Những đêm mặn nồng

Phần 37

Chiều hôm ấy Hà Nội mưa như trút, những con đường ngập trong nước như ngăn bước trái tim tìm về với trái tim, ngăn không cho hơi ấm tìm về sưởi ấm cơ thể đang lạnh giá… Bất giác một giọt nước lăn dài trên má tôi, trong lòng như chợt buồn một chút. Tôi chẳng để ý đó là nước mắt của mình hay là giọt mưa rơi xuống.

Cảm giác bất an hối thúc tôi chạy thật nhanh về với cô, mọi thứ xung quanh trở nên vô nghĩa vì sự lo lắng đã chiếm toàn bộ tâm trí tôi…

Cánh cửa mở toang tôi chạy vào trong nhà, phòng khách vắng tanh không một bóng người. Sự im lặng đáng sợ bao trùm lên không gian nhỏ bé khiến nó như càng thêm chật trội bức bách…

Quay người sang một chút, gian bếp vẫn đang sáng đèn điện. Tôi tiến lại mang theo sự sợ hãi trong từng bước chân nặng nề… Những giọt máu đỏ tạo thành đốm thưa thớt từ cửa nhà vệ sinh vào trong gian bếp… Mặt tôi tái mép, trái tim như thắt lại, tay run lẩy bẩy cố bám víu vào mọi thứ xung quanh để lết những bước chân vào trong…

Tôi gục hẳn xuống nền gạch lạnh lẽo vì trước mắt tôi là một vũng máu nhỏ đang còn tươi nguyên… Cảm giác bất an lên đến tột độ, tôi như thằng mất trí vội vàng lao vào phòng vệ sinh với ý nghĩ tồi tệ rằng cô đang nằm đau đớn một mình trong đó… Hoặc tồi tệ hơn cô sẽ bị băng huyết và… Tôi không dám nghĩ thêm nữa, chưa khi nào tôi sợ hãi một điều gì đó đến mức này…

Cánh cửa mở toang, những vệt máu hòa với nước loang lổ trên nền gạch trắng, nhưng chẳng thấy người vợ tôi yêu đâu cả…

Chỉ còn duy nhất một nơi, tôi lần nữa vội vàng chạy ra ngoài phòng khách, tiến về phía cửa phòng ngủ… Bàn tay run run vặn chốt cửa, tôi đã hình dung ra trong đầu những thứ tồi tệ nhất có thể xảy ra… Nước mắt tuân trào mọi thứ mờ đi, cánh cửa hé mở đủ để tôi nhìn vào trong… Một cơ thể yếu ớt đang nằm thoi thóp trên chiếc giường trắng, mái tóc dài buông xõa rối bời, một vùng màu đỏ nằm ngay giữa trung tâm đệm… Mọi thứ càng lúc càng nhòa đi bởi nước mắt…

Quá đau đớn tôi ôm lấy lồng mình gục xuống, trái tim thắt lại, những tiếng khóc không thành tiếng… Cơ thể yếu ớt lết từng chút một tiến về phía cô đang nằm, chỉ vài bước chân thôi mà như xa xôi quá…

Hai tay bám vào thành giường để cố gượng dậy, vội gạt đi nước mắt nhưng lại chẳng dám mở mắt ra để nhìn…

– Anh ơi em xin lỗi… Em xin lỗi… Huhuhu… a… hhuhu… Em xin lỗi… – Cô cố gượng dậy ôm lấy tôi, bàn tay đặt lên bụng mình đau đớn gào thét… Chiếc váy cô đang mặc, chiếc ga giường trắng thấm đẫm màu đỏ của máu tươi…

Tôi hốt hoảng nhưng kịp trấn tĩnh lại để không làm tâm trạng của cô tồi tệ hơn. Tôi hiểu chứ, có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau của một người mẹ mất con, ấy vậy mà đây là lần thứ 2 cô phải đau đớn nhìn đứa con chưa chưa thành hình hài đã ra đi vĩnh viễn…

