độc thuật, nhưng ở trong Tội Ác Chi Thành lại không chút e dè. Ở nơi này, độc sư cũng không phải là chức nghiệp quá hiếm thấy. Trong đó có vài độc sư vì tránh né truy sát, đã đến Tội Ác Chi Thành.
Đao Ba Nam thấy Nghệ Phong nói như vậy, hắn trong ánh mắt chợt hiện lên chút tàn nhẫn. Tuy nhiên nhìn mấy chiếc kim châm trong tay Nghệ Phong, rốt cuộc hắn không tiếp tục nói điều gì. Hiện còn chưa rõ rốt cuộc độc thuật của Nghệ Phong mạnh tới mức nào, hắn cũng sẽ không ngốc tới mức dùng sinh mạng để nghiệm chứng.
Nghệ Phong thấy tất cả mọi người đã yên tĩnh, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn lên trên đài.
Nam tử dũng mãnh thắng liên tiếp mấy trận, hiển nhiên không ai dám lên thách đấu. Nam tử kia thấy thế, cũng phá lên cười đầy vẻ càn rỡ, đầu lưỡi liếm liếm máu trên mặt, bộ dáng dữ tợn nói không nên lời.
Nghệ Phong lẳng lặng chờ đợi một chút, thấy vẫn không có ai tiên lên lôi đài, người của hắn cũng biến mất!
Chương 777…
Ngay sau đó, Nghệ Phong xuất hiện ở phía trên lôi đài.
Vốn mọi người đang đánh chủ ý tới Nghệ Phong, nhìn thấy Nghệ Phong đột nhiên xuất hiện phía trên lôi đài, ánh mắt bọn họ nhất thời cứng lại. Tốc độ này khiến trái tim bọn họ băng giá. Đồng dạng, Đao Ba Nam kia cũng không kìm lòng được cảm thấy lạnh run. Hắn cảm thấy may mắn khi Nghệ Phong còn đang uống hồng tửu ở bàn đá, hắn đã không dám động thủ.
Những người này cùng nhìn nhau, trong lòng đều dâng lên một ý niệm: Đây là một con heo có thể ăn thịt hổ.
Ánh mắt mọi người lại tập trung ở phía trên lôi đài, quán quân lôi đài có chút dữ tợn nhìn dáng vẻ gầy guộc của Nghệ Phong, trong lòng cũng tính toán phần thắng của hai người.
Mọi người vốn bị nam tử dũng mãnh áp chế, không có một người nào dám lên lôi đài, đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên xuất hiện. Sau khi sửng sốt, một đám bắt đầu cười to đầy trào phúng.
Mặc kệ thế nào, thấy Nghệ Phong có phần yếu đuối bạc nhược, cũng không có khả năng là đối thủ của nam tử dũng mãnh.
– Có phải tiểu tử chán sống rồi hay không?
– Ta kháo. Thật lãng phí. Làm ấm giường cho lão nương còn tốt hơn.
– Mẹ nó, Từ lúc nào lại xuất hiện một tiểu tử tươi ngon mọng nước. Lão đại chúng ta thích mặt hàng như vậy.
– Đáng tiếc, như vậy một củ cải trắng tốt như vậy, lại sắp bị đập vỡ đầu.
…
Từng câu từng lời, cũng không ảnh hưởng đến Nghệ Phong. Nghệ Phong vẫn lẳng lặng đứng ở phía đối diện nhìn nam tử dữ tợn đẫm máu. Ánh mắt bình tĩnh mà trầm ổn. Máu đang chảy xuôi trên mặt đất máu cũng không biết là duyên cớ gì, tới dưới chân Nghệ Phong liền chảy vòng qua bên cạnh. Chẳng qua không ai chú ý tới cảnh tượng này.
