Nghệ Phong liều mạng muốn khống chế năng lượng dũng mãnh tràn ra ngoài cơ thể, nhưng bất kể hắn làm thế nào cũng khống chế không được. Cỗ năng lượng này vẫn liều mạng hướng về phía sau lưng Nghệ Phong. Hấp lực khổng lồ của hai cánh dường như muốn hấp thu toàn bộ năng lượng trong cơ thể Nghệ Phong.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, năng lượng trong cơ thể Nghệ Phong đã bị hút sạch hoàn toàn. Đồng thời, điểm ngưng tụ năng lượng trên hai cánh tựa hồ cũng đạt tới cực hạn. Tất cả điện quang cuồng bạo trong hai cánh theo một lộ tuyến nhất định mạnh mẽ phun ra ngoài… Cùng lúc với sự phun trào của dòng năng lượng này, bên tai Nghệ Phong vang lên tiếng sấm sét ầm ầm. Nghệ Phong vừa quay đầu lại xem, lập tức triệt để ngây ra tại chỗ.
Hai cánh lúc này đã hóa thành hai tia lôi quang, đang dũng mãnh phun ra năng lượng. Một đạo lôi điện mạnh mẽ bắn ra phía sau hắn, một trụ lôi điện to hơn bắp đùi từ sau lưng Nghệ Phong phóng thẳng ra, hung hăng đánh về phía xa.
Tiếng sấm sét đinh tai nhức óc vang lên, trụ lôi điện lao đi với tốc độ cực nhanh, cơ hồ chỉ trong một tích tắc đã đánh thẳng xuống mặt đất.
Ầm ầm…
Tiếng nổ như sấm sét vang lên. Nghệ Phong có thể cảm giác được màng tai mình bị rung động đau đớn không thôi. Toàn bộ cây cỏ trên mặt đất tuyệt đối hóa thành bụi phấn… Một hố sâu rộng tới hàng chục thước xuất hiện. Đồng thời mặt đất cũng nứt nẻ ra vô số khe rãnh, bùn đất từ đó bốc cao tới hơn mười trượng.
Một kích này, kinh thiên động địa, phản phất như lôi điện của đất trời đánh xuống vậy.
Mà ngay khi chỗ bị nổ biến thành Tu La địa ngục khủng bố, Nghệ Phong thẳng tắp hạ xuống từ trên hư không. Đấu khí trong cơ thể hắn hoàn toàn tiêu tán, Nghệ Phong hung hăng đập thẳng xuống mặt đất. Lực phản chấn của mặt đất khiến hắn nhịn không được rên rỉ “Hừ” một tiếng.
Nghệ Phong suy yếu nằm trên mặt đất, còn chưa kịp cảm nhận hết đau đớn trên người đã nhanh chóng nắm chặt hai mắt lại. Bùn đất vừa mới rồi bị bắn tung lên lúc này đang từ trên trời giáng xuống, chụp thẳng lên người hắn.
Bên tai truyền đến tiếng kình khí tàn sát bừa bãi khiến Nghệ Phong nằm trên mặt đất triệt để không kịp có phản ứng… Hắn không khỏi nhớ tới tình cảnh trước khi rơi xuống mặt đất, quay đầu liếc mắt nhìn lại.
– Lực lượng lôi điện?
Nghệ Phong hít sâu một hơi, khóe miệng nhịn không được hơi co quắp lên. Bởi vì đột phá tầng thứ hai mà có được đôi cánh kia đã khiến Nghệ Phong vô cùng vui sướng, nhưng hắn trăm triệu lần cũng không ngờ tới, lại có thể thôi động ta được lực lôi điện như vậy.
Lôi điện, khiến thế gian cuồng bạo, là lực lượng phá hoại lớn nhất. Ở điểm này, kể cả lực lượng thuộc tính Kim cũng kém xa. Bất kể là viễn cổ hay hiện tại, cường giả có thể sở hữu lực lôi điện, đều không đâu không khiến cho các cường giả khác phải biến sắc. Thế nhưng, cường giả có khả năng lợi dụng lực lôi điện lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Lực lôi điện vốn là lực thiên phạt, đâu phải ai cũng có thể sở hữu!
