Cái người mà Vũ gọi là mẹ, là vợ của một người dưng từng nâng đỡ Vũ trong công việc, giúp gia đình Vũ trải qua biến cố… ấy vậy mà Vũ lại đi làm chuyện bất nhân, đi lấy vợ người ta, một người đáng tuổi mẹ mình.
Mày cảm thấy hãnh diện lắm sao Vũ? Mày là một thằng khốn nạn như vậy sao? Người ta là ân nhân của mày mà? Mày có hạnh phúc không?
Vũ chợt bừng tỉnh, khi trong đầu hiện lên một suy nghĩ: “Liệu có thằng nhóc con nào đó bên ngoài kia, nó cũng đang ôm ấp mẹ mình, cắm sừng lên đầu ba mình không? Ba mình sẽ như thế nào?”.
Vũ bước vội ra khỏi phòng tắm, khoác lên mình một bộ đồ công sở, với tay lấy chiếc đồng hồ nằm trơ trọi dưới ánh đèn ngủ, nhìn bà Nga rồi mỉm cười nhẹ, Vũ lao ra đường…
Thành phố sáng hôm nay trông buồn đến lạ, chỉ mới mùng 10 tết thôi mà, có lẽ những người con xa quê đang chào tạm biệt người thân để quay về nơi đô thị đông đúc, còn Vũ? Vũ làm gì có cơ hội chào tạm biệt người thân ở những ngày đâu Xuân? Có chăng cũng chỉ là cuộc gọi, lời chào qua màn hình điện thoại.
…
– Chị nhà dạo này khỏe không em? – Ông Nam vừa ký đơn xin lắp đặt đồng hồ nước cho một hộ dân, vừa ngước mặt nhìn Vũ hỏi. Ông buông cây bút ra, ngã người sau ghế, cái bánh xe dưới nền gạch không trụ được nên đã dịch chuyển ra phía sau chạm vào góc tủ hồ sơ nghe cái tạch. Vũ chồm người tính đỡ, ông đưa tay ra hiệu: “Không sao.”
Có tí gì đó không được tự nhiên, khi ba nuôi của Vũ ngày xưa, hôm nay thay đổi danh xưng, gọi mình là em xưng anh. Vũ khép hai tay lại đưa lấy tờ đơn, miệng lắp bắp, phát âm chẳng ra lời, “Dạ bố, Chị vẫn khỏe”, rồi lùi lại phía sau.
Ông Nam đứng dậy, vỗ vai Vũ: “Cứ tự nhiên đi em, không sao hết, chúng ta đều là đàn ông mà, con thầy, vợ bạn…” Ông lại bỏ dở câu đang nói, rồi sang bàn ngồi châm điếu thuốc, suy tư. Vũ nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng làm việc của ba nuôi.
Những khi một mình, ông cảm thấy mình thật đê hèn, cũng không dám suy nghĩ về cuộc đời, nên rút vội điện thoại, hẹn ông bạn già đi làm vài chai để dễ ngủ.
Chưa tan sở, mà quán đông như ngày hội. Bàn ông đặt đã được cô bé lễ tân chuẩn bị, vừa vào phòng, đã thấy hai em chân dài trong bộ đầm đỏ, có vẻ như là đồng phục của quán. Ông vội rút vài tờ polyme đưa và bảo: “Hôm nay, anh chỉ muốn ngồi với bạn anh, hai em thông cảm.”
– Sao vậy anh? Tụi em làm anh không vui à? Hay em đổi người khác nhé! – Oanh cô đào ruột ông hay ngồi lên tiếng.
– Không, anh không sao, chỉ bàn tí công việc với bạn anh rồi về. Ông Nam đáp lời, choàng tay ôm Oanh. Bản năng của một người đàn ông, ông không quên vỗ và bóp mông Oanh – cô gái trước mặt Vy, gọi ông là Bố.
Chả biết cô gái kia là Oanh hay là Cúc, hay Huệ hay Mai. Là gì cũng được, hoa cúc hay hoa huệ đều là những bông hoa để người ta cắm ở bàn thờ, hoa tàn thì cũng vứt đi thôi. Ông không bận tâm lắm.
Hai ông bạn già ngồi tâm sự, thỉnh thoảng tiếng khui lon nghe tanh tách vang lên, càng uống ông càng không say, nhưng bản năng trong ông trỗi dậy theo cái cụng ly, ông rời phòng lạnh, chân ngả nghiêng theo từng bước đi, ông bước vào nhà vệ sinh, mở tung từng cánh cửa, mắt ông chợt dừng lại ngay sọt rác đầy những mẫu giấy mà các cô gái đã rời đi tự bao giờ. Chốt cánh cửa, ông thoát khỏi kiếp người, ông trở thành một tên cẩu nô, bản chất ông bộc lộ, như những con chó hoang vô chủ, thèm khát bữa cơm của một gia đình đang nuôi một con thú cưng.
Mặt ông cuối vào sọt, mắt ông nhắm, hít thật sâu, dùng hai chân trước ông bới móc, tìm kiếm chọn lựa, hy vọng tìm được mẫu giấy còn ẩm ướt. Cuối cùng, trời cũng không phụ lòng người, may mắn thay, ngay mẫu giấy đầu tiên ông đã cảm nhận được báu vật của đàn bà. Ông ngấu nghiến, nghịch ngợm bằng miệng, ông dùng lưỡi để cảm nhận cho đến khi mẫu giấy kia vỡ vụn, rơi từng miếng dưới sàn nhà đầy nước, ông lại cúi đầu liếm sạch và nuốt nó đi.
