Nghệ Phong - Quyển 3


Update Phần 130

Phần 117: Năm người ra tay

Ba người với ba phương hướng đồng thời bao vây tấn công Nghệ Phong. Trong khoảng thời gian ngắn, áp lực của Nghệ Phong lớn lên. Tốc độ xuất ra càng nhanh hơn. Một kiếm lại một kiếm, đều mang theo lực lượng Phệ Châu âm dương.

Với thực lực Nghệ Phong hiện tại, cho dù mượn linh khí, không dựa vào Phệ Châu âm dương sẽ kém xa so với lực lượng của bọn họ. Tuy nhiên, dưới sự cắn nuốt của Phệ Châu âm dương, thật ra có thể miễn cưỡng bù lại chênh lệch như vậy. Tuy rằng còn kém Tiêu Thiên một bậc, nhưng lại không dưới cửu giai.

Tuy rằng đối phó ba người bắt đầu có chút áp lực, nhưng dưới tình huống đối phương không thi triển con bài chưa lật, lực lượng Nghệ Phong vẫn đấu ngang nhau.

– Chết tiệt…

Đông Phương Huyết thấy hắn bị Nghệ Phong đánh từng kiếm từng kiếm hoặc tránh hoặc ngăn cản, không nhịn được mắng một tiếng. Hắn không hiểu làm thế nào mà tốc độ xuất kiếm của một người lại nhanh như vậy. Trong một nháy mắt trước còn đang tiếp lợi kiếm của Tiêu Thiên, trong nháy mắt sau lại chặn trường thương của hắn.

Mà điều khiến Đông Phương Huyết không lý giải được là, lực lượng mỗi kiếm của Nghệ Phong đều không hề giảm bớt. Dựa theo tình hình chung, gấp gáp như thế ra kiếm, lực lượng xuất kiếm đáng ra càng lúccàng nhỏ. Dù sao đấu khí là do điều động từ trong cơ thể tra.

Nhưng lẽ thường này, căn bản không thể áp dụng được với Nghệ Phong. Nghệ Phong tùy ý xuất kiếm thế nào, tốc độ vẫn cực nhanh. Lực lượng của hắn luôn mạnh nhất, không hề giảm bớt, ngược lại có xu hướng càng đánh càng mạnh.

– Mẹ nó. Rốt cuộc tiểu tử này làm thế nào làm được như vậy?

Đông Phương Huyết tức giận mắng một tiếng, cùng Tiêu Thiên một trái một phải đồng thời tấn công về phía Nghệ Phong. Bọn họ không tin, Nghệ Phong còn có thể đồng thời đỡ được hai kiếm một lúc.

Đúng như bọn họ đã phán đoán, Nghệ Phong chỉ có một thanh Long Kiếm, không có khả năng đồng thời ngăn cản hai kiếm tấn công vào hai phương vị khác nhau. Nhưng, không ngăn cản được, không có nghĩa là tránh không khỏi.

Binh khí của Đông Phương Huyết và Tiêu Thiên đồng thời đâm đến vị trí Nghệ Phong đang đứng thẳng. Nhưng nhân ảnh của Nghệ Phong đã hóa thành một chút tinh quang, tan biến trong hư không.

Ánh mắt Tiêu Thiên nhất thời cứng lại:

– Tàn ảnh?

Tiêu Thiên vừa dứt lời, hắn liền cảm giác nguy hiểm đến gần, thầm giật mình, vội vàng nghiêng người chợt lóe lên. Cùng lúc đó, một thanh lợi kiếm chém xuống cánh tay hắn, hiểm hiểm tránh đi. Khiến Tiêu Thiên kinh hãi toát mồ hôi lạnh, kêu lên một tiếng.

– Chu Hồng, Thiết Nam. Đồng loạt ra tay.

Sắc mặt Tiêu Thiên xanh mét, thật sự không ngờ được ba người còn không làm gì được Nghệ Phong. Hắn không nghĩ từ trước đến nay Nghệ Phong triền đấu. Hắn lắc mình đến cách đó không xa, kêu hai người bên cạnh Đoạn Vũ.

Mà Võ giả đang chú ý nơi này, nghe tiếng Tiêu Thiên kêu lên, một đám quay sang nhìn nhau, thầm nghĩ Tiêu Thiên có phải chuyện bé xé ra to hay không. Chu Hồng và Thiết Nam đều là cửu giai. Năm võ giả cửu giai đối phó Nghệ Phong? Chẳng lẽ Nghệ Phong thật sự cường hãn đến mức này, hay đám người Tiêu Thiên quá yếu?

– Các ngươi thấy thế nào?

Chu Hồng nghe Tiêu Thiên kêu lên, nhìn đám người Hà Như Đoạn Vũ hỏi.

Đoạn Vũ cảm giác hết sức đau đầu. Hiển nhiên đám người Tiêu Thiên không muốn vận dụng con bài chưa lật. Cứ như vậy, muốn thu thập Nghệ Phong thật sự là khó khăn. Mà đến bây giờ, Nghệ Phong chỉ mượn Nhiếp Hồn Thuật và đấu khí đã ngăn cản được ba người. Tuy rằng không chiếm phong, nhưng đã dần xuống thế hạ phong.

– Các ngươi cùng nhau lên! Ngược lại, ta muốn xem thử, Nghệ Phong còn có thể kiên trì không dùng con bài chưa lật bao lâu.

Đoạn Vũ còn chưa nói xong, Hà Như ở bên cạnh đã trả lời. Với thực lực của nàng, đối mặt với năm võ giả cửu giai bao vây tấn công, cho dù những võ giả này không sử dụng con bài chưa lật, nhiều người bao vây tấn công nàng như vậy, nhất định sẽ ép nàng để lộ con bài chưa lật trước.

Trận tỷ thí này, bất kỳ ai cũng để lộ con bài chưa lật, vậy phần thắng không lớn. Đây là lý do vì sao mặc dù Tiêu Thiên không làm gì được Nghệ Phong, nhưng vẫn không muốn xuất toàn lực.

– Ừ! Cứ theo lời Hà Như mà làm. Đám người Tiêu Thiên, Tôn Nộ không muốn vận dụng con bài chưa lật để đối phó Nghệ Phong. Chúng ta chỉ có thể dựa vào nhân số. Ép Nghệ Phong đánh ra con bài chưa lật trước.

Tây Môn Nam Thiên trầm giọng nói.

Chu Hồng và Thiết Nam nghe vậy, đều gật đầu, thân ảnh chớp động. Một người thi triển Nhiếp Hồn Thuật, một người thi triển đấu khí bao vây đánh về phía Nghệ Phong.

– Tới rất hay!

Thấy lại có thêm hai võ giả cử trọng nhược khinh gia nhập trong đó, Nghệ Phong cười ha ha, cánh tay huy động, từng đạo năng lượng không ngừng đánh ra. Cùng lúc đó, hắn thi triển thân pháp Mị Ảnh tạo thành từng đạo tàn ảnh, tránh né công kích liên hợp của năm người.

Ầm…

Nhiếp Hồn Thuật của Nghệ Phong và Long Kiếm liên kích năm lần, đỡ toàn bộ công kích của năm người. Cùng lúc đó Nghệ Phong bị chấn động, lui lại mấy chục thước xa, Nghệ Phong dùng lực bản thân giảm bớt tốc độ rơi, thu kiếm đưa lên ngang ngực, cười ha ha. Tiếng cười vang vọng khắp đại điện, càn rỡ và kiêu ngạo.

– Nếu các ngươi không thi triển một vài vũ kỹ và bí pháp, cho dù các ngươi có năm người, cũng không thu thập được bản thiếu gia.

Lời nói kiêu ngạo của Nghệ Phong vang vọng toàn bộ không gian. Những lời nói này khiến một đám người chấn động có chút thừ người ra.

Mọi người nhìn Nghệ Phong đứng trên hư không càn rỡ cười to, một đám thừ người tại chỗ, trừng mắt nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc không tin nổi trong mắt đối phương. Một võ giả thất giai, lại khiến năm Tôn cấp cửu giai chi đồng thời ra tay?

– Mẹ nó. Rốt cuộc có phải tiểu tử này là thất giai hay không? Hắn tu luyện thế nào? Năm cửu giai, Đó lại là năm cửu giai. Cho dù là một người trong số đó, đã đủ để dễ dàng thu thập ta.
– Chết tiệt… Cho dù lão tử thi triển bí pháp tông môn. Đối phó một cửu giai cũng không thể làm gì được. Cho dù dưới tình huống cửu giai không vận dụng con bài chưa lật. Nhưng hỗn đản này lại ngăn cản được năm người.
– Nghệ Phong tuyệt đối phải đạt đến Tôn cấp đỉnh phong. Nếu không, sao có khả năng cường hãn như vậy. Đây chính là cửu giai, Con bà nó, mấy trăm người ở đây, chỉ mới có hơn mười cửu giai. Mỗi một cửu giai đều là người nổi bật trong nhóm người chúng ta.
– Khó trách hắn dám khiêu chiến mọi người. Với thực lực này, thật ra có vốn để ngạo khí. Tuy nhiên, năm đã là cực hạn của hắn. Mẹ nó. Nếu hắn còn có thể tăng thêm, hiện tại lão tử phải đi tự sát.
– Đúng! Nếu năm không thể đánh bại hắn, ta cũng đi cắt cổ. Cái này quá đả kích người.
– Vốn cảm thấy đám người Tiêu Thiên mới có thể tranh đoạt quán quân. Hiện tại xem ra, người có hy vọng nhất lại là tiểu tử này. Tuy nhiên, hiện tại có nhiều người đối phó hắn như vậy, sợ là hắn sẽ là người thứ nhất bị đào thải.
– Chậc chậc, mặc kệ đào thải hay không đào thải, chỉ cần kiêu ngạo chiến với năm người, đã đủ để hắn thành danh.

Từng câu từng câu nghị luận đều quay chung quanh Nghệ Phong. Hiển nhiên năm cửu giai bao vây tấn công Nghệ Phong khiến mọi người chấn động rất lớn. Một đám thở khẽ một hơi, ánh mắt sáng quắc nhìn Nghệ Phong.

Cho dù là truyền nhân những tông môn có huyết hải thâm cừu, lúc này đều dừng lại, một đám đều dừng lại, tầm mắt chuyển dời đến Nghệ Phong và năm Tôn cấp cửu giai đang bao vây Nghệ Phong.

Lâm Thiên Uy thấy cảnh tượng như vậy, con mắt nheo lại, cũng nhìn chăm chú vào Nghệ Phong:

– Tiểu tử này, sức bật quả thật kinh người. Cho dù năm cửu giai này không thi triển con bài chưa lật, uy lực liên hợp lại, đám người Đoạn Vũ còn không dám tiếp. Nhưng tiểu tử này lại không cảm thấy có chút lo lắng nào. Rốt cuộc hắn dựa vào đâu mà tin tưởng như vậy?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Thông tin truyện
Tên truyện Nghệ Phong - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc
Ngày cập nhật 12/11/2024 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đời học sinh – Quyển 5
0 Thấy cuộc thảo luận vẫn chưa đi về đâu, Ngọc Lan rụt rè ra ý kiến của mình: Mọi người nè! Hay là mình biểu diễn thời trang nhé? Biểu diễn thời gian hả? Nghe lạ à nghen! Thế là từ xôn xao bàn tán về tiết mục biểu diễn, tụi nó chuyển sang bàn tán về ý kiến biểu diễn thời trang của Ngọc Lan, coi bộ không khí bàn tán còn nhộn nhịp hơn cho tới khi thằng Sang lên tiếng: À Lanna này! Ý kiến đó cũng hay! Mà ai sẽ phụ trách chuẩn bị đồ biểu diễn đây! Nếu mọi người không có ý kiến gì thì mình sẽ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tuyển tập Đời học sinh
Hoàng đế hoang dâm (Full)
Bị 2 con sói đụ, sinh con, thần ban phước lành cho vương quốc, bị đái vào bướm dâm và bị đụ cho đái. Giữa cánh rừng rậm mênh mông có một ngôi đền cổ ở tít trên cao, trong đền thờ một tượng thần trắng lấp lánh ánh nhũ được tạc cực đẹp. Tượng thần ở đây không biết là nam hay nữ, cũng không được thờ phụng trang nghiêm như những tượng thần thông thường. Tượng thần lõa lồ ở giữa đền rộng lớn, trên thân hình nuột nà của tượng là hai bầu to với núm vú cương cứng, vùng bụng tròn lẳn như thai nghén 9 tháng, dương vật thô to dưới bụng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú vú Truyện cổ trang Truyện sex mạnh
Anh hùng tại linh giới
Phần 30 Trường mở mắt, thấy Thế Mỵ đang nằm trên giường thút thít. Chàng định ôm Mỵ vào lòng nhưng bàn tay nàng ngăn cản lại. “Cơ thể em đã bị vấy bẩn. Em không thể gặp anh được nữa.” Trường cốc nhẹ vào đầu nàng: “Con điên này. Vậy anh mày cứu mi để làm gì?” “Đau em.” Mỵ nhõng nhẽo. Nước mắt nàng vẫn rơi nhưng trên môi đã hé nụ cười. Nàng ôm chầm lấy Trường mà khóc nức nở. Trường tự bao giờ đã trở thành tượng đại mà Mỵ hết sức ngưỡng mộ. Và giờ đây, chàng cũng là tấm khăn để nàng lau đi những giọt nước mắt. Mỵ nhận ra tình cảm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện cổ trang Truyện sắc hiệp

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng