Nói về nấu ăn, cả tháng nay miệt mài luyện tập Thụy Kha giờ đã có thể thái hành, nhặt rau, luộc trứng, cắm nồi cơm điện đo nước bằng đốt ngón tay, luộc rau rồi. Ra dáng phụ nữ Việt phết.
Công việc ở công ty đang phát triển rất ổn định, Mai Ngọc đã bắt nhịp được với vị trí Tổng giám đốc, tuy vẫn còn nhiều bỡ ngỡ làm nhát cái là phải chạy lên chủ tịch hỏi xin ý kiến này ý kiến nọ, nhưng về cơ bản như vậy đã là quá tốt rồi. Thụy Kha đã phần nào yên tâm về công việc điều hành công ty, công ty có tốt, có phát triển mạnh thì cô mới thực hiện được lời hứa với bố mẹ lúc xin phép trở về Việt Nam, đó là xây dựng quê hương.
Em thư ký Ánh Tuyết và anh chàng người yêu Quang IT vẫn vậy, vẫn ở trong cái nhà thuê trọ của mình. Giờ lương Ánh Tuyết đã ổn định ở mức khá, cô đang tính trong đầu việc mua trả góp một căn hộ chung cư, tất nhiên đó chỉ là dự tính thôi, còn phải tích góp thêm một thời gian khá khá nữa mới đủ tiền mua ban đầu.
Quang IT biết chuyện này nên có phần buồn buồn, dù sao cũng ở cùng cô nàng lâu lâu rồi, quen hơi rồi. Giờ mà Ánh Tuyết có chung cư thì Quang IT hiểu là cái “hợp đồng hợp tác” góp gạo thổi cơm chung sẽ chấm dứt. Muốn ở cùng nhau phải ký một hợp đồng mới, có thể chính là hợp đồng hôn nhân. Nhưng giờ Quang IT chưa muốn tính đến chuyện đó vội, tuổi thì còn trẻ và sự nghiệp thì chưa đâu vào đâu.
Mới vừa hôm qua, Thìn được nhận tháng lương đầu tiên kể từ lúc tốt nghiệp học viện vệ sĩ, cậu ngay lập tức gửi 1/3 lương về cho bố mẹ ở quê, gọi là giúp bố mẹ được đồng nào hay đồng ý, mình là con trai trong nhà, chưa phải nuôi ai, các anh chị ở quê còn nhiều khó khăn khi cuộc sống ở miền Trung quanh năm mưa bão, vất vả lắm chừng. Hôm qua cậu cũng có ý muốn trả tiền chợ, gọi là khao lương nhưng chủ tịch không cho. Quyết định của chủ tịch làm cậu buồn mất 1 giây, vậy là khoản 10 triệu lương còn nguyên, cứ vứt đấy để tính chuyện nhớn sau này.
Sơ qua tình hình tháng vừa rồi như vậy.
…
Hôm qua vừa mới lĩnh lương, hôm nay là thứ 7 máu chảy về tim nhưng Thìn thì làm gì có tình yêu tình báo gì mà chơi với bời, với lại cậu cũng sợ yêu sợ đương lắm rồi. Em Ánh Tuyết thì thích cậu ra mặt, ở trên công ty thì một điều anh Thìn, hai ba điều cũng anh Thìn. Ngồi cái bàn đối diện mà thỉnh thoảng dạng chân ra đãi mắt cậu mới chết con nhà người ta chứ. Nếu phải nhưng thằng dâm dê hèn mọn thì có lẽ nó đã có thể ghi được nhật ký từng ngày từng ngày Ánh Tuyết mặc quần lót màu gì loại gì cơ. Nhưng Thìn không phải loại đàn ông hèn mọn như vậy. Cậu cũng không có thói quen ghi nhật ký. Chỉ nhớ trong đầu thôi. Xem nào:
Thứ 2 đầu tuần vừa rồi, Ánh Tuyết mặc một cái quần lót màu trắng, chỗ đũng có in hình một chú mèo Hello Kitty.
Sang ngày hôm sau tức là hôm thứ 3, em ấy mặc một chiếc quần lót ren màu đen, viền có tua dua.
Còn cái hôm thứ 4 thì mặc gì nhỉ, à nhớ rồi. Hôm đấy ấn tượng nhất vì mặc cái quần lót lọt khe màu xanh da trời giống mấy diễn viên bên đất nước mặt trời mọc, thấy phần che bướm bé xíu à, ở xa không nhìn rõ nên không biết có sợi lông nào chườm ra ngoài đón gió không.
Thế rồi hôm thứ 5 thì sao? Em ấy mặc một chiếc mini juyp đậm chất thư ký, lúc ngồi thì chắc là mỏi quá hay là cố tình cũng không biết mà đung đưa cái chân mở ra mở vào như là đang tự quạt mát cho bướm, chẳng muốn nhìn đâu nhưng nhìn kỹ thì thấy là quần lót màu tím thủy chung, phần phía trên mu còn đính ba hạt cườm làm điểm nhấn.