Nam tử dũng mãnh nhìn Nghệ Phong vẫn còn là một thiếu niên, hắn cũng thoáng ngẩn người. Tuy nhiên hắn đang chìm sâu trong khoái cảm giết chóc, cũng sẽ không có bất kỳ sự thương hại nào. Hắn hung hăng đánh một quyền về phía Nghệ Phong.
– Một chiêu!
Thanh âm không lớn, nhưng câu này giọng điệu thản nhiên truyền vào bên trong lỗ tai mỗi người. Mọi người nghe những lời này thoáng sửng sốt, ngay lập tức một đám phá lên cười đầy vẻ càn rỡ. Giống như nghe được chuyện cười lớn nhất thế kỷ.
Nam tử dũng mãnh cũng thoáng chấn động, nhưng trên mặt lập tức liền có vẻ hung ác, đấu khí trên tay lại tăng vọt theo cấp số nhân, đánh về phía khuôn mặt Nghệ Phong. Uy thế của một quyền này khiến mọi người lại kêu lên the thé. Thậm chí bọn họ thấy được hình ảnh đầu Nghệ Phong bị đập vỡ, óc văng ra.
Đối với bọn họ mà nói, không gì có thể khiến bọn họ cảm thấy hưng phấn hơn điều đó.
– Một chiêu!
Vẫn là một câu nói với giọng điệu thản nhiên, lại áp chế được tất cả những tiếng thét chói tai.
Mọi người nhìn thẳng về phía lôi đài, chỉ thấy Nghệ Phong ở sâu phía trên lôi đài chỉ bàn tray trắng không lớn lắm, nhẹ nhàng đẩy về phía đối phương. Mềm nhũn giống như không có chút lực lượng nào.
Mọi người thấy cảnh tượng như vậy, vốn những thét chói tai bị Nghệ Phong ngăn chặn, lại càng trở lên điên cuồng hơn.
– Đúng là một kẻ ngốc, lại đánh ra một chưởng như vậy.
Dưới tiếng cười càn rỡ tiếng cười hạ, Một quyền một chưởng va chạm với nhau!
Phụt…
Một đạo nhân ảnh hộc máu bay ngược ra ngoài. Tiếng cười nhạo cũng đột nhiên biến mất. Mọi người thừ người ra nhìn nam tử dũng mãnh hung hăng nện mạnh phía trên vũng máu. Trong mắt bọn họ lộ ra vẻ không thể tin được.
Dù thế nào bọn họ cũng thật sự không ngờ được diễn viên hai phía lại đổi vai như vậy. Một quyền nhẹ nhàng kéo dài, lại có lực lượng lớn như vậy.
Mọi người nhìn về phía nam tử dũng mãnh, phát hiện khí tức của hắn lại hoàn toàn biến mất. Vẻ kinh hãi trên mặt càng nồng đậm. Trong mắt cả đám người đều lộ vẻ không thể tin được. Quán quân thắng liên tiếp mấy trận, dưới một quyền nhẹ nhàng bâng quơ của đối phương đã ngã xuống. Nam tử trước mặt thật sự mạnh như vậy sao?
Đám người vốn quay chung quanh Nghệ Phong, mở trừng hai mắt. Bọn họ thừ người ra nhìn khí thế của trên đài bị Nghệ Phong áp chế toàn bộ, trong lòng cảm thấy may mắn vạn phần.
– Kế tiếp!
Giọng điệu Nghệ Phong thản nhiên truyền khắp toàn bộ ngầm thành. Đám người vốn đang giết chóc và tức giận mắng, cũng ngừng lại. Ánh mắt chuyển dời đến phía trên lôi đài.
Nơi bạo loạn vốn đang ồn ào náo động, bất ngờ lại có sự yên tĩnh hiếm có.
Vẻ mặt Nghệ Phong trên đài, vẫn là hờ hững, lẳng lặng nhìn dưới đài. Máu phía trên lôi đài vẫn ở chảy xuôi dưới chân hắn, nhưng không dính chút nào trên giầy của hắn.
