Đường từ đây tới Huỳnh Thúc Kháng nói đi xe thì quá gần, nhưng nói đi bộ thì xa lắm, nhất là phải cõng con bé trên lưng, mà nó lại chẳng nhẹ gì. Không sao, tới đâu hay tới đó, cha mẹ có dạy: Giúp người thì phải giúp cho tới nơi tới chốn! Khôi ghi nhớ câu này nằm lòng vừa đi vừa lẩm nhẩm, nghĩ rằng mỗi bước đi của mình là khoảng cách còn lại sẽ gần hơn bước đó.
Tới ngã từ đường Huỳnh Thúc Kháng, mồ hôi Khôi nhễ nhại đỗ ra như tắm, dù trời đã khuya gió đâu đó man mác thổi phùng qua, nhưng cái nực như của khí trời Châu phi đổ ập vào mình Khôi, Khôi thấy nóng bức, hơi khó thở.
Khôi đặt con bé xuống đất. Nghỉ. Con bé trở mình tỉnh giấc. Nhìn thấy Khôi ngồi trước mặt, toàn thân nhễ nhại mồ hôi, bóng loáng dưới ánh đèn đường của cây cột điện gần đó, nó lẩm bẩm:
“Anh Khôi, anh mệt lắm hả!”
Khôi tìm thế, ngồi bẹp đại dưới đất, mặc cho bụi bặm có bám vào mông, đáp:
“Không, không sao, sắp tới nhà rồi. Ráng chút nữa sẽ hết”.
Hảo chặt lưỡi, nói giọng buồn buồn:
“Xin lỗi anh, báo hại anh phải cõng em về. Không biết kiếp trước em có làm lỗi gì đây mà bây giờ lại bị… còn làm anh…”
Con bé lại òa ra khóc. Khôi bèn nhích tới ôm choàng nó vào lòng, vỗ lên đôi vai trần mịn màng, an ủi:
“Không sao, không có gì đâu, thôi nín đi… có anh ở đây mà!”
Con bé nghe Khôi nói thế thì cũng thấy nhẹ người, ít ra trong lúc rầu rỉ thế này mà gặp được người tốt như Khôi. Nó nín hẳn, đưa đầu tựa sát vào vai Khôi hơn. Tuy khí trời mát lạnh nhưng sao nó vẫn thấy ấm áp trong lòng, nhất là hơi hám đàn ông tốt như Khôi đây làm cho nó, một đứa con gái có nhà mà không có mái ấm gia đình, thấy an toàn thanh bình làm sao!
Đường đã vắng hơn trước. Các quán ăn khuya đã dọn hàng đóng cửa, những người ăn xin cũng lục đục trùm chăn rách, co rúm trong xó góc của các gian hàng hay tòa cao ốc nào đo, dưới cái lạnh của gió sông Sài Gòn. Con bé Hảo thiêm thiếp ngủ trên vai Khôi. Khôi cũng lim dim. Cái mệt đâu đó từ những cuốc chạy bộ xa mấy cây số và bây giờ cõng con bé về, chợt ập tới làm toàn thân Khôi như rã rời.
Nó còn mệt hơn ba bốn lần xuất tinh. Khôi ngả đầu dựa vào đầu con bé Hảo ngẫm nghĩ, bây giờ cõng con bé về thì cũng không có chìa khóa để vô nhà, thế nào cũng nằm đường, sẵn đây con bé đã ngủ, mình cũng hơi mệt, nghĩ đây một lát xong hẳn tính. Nghĩ vậy, Khôi nhẹ người lại, hít một hơi dài trước khi đi vào giấc ngủ. Mùi tóc thơm thơm hòa lẫn mùi da thịt của người con gái làm Khôi thấy dễ chịu, Khôi xích sát vào mình con bé hơn, tay ôm qua vai.
