Dưới tình huống hoảng hốt, Nghệ Phong vội vàng thi triển năng lượng Phệ Châu cắn nuốt năng lượng chấn lực này. Sau khi năng lượng chấn lực tiêu hao hơn phân nửa, hắn mới cảm giác được tốt hơn một chút, tuy nhiên cảm giác tê dại vẫn truyền đến trên ngón tay.
Tình hình như thế, khiến Nghệ Phong lại không dám dễ dàng đụng vào. Hồn lực dưới sự khống chế của Nhiếp Hồn Thuật, chậm rãi vây quanh tầng màng mỏng. Điều khiến Nghệ Phong kinh ngạc là, hình như tầng màng mỏng không kháng cự như đối với ngón tay Nghệ Phong. Hồn lực nhanh chóng xâm bên trong tầng màng mỏng bảy màu. Ngay khi hồn lực tiến vào trong đó, một tinh thần lực từ trong tầng màng mỏng bảy màu chợt xuất hiện, sau đó bao vây hồn lực của Nghệ Phong. Chỉ một lát sau, nó đã bị tinh thần lực này làm rối lên vỡ sạch.
– Quả nhiên, ta đã biết không phải đơn giản như vậy!
Khóe miệng Nghệ Phong lộ ra vẻ tươi cười. Nếu có thể ngăn cản đấu khí xâm lấn, tất nhiên có thể ngăn cản hồn lực xâm lấn.
– Xem ra, vẫn phải dùng tới sức mạnh!
Lắc đầu, nếu phá tầng màng mỏng bảo vệ bảy màu này, vậy cũng phải xóa đi dấu vết tinh thần do cường giả lưu ở trong đó. Thật giống như lúc lấy bảo vật trong quang cầu. Bằng không cho dù phá được tầng màng mỏng bảy màu. Khó có thể bảo toàn nó sẽ không nảy sinh hành động tự hủy diệt.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong khống chế hồn lực lại xâm nhập trong đó. Khác với lần vừa rồi chính là, lần này Nghệ Phong xâm nhập trong đó chính là mấy đóa lam Liên Hoa. Đối phó với dấu vết do cường giả viễn cổ lưu lại, biện pháp tốt nhất chính là sử dụng Phệ Châu. Ở dưới sự trợ giúp của Phệ Châu, uy lực của Nhiếp Hồn Thuật phát huy đến mức lớn nhất. Đối với kẻ nóng vội muốn biết trong đó là bảo vật gì như Nghệ Phong mà nói, tất nhiên sẽ không tốn thời gian với đối phương.
Mấy đóa lam Liên Hoa vừa vào trong hào quang bảy màu, lập tức liền đã bị dấu vết do cường giả viễn cổ lưu lại công kích.
Không thể không thừa nhận, sau khi Nghệ Phong tu luyện Lam Liên Hóa Hồng Quyết, đối với vận dụng Phệ Châu và vận dụng Nhiếp Hồn Thuật đều đạt được một cảnh giới cực cao. Mấy đóa lam Liên Hoa tạo thành một hình tam giác, chặn đợt sóng công kích đầu tiên của dấu vết cường giả viễn cổ.
Đỡ một đợt sóng công kích này, đạo dấu vết tinh thần lại điều động năng lượng tầng màng mỏng, hóa thành từng mũi tên nhọn đánh về phía lam Liên Hoa.
Mấy đóa lam Liên Hoa ở dưới sự khống chế của Nghệ Phong, đã tập trung thành từng đạo năng lượng, đón về phía đối phương. Hai năng lượng, ở trong tầng màng mỏng không ngừng đụng vào nhau. Tầng màng mỏng vì tranh đấu giữa hai bên, càng có vẻ tươi sáng mỹ lệ, giống như ánh sáng ngọc lưu ly lưu chuyển dưới dòng nước.
Trong tầng màng mỏng, giống như hai quân đánh nhau, mỗi bên điều động năng lượng mà đối phương có thể điều động, hóa thành từng đạo công kích, muốn tiêu diệt đối phương sạch sẽ.
Nghệ Phong thấy lâu vẫn chưa thành công, ánh mắt nhất thời cứng lại, ấn kết trong tay thoáng biến ảo. Lam Liên Hoa vốn tạo thành hình tam giác, giống như nở rộ, từng đóa hoa trong đó tách ra, từng cánh hoa tạo thành một cái kéo, hóa thành một đạo ánh sáng cầu vồng, bay như tên bắn về phía dấu vết của cường giả viễn cổ, sau đó hợp lại làm một, ngăn cản dập nát năng lượng trên đường nó đi tới.
Thế tấn công như thế, khiến đối phương cũng huyễn hóa ra một cái roi, roi mang năng lượng tinh khiết, hung hăng đánh về phía đóa hoa biến ảo thành. Hai bên đụng vào nhau. Đạo năng lượng kia tạo thành quang roi, quấn quanh cái kéo. Kéo vốn mở rộng ra, bị nó áp chế kẹp lại, mặc cho Nghệ Phong sử dụng như thế nào cũng không giãy giụa ra được.
Tình hình như thế, khiến Nghệ Phong thoáng nhíu mày, hắn khẽ quát một tiếng:
– Bạo!
Nghệ Phong vừa dứt lời, kéo đang bị áp chế, mạnh mẽ bạo liệt. Cái roi kia, bị nổ không còn một mảnh.
– Bản thiếu gia cũng không tin, còn không thu thập được một đạo dấu vết như ngươi.
Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, ngón tay mạnh mẽ chớp động. Hai đóa lam Liên Hoa từ trên ngón tay lại bắn ra, sau đó dung nhập trong tầng màng mỏng.