Nhưng hôm qua là thứ 6 thì đến là kinh, người thì đẹp mà mặc cái quần lót to đùng to đoàng như kiểu quần sịp của đàn ông. Mãi đến chiều Thìn mới phát hiện ra là em ấy đến tháng, ngày đầu tiên chắc là ra nhiều quá nên dùng loại siêu thấm dầy cộp, thế nên cái quần lót phải to mới đựng vừa cái băng vệ sinh là phải rồi.
Kể nhiều về em Ánh Tuyết quá, nghĩ thì nghĩ vậy thôi, mặc dù biết là em đó đang thả thính mình nhưng Thìn kiên quyết không đớp mồi. Với em Ánh Tuyết thì nói về sự đồng cảm và ngang ngang với mình về địa vị xã hội đấy, nhìn cũng mũm mĩm dễ thương mông ra mông, mu ra mu đấy, nhưng Thìn sợ yêu lắm rồi. Đành biết vậy để vậy mà thôi. Cậu cũng không phải là người bất lịch sự và cũng dại đến nỗi ghé tai Ánh Tuyết mà bảo rằng: “Đừng banh háng ra nữa em ơi”.
Đêm nay Thìn chẳng có việc gì, rảnh rỗi hết nghĩ đến Ánh Tuyết lại quay sang Mai Ngọc. Thìn cũng lờ mờ đoán được hình như Mai Ngọc có tình cảm gì đó đặc biệt với mình thì phải. Không giống như Ánh Tuyết, Mai Ngọc kín đáo hơn nhiều, chín chắn và bí ẩn hơn nhiều. Nhất là giờ còn là Tổng Giám đốc chứ đâu phải là cô thư ký như ngày Thìn mới vào làm việc nữa. Nhưng qua ánh mắt, qua lời nói với cậu và qua cả những cư xử nhỏ nhặt hàng ngày, Thìn biết Mai Ngọc không đơn giản chỉ coi mình là vệ sĩ riêng của chủ tịch, mà còn có một cái gì đó khác lắm. Chỉ có điều Mai Ngọc không dám bộc bạch mà thôi, có lẽ công việc đã cuốn trôi mọi thứ khác trong cuộc sống của cô.
Trộm nghĩ nếu mình và Mai Ngọc mà thành đôi thì chẳng chóng thì chày cũng là như mình và Trâm Anh hồi xưa, cô ta giờ đã ở vị trí khác rồi, giao tiếp đã mở rộng ra bên ngoài với biết bao doanh nhân thành đạt tiếng tăm lắm tiền nhiều của. Cớ gì? Lợi ích gì? Mà phải rúc đầu vào háng một thằng nhà quê làm nghề vệ sĩ đánh đấm như mình. Thôi yên phận cho lành, muốn không bị đau thì đừng bao giờ đánh nhau.
Vừa so sánh giữa Mai Ngọc và Trâm Anh thì y như rằng nàng ta hiển linh, Thìn nhận được tin nhắn của Trâm Anh, cậu vẫn còn lưu số điện thoại, mọi thứ không thể nói dứt là xóa hết ngay được. Kể từ lúc Thìn đứng dưới nhà Trâm Anh tới nay đã hai tháng hơn rồi, cậu không nhận được bất kỳ tin tức nào của Trâm Anh, không biết cô ấy giờ sống thế nào?
Thìn thắc mắc không biết đã muộn thế này rồi, sao Trâm Anh còn nhắn tin, không biết có chuyện gì. Thìn đọc mà lòng trĩu nặng, vậy là thực sự đã hết rồi. Tin nhắn của Trâm Anh dài lắm:
“Anh, ngày mai em lấy chồng, hôn lễ được tổ chức tại Khách sạn Hoàng Gia lúc 9h sáng. Nếu có thể, anh hãy đến chung vui cùng em. Em muốn nhìn thấy anh trong giờ phút mình lên xe hoa về nhà chồng. Em không biết nói với anh điều gì nữa. Em xin lỗi vì tất cả”.
Thìn đọc lại đến 3 lần tin nhắn vừa nhận được. Cậu biết, chuyện này sớm muộn gì mà chẳng xảy ra, chỉ có điều nó xảy ra sớm quá, nhanh quá vượt dự liệu của mình. Vết thương chưa kịp kín miệng, nỗi đau vẫn chưa nguôi một tẹo nào. Mới đây thôi hai đứa còn quấn quýt vui đùa hòa nhập vào nhau. Vậy mà… Đời đúng là không như mơ.
Nghĩ quẩn quanh một lúc rồi Thìn cũng bấm điện thoại nhắn lại cho Trâm Anh, biết nói gì đây nhỉ, không than nghèo kể khổ để Trâm Anh thanh thản mà tìm hạnh phúc mới, Thìn nhắn tin ngắn gọn: “Chúc em hạnh phúc!”.
Ở bên kia, Trâm Anh trùm chăn kín đầu, cô đọc tin nhắn và khóc một mình. Cái bến đò cô quyết định cập bờ được dát vàng dát bạc thật đấy, nhưng trên phim người ta nói đầy, mọi thứ chỉ là 50/50 mà thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Người bảo vệ |
Tác giả | Cu Zũng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Đụ mẹ vợ, Đụ thư ký, Làm tình với đồng nghiệp, Sextoy, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex ngoại tình, Truyện xã hội |
Ngày cập nhật | 21/09/2018 15:39 (GMT+7) |