Khôi mở mắt nhìn xuống như sự tò mò nào thôi thúc. Con bé có cái mũi cũng khá cao, đôi môi mỏng cong vành, cánh tay con bé trắng tươi, bàn tay với mười ngón suông đuột, móng được cắt dũa gọn gàng, hai cánh chân tròn lăn, bàn chân nhỏ bé. Ngực con bé ngồi từ góc cạnh này thì trông hết cả, chúng phồng to như hai trái bong bóng bơm nước bị chẹt lại bởi hai bên nách làm cho đường vân chia đôi hai hòn non bộ khuyết sâu khêu gợi, đỉnh vú hơi uốn cong như trái đít xoài kiêu hãnh, đầu vú nhỏ màu hồng nhạt đang săn cứng dưới cái lạnh của gió khuya.
Bên dưới, giữa hai kẻ đùi, cái nai bụng mềm mại nổi phồng lên từng lọn thịt tròn dài như những chiếc gỏi cuốn trắng tươi, một chùm lông đen lú nhú lờ mờ dưới ánh bóng bị hai bên đùi che bớt. Khôi nuốt nước bọt thèm khát, dương vật cục cựa như thức dậy giữa hai đùi. Tuy cố xua đi ý nghĩ bậy bạ, nhưng Khôi không làm được.
Trời hừng đông sáng. Hảo trở mình tỉnh giấc. Tiếng xe cộ trở nên ầm ỉ. Người người đi bộ dọc theo hành lang. Các cửa tiệm bắt đầu mở bày bán cho một ngày mới. Nhìn qua thấy Khôi đang nằm trơ trẽn dưới mặt đường, dương vật căng to theo thường lệ của người đàn ông mỗi buổi sáng, Hảo hơi mắc cỡ quay mặt đi nơi khác, nhưng vẫn đưa tay đập đập lên ngực Khôi gọi thức dậy. Khôi hoàn hồn choàng tỉnh, đưa tay dụi mắt, nhìn thấy trời đã sáng, thấy con bé Hảo ngồi kế bên, mặt mày tèm hem, mới nhớ lại đêm hôm qua ngủ vùi đại nơi đây với con bé. Hảo cũng nhìn Khôi với ánh mắt dò hỏi và nói:
“Mình về chưa anh… em, em… mắc tiểu quá!”
Lúc này Khôi cũng chực nhớ ra là mình cũng buồn tiểu quá chừng, vội lên tiếng:
“Anh cũng mắc quá nữa vậy mình đi nhanh về nhà em ngay! Coi chừng bể bụng”
“Ờ… ờ” – Hảo cười tít mắt khi nghe câu nói tiếu lâm của Khôi, rồi đứng dậy, tay vẫn không quên che đậy những chỗ kín đáo của người con gái. Hảo nói:
“Anh đi trước đi, em đi sau lưng anh!”
Khôi hơi buồn cười vì sự mắc cỡ của con bé, liền nói:
“Anh không nhìn em đâu, em đừng sợ, thôi thì mình đi song song chỉ nhìn về phía trước, anh không nhìn thấy em được và em cũng không nhìn thấy anh được… Đây em đưa tay anh nắm… tụi mình phải né tránh người đi đường vì họ không nhìn thấy được mình”
Hảo ngoan ngoãn đưa tay cho Khôi nắm, hai đứa dắt tay nhau đi thẳng về phía trước, và chỉ dám đi sát vách nhà, dọc theo hành lang vì vừa là để tránh né sự đụng chạm vừa tránh được xe cộ bên ngoài không thấy họ. Về tới nhà Hảo, Khôi đưa Hảo thẳng vào cửa tiệm. Má ghẻ Hảo ngồi chễm chệ đang phe phẩy cái quạt giấy trước mặt chẳng hay biết gì về chuyện lén bỏ nhà đi cả đêm.
Nhiệm vụ đưa Hảo trở về tới đây coi như hoàn tất, Khôi định quay trở về Tiếng Tơ Đồng để lấy áo quần mặc lại, nhưng con bé Hảo cố níu kéo Khôi đi lên phòng. Khôi miễn cưỡng đi theo con bé nghĩ rằng lên tới trên phòng sẽ tìm cách an ủi cho con bé, vì mấy ngày tới đây nó sẽ không được xuống lầu, chẳng ai chơi với nó hết. Chuyện đáng tiếc của ngày hôm qua chắc hẳn còn hằn sâu trong lòng nhỏ.
