Suy nghĩ đến thiếu niên đã gây nên việc này, bọn họ đều không nhịn được trong lòng cảm thấy chấn động. Chẳng lẽ thực lực của thiếu niên kia đạt được ngũ giai sao?
Nhớ tới loại khả năng này, tim mọi người không nhịn được hung hăng nhảy lên vài cái. Một cường giả ngũ giai tuổi còn trẻ như thế, thành tựu tương lai có thể thấp được sao? Cho dù hiện tại không đối phó được lão đại của dong binh đoàn Mãnh Hổ, nhưng sau một thời gian, nhất định có thể tiêu điệt toàn bộ bọn họ.
Đương nhiên, không ít người cũng nghi ngờ sau khi thiếu niên này giết chết hai đội trưởng, mục tiêu cuối cùng sẽ định ở trên người lão đại của dong binh đoàn Mãnh Hổ. Chẳng qua, cũng làm cho người ta ba phải cái nào cũng được. Dù sao đội trưởng dong binh đoàn Mãnh Hổ Lưu Vĩ Chí là một Vương cấp ngũ giai hàng thật giá thật, tồn tại ở trong tòa thành trì này cũng là trước năm. Tuy rằng thiếu niên kia mạnh, nhưng nếu hắn dám tìm đối phương gây phiền toái, cũng không phải đã ôm lòng tin quá lớn hay sao.
Mà đám người Cát đại thúc ở khách điếm, nghe chuyện đội trưởng thứ hai dong binh đoàn Mãnh Hổ lại ngã xuống, bọn họ cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng. Khác với những người khác, bọn họ càng hiểu rõ về tính toán của Nghệ Phong. Cho nên bọn họ rất sớm đã chạy tới bên cạnh tổng bộ dong binh đoàn Mãnh Hổ.
– Cát đại thúc, Nghệ Phong huynh đệ thật sự sẽ đến tổng bộ của bọn họ sao?
Áo Thủy còn có chút không chắc chắn hỏi.
– Đương nhiên, Nghệ Phong ca ca mạnh như vậy, nhất định sẽ đến!
Cát đại thúc còn chưa trả lời, Dung nhi đã giành trả lời trước.
Áo Hỏa Áo Thủy nhìn tiểu tinh linh trước mặt đang lâm vào trong cơn sùng bái mù quáng. Bọn họ cười khổ một tiếng, cũng không muốn cùng đối phương cãi cọ điều gì, mà chuyển ánh mắt sang nhìn Cát đại thúc.
Cát đại thúc suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu đồng ý nói:
– Hẳn là sẽ đến đây. Dựa theo hiểu biết của ta đối Nghệ Phong, nếu hắn đã ra tay, khẳng định sẽ đả kích chí mạng đối phương. Ta nghĩ hắn giết chết hai Vương cấp của đối phương trước. Hẳn là cảm thấy ba Vương cấp này có uy hiếp đối với hắn. Lúc này mới tiêu diệt từng bộ phận!
Nếu Nghệ Phong ở trong này, nhất định sẽ khâm phục với phán đoán của Cát đại thúc. Đây đúng là tính toán của Nghệ Phong. Đối phó với một ngũ giai, hắn cũng có điều e dè. Nếu như bị ba Vương cấp kia bao vây tấn công, vậy sẽ cảm thấy rất đau đầu. Nhưng chỉ có một Vương cấp ngũ giai, đánh không lại hắn trốn cũng không là vấn đề. Huống chi Nghệ Phong có được Phệ Châu, cũng không cho rằng mình đấu không lại một Vương cấp ngũ giai.
– Đúng không? Ta đã biết Nghệ Phong ca ca khẳng định sẽ đến!
Dung nhi thấy Cát đại thúc đồng ý với lời của nàng, nàng đắc ý nhìn Áo Hỏa Áo Thủy nói.