– Không sao đâu. Có anh đây rồi… Sẽ ổn thôi… Ôm chặt anh đi. Đừng ngủ em nhé, đừng ngủ… Cố lên em… Cố lên nhanh thôi… – Tôi vừa bế cô lên vừa chạy ra ngoài thang máy, nhưng mẹ kiếp cái thang máy khốn nạn đéo chịu mở dù cho tôi có bấm cả trăm lần…

Chẳng còn thời gian nữa, khi mà máu từ trong cô vẫn chảy ra không ngừng. Tôi xuống theo cầu thang bộ, bao nhiêu mệt mỏi chẳng là gì hết, với tôi quan trọng nhất vẫn là tính mạng người phụ nữ tôi yêu đang bế trên tay…

– Anh… Ôm em đi… Anh à… Em mệt, cho em ngủ chút được không? – Giọng cô yếu dần, đôi mắt từ từ khép lại…

– Đừng mà em… Đừng ngủ, mở mắt ra đi… Đừng mở ra đi, anh cấm em ngủ lúc này…

– Cảm ơn anh… Em…

– Em không được nói nữa, giữ sức đi… Cố lên em sắp đến rồi… – chiếc xe lao nhanh trên đường vắng khi Hà Nội đã về đêm. Cô ngồi ghế bên cạnh cố mở mắt nhìn tôi, đầu từ từ nghiêng về phía tôi rồi tựa hẳn vào vai tôi…

– Em xin lỗi… Em không giữ được con cho anh… Em xin lỗi…

– Anh không cần gì hết chỉ cần em thôi… Đừng xa anh, em hứa rồi mà… Đến rồi cố lên em… – Chạy xe thẳng vào trong cổng viện, các bác sĩ và y tá đẩy theo cáng chạy ra ngoài đón vì tôi đã gọi điện trước khi đang đi trên đường, may ra vẫn còn chút tỉnh táo…

– Bệnh nhân bị băng huyết mất máu quá nhiều, nhanh đưa vào phòng cấp cứu, chuẩn bị lượng máu cần thiết… Nhanh… – giọng nữ bác sĩ vang lên cuối hành lang rồi khuất hẳn sau cánh cửa phòng cấp cứu…

Đang chết đứng chết ngồi thì bác sĩ mở cửa chạy ra…

– Kho máu dự trữ bệnh viện có không đủ, vợ anh nhóm máu O, gia đình có ai trùng nhóm máu thì gọi nhanh đi…

– Tôi bác sĩ, tôi nhóm O…

– Vậy nhanh lên không là không kịp nữa… Khỏi làm sét nghiệm… Mau đi mặc áo tuyệt trùng rồi vào phòng cấp cứu ngay… (Lúc đó hoảng quá không nghe rõ cũng chẳng nhớ rõ bác sĩ nói gì, viết đại ra đây vậy thôi)

Tôi nằm ngay giường bên cạnh giường cô, bác sĩ đang tiến hành cầm máu cho cô và đang phẫu thuật gì đó… Hình như tôi nghe loáng thoáng là cắt bỏ tử cung hay gì đó…

Tim tôi quặn thắt, vậy là mọi sự cố gắng đã chấm hết. Tôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…

“Đừng đi em ơi, đừng đi… Không…” – tôi tỉnh dậy hốt hoảng vì vừa gặp một cơn ác mộng khủng khiếp… Chợt nhớ ra cô, quay sang bên cạnh nhưng chẳng có cái giường nào cả vì tôi đang ở trong phòng khác… Đứng dậy định chạy đi tìm cô nhưng không thể vì cơn choáng váng ập đến đánh gục tôi nằm xuống sàn nhà. Đúng lúc này thì một cô y tá mở cửa bước vào…

– Vợ tôi sao rồi hả chị? Vợ tôi đâu?