Vào phòng, con bé đon đả kéo ghế cho Khôi ngồi, bắt Khôi phải chờ ở đó không được bỏ về sớm, rồi xin phép vào nhà tắm để vệ sinh thân thể vì từ tối đến giờ nó chưa tắm. Sau khi tắm xong con bé trở ra với khuôn mặt thật tươi tắn khác hẳn với lúc nãy, con bé vẫn không mặc quần áo gì cả vì nghĩ rằng má ghẻ sẽ lên nhà bất chợt để kiếm nó, nếu thấy bộ quần áo trống không đi tới đi lui thì chắc bả té chết.
Hảo mở tủ tìm khăn lông đưa cho Khôi và bảo đi tắm. Khôi đồng ý với lấy khăn từ tay con bé bước vào phòng tắm. Một lát sau Khôi trở ra, khăn quấn ngang bụng, hỏi xin mượn lược chải đầu. Nhìn thấy Khôi đầu tóc bơm xơm, quấn xà rong ngang bụng, Hảo không khỏi phì cười, cái cười thật hồn nhiên, duyên dáng. Hảo nói:
“Thôi anh không cần quấn khăn nữa, vì em đã thấy và biết hết rồi. Anh quấn vậy em còn tưởng anh là ông Miên nào chớ!”
Khôi ngô nghê trả lời:
“Dù anh không mắc cỡ thì em cũng mắc cỡ chứ!”
“Không đâu, em hết mắc cỡ rồi, bây giờ em cảm thấy rằng anh thân thiết lắm, chẳng có gì cho em thẹn thùng hết, không biết có phải em đã… đã yêu anh!”
Khôi trợn mắt như không tin vào lời nói đó:
“Em lại chọc anh hay sao. Làm gì mới gặp có một đêm lại thương chớ!”
Tuy nói thế nhưng Khôi cũng thấy chuyện con bé nói không phải là vô lý, vì chính Khôi cũng thấy có cảm tình thật nhiều đối với con bé, dù chỉ là một đêm quen biết.
Hảo nghiêm mặt lại:
“Em nói thiệt đó anh Khôi, không biết sao… dường như duyên số của hai đứa mình là ông trời xếp đặt cho đó, anh nghĩ thử xem… tại sao anh lại biết phép tàng hình mà em cũng vậy. Rồi hai đứa mình vô tình gặp nhau, anh giúp đưa em về nhà… mọi chuyện em thấy như là kiếp trước hai đứa mình là vợ chồng vậy. Phải nó là duyên số phải không anh!”
Nói đoạn, con bé bước lại giường ngồi bảo Khôi đến gần, rồi nhỏ nhặn:
“Hay là từ nay em coi anh là bạn trai của em. Em sẽ là bạn gái của anh. Nghen anh!”
Khôi ngồi xuống cạnh con bé, lòng bồn chồn khó tả khi nghe con bé nói thế, dù là có cảm tình thật nhiều, song chỉ mới một đêm chưa thể gọi là yêu thương được. Nhưng nếu mình chấp nhận con bé thì mình biết nói sao với chị năm đây, khi con tim mình con đang hướng về chị, nhưng từ chối con bé thì tội lắm, con bé đã mất mát thật nhiều, mình không thể để con bé đau lòng nữa. Khôi quay sang nhìn con bé rồi trả lời:
“Được, từ nay anh sẽ làm bạn trai của em.”
Khôi nói xong thì không khỏi chú tâm vào đôi mắt của con bé, giờ đây nó long lanh lên vì xúc động. Sắc mặt của con bé thật rạng rỡ, là một chuyện vui mừng khôn tả mà Khôi có thể đoán được từ sự run run trên đôi môi con bé. Con bé chợt đắm đuối trong mắt Khôi rồi thình lình dang tay ôm chầm lấy Khôi hôn tới tấp khắp mặt, nói những tiếng yêu thương nồng cháy.
