Chẳng qua, cảnh tượng trước mặt khiến khóe miệng đám người vây xem hung hăng run rẩy. Một đám ngơ ngác nhìn phía trước, chỉ thấy Tàng Hoa Các đã bị san phẳng. Kiến trúc bốn phía của Tàng Hoa Các vừa sụp đổ vỡ nát, giống như đã từng trải qua không kích.
Bốn phía Tàng Hoa Các, không còn chỗ nào nguyên vẹn. Cho dù là mặt của tất cả mọi người đều bị vô số bùn đất bắn lên.
Thi Đại Nhi nuốt nuốt nước miếng, nhớ tới Lục Giác Mang Tinh do Nghệ Phong dùng lam Liên Hoa tạo thành vừa rồi, không thể tưởng tượng vì sao hắn có sức mạnh khủng khiếp như vậy. Thi Đại Nhi không khỏi nhớ tới lúc trước, khi Nghệ Phong ở Tĩnh Vân Tông thi triển “Phệ Linh Nộ Bạo”. Uy lực của “Phệ Linh Nộ Bạo” cũng kém xa cái này. Đương nhiên, khi đó Nghệ Phong mới Tướng cấp. Thi Đại Nhi chợt ngẫm lại, nếu lúc này Nghệ Phong thi triển “Phệ Linh Nộ Bạo” cùng với chiêu này, vậy sẽ nảy sinh hiệu quả thế nào?
Thi Đại Nhi rùng mình một cái, không dám lại nghĩ tiếp. Ít nhất nàng không có tin tưởng tiếp được một chiêu này.
Ngay khi đám người Lợi Lang chờ đợi, một thân ảnh lăng không hạ xuống bên cạnh Lợi Lang. Mọi người nhìn nhân ảnh bên cạnh Lợi Lang, trong lòng cả đám càng hoảng hốt. Thật sự không ngờ được Nghệ Phong lại kinh động tới cả thành chủ của Bàn Long Chi Thành.
Thành chủ Lợi Kim vẫn bế quan tìm kiếm đột phá, có chuyện gì đều giao cho Lợi Lang. Nhiều năm như vậy, rất nhiều người đã quên sự tồn tại của hắn. Không thể tưởng tượng được lúc này lại bị kinh động tới mức xuất quan.
– Sao lại thế này?
Lợi Kim nhìn phế tích trong sân, khẽ cau mày nói.
Lợi Lang thấy đại ca hắn lại cũng bị kinh động xuất quan, hắn khẽ cười khổ một tiếng:
– Nghệ Phong thi triển một chiêu, trực tiếp khiến nơi này nổ tung!
– Nghệ Phong? Tà Đế Nghệ Phong? Sao hắn lại ở đây?
Lợi Kim kinh ngạc không thôi. Tuy nhiên hắn càng kinh ngạc hơn là, đối phương lại cường hãn tới mức này, lực bật như vậy, hắn có thể thi triển ra sao? Cho dù hắn, cũng phải coi trọng!
Lợi Lang cười khổ một tiếng, lắc đầu không nói gì.
Lợi Kim thấy Lợi Lang như thế, cũng không quá gặng hỏi, chỉ có điều trong lòng đã có chút nghi hoặc. So với người thường hắn càng hiểu Nghệ Phong hơn. Rất nhiều người không biết hàm nghĩa đại biểu của Tà Đế, nhưng năm đó khi hắn còn nhỏ tuổi, trong một cơ hội ngẫu nhiên nghe được cường giả đương thời bàn luận quá, khi đó hắn mới hiểu được, thì ra người biết được sự tồn tại của Tà Tông đều là những nhân vật cấp tai to mặt lớn. Thậm chí Thánh Tông trừ đại tông môn, cũng không biết Thánh Tông còn có Tà Tông tồn tại. Chỉ bởi vì hắn không đủ tư cách.
Năm đó nếu không phải hắn ngẫu nhiên gặp cơ hội cũng không đủ tư cách biết.
Cho nên lúc ấy đế quốc Trạm Lam vừa xuất hiện lời đồn đại Nghệ Phong là Tà Đế, hắn liền góp nhặt tin tức về Nghệ Phong. Khi đó hắn, còn chưa bước vào Vương cấp. Nhưng, giờ phút này…
Lợi Kim nhìn cảnh tượng trước mặt, cho dù cường hãn như hắn cũng không nhịn được hít một hơi thật sâu.
Lợi Kim quay đầu nhìn về phía Thủy Nhược Vân và Thi Đại Nhi. Đối với này hai người này ngay cả hắn cũng không thể trêu vào. Hắn khẽ gật đầu ra hiệu tiếp đón, lúc này mới chuyển ánh mắt sang đống phế tích.
Cùng giống với hắn, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trong phế tích. Sau khi va chạm vừa rồi ổn định lại, bọn họ vẫn không thấy bóng dáng của ba người. Tuy rằng trong lòng thoáng có kết quả, bọn họ vẫn muốn tận mắt nhìn thấy.
Nhưng đợi thật lâu sau, vẫn không thấy có bóng dáng bất kỳ một người nào trong ba người, một đám không khỏi lộ ra vẻ quái: Ba người này, sẽ không phải là lưỡng bại câu thương chứ?
Thi Đại Nhi cũng cũng thoáng có chút lo lắng, vừa định lắc mình đi tìm Nghệ Phong, lại phát hiện đất ở một góc phế tích tung lên.
– Phong ca ca…
Thi Đại Nhi nhìn nhân ảnh lăng không kia, cao hứng hô lớn, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, phát hiện Nghệ Phong ngoại trừ trên người có chút chật vật ra, còn lại hoàn toàn mạnh khỏe, lúc này mới thoáng yên tâm.
Thân ảnh Thi Đại Nhi chớp động vài cái trên hư không, chớp mắt xuất hiện ở trước mặt Nghệ Phong, thò tay kéo áo Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong có chút hưng phấn hỏi:
– Phong ca ca, ca ca không sao chứ?
Thi Đại Nhi nhảy nhót trước mặt, cũng khiến khóe miệng Nghệ Phong chợt hiện lên nụ cười mỉm. Tuy nhiên cảm giác nặng nề trong đầu lại khiến trong lòng hắn cười khổ. Không thể tưởng tượng được lúc này thi triển Lục Liên Hóa Hồng trong Lam Liên Hóa Hồng Quyết, lại tiêu hao hồn lực và nguyên hồn lớn như vậy. Gần như trong nháy mắt liền tiêu hao hết hồn lực dung hợp trong nguyên hồn của hắn.
Nhưng tình hình như thế lại chỉ mới thi triển ra ba liên của Lục Liên Hóa Hồng mà thôi. Còn lại ba liên chưa phân tán hiệu quả của Lục Giác Mang Tinh.
Tuy nhiên, chỉ với ba liên, uy lực bạo phát cũng lớn ngoài sự dự liệu của Nghệ Phong. Lúc này Nghệ Phong mới hiểu được, vì sao Phệ Châu có danh tiếng là bảo vật cường thế đứng đầu. Nếu chỉ cần dựa vào Nhiếp Hồn Thuật thi triển Lam Liên Hóa Hồng, nhiều nhất có thể sánh ngang với Vương cấp tứ tinh mà thôi.
Nhưng, khống chế Phệ Châu phối hợp Nhiếp Hồn Thuật thi triển Lục Liên Hóa Hồng, uy lực bạo phát thậm chí Nghệ Phong cũng không ngờ được. Nhớ tới năng lượng dao động vừa rồi, Nghệ Phong không nhịn được rùng mình một cái.
Phệ Châu! Cường hãn như vậy!
Hiện tại rốt cục Nghệ Phong đã hiểu được, vì sao một đám Nhiếp Hồn Sư biết rõ dung hợp Phệ Châu là cửu tử nhất sinh, nhưng một đám vẫn thiêu thân lao đầu vào lửa. Bởi vì nó có sức mê hoặc thật sự quá lớn. Với hắn thực lực lục tinh sơ cấp, có Phệ Châu, Nghệ Phong thậm chí có tin tưởng chiến đấu một trận với lục tinh cao giai. Đây chính là vượt qua hai đẳng cấp. Trong đẳng cấp Nhiếp Hồn Sư, so với đẳng cấp trong võ giả, chênh lệch lớn khủng khiếp.
Lăng Thần Quyết trong cơ thể không ngừng tự hành vận chuyển, thoáng giảm bớt cảm giác nặng nề trong đầu. Ánh mắt Nghệ Phong nhìn một về phía, bỗng nhiên cảm thấy thi triển Lục Liên Hóa Hồng đối với hai ngũ giai quả thực là giết gà dùng dao mổ trâu.
Dưới Lục Liên Hóa Hồng quyết, hai người tại đợt sóng công kích đầu tiên đã bị đánh hộc máu bay ngược ra ngoài.
Thấy tình hình như vậy, Nghệ Phong không truy kích bọn họ, vốn bắt đầu muốn thu hồi lục liên vào trong cơ thể. Nhưng với lực khống chế của hắn đối với Lam Liên Hóa Hồng Quyết, nếu cưỡng ép thu hồi, nhất định sẽ trọng thương. Cho nên Nghệ Phong chỉ có thể tùy ý để chúng nó bạo phát.
Mà một lần bạo phát này, hoàn toàn đánh nơi này thành mảnh đất bằng phẳng. Hiệu quả như vậy, ngay cả Nghệ Phong cũng không ngờ.
Lực lượng kinh khủng như thế, cho dù Vương cấp cao cấp gặp phải cũng muốn tróc một lớp da.
Nghĩ vậy, trong lòng Nghệ Phong cũng thoáng có chút hưng phấn. Ba đóa Liên Hoa hóa phát ra ánh sáng kia đã có uy lực như vậy, nếu cả lục đóa đồng thời bạo phát thì sao? Chậc chậc…
Nghệ Phong không dám tưởng tượng tiếp. Phệ Châu, quả thật là dị bảo thiên địa! Chỉ khống chế một điểm nhỏ đã lợi hại như thế, nếu khống chế toàn bộ, lão đầu tử cũng không phải là đối thủ chăng?
Nghệ Phong nhớ tới Phệ Linh Nộ Bạo của hắn. Lúc trước Phệ Linh Nộ Bạo dựa vào ngụy Phệ Châu liền có uy lực như vậy, kia nếu lúc này dựa vào Phệ Châu chân chính, sẽ bạo phát uy lực thế nào?
Khóe miệng Nghệ Phong chợt hiện lên nụ cười có chút tà mị, thầm nghĩ có thời gian tìm cơ hội thử một chút mới được.
– Phong ca ca, hai người Phong Khiếu và Văn Bân đâu?
Nghệ Phong nhún nhún vai, rất bất đắc dĩ nói:
– Không biết, hẳn là còn sống. Khi ta thi triển xong chiêu này, bọn họ dưới đợt sóng công kích đầu tiên đã hộc máu bay ngược ra ngoài. Đợt sóng công kích đầu tiên chỉ là chút lòng thành, lực lượng chân chính đều bị ta đập trên mặt đất.
Một câu nói, khiến mọi người hung hăng run rẩy lên. Chút lòng thành của đợt sóng công kích đầu tiên đã đánh hai Vương cấp ngũ tinh trọng thương. Vậy nếu là công kích chân chính sẽ lợi hại đến thế nào? Đả kích người cũng không cần đả kích như vậy!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 31/10/2024 03:36 (GMT+7) |