Áo Hỏa Áo Thủy lại cười khổ một tiếng, không để ý tới Dung nhi, quay đầu nhìn về phía tổng bộ dong binh đoàn Mãnh Hổ, nhìn một đám thủ vệ dong binh đầy cảnh giác, không nhịn được hít sâu một hơi: Nghệ Phong thật sự dám bằng vào lực lượng của bản thân, đến tổng bộ dong binh đoàn xếp hạng trước năm trong Dong Binh Chi Thành sao?
Mà đồng dạng, ở tổng bộ dong binh đoàn, sắc mặt Lưu Vĩ Chí xanh mét, hai tay nắm chặt, một quyền hung hăng đập vào bàn. Chiếc bàn vốn làm bằng đá cẩm thạch, trong nháy mắt sụp đổ bắn ra như gió bão.
– Hai phế vật!
Nhớ tới hai đệ đệ của hắn, Lưu Vĩ Chí không nhịn được mắng một tiếng. Trong thời gian hai ngày ngắn ngủn, đã bị người giết chết. Hơn nữa còn chôn cùng hơn nửa một cao tầng của dong binh đoàn Mãnh Hổ.
Mặc dù thực lực của Lưu Vĩ Chí đang xếp hạng trước năm ở Dong Binh Chi Thành, nhưng hắn mất đi hai vị đệ đệ và nhiều cao tầng như thế, cho dù thực lực của hắn xếp hạng trước năm, dong binh đoàn của hắn cũng lại vô duyên rời khỏi hàng trước năm. Nhớ tới những điều này, Lưu Vĩ Chí càng hận tới cực điểm đối với thiếu niên mà bên ngoài đang bàn luận huyên náo.
– Có tin tức của hắn không?
Lưu Vĩ Chí trầm giọng hỏi người phía dưới.
– Không… Không…
Dưới ánh mắt nhìn thẳng của Lưu Vĩ Chí, rốt cục có một cao tầng dong binh đoàn khiếp đảm nói.
– Phế vật! Một người cũng tìm không ra, ta còn giữ các ngươi lại làm gì!
Lưu Vĩ Chí cầm thứ gì đó ở bên cạnh, hung hăng ném về phía cao tầng dong binh vừa mở miệng. Người dong binh này cũng không dám trốn tránh, liền bị thứ này đập tới.
Lưu Vĩ Chí hành động như vậy, càng khiến thủ hạ của hắn càng câm như hến. Một đám cúi đầu không dám nhìn Lưu Vĩ Chí.
– Tìm! Tiếp tục tìm! Tìm cho ra tiểu tử kia. Ta nhất định phải băm thây hắn làm vạn đoạn, nghiền xương thành tro!
Sắc mặt Lưu Vĩ Chí dữ tợn.
– Đội trưởng!
Bỗng nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên, khiến Lưu Vĩ Chí quay sang nhìn hắn. Lưu Vĩ Chí trầm giọng quát.
– Nói!
– Người Dong Binh Chi Thành đang điên cuồn truyền ra, đối phương sẽ tìm đến ngài gây phiền toái!
Người dong binh có chút run rẩy nói.
Quả nhiên, hắn vừa nói xong câu này, Lưu Vĩ Chí liền giận gấp cười ngược:
– Tốt! Tốt! Ngược lại, ta muốn nhìn xem, tiểu tử kia sẽ gây phiền toái cho ta như thế nào. Lão tử sẽ ngay ở chỗ này chờ hắn. Ta nhìn hắn có can đảm đến hay không.
Mọi người thấy Lưu Vĩ Chí nói như vậy, một đám bọn họ cũng không dám mở miệng tiếp tục nói gì.
Lưu Vĩ Chí liếc mắt nhìn những thủ hạ của hắn một cái, hừ một tiếng nói:
– Cút!
Những dong binh nghe Lưu Vĩ Chí nói những lời này, bọn họ thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Lưu Vĩ Chí, đối mặt với hỉ nộ vô thường của Lưu Vĩ Chí, bọn họ càng nguyện ý đối mặt với thiếu niên thần bí kia.