Khôi cũng hơi bất ngờ vì sự việc tiến triển nhanh đến thế. Tuy Khôi chưa thương được con bé như con bé thương Khôi như bây giờ, nhưng cảm giác da thịt chạm vào nhau, hơi ấm của người con gái thơm tho thật làm cho Khôi thấy gần gũi hơn bất cứ người nào khác, cái gần gũi của tình yêu pha lẫn tình dục, chứ không đơn thuần như những lần va chạm xác thịt trước đây.
Và nhất là khi con bé chủ động nâng mặt lên, đưa môi hôn nồng vào môi Khôi, Khôi thấy rạo rực xao xuyến, tự nhiên đưa tay ôm choàng ngang lưng con bé xiết mạnh, tỏ một sự đồng cảm thân thiết với con bé. Rồi như lửa gần rơm khô sẽ bốc cháy, càng ôm Khôi càng thấy động lòng, vục lưỡi vào sâu trong miệng Hảo để tìm lưỡi, hai thân thể trói chặt bởi bốn cánh tay ngả nghiêng ra giường, Khôi hào hển lăn qua đè sấp lên mình Hảo hôn đắm đuối, Hảo thì ôm ghì lấy Khôi như ôm chầm bao sung sướng vào ngực mình, để rồi Khôi trườn xuống ụp mặt vào đó liếm hả hê trên vú Hảo. Hảo trân mình rên nho nhỏ, hai tay nắm chặt lấy tóc Khôi thổn thức:
“Anh Khôi, em yêu anh lắm, hãy cho em đi anh… cho em hạnh phúc đi anh!”
Khôi không đáp lời, hắn chỉ muốn hành động thay cho câu nói bằng cách tìm lấy đôi bàn tay Hảo, nắm chặt, và dạng hai tay ra xa hay bên vuông góc với thân người. Hảo nằm im chờ đón sự sung sướng nào sẽ đến với nàng đây. Hảo hồi hộp… Khôi thì trườn người lên liếm dài dưới cổ Hảo rồi đi dọc lên mang tai, ra sau gáy. Hai chân Khôi uyển chuyển khéo tách rời cặp chân mềm mại của Hảo xa ra hai bên.
Từ chỗ giữa, Khôi săm soi tìm kiếm động hoa đào vừa mới nở nhụy mới đêm qua hãy còn múp. Nước nhờn đâu đó trong mình Hảo tích lũy cả một đời con gái ào ạt trào ra cửa mình. Khôi chẳng cần phải khởi động, chỉ hai cái ấn tới thì đầu khấc đã chùi tòm vào trong. Hảo trân mình đón nhận cái cảm giác ái ân thực sự đầu tiên trong đời nàng, những thứ của đêm qua nàng gần như đã xóa nó đi mất.
Khôi nhịp thêm năm bảy cái lấy trớn thì cu đã vào hơn phân nữa. Cơ vòng Hảo quá chặt ôm sát lấy dương vật Khôi, mấy lần Khôi không kiềm chế đã bật tinh khí ra ngoài vì âm đạo của con bé Hảo thật trơn ướt, thật vừa vặn với dương vật của Khôi.
Khôi nằm lịm đi trong sung sướng, dẫu cái sung sướng đó kết thúc quá nhanh, nhưng Khôi thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết, có lẽ sự thoải mái khi gần gũi với con bé đã cho Khôi một sự tự tin của thằng đàn ông con trai, một sự tự tin về tính dục mà Khôi chưa bao giờ có được suốt cả cuộc đời, tình yêu của Hảo dành cho hắn có lẽ cũng góp phần không ít cho sự thỏa mãn này. Nhờ vậy mà bao tinh khí tích tụ từ đối đêm hôm qua được dịp xịt xối xả vào cửa mình Hảo một cách “danh chánh ngôn thuận”, chứ không như những lần lén lút làm chuyện sàm sỡ trước kia.