Một câu kế tiếp, chọc giận toàn bộ mọi người nơi bạo loạn. Gương mặt Nghệ Phong trời sinh đã trẻ tuổi kia, cũng khiến bọn họ không chấp nhận được sự khiêu khích của Nghệ Phong.
Chẳng qua, khi ánh mắt bọn họ chú ý tới nam tử dũng mãnh hiện giờ đã không còn chút khí tức nào, cả đám người đành phải nhịn xuống.
Đồng dạng, một người chưa nhìn thấy sự tàn nhẫn của nam tử dũng mãnh, cũng chưa từng thấy Nghệ Phong một chiêu giết chết nam tử dũng mãnh, lại tức giận nhẹ nhàng lên đài.
Chẳng qua, sau khi hắn lên đài, hắn kinh ngạc phát hiện, những người đứng ở ngay trước lôi đài, đều nhìn hắn với vẻ mặt thông cảm. Điều này khiến hắn nghi hoặc, đồng thời trong lòng cũng dâng lên dự cảm không tốt.
Quả nhiên, hắn chỉ nghe thiếu niên trước mặt, dùng giọng nói phong khẽ vân nhạt nhìn hắn nói:
– Một chiêu!
Trong lòng hắn liền cảnh giác. Ngay lập tức hắn liền thấy một bàn tay trắng nõn chậm rãi lớn dần trong mắt hắn. Bàn tay này im hơi lặng tiếng, không có một chút uy thế, nhưng hắn lại cảm giác được trong đó có áp lực lớn lao, gần như có thể bóp vụn hắn.
Phụt…
Không có chút lo lắng, một chưởng của Nghệ Phong ấn ở ngực hắn. Trong tiếng hộc máu, đối phương bay ngược trở lại, nện xuống vũng máu đang chảy xuôi phía trên mặt đất, rập khuôn theo nam tử dũng mãnh, không còn chút khí tức nào.
– Kế tiếp!
Mọi người nhìn Nghệ Phong ở trên đài vẫn phong đạm vân khinh, sắc mặt rốt cục đã thay đổi. Đối với bọn họ mà nói, bọn họ tình nguyện thấy nam tử dũng mãnh đập đầu tàn nhẫn, cũng không muốn nhìn thấy Nghệ Phong bình tĩnh như vậy.
Sự bình tĩnh của Nghệ Phong, khiến trong lòng bọn họ phát lạnh. Mà sự đẫm máu của nam tử dũng mãnh khiến bọn họ điên cuồng mà thôi.
Toàn bộ nơi bạo loạn, đều trở nên yên tĩnh.
Nơi bạo loạn, đã lâu không có xuất hiện nhân vật nào như vậy.
Nghệ Phong liền đứng lẳng lặng ở trên đài, ánh mắt trầm ổn bình tĩnh, nhìn xuống phía dưới, chờ đợi người kế tiếp lên võ đài.
Những người này, trên tay hoặc nhiều hoặc ít đều có dính máu của một mạng người, tiếp xúc đến ánh mắt của Nghệ Phong quét xuống, lại không kìm lòng được dời ánh mắt đi chỗ khác.
Nghệ Phong đợi thật lâu sau, vẫn không có người nào lên lôi đài. Nhưng hắn lại không chút vội vã. Hắn biết sớm hay muộn cũng sẽ có người tới.
Điều Nghệ Phong muốn làm, chính là gì? Đó là không ngừng giết. Giết cho tới khi trái tim bọn họ băng giá. Ở Sát Lục Chi Thành, từ giết chóc ra, không có gì có thể chinh phục được. Nơi này là nơi bạo loạn nhất, cũng là nơi tin tức có thể truyền bá đi nhanh nhất.
Nghệ Phong muốn giết cho bọn họ nhìn, nói cho bọn họ biết, Sát Lục Chi Thành đã có một thành chủ. Khiến bọn họ hoàn toàn nhớ kỹ mình!