Tuy nhiên, bọn họ đối với thiếu niên thần bí kia lại có sự sợ hãi. Bọn họ hiểu rất rõ về thực lực của hai vị đội trưởng, đều là cường giả Vương cấp. Đội trưởng thứ hai còn dẫn theo rất nhiều hảo thủ ra ngoài, nhưng vẫn bị đối phương giải quyết hoàn toàn. Nếu đối phương có mấy người còn đỡ, nhưng nghe tiểu quả phụ kia nói, đối thủ của đội trưởng thứ ba cũng chỉ là một người mà thôi.
Nghĩ vậy, bọn họ ra lệnh với đám dong binh, bảo bọn họ cảnh giác một chút. Tuy nhiên, cũng không bớt lo lắng.
Đội trưởng của bọn họ là một cường giả Vương cấp ngũ giai hàng thật giá thật. Cường giả với trình độ này đã có thể vận dụng năng lượng thuộc tính. Vương cấp có thể vận dụng năng lượng thuộc tính, so với Vương cấp không thể vận dụng năng lượng thuộc tính có sự khác biệt một trời một vực.
Cho dù một cường giả tứ giai đỉnh phong, ở trước mặt Vương cấp ngũ giai cũng không tiếp được mười chiêu. Tuy rằng chênh lệch hầu như chỉ là một bước nhỏ, nhưng chênh lệch đã rõ ràng như vậy.
Cho nên có đội trưởng bọn họ trấn giữ, đối với thiếu niên thần bí kia, cũng không phải quá mức lo lắng. Thật ra bọn họ hy vọng Nghệ Phong có thể đánh vào tổng bộ của bọn họ.
…
Ở một góc cách dong binh đoàn Mãnh Hổ, Dung nhi nhìn một bóng người, nàng không nhịn được hưng phấn lên:
– Nghệ Phong ca ca!
Đám người Cát đại thúc cũng dời mắt nhìn qua. Quả nhiên bọn họ thấy Nghệ Phong toàn thân mặc thanh bào, tóc dài tung bay, bước đi nhàn nhã dạo chơi, tiến về phía dong binh đoàn Mãnh Hổ đi. Một đám không nhịn được cười gượng:
– Tiểu tử này, không ngờ lá gan lớn như vậy, lại trực tiếp đến tổng bộ của bọn họ!
– Cát đại thúc! Chúng ta làm sao bây giờ? Có nên giúp Nghệ Phong huynh đệ hay không?
Áo Hỏa Áo Thủy trầm giọng nói.
– Nhìn nhìn lại đi! Với thực lực mấy người chúng ta, qua đó cũng chỉ sẽ tăng thêm vướng bận cho Nghệ Phong. Tiểu tử này thông minh, không làm chuyện gì không nắm chắc. Hắn dám làm như thế, nhất định đã nắm được phần thắng.
Cát đại thúc nói.
Huynh đệ Áo Hỏa Áo Thủy gật đầu thật mạnh, nhìn dáng người gầy yếu của Nghệ Phong, bọn họ lại cảm giác cao lớn không gì sánh được. Dám một mình đến Tổng bộ dong binh đoàn Mãnh Hổ, bọn họ không thể tưởng tượng được.
Mà Nghệ Phong đi trên đường, lại đang phỉ báng ông chủ khách điếm một trận. Đối phương lại từ chối đề nghị tiến tới tổng bộ của đối phương, nguyên nhân là đội trưởng của dong binh đoàn Mãnh Hổ quá mức cường đại. Đối mặt với hắn chỉ có một con đường chết.
Người không cùng ý chí, Nghệ Phong cũng không miễn cưỡng. Đối với việc dong binh đoàn Mãnh Hổ mất đi hai cường giả Vương cấp, Nghệ Phong cũng không còn quá mức lo lắng. Cho dù là đội trưởng đối phương đạt được ngũ giai, có thể nắm trong tay năng lượng thuộc tính.
Chương 805…
– Đứng lại!
Ngay khi Nghệ Phong tiến về phía Tổng bộ dong binh đoàn Mãnh Hổ, thủ vệ dong binh phẫn nộ quát lớn.
– Tránh ra!
Giọng điệu Nghệ Phong thản nhiên vang lên. Đối với những dong binh cũng chưa đạt được Sư cấp, hắn cũng không muốn động thủ.
– Tiểu tử, ngươi có biết đây là chỗ nào hay không. Đây là nơi ngươi có thể xông sao?
Nói xong, đối phương không chút lưu tình, liền một quyền hung hăng nhìn đánh về phía Nghệ Phong.
– Tự tìm cái chết!
Nghệ Phong vừa dứt lời, hai đạo thân ảnh bay ra, hung hăng nện vào trên tường, đã không còn chút sinh khí.
– Qua nói cho Lưu Vĩ Chí biết, người hắn tìm đã tới cửa.
Giọng nói truyền khắp khu vực. Rất nhanh ánh mắt mọi người đều tập trung về phía tổng bộ của dong binh đoàn Mãnh Hổ.
Đồng thời lúc đó, người trong Tổng bộ dong binh đoàn Mãnh Hổ cũng vọt ra, tầng tầng vây quanh Nghệ Phong. Lưu Vĩ Chí cũng từ Tổng bộ dong binh đoàn Mãnh Hổ, bay lên trời, chỉ khoảng nửa khắc liền bắn tới trước mặt Nghệ Phong.
Lưu Vĩ Chí nhìn thiếu niên trước mặt thoạt nhìn mới khoảng hai mươi tuổi, ánh mắt cũng nhất thời cứng lại. Rất khó tưởng tượng một thiếu niên như vậy có thể làm dong binh đoàn Mãnh Hổ bọn họ hao binh tổn tướng.
– Ngươi giết nhiều người của dong binh đoàn ta như vậy, hãy xưng tên ra đi!
Lưu Vĩ Chí từ trên cao nhìn xuống Nghệ Phong, trong ánh mắt đầy sát ý.
– Ngươi còn không xứng để biết tục danh của bản thiếu!
Nghệ Phong quét mắt nhìn Lưu Vĩ Chí một cái, sắc mặt bình tĩnh.
Người vây xem ở bốn phía, nghe Nghệ Phong nói những lời này, một đám cũng không khỏi cảm thấy líu lưỡi không nói lên lời trước sự kiêu ngạc của Nghệ Phong. Nhưng nhớ tới chiến tích của Nghệ Phong giết chết hai đội trưởng của đối phương, lại cảm thấy hắn có khả năng để kiêu ngạo.
– Thiếu niên này, là cường giả từ đâu tới?
Một đám nhìn chăm chú vào đạo thân ảnh kia, trong lòng cũng dâng lên một nghi vấn như vậy. Ở Dong Binh Chi Thành hiển nhiên không có một người như vậy. Bộ dạng của thiếu niên này còn trẻ hơn rất nhiều so với lời đồn đại.
Đối với đối phương dám đơn thương độc mã tiến tới tổng bộ của đối phương, mọi người nhìn ánh mắt Nghệ Phong có phần kính nể, cũng mang theo chút lo lắng. Một Lưu Vĩ Chí đã khó đối phó. Nếu thêm đám thủ hạ của hắn cũng dính vào, vậy sẽ hết sức phiền toái.
– Có phải tiểu tử này quá thiếu kiên nhẫn không? Chỉ cần chờ thêm mấy ngày nữa, chờ khi Lưu Vĩ Chí lại đi tìm nữ nhân, khi đó quay lại giết, so với hiện tại mà nói lại đơn giản hơn nhiều. Với tính nết của Lưu Vĩ Chí, hắn thiếu nữ nhân vài ngày là không chịu được.
Mọi người nhìn Nghệ Phong không khỏi thở dài một hơi. Thiếu niên này là cường giả, nhưng hành động rất theo cảm tính, chắc là do vẫn còn quá trẻ tuổi.
Nghệ Phong tùy ý quét mắt nhìn người đang vây quanh hắn vài lần. Trong đó lại có bảy Tướng cấp. Điều này khiến Nghệ Phong cũng cảm thấy kinh ngạc, không hổ danh là dong binh đoàn xếp hạng trước năm. Thực lực như vậy so với một đại thế gia mà nói cũng mạnh hơn gấp bội.
Ba Vương cấp, hơn hai mươi Tướng cấp. Nếu đặt ở Đế Đô, cũng có thể nhảy lên thế gia đứng ở vị trí trước ba.
Quả nhiên, tại đại lục này, mọi người vẫn thích sống tiêu sái, cũng không muốn bị hạn chế trong việc gia nhập đế quốc. Quan chức Đế quốc đối với những người này mà nói, có sức dụ hoặc cũng không lớn.
Tại thời đại này, thực lực mới là theo đuổi duy nhất.
– Giết hắn!
Lưu Vĩ Chí nhìn Nghệ Phong, hắn giận dữ quát lớn một tiếng với đám người vây quanh Nghệ Phong.
Nghe Lưu Vĩ Chí gầm lớn, những người này cũng vọt lên. Một đám giơ cao binh khí, chém về phía Nghệ Phong.
– Hừ! Tự tìm cái chết!
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, đấu khí mạnh mẽ vọt ra, sau đó hung hăng đánh về phía đối phương.
Phụt…
Nghệ Phong tùy ý vung lên, vô số nhân ảnh liền hộc máu bay ngược ra ngoài, hung hăng đập vào những người ở phía sau, khiến những người đó cũng bay tứ tung về phía sau, sau đó hung hăng đập trên mặt đất.
Mọi người nhìn Nghệ Phong nhấc tay lên đã đánh bại hơn mười người, trong đó cũng có hai Tướng cấp, một đám trừng mắt nhìn Nghệ Phong. Trong lòng mọi người không tự chủ được bắt đầu dâng lên một ý niệm: Thiếu niên này, đạt được ngũ giai!
Ý tưởng này vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người nhìn Lưu Vĩ Chí càng thêm hả hê. Nếu thiếu niên này thật sự đạt được Vương cấp, vậy ưu thế của hắn đã không còn sót lại chút gì.
Những người vốn có chút lo lắng cho Nghệ Phong, tâm tình lúc này lại thư giãn khác thường. Chẳng qua trong lòng lại cảm thấy chấn động hơn.
– Cường giả ngũ giai trẻ tuổi như thế, thiên phú cực cao, có thể nói là lông phượng và sừng lân!
Nghệ Phong cũng không biết sự kinh ngạc trong lòng mọi người, tuy nhiên đối với việc hắn có được Phệ Châu mà nói, một chiêu đánh bật hơn mười võ giả kém xa hắn, cũng không có gì kỳ lạ.
Lưu Vĩ Chí nhìn Nghệ Phong, ánh mắt cũng nhất thời cứng lại. Chứng kiến Nghệ Phong ra tay cường thế như vậy, hắn biết những thủ hạ của hắn ở trong tay Nghệ Phong cũng không thể kiên trì được mấy hiệp. Uu thế về nhân số, chỉ khoảng nửa khắc đã không còn sót lại chút gì.
Lưu Vĩ Chí nhìn thiếu niên không điều tra nổi khí tức trước mặt, hắn chậm rãi hít một hơi, ngăn chặn tức giận trong lòng:
– Không biết dong binh đoàn Mãnh Hổ ta đã làm mất lòng các hạ khi nào?
Xôn xao!
Nghe Lưu Vĩ Chí hỏi câu này gần như là chịu thua, đám người vây xem ồ lên. Bọn họ có chút không dám tin nhìn Nghệ Phong. Thiếu niên này, lại ép được đội trưởng đội dong binh Mãnh Hổ luôn luôn càn rỡ không gì sánh được phải chịu thua. Đây có phải là sự thật phải không?