Sau khi xuất tinh xong, Khôi trở lại nguyên hình. Hảo vẫn còn trong suốt nên cần phải lên đến tột đỉnh để được trở lại nguyên hình như hắn. Khôi biết điều đó nên mới đỡ Hảo ngồi dậy, đưa tay cho Hảo nắm để dìu nàng vào phòng tắm. Khôi mở vòi nước bảo Hảo vào tắm, nhưng Hảo nghịch ngợm nói với Khôi:
“Bây giờ anh đã trở lại nguyên hình nên không còn nhìn thấy em nữa, trừ phi anh bắt được em thì em mới vào tắm”
Khôi trề môi đáp:
“Vậy là em ăn hiếp anh thôi, làm sao anh bắt được em, chẳng lẽ em lại muốn anh xuất tinh lần nữa mới bắt được em sao!”
Hảo cười hi hí:
“Em không biết, anh làm sao thì làm, miễn sao bắt được em thì em mới chịu tắm”.
Khôi giả vờ như hết cách:
“Nếu em nói vậy thì thôi, anh đây đành thủ dâm để tàng hình”.
Nói xong, Khôi đưa tay làm thật, con bé cũng tưởng thiệt đứng nhìn, nhưng thình lình Khôi với tay đóng cửa lại, rồi nói:
“A ha… Bây giờ anh không thấy được em vẫn bắt được mà!”
Khôi dang tay ngang, đầu ngón chạm vào vách của hai bên tường và rà rà đi về phía cuối tường đối diện, vừa đi Khôi vừa đưa chân quét để chắc rằng Hảo không lén chui ở bên dưới. Tới cuối đường Khôi bắt được Hảo. Cả hai cười đùa thật vui vẻ. Rồi Khôi kéo Hảo vào vòi nước, kỳ cọ một cách âu yếm trên mình Hảo, kể cả tắm gội xà bông thơm ở những nơi kín đáo. Hảo hơi mắc cỡ vì từ xưa tới nay chưa ai từng tắm cho nàng, nhất là rửa ráy những chỗ cấm cung, tuy thế Hảo thích lắm, mở miệng cười hoài.
Tắm táp xong cho Hảo, Khôi chợt nhớ tới chuyện ngày hôm đó thầy và cô Hương Giang hôn hít như thế này trong phòng tắm. Khôi nảy ra ý liền quỳ xuống giữa hai đùi Hảo hôn lên bụng. Hảo thấy hơi ngạc nhiên và cảm giác nhột nên cười lên toe toét. Khôi không nói không rằng cứ lượn lưỡi vòng quanh hạ thể, đến khi chạm vào cửa mình thì Hảo không còn cười nữa, nàng im lặng đón nhận từng cảm giác mơn man trôi loãng trong lồn nàng.
Khôi kiên nhẫn nhâm nhi từng thớ thịt thơm tho mùi xà bông mới tắm, giữa hai múi mít đường kia một hạt đậu nho nhỏ phồng to hơn làm cho Khôi thèm khát như muốn cắn lấy, như tiếc sao chỉ dám liếm láp cho ngon miệng. Nước nhờn Hảo một lần nữa lại tuôn trào xuống miệng Khôi. Khác với những người khẩu dâm bình thường, Khôi không hề ngại ngùng chuyện ngậm cả trọn miệng hắn lên trên, hay nuốt hết những gì ứa ra từ người con gái, ngay cả chọt cái lưỡi nhọn dài vào sâu trong cái lỗ nhỏ xíu có nhiều mạch nhạy cảm. Chính vì sự bạo dạn này của Khôi mà chẳng mấy chốc Hảo rên to sung sướng, tay bấu lấy đầu Khôi, chân oằn xuống đón nhận từng đợt khoái cảm chảy lan khắp châu thân.
Sau khi Hảo đạt tới đỉnh vu sơn thì cũng hiện lại nguyên hình. Lúc này thì Khôi đã nhìn thấy được Hảo. Hảo giúp Khôi tìm áo của ba Hảo cho hắn mặc, và chỉ cách cho Khôi leo tường đi ngã sau trở về. Trước khi Hảo không quên hò hẹn một ngày gặp mặt khác. Khôi đồng ý chọn ra ngày này giờ này của tuần tới, địa điểm nơi đây, nhất định rằng hắn sẽ không bao giờ quên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Người tàng hình |
Tác giả | Kinh Bích Lịch |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện sex hiếp dâm |
Ngày cập nhật | 09/07/2024 12:55 (GMT+7) |