Mà hết thảy điều này lại rất đơn giản, chỉ cần giết cho bọn họ nhìn, còn tốt hơn nhiều so với lấy tính mạng của bọn họ, những người này tất nhiên sẽ nhớ kỹ hắn.
Cho nên Nghệ Phong đang chờ đợi, chờ đợi con mồi.
Chương 778…
Đúng như Nghệ Phong đã nghĩ. Mặc dù bọn họ không nhìn thấu được thực lực của Nghệ Phong, nhưng vẫn có người lên đài. Ở Sát Lục Chi Thành, chiến đấu vẫn là nội dung chủ yếu. Ở trong này, lý tính dưới sự kích thích của máu, đã bị áp chế thật lớn.
Đêm đầu tiên: Nghệ Phong giết mười người! Đều là một chiêu bị mất mạng!
Sau đó, mỗi buổi tối đều Nghệ Phong đều xuất hiện ở Sát Lục Chi Thành.
Đêm thứ hai: Nghệ Phong vẫn giết mười người! Vẫn là một chiêu bị mất mạng!
Đêm thứ ba: Nghệ Phong giết tám người! Có một người dùng ba chiêu!
Đêm thứ tư: Nghệ Phong giết năm người! Một người năm chiêu, hai người ba chiêu!
Đêm thứ năm: Năm người! Năm người năm chiêu!
Đêm thứ sáu: Ba người! Một người bảy chiêu!
Đêm thứ bảy: Ba người! Một người mười chiêu!
Liên tục bảy đêm, thiếu niên thần bí truyền khắp Tội Ác Chi Thành. Tất cả mọi người biết ở Tội Ác Chi Thành có một thiếu niên thần bí, mỗi buổi tối đều sẽ xuất hiện ở nơi bạo loạn. Hơn nữa mỗi đêm đều uống một chai hồng tửu, khi ở lôi đài sắp xuất hiện quán quân, đối phương đã nhẹ nhàng trên lôi đài.
Hắn không nói lời dư thừa, không có động tác dư thừa, ngoại trừ uống rượu ra, chính là giết người. Giết người, giết một cách nhẹ nhàng bâng quơ, thực lực của người bị giết cũng càng ngày càng mạnh. Cho dù là cường giả Tướng cấp bát giai, trong tay hắn cũng không kiên trì được quá mười chiêu.
Một đám bắt đầu cùng nghị luận. Có người nói thực lực của hắn đạt tới Tướng cấp đỉnh phong, có được kỹ năng khủng khiếp. Có người nói hắn đạt tới Vương cấp! Thậm chí có người nói hắn đạt tới Tôn cấp!
Nhưng mặc kệ lời đồn đại thế nào, bọn họ đều hiểu rất rõ, Tội Ác Chi Thành đã có nhiều thêm một nhân vật không thể trêu chọc. Đó là thiếu niên thần bí này. Nhưng khi mọi người tìm hiểu về thiếu niên này, bọn họ kinh ngạc phát hiện, ngoại từ mỗi buổi tối đối phương xuất hiện ở nơi bạo loạn ra, bất kỳ thời gian còn lại trong ngày cũng không thấy được hắn.
Điều này càng gia tăng thêm cảm giác thần bí của Nghệ Phong, cũng không ai so sánh giữa Nghệ Phong với người trong Phủ đệ thành chủ đang bế quan. Thành chủ phủ từ sau khi đại môn mở ra lần trước, đã nửa tháng vẫn không có một người nào đi ra. Điều này cũng khiến thành chủ Tội Ác Chi Thành trở nên thần bí. Các thành chủ trước kia, chưa từng có tình huống như thế.
Cũng không phải không có người nào liên hệ Nghệ Phong và thành chủ, chẳng qua nhớ tới tuổi tác của Nghệ Phong, bọn họ cũng không muốn tin tưởng Nghệ Phong là thành chủ. Huống chi lúc ấy có người thấy người mở đại môn chính là một lão nhân có chút thâm trầm.
Sự thần bí của Nghệ Phong, cũng càng ngày càng thu hút nhiều người đi tới nơi bạo loạn. Đương nhiên, người tới càng nhiều, cường giả cũng càng lúc càng nhiều. Điều này cũng là lý do vì sao càng về sau Nghệ Phong thi triển chiêu số càng ngày càng nhiều.
Tới đêm thứ tám, toàn bộ nơi bạo loạn đã chật ních. Chẳng qua khác nhau chính là, lần này chật ních, cũng không cảnh giết chóc và ồn ào náo động không ngừng như thường thấy, ngược lại yên tĩnh một cách khác thường.
Ở một góc của nơi bạo loạn, có một bàn đá. Nhưng không ai dám ngồi vào chỗ đó. Nơi đó lại có một không gian rộng lớn. Đơn giản là, trong bảy đêm, Nghệ Phong đều ngồi uống hồng tửu tại đây.
Hắn uống hồng tửu cho tới khi nào hết, mới có thể lên lôi đài.
Giống như những đêm trước, đúng giờ, Nghệ Phong xuất hiện trong tầm mắt của những người này. Vẻ mặt của hắn vẫn là phong đạm vân khinh, nhìn không chớp mắt đi về phía bàn đá. Sau đó, hắn lại lấy ra một chén rượu, lại lấy thêm ra một bình hồng tửu, chậm rãi uống rượu. Ánh mắt chuyển tới phía trên lôi đài.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Nghệ Phong, một đám nhìn Nghệ Phong từ trên xuống dưới, trong đó đủ ánh mắt khát máu hung ác. Nhưng Nghệ Phong dường như không biết, vẫn chỉ là nhìn lôi đài.
Hôm nay, phía trên lôi đài là một nam tử trung niên, toàn thân mặc y phục màu trắng. So với những người đã lên võ đài trước kia, người này ra tay cũng lương thiện hơn, không tàn nhẫn như bọn họ.
Nhưng, nam tử này lại khiến Nghệ Phong liếc mắt nhìn một cái. Không bởi vì khác, đơn giản là y phục màu trắng trên toàn thân hắn, không có chút vết bẩn.
Nghệ Phong nhìn nam tử trên đài, thì thào nói:
– Rốt cục có một người có thể khiến ta chú ý.
Dường như nam tử trên đài có chút thanh danh ở nơi bạo loạn này. Từ mấy kẻ không có mắt, đầu óc choáng váng khiêu chiến với hắn ra, lôi đài nhanh chóng yên tĩnh lại. Thậm chí phía trên mặt đất không có vết máu như trước kia.
Mọi người thấy trên lôi đài lại không người đi lên, một đám chuyển ánh mắt sang nhìn Nghệ Phong. Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng Nghệ Phong sẽ tiến lên khiêu chiến, không ngờ lại phát hiện Nghệ Phong vẫn không nhanh không chậm ngồi uống rượu. Màu đỏ tươi của rượu, vẫn kích thích ánh mắt của bọn họ.
Mặc dù trong lòng những người này có chút sốt ruột, nhưng cũng không ai dám đi quấy rầy hắn. Ba ngày trước, có mấy người không mắt léo nhéo những lời không chính đáng ở bên tai Nghệ Phong, nhưng đã nhanh chóng chết bất đắc kỳ tử.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ biết được, thiếu niên thần bí trước mặt này, ngoại trừ việc là một võ giả cường hãn ra, còn một độc sư có cấp bậc không thấp. Ít nhất mấy Sư cấp, trước khi kịp có phản ứng, đã bị Nghệ Phong giết chết bằng thuốc độc.