Cứ nghĩ đã thỏa mãn bản năng, ông vội đứng dậy tính rời đi, trước khi cánh cửa phòng vệ sinh được mở ra, ông quay lại, tự trách bản thân đã quên điều gì đó, ông dừng lại, quỳ xuống và cúi đầu vào bồn cầu, hy vọng mong manh, cái bồn cầu chết tiệt kia, cái bồn cầu đã cuốn trôi đi của ông bao nhiêu mơ ước, bao nhiêu hy vọng là được ôm trọn những tinh túy, những báo vật của phụ nữ thải ra còn sót lại đôi chút, hay chăng là những mùi vị còn đọng lại để ông được tận hưởng.
Thật ra, nói một cách chính xác thì ông Nam không hề say, mà bản thân ông cũng không vô tình đi nhầm nhà vệ sinh nữ. Mà ông cố tình, cố tình len lỏi vào nhà vệ sinh nữ để thỏa mãn bản năng, và nếu như ai vô tình nhìn thấy, ông vờ như xin lỗi – do tôi đi nhầm hay đại khái bên kia hết chỗ – mong cô tha thứ.
…
Đêm qua Vy mất ngủ, nằm trằn trọc cả đêm, Minh thì say giấc sau những giây phút mặn nồng bên nhau. Dạo này tần suất quan hệ của Vy và Minh nhiều hơn hẳn, có lẽ do xa cách mấy ngày tết chăng? Vy xoay người sang ôm Minh, đầu gối lên cánh tay, chân gác ngay hạ bộ, Minh giật mình, dương vật Minh tự chuyển mình thẳng tấp, mở mắt ra và hỏi: “Cái nữa hay sao vậy em?”.
Vy lườm một phát, ngồi dậy, chiếc chăn đang đắp trên người rơi xuống, lộ rõ cặp vú căng tròn, Vy bước xuống uống nước, rồi thủ thỉ “hay lát em giả vờ khép cửa, mình làm cái nha, thích cảm giác đang làm tình mà có người thân đứng rình lắm anh ơi”.
“Người thân?” Minh hồi đáp khi nghe câu nói của Vy, bộ em tính cho ai xem tụi mình mà nói người thân? Nhà có ai ngoài ba của em?
– Thì ông già em chứ ai, em phát hiện nhiều cử chỉ bất thường lắm, ngay từ nhỏ em đã thấy ổng rình mẹ em quan hệ với lão Vũ rồi kìa, giờ em muốn kiểm chứng, với lại quần lót của em thay xong cũng hay bị mất í anh.
Minh đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, cứ trố mắt nhìn Vy, rồi cũng từ từ đứng dậy, tiến sát vào sau lưng Vy, cặc của Minh cong vút lên tận rốn, Minh vòng tay trước ngực ôm Vy, lưng Vy ngã ra người Minh, tay Vy đưa ra sau, cầm con cặc của người yêu nhét vào âm đạo của mình, Vy chồm người ra phía bàn trang điểm, đẩy mông, cặc của Minh đã đi sâu vào lồn Vy, cứ thế, Minh nhịp nhàng ôm eo Vy và đẩy, thỉnh thoảng phát ra những tiếng đánh vần, Minh thì thào “Bộ con đĩ của anh sắp rụng dâu hay sao mà nứng dữ vậy?” Vy chẳng thèm nghe câu hỏi của người yêu, cứ thế mà ôm bàn trang điểm cho Minh thúc, tiếng vỗ mông lại vang lên nghe bôm bốp, kèm theo các câu: “Này con đĩ, anh cho mày sướng này, hẩy cái mông lên nào con đĩ của anh”.
Sau màn doggy thì Minh cũng phải out vì sự dâm đãng của cô người yêu mình, Minh ngồi xuống liếm sạch dâm thủy, tinh trùng đang từ từ chảy ra, Vy vẫn đứng chổng mông, cố dùng sức để đẩy tinh trùng trong lồn ra cho Minh liếm, phải phát ra tiếng beeeep sau câu nói: “Rặn ra của Minh”.
Sau khi đẩy hết những dòng trắng tinh kia, Vy xoay người, cả hai ôm nhau và nút lưỡi trong sự thỏa mãn dục vọng. Môi chạm môi, tay cứ sờ soạng khắp người nhau, sau cùng tới nhiệm vụ mặc định của Vy là cô ta ngồi xuống, miệng cấm vào con cặc đang căng cứng mà bú, mà mút, liếm dọc thân cặc Minh.
Tay Minh vẫn như bao người đàn ông khác, ấn đầu Vy vào, để con cặc của mình được đâm sâu vào cuống họng Vy.
Cả hai lại quấn lấy nhau, lôi nhau lên giường đùa giỡn, dường như sực nhớ mình chưa làm điều gì, Vy bỗng đứng dậy, tiến về cánh cửa phòng, mở chốt và khép nhẹ cửa, vì Vy biết sáng nào ba Vy cũng vào phòng con gái mà không cần gõ cửa…
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Người tình kiếp trước |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện loạn luân |
Ngày cập nhật | 26/02/2022 13:24 (GMT+7) |