– Không có gì, ngươi đoạt của ta một thứ. Ta chỉ muốn đến thu hồi lại mà thôi!
Nghệ Phong thản nhiên nói.
Mọi người nghe Nghệ Phong nói, lập tức giật mình, nhìn Lưu Vĩ Chí với vẻ mặt càng thêm hả hê. Đối với việc Lưu Vĩ Chí thường xuyên cướp đoạt đồ của người khác, bọn họ cũng không bất ngờ. Chỉ có điều không ngờ lúc này lại trêu chọc một phiền toái lớn mà thôi. Tuy nhiên với thực lực của thiếu niên này, sao có thể bị cướp được?
– Có phải các hạ nói đùa hay không? Với thực lực của ngươi, cho dù ta ra tay cũng không chắc có thể cướp đước đồ trong tay ngươi.
Lưu Vĩ Chí trầm giọng nói.
– Từ trong tay ta, tất nhiên ngươi chưa cướp được cái gì. Tuy nhiên ngươi lại cướp đoạt đồ trong tay đội trưởng của dong binh đoàn chúng ta. Nếu ngươi thức thời trả lại, ta có thể cân nhắc tới việc bỏ qua chuyện cũ!
Nghệ Phong thản nhiên nói.
Mọi người nghe xong giật mình, tuy nhiên trong lòng càng thêm nghi hoặc. Dong binh đoàn có cường giả như thế, sao có thể lại yên lặng không có danh tiếng? Nhưng bọn họ cũng chưa từng nghe qua có một dong binh đoàn như vậy.
Ở khắp ngõ ngách, mấy người tản ra khí tức trầm ổn, cũng nghi hoặc liếc mắt nhìn nhau.
– Mộc đội trưởng, ngươi ở Dong Binh Chi Thành lâu nhất, hơn nữa còn chiếm vị trí đứng đầu, từ khi nào trong Dong Binh Chi Thành có một dong binh đoàn như vậy?
Vị mộc đội trưởng lớn tuổi kia lắc đầu nói:
– Mấy vị đội trưởng cũng không biết, ta sao có thể biết được. Có thể là dong binh đoàn ở địa phương khác. Ha hả, xem như dong binh đoàn Mãnh Hổ trêu chọc phải phiền toái lớn. Thiếu niên này ta nhìn không thấu. Tuy nhiên lại cho ta một cảm giác kinh sợ!
Mấy người nghe thấy hắn những lời này, ánh mắt một đám nhìn Nghệ Phong đầy vẻ kinh hãi. Bọn họ hiểu rất rõ về thực lực của lão gia hỏa này đang đứng trước mặt. Ngay cả ba người bọn họ liên kết lại cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng lại cảm thấy kinh sợ đối với một thiếu niên. Vậy chẳng phải là nói thực lực của thiếu niên này có thể uy hiếp của hắn?
Nghĩ vậy, một vài người vốn có tâm tư khác thường, cũng đành thu liễm tâm tư trong lòng.
Lưu Vĩ Chí thoáng suy nghĩ một chút, cuối cùng rốt cục đã nghĩ tới cái gì. Hắn trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói:
– Ngươi là người của tiểu dong binh đoàn đó? Muốn lấy lại bảo vật do Độc Hạt cướp về?
Nghệ Phong hừ một tiếng nói:
– Nghĩ tới thì tốt rồi. Mang thứ đó trả lại đây, ta có thể có thể cân nhắc lưu lại cái mạng cho ngươi!
Nghệ Phong nghe Cát đại thúc nói nó có thể bị lạc tâm trí. Đối phương phái người diệt khẩu. Điều này khiến hắn mơ hồ suy đoán được, thứ này có thể thuộc cấp bậc bảo vật kia. Bất kể thế nào, Nghệ Phong cũng muốn đoạt lại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 31/10/2024 03:36 (GMT+7) |