Mọi người nhìn về phía nam tử trên đài. Bọn họ cũng không xa lạ gì đối với nam tử này. Hắn từng là quán quân lôi đài ở nơi bạo loạn, có chiến tích thắng liên tiếp trăm trận. Đương nhiên, hắn còn có huynh đệ kết nghĩa là một vị lão đại của Tội Ác Chi Thành!
Dường như nam tử trên đài cũng không nóng vội, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong, hắn đứng ở phía trên lôi đài, cứ như vậy chờ Nghệ Phong. Nhìn Nghệ Phong nâng cốc đưa vào trong miệng uống một ngụm một.
Dường như Nghệ Phong không chú ý tới ánh mắt mọi người, vẫn chậm như rùa, uống hồng tửu. Tốc độ uống rượu của Nghệ Phong trước kia và hôm nay gần giống nhau, nhưng tất cả mọi người lại cảm thấy tốc độ uống rượu của Nghệ Phong hôm nay chậm hơn nhiều.
Một đám không nhịn được cảm thấy sốt ruột, đồng thời cũng không ai dám phát ra một tiếng động nào. Hai diễn viên chính cũng không gấp, bọn họ không có bất kỳ lý do gì để thúc giục.
Khi Nghệ Phong cầm lấy bình rượu chuẩn bị lại rót ra một chén rượu, nhưng lại phát hiện bình rượu đã trống rỗng, tất cả mọi người đều nín thở một hơi. Chiếu theo hiểu biết của bọn họ đối với Nghệ Phong trong bảy ngày qua, khi rượu hết, cũng là lúc Nghệ Phong lên đài.
– Hết rồi sao?
Quả nhiên, đúng lúc bọn họ đang nghĩ như vậy, một câu lẩm bẩm vang lên, đồng thời một bóng người cũng người nhẹ nhàng tiến về phía lôi đài.
Nam tử trung niên kia nhìn thấy Nghệ Phong nhẹ nhàng lên đài, sắc mặt hắn vẫn không chút thay đổi. Hắn nhìn Nghệ Phong chắp tay nói:
– Lục Chỉ!
Nghệ Phong nhìn về phía ngón tay hắn xem qua, quả nhiên thấy phía trên tay phải có sáu ngón tay.
– Nghệ Phong!
Nghệ Phong thản nhiên nói. Sau khi Nghệ Phong nói ra những lời này, rốt cục mọi người cũng đã biết tên của thiếu niên thần bí. Một đám tìm hiểu tin tức về cái tên này. Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện, ở Tội Ác Chi Thành không có tin tức nào về tên này. Thậm chí người họ Nghệ cũng không có.
– Mới đến Tội Ác Chi Thành sao?
Lục Chỉ nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
– Không thể?
Nghệ Phong thản nhiên nói.
– Chỉ cần ngươi có thực lực, đều có thể!
Lục Chỉ nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong mỉm cười, lật qua lật lại bàn tay trắng nõn của hắn, nhìn đối phương thản nhiên nói:
– Vậy hiện tại ta có đủ tư cách hay không vậy?
– Miễn cưỡng!
Lục chỉ không chút che dấu nói.
– Ngươi chỉ có thể sống sót ở Tội Ác Chi Thành, nhưng muốn trở thành một trong những bá chủ của Tội Ác Chi Thành, vẫn còn kém xa.
– Ha hả! Vậy ta phải làm thế nào mới đủ tư cách vậy?
Dường như Nghệ Phong khó có được lúc nào có tâm tình tốt như vậy. Hắn tùy ý cười nói.
– Nếu ngươi có thể đánh bại ta, vậy ngươi đã đạt được tư cách bá chủ Tội Ác Chi Thành. Nhưng cũng cũng chỉ gần đủ tư cách mà thôi!
– Ý của ngươi là, ngươi đã là bá chủ của Tội Ác Chi Thành?
– Không! Ta không phải! Ta chỉ là thủ hạ của một người khác!
Lục Chỉ thản nhiên nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 31/10/2024 03:36 (GMT+7) |