Thế nhưng, lúc này Nghệ Phong lại thực sự có thể thi triển ra được… Mặc dù Nghệ Phong chỉ quay đầu nhìn thoáng qua nhưng cũng có thể thấy được sự kinh khủng trong đó. Nghệ Phong không chút nghi ngờ, lực lượng một kích vừa rồi đã vượt xa cả lực lượng công kích của Tinh Bạo Thương Khung.
Nếu lực lôi điện cuồng bạo này đánh lên thân thể Tôn Cấp sơ giai, Nghệ Phong tuyệt đối có thể nắm chắc khiến bọn họ nổ tan thành từng mảnh. Kể cả là Tôn Cấp ngũ giai cũng không làm được đến mức như vậy. Lực lượng kinh khủng này của lôi điện, Nghệ Phong thậm chí nghĩ hoàn toàn có thể sánh ngang với khi hắn toàn lực thi triển Phệ Linh Nộ Bạo.
– Không hổ là vũ kỹ Thiên Giai!
Trong lòng Nghệ Phong vẫn thật lâu không thể bình tĩnh lại. Công kích của đạo lôi điện này hoàn toàn lý giải vì sao thân pháp Mị Ảnh lại được coi là vũ kỹ Thiên Giai… Tuy nhiên, thực sự không biết bản thân vũ kỹ có thể có được lực công kích cường hãn như vậy hay không.
Nghệ Phong nhớ tới vừa rồi khi hắn kích động hai cánh đấu khí liền có tiếng sấm nổ mạnh, cuối cùng cũng đã hiểu ra. E là thân pháp Mị Ảnh mượn lực lôi điện để đề cao lực lượng. Tại thời gian trên, còn có thứ có tốc độ nhanh hơn cả lôi điện sao? Có lẽ có, nhưng ít nhất bây giờ không ai phát hiện ra.
– Thân pháp Mị Ảnh quả thực trâu bò. Trong vũ kỹ Thiên Giai, e là nó cũng xem như bài danh đệ nhất rồi!
Trong lòng âm thầm tự nhủ, Nghệ Phong lại điên cuồng vận chuyển Lăng Thần Quyết. Lúc này Nghệ Phong hư thoát đến mức hai tay cũng không thể dùng được. Tình huống như vậy khiến hắn không khỏi thở dài một hơi. Năng lượng lôi điện này mặc dù kinh khủng, nhưng cũng có một nhược điểm chí mạng, đó là khi sử dụng, đấu khí trong cơ thể không còn lưu lại chút nào. Tiêu hao so với Phệ Linh Nộ Bạo còn kinh khủng hơn vài phần. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, Nghệ Phong căn bản không thể khống chế công kích của lực lôi điện kia. Lôi điện vừa rồi, hoàn toàn là tự chủ công kích ra, căn bản không phải hắn có thể nắm trong tay.
Nghĩ vậy, trong lòng Nghệ Phong lại nhịn không được cảm thấy thất vọng. Công kích cuồng bạo kinh khủng như vậy, nếu như không thể không chế, không nghi ngờ gì, chính là một loại tổn thất lớn lao.
– Xem ra năng lượng ngưng tụ trong hai cánh kia không thể tùy tiện vận dụng. Bằng không lôi điện kia không có mắt, nếu như đánh trúng người mình, vậy thực sự là quá bi kịch rồi!
Trong lòng Nghệ Phong thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không tùy tiện vận dụng lực lôi điện.
May mắn chính là, từ việc đụng chạm tới điểm ngưng tụ năng lượng của hai cánh, Nghệ Phong cũng hiểu ra, chỉ cần không kích hoạt điểm ngưng tụ này, lực lôi điện sẽ không bị kích phát ra ngoài… Nếu chỉ có tiêu hao cho hai cánh, tuy rằng cũng đã kinh khủng đến cực điểm nhưng cũng không đến mức khiến hắn suy yếu như vậy.
Nghệ Phong nằm trên mặt đất bị bùn đất bao trùm mấy tầng, điên cuồng vận chuyển Lăng Thần Quyết trong cơ thể, không ngừng thôn phệ linh khí xung quanh. Linh khí nồng hậu kinh khủng trong di chỉ cũng điên cuồng tràn về phía Nghệ Phong.
Ngay khi Nghệ Phong còn đang vui vẻ, bên tai cũng truyền đến thanh âm rung động kêu “xuy xuy…”. Điều này khiến Nghệ Phong không khỏi quay đầu nhìn lại. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, hắn lại lập tức bị dọa phát ngốc.
Đập vào mắt hắn, tại chỗ hố to vừa bị lôi điện đánh ra, đang lúc nhúc bò lên hàng đàn kiến khổng lồ như cự mã. Loại kiến này Nghệ Phong đã từng xem qua trên sách vở, tên là “Thiết Nghĩ” (Kiến sắt), thực lực cũng không mạnh, đại khái có thể đạt đến nhị, tam giai, võ giả bình thường cũng có thể dễ dàng giải quyết…
Thế nhưng, không một võ giả nào muốn trêu chọc vào loại “Thiết Nghĩ” này. Đơn giản là loài này sống quần cư, mỗi đàn có đến cả nghìn vạn con.
Nghệ Phong nhìn đàn kiến đông đúc, đen kịt cả một vùng, nhịn không được cảm giác lạnh cả người. Loại “Thiết Nghĩ” này, đừng nói Tôn Cấp không muốn trêu chọc, thậm chí ngay cả Quân Cấp cũng đều không muốn đụng vào. Chỉ cần lấy số lượng cũng có thể đè chết người khác.
Lúc này Nghệ Phong đang trong tình trạng suy yếu làm sao là đối thủ của hàng ngàn hàng vạn con “Thiết Nghĩ”? Kể cả là trong thời kỳ toàn thịnh, đối mặt với đám “Thiết Nghĩ” đông đúc như thế này, trong lòng hắn cũng kinh hãi không thôi.
– Kháo… Sao lại xuất hiện loài vậy biến thái như vậy?
Nghệ Phong tức giận mắng một tiếng. Nhìn từng con kiến đang lăn lộn thân thể vọt tới, khiến cây cỏ triệt để bị hủy diệt, Nghệ Phong nhịn không được rung mình một cái…
Năng lượng Phệ Châu trong cơ thể cũng điên cuồng thôn phệ năng lượng xung quanh. Lúc này chỉ có mau chóng khôi phục thực lực mới có thể chạy thoát ra khỏi đây. Chỉ bất quá, cho dù tốc độ khôi phục của Nghệ Phong cực nhanh cũng không ngăn được bước tiến hiện tại của đám “Thiết Nghĩ” đông đúc. Không còn cách nào khác, Nghệ Phong cúi vào lòng mình, quát lên:
– Yêu Ngọc!
Cùng với tiếng quát của Nghệ Phong, Yêu Ngọc vốn đang ở trong lòng hắn liền bay nhanh ra, thân ảnh cấp tốc hóa thành khổng lồ, cái đuôi to lớn mạnh mẽ đảo qua đảo lại. Một cơn gió lốc khổng lồ bất chợt nổi lên, quét một đám “Thiết Nghĩ” về phía thật xa xôi.
Dưới cái đuôi quét ngang của Yêu Ngọc, “Thiết Nghĩ” nhất thời bay ngược ra ngoài, văng đi thật xa. Với thực lực nhị, tam giai, trước mặt Yêu Ngọc căn bản là không có chút lực chống cự nào… Nhưng sau một lần vung đuôi cũng chỉ quét được một phần rất nhỏ, cũng không ngăn cản được bước tiến của đàn “Thiết Nghĩ” kia, Những chỗ vừa bị đánh bay, nhất thời lại có một đám khác nhanh chóng tiến đến bổ sung.
Một màn này, khiến Yêu Ngọc kêu “Ngao…” một tiếng, thân thể càng to lớn thêm vài phần. Nó mở cái miệng thật lớn. Một cỗ năng lượng từ trong đó ào ào phun ra, hung hăng đánh về phía đàn “Thiết Nghĩ” đang bao vây Nghệ Phong.
Dưới năng lượng giận dữ của Yêu Ngọc, vô số “Thiết Nghĩ” bị đánh trúng, ném bay về phía chân trời. Có thể dễ dàng thấy được phần chân cụt tay cụt còn lại của chúng. Thế nhưng, số lượng bị đánh lui lúc này, so với trận doanh tầng tầng lớp lớp, thật chẳng khác nào chín trâu mất sợi lông, cũng không ngăn đàn “Thiết Nghĩ” được bao nhiêu thời gian.
Nghệ Phong nhìn một màn này, không khỏi lạnh từ trong lòng lạnh ra. Thảo nào rất nhiều người từng nói, thà chọc ma thú cao giai, chớ chọc đại quân “Thiết Nghĩ”. Loài ma thú “Thiết Nghĩ” này, vĩnh viễn là một loại khiến người đời đau đầu, mặc dù đẳng cấp bọn chúng thực ra rất thấp.
Đuôi Yêu Ngọc không ngừng quét qua quét lại, bắn ra vô số năng lượng đánh về phía đàn “Thiết Nghĩ”. Khi phần tay chân rời rạc của đám “Thiết Nghĩ” bay khắp bầu trời, Yêu Ngọc cũng không dám dừng lại chút nào, tốc độ quét ngang càng lúc càng nhanh. Thế nhưng cho dù như vậy, đàn “Thiết Nghĩ” vẫn càng lúc càng tới gần.
Một màn này khiến Nghệ Phong mặc dù đã khôi phục được chút thực lực cũng phải nhanh chóng ngồi xếp bằng, hai tay không ngừng tạo thành ấn kết. Chỉ trong thời gian khoảng nửa khắc, linh khí xung quanh điên cuồng lao về phía Nghệ Phong. Năng lượng gió lốc kinh khủng lấy Nghệ Phong làm trung tâm, cấp tốc bổ hẳn xuống người hắn.
Bên trong di chỉ, linh khí hiển nhiên nồng hậu hơn so với bên ngoài không chỉ vài lần. Cho nên, năng lượng thu nạp được đồng thời cũng nhiều hơn hẳn so với bên ngoài. Thế nhưng, cho dù trong tình huống năng lượng dày đặc như thế này, Nghệ Phong vẫn nhịn không được lạnh toát cõi lòng. Tuy rằng Yêu Ngọc có thể dễ dàng giết chết từng đám “Thiết Nghĩ”, nhưng nếu muốn ngăn cản bước tiến của bọn chúng, lại vô cùng khó khăn.
Nghĩ vậy, tốc độ trên tay Nghệ Phong càng nhanh hơn vài phần. Năng lượng xung quanh càng điên cuồng tràn vào trong cơ thể Nghệ Phong.
Hiển nhiên Yêu Ngọc cũng biết thời gian rất gấp gáp, cho nên đuôi quét qua quét lại càng thêm mau lẹ. Dưới từng đạo năng lượng cuộn trào của Yêu Ngọc, khó khăn lắm mới có thể ngăn trở được đám “Thiết Nghĩ” đang không ngừng tiến tới.
Chỉ là, đám “Thiết Nghĩ” phía sau cũng không bởi vì đồng bọn phía trước bị ngăn trở mà dừng bước. Nguyên một đám “Thiết Nghĩ” chồng chất lên nhau. Tầng tầng “Thiết Nghĩ” như vậy, đến cuối cùng không ngờ cao tới mấy trượng.
“Thiết Nghĩ” cao tới mấy trượng, cho dù là Yêu Ngọc muốn chống đỡ cũng vô cùng khó khăn. Từ đuôi Yêu Ngọc phóng ra một cỗ năng lượng cường đại, hung hăng đập thẳng về phía đám “Thiết Nghĩ” này, khó khăn lắm mới bảo trì được thế cân đối.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 31/10/2024 03:36 (GMT+7) |