– Anh bình tĩnh… Vợ anh hiện đã ổn định, đang nằm trong phòng hậu phẫu… Anh cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, khi chuyển về phòng hồi sức anh có thể gặp…

– Không được, lúc này là lúc vợ tôi cần tôi nhất, xin cho tôi sang với cô ấy đi…

– Mong anh thông cảm, đấy là quy định. Hơn nữa bệnh nhân tránh xúc động mạnh về tâm lý…

Tôi ngậm ngùi đành thôi vậy. Ngồi bần thần ra một lúc rồi mới nhớ ra phải gọi cho bố mẹ cô biết, dù họ đã từ cô nhưng dù sao họ vẫn là người mang nặng đẻ đau ra cô…

– Alo…

– Alo. Con chào bố mẹ…

– Cậu là ai? Cậu nhầm số rồi…

– Không. Con không nhầm. Q vợ con, cũng là con gái bố mẹ đang nằm ở bệnh viện XXX.

– Chúng tôi không quan tâm…

– Cô ấy bị sảy thai lần nữa. Con xin bố mẹ hãy tha thứ cho cô ấy… – Tôi nghẹn giọng chẳng nói thêm được gì nữa…

– Cậu nói sao? Sảy thai? Tôi nhớ là nó không thể sinh con cơ mà?

Cuối cùng cũng chỉ là tiếng tút tút vô nghĩa lạnh lùng vang lên… Người duy nhất có thể giúp tôi lúc này chỉ còn có đám bạn thân… Lấy máy gọi cho thằng T rồi bảo nó gọi thêm hai thằng S và Đ.

Nhưng gọi 3 thằng mà lại đến 4 người vì ngoài 3 thằng kia còn có một người quen cũ là Thủy… Nàng đến đây làm gì chứ? Nàng giờ nhìn khác quá, không còn mặc những bộ váy sexy nữa mà mặc lên mình bộ đồ công sở thời thượng vì giờ nàng đã đi làm rồi và giữ một chức vụ khá lớn trong Công ty nhà nàng… Nhưng nét quyến rũ thì càng tăng thêm, bộ đồ công sở làm nàng già dặn hơn một chút, mặn mà hơn một chút…

– Mày sao rồi N? – Thằng T luôn là thằng hỏi han trước khi tôi bị gì…

– Tao ổn… Còn vợ tao…

– Cô làm sao? – Thằng S nhìn tôi lo lắng…

– Vợ tao không sao, ổn rồi. Đang nằm phòng hậu phẫu… Mày giúp tao đến địa chỉ này đón 2 người trong ảnh này đến đây bằng được cho tao… Tao trông cậy vào mày cả đấy…

– Được rồi, tao làm được, hai thằng kia đi với tao. Để chị Thủy ở đây được rồi…

– Chúng mày đừng lỗ mãng với họ, bố mẹ vợ tao đấy…

– Rồi mày yên tâm…

Chúng nó đi khuất Thủy mới quay sang tôi lên tiếng… Vẫn thấy chút ngượng ngùng trong mắt nàng vì có lẽ nàng vẫn còn quan tâm đến tôi, tôi nhận ra điều đó từ ánh mắt nàng dành cho tôi. Nhưng tôi thì đã không còn nghĩ gì về Thủy nữa rồi, giờ người tôi yêu chỉ có cô thôi. Hình như nàng cũng nhận ra điều đó, có lẽ nàng cũng buồn vì nơi khóe mắt nàng ướt đẫm nước mắt…

– Anh… N ổn chưa? Mọi chuyện là thế nào vậy?

– Xin lỗi chị. Tôi hơi mệt, tôi cần ngủ một lúc… – Tôi nhắm mắt lại dù chẳng buồn ngủ chút nào…

Tôi cố chờ nàng sẽ bước ra khỏi phòng vì tôi đã tỏ thái độ rõ ràng không quan tâm gì đến nàng nữa. Nhưng nàng vẫn ở đó, lấy khăn lau tay với mặt, cổ cho tôi…

Dù nàng đã từng ra đi không một lời từ biệt nhưng tôi chẳng bo giờ hận nàng hay trách móc gì cả, đơn giản là vì tôi không có tư cách ấy, đúng hơn là tôi chẳng là gì với nàng…

Một nụ hôn nhẹ đặt lên môi tôi, tôi chỉ giả vờ ngủ nên biết rõ nụ hôn ấy là của ai. Rồi một giọt nước ấm rơi vào môi tôi khi môi ấy rời môi tôi được một chút…

– Chị khóc sao? