Huynh đệ họ Triệu thấy vậy không nhịn được líu lưỡi không nói nên lời. Trên phương diện giết người bọn họ còn xa mới bì kịp Lục Sát. Bọn họ cũng mơ hồ hiểu được vì sao Nghệ Phong coi trọng Lục Sát như vậy. Với độc thuật như vậy, cho dù Vương cấp gặp phải cũng đau đầu vạn phần đi.
Phương pháp của Lục Sát thành thạo, mơ hồ có chút cảm giác quen thuộc. Tất nhiên Nghệ Phong biết đây là do mình đã sao chép một bộ phận nhỏ độc điển cho hắn nhìn. Độc điển là do ngũ trưởng lão biên soạn. Phương pháp thi triện độc của hắn tất nhiên có bóng dáng của tam trưởng lão.
Và lần đầu tiên Nghệ Phong nhìn thấy Lục Sát ra tay. Không thể nghi ngờ, độc thuật của Lục Sát nâng cao lên rất nhiều. Ít nhất trên đường đi, Lục Sát đã giết người không dưới mười người. Tốc độ như vậy, cho dù Nghệ Phong cũng không bằng. Đây là đặc thù của độc sư.
Võ giả giết người còn có trước sau, nhưng độc sư giết người lại không phân trước sau. Nơi độc thuật đi qua, phiến giáp không lưu lại.
Lục Sát đối với việc giết người lại cực kỳ hưng phấn. Trong mắt có vẻ hớn hở khát máu. Nghệ Phong cũng không ngăn cản, đã có người nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của hắn, vậy hắn phải dùng máu để chứng minh.
Trên đường đi Lục Sát giết chóc đã trêu chọc người khống chế đông thành. Một đám người nối đuôi nhau xuất hiện. Lục Sát nhìn một đám người vây quanh bọn họ, hưng phấn trong mắt càng đậm. Phía trên hai tay của hắn tràn ngập lục vụ, tản ra bốn phía.
Lục vụ giống như bị khống chế, không chút lãng phí, vọt về phía những kẻ vây quanh đám người Nghệ Phong. Lục vụ này mang theo khói độc có tính ăn mòn mãnh liệt, nhanh chóng khiến sắc mặt một đám người kia đen lại.
Đồng dạng, khói độc tiếp xúc đến da thịt bọn họ. Da thịt liền giống như bị bát a xít phun lên, bắt đầu ăn mòn, từng mảng. Da tróc thịt bong nhìn thấy có vẻ cực kỳ ghê người.
Tiếng kêu ai oán không ngừng vang lên, người người lăn lộn trên mặt đất, lưu lại một đám máu. Mặt đất vốn màu xám rất nhanh đã bị nhuộm thành màu đỏ. Những người bị nhiễm khói độc màu xanh biếc dính đến người, sau khi kêu la lăn lộn trên trên mặt đất, cuối cùng máu từ thất khiếu tuôn ra, lại không một tiếng động.
– Đều tản ra, không nên tiếp xúc với lục vụ!
Một giọng quát to. Nghệ Phong thuận mắt nhìn lại. Người này lộ ngực lộ lưng, trên người xăm một con hổ, bộ dáng dũng mãnh đến cực điểm. Bộ râu quai nón càng khiến người ta có cảm giác hắn tăng thêm vài phần dữ tợn.
Nghệ Phong đã sớm tìm hiểu tình hình. Người đứng trước mặt chính là Hổ Vương, bá chủ mạnh nhất Tội Ác Chi Thành. Thực lực của hắn đã đạt được lục giai đỉnh phong. Hơn nữa, có hai thủ hạ đều là Vương cấp tam giai. Toàn bộ Tội Ác Chi Thành không dám trêu chọc hắn.
Tất nhiên Hổ Vương cũng biết người đứng trước mặt này là ai. Toàn bộ Tội Ác Chi Thành đã bởi vì hắn mà nháo loạn ầm ĩ. Đặc biệt bảy ngày trước, lời tuyên ngôn đó, hắn cũng có nghe thấy. Tuy nhiên câu nói giết không tha kia, lại khiến hắn cười lạnh không thôi. Hắn không cho rằng một thành chủ nho nhỏ có thể điều chỉnh được thành trì bạo loạn này. Nó đã bạo loạn mấy trăm năm, sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy. Cho dù đối phương có Tôn cấp cũng không thể.
Bởi vì Sát Lục Chi Thành tạo thành một bầu không khí như vậy, có lẽ Nghệ Phong có thể khiến người thần phục hắn, nhưng lại không thể thay đổi bản tính giết chóc của họ. Bởi vì cái này được bồi dưỡng từ mấy trăm năm mà ra.
Cho nên Hổ Vương cũng không lo lắng. Trừ phi là đối phương tàn sát hàng loạt dân trong thành, bằng không Sát Lục Chi Thành chính là Sát Lục Chi Thành. Bản chất sao có thể thay đổi, muốn thay đổi cũng không được!
Nhưng Hổ Vương thật sự không ngờ được chính là, sau bảy ngày đối phương lại trực tiếp tìm tới hắn. Cũng không nói bất kỳ cái một lời nào, trực tiếp tàn sát thủ hạ của hắn. Đặc biệt là tình trạng chết của thủ hạ của hắn, khiến ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Lục Sát. Lựa chọn giữa một cường giả Vương cấp và một độc sư sánh ngang cường giả Vương cấp, kẻ ngốc cũng biết lựa chọn đối mặt với cường giả Vương cấp, cho dù cường giả Vương cấp cao hơn hai cấp bậc, cũng không có người nào nguyện ý đối mặt độc sư.
Hổ Vương nhìn đám người của Nghệ Phong. Cho dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng lại sự thật nói cho hắn biết, địa vị bá chủ mạnh nhất Tội Ác Chi Thành của hắn đã không còn.
Cuối cùng, Hổ Vương ánh mắt dừng ở trên người Liễu Lão, hắn quan sát trên dưới một hồi, đến cuối cùng vẫn không nhịn được sắc mặt đại biến:
– Tôn cấp!
Hổ Vương vẫn tưởng rằng phủ đệ Nghệ Phong truyền ra tin tức Tôn cấp là giả. Dù sao một Tôn cấp sao có thể đến Tội Ác Chi Thành. Tuy rằng nơi này quả thật xa hoa, nhưng lại cũng cũng tràn ngập giết chóc. Cho nên cho dù hắn nghe đầu một bá chủ treo ở phía trên tường thành, hắn vẫn thấy cho rằng nói ngoa.
Nhưng, khi hắn điều tra khí tức của đối phương, hắn kinh hãi phát hiện điều tra không được. Cho dù là cường giả Vương cấp đỉnh phong, hắn cũng có thể miễn cưỡng điều tra được một chút. Nhưng lúc này hắn điều tra không được, vậy chỉ có một giải thích, đó là đối phương thật sự đạt được Tôn cấp.
Hổ Vương trừng mắt nhìn Nghệ Phong. Một Tôn cấp thật sự có thể bị một thành chủ nho nhỏ nắm trong tay. Cho dù là hiện tại, Hổ Vương vẫn không tin. Tôn cấp là người thế nào? Cho dù đến đế quốc, cũng có địa vị cực cao.
Hổ Vương hít một hơi thật sâu. Nhìn tư thế của đám người Nghệ Phong hắn đã biết tránh cũng không thể tránh được. Hắn mơ hồ hiểu được, Nghệ Phong tìm tới hắn đầu tiên là có ý giết gà dọa khỉ.
Trong mắt Hổ Vương chợt hiện lên chút không cam lòng, đấu khí thoáng vận chuyển ở trên người. Mặc dù biết rõ hắn không có khả năng đối phó được với cường giả Tôn cấp, nhưng hắn sinh sống ở Tội Ác Chi Thành nhiều năm như vậy, hắn cũng không thể bởi vậy mà bị dọa vỡ mật được.
Nghệ Phong thấy bộ dạng Hổ Vương như thế, hừ một tiếng nói với Lục Sát và huynh đệ họ Triệu:
– Giết không tha!
Lục Sát nghe hắn nói những lời này, hưng phấn trên mặt càng đậm. Hắn cười. Tiếng cười âm hàn vừa phát ra, liền tách ra đánh về phía sau bọn họ. Một tay thi triển độc thuật xuất thần nhập hóa.
Khói độc vốn màu xanh biếc cũng biến thành màu đen. Hắc vụ vừa tiếp xúc với da thịt người, liền giống như đẩy da, từng mảng máu thịt bị ăn mòn. Một đám thịt rơi xuống xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Thủ đoạn tàn nhẫn như thế, khiến mọi người hết hồn. Trong mắt bọn họ đầy vẻ hoảng sợ.
Huynh đệ họ Triệu nhìn đám người máu thịt mơ hồ tróc ra, đều không nhịn được rùng mình một cái. Sự sợ hãi trong lòng đối độc sư lại tăng thêm một tầng. Thảo nào năm đó có thể bị đại lục cùng bao vây tấn công.
Huynh đệ họ Triệu nhìn hai Vương cấp phía sau Hổ Vương. Bọn họ cũng không chút do dự, trực tiếp nhào tới. Mặc dù biết thực lực hai người không bằng hai người kia, nhưng bọn họ cũng không chút lo lắng. Chỉ vì huynh đệ bọn họ, sau khi được Nghệ Phong truyền thụ bộ phương pháp Nhật giai cùng đánh, cho dù đối mặt với cường giả cao hơn bọn họ một giai, bọn họ cũng có lòng tin.
– Ngươi tự kết thúc hay muốn ta động thủ!
Liễu Lão tập trung nhìn Hổ Vương, thản nhiên nói.
Hổ Vương cảm giác phía sau lưng hắn đã ướt cả mảng. Chưa bao giờ hắn cảm thấy sợ hãi như bây giờ. Hắn cảm giác chỉ cần hắn thoáng có chút động tác, có thể đã bị đả kích chí mạng. Đây là cảm nhận mà hắn chưa từng nghĩ tới. Lúc này Hổ Vương, mới hiểu được Tôn cấp mạnh như thế nào. Thảo nào có thể được võ giả đại lục vây quanh quỳ lạy.
Dù sao Hổ Vương cũng là một bá chủ, mặc dù trong lòng hoảng sợ, nhưng vẫn thấy phát sinh đấu khí, một quyền hung hăng đánh về phía Liễu Lão.
Sau khi Nghệ Phong nhìn thấy, khâm phục đồng thời cũng có chút cười lạnh. Quả nhiên, chỉ thấy Liễu Lão không chút để ý giơ lên một quyền, liền chặn công kích toàn lực này của hắn.
Nghệ Phong nhìn Hổ Vương bay ngược ra ngoài, nói với Liễu Lão:
– Liễu Lão, tốc chiến tốc thắng!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 31/10/2024 03:36 (GMT+7) |