Có hai đóa lam Liên Hoa, quân đầy đủ sức lực, lực lượng dấu vết cường giả vốn đang đấu ngang với Nghệ Phong, nhanh chóng bại lui, không ngừng chạy trốn ở trong tầng màng mỏng. Điều này khiến Nghệ Phong vui mừng, nhưng cảm giác không khỏi tăng thêm vài phần chờ mong.
Sau khi lại khống chế hai đóa lam Liên Hoa dung nhập trong đó, Nghệ Phong cực kỳ khâm phục đối cường giả đã tạo nên kiến trúc di chỉ này. Chỉ cần chút dấu vết đã phiền phức như thế, có thể tưởng tượng lúc ấy hắn mạnh tới mức nào.
Nếu mình không phải là Nhiếp Hồn Sư, hơn nữa có được Phệ Châu, thật sự khó có thể làm gì được nó.
Tuy nhiên, dưới Nhiếp Hồn Thuật và sự trợ giúp của Phệ Châu, dù sao một đạo dấu vết còn sót lại không phải là người thật, không thể ngăn cản được truy kích của Nghệ Phong. Trong sự phong tỏa của Nghệ Phong, rốt cục đạo dấu vết này muốn tránh cũng không thể tránh được. Dưới sự giáp công của vài đạo lam Liên Hoa, nhanh chóng tiêu tan trong tầng màng mỏng bảy màu. Đồng thời, lam Liên Hoa của Nghệ Phong ở trong đó bay như tên bắn ra, trở lại phía trên ngón tay Nghệ Phong. Chẳng qua, so với khi vừa đi vào đã héo rút hơn.
Thu hồi mấy đóa lam Liên Hoa trong cơ thể, ánh mắt Nghệ Phong lại quay sang tầng màng mỏng phía trước. Không có dấu vết tinh thần của cường giả viễn cổ ủng hộ, tầng màng mỏng ít linh động hơn vài phần. Tuy nhiên, nếu dấu vết đã rõ ràng, tất nhiên Nghệ Phong đánh chủ ý phía trên tầng màng mỏng bảy màu.
Đấu khí vận chuyển tới bàn tay, hóa tay thành trảo, bay như tên bắn về phía tầng màng mỏng bảy màu. Trên ngón tay, từng đạo năng lượng màu lam tập trung, ngón tay hóa thành lợi khí chụp vào tầng màng mỏng.
…
Ở ngoài Cung điện, một đám nhân ảnh bay như tên bắn đến về phía cung điện. Trong thời gian ngắn ngủn, người chung quanh này đã tăng lên gấp đôi.
Tình hình như thế đã thu hút rất nhiều võ giả lúc trước không thèm để ý tới cung điện này. Một đám dường như hiểu được cung điện này có tầm quan trọng khác thường. Nhưng, khi bọn họ muốn vào cung điện này, tìm kiếm xem có gì khác thường, những võ giả vây quanh cung điện, rút đao xông tới, không nói tới chuyện tình cảm, chỉ cần bước vào phạm vi cách trăm mét, một đám liền giống như phát cuồng liền công kích.
Tuy rằng võ giả đi riêng lẻ cực độ bất mãn đối với sự bá đạo của những người này, nhưng nhìn nhân số của đối phương và số lượng cường giả, một đám chỉ có thể nhẫn nhịn. Nhưng đám người vây tới không rời đi.
Nam tử đầu lĩnh nhìn đám người càng tích càng nhiều, hắn hừ lạnh một tiếng, âm lãnh hô lớn:
– Người bước vào trăm mét, chết!
Sau khi nam tử đầu lĩnh nói xong câu đó, thân ảnh mạnh mẽ chợt lóe lên. Một lát liền thoáng hiện đến bên cạnh một võ giả vừa bước vào trong phạm vi trăm mét. Tay chộp vào trên yết hầu đối phương. Khi đối phương còn chưa phản ứng, liền vặn gãy cổ đối phương. Sau đó ném thi thể như rác rưởi sang bên cạnh.
Phương pháp tàn nhẫn như vậy, khiến trái tim mọi người có chút băng giá. Đồng thời, một đám cũng kinh hãi nhìn nam tử đầu lĩnh.
– Vương cấp đỉnh phong?
Rốt cục có người kinh ngạc kêu lên. Đám người vốn có chút xôn xao, vội vàng lùi về phía sau mấy bước.
Nam tử đầu lĩnh thấy mọi người như thế, hắn hừ một tiếng, ngay lập tức nhìn Văn Xán ở bên cạnh nói:
– Văn Xán trưởng lão, việc tìm kiếm trong cung điện thế nào? Tìm được chỗ nào khác lạ hay không?
Văn Xán lắc đầu nói:
– Vẫn không tìm được! Tuy nhiên, ở trong một khu vực, có đệ tử phát hiện mặt đất từng bị năng lượng tấn công qua, hẳn là có người đã đi vào. Hơn nữa nhìn bộ dạng mặt đất bị đánh còn có còn sót lại năng lượng, người này còn chưa rời khỏi cung điện.
Nam tử đầu lĩnh nhất thời cứng lại, nhìn Văn Xán nói:
– Phong tỏa nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể để hắn chạy trốn. Còn nữa, gọi mấy vị trưởng lão lên, cùng ta qua đó xem! Đúng rồi, Cung Phụng tôn giả đại nhân còn chưa tới sao?
Văn Xán gật đầu nói:
– Tín hiệu đã phát ra ngoài. Hẳn là không bao lâu nữa tôn giả đại nhân có thể chạy đến nơi đây!
– Được! Như vậy là tốt nhất. Lần này chúng ta xuất động gần như hai phần ba lực lượng trong cốc. Tuyệt đối không thể để mất. Đi, xem căn phòng bị phá kia.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 31/10/2024 03:36 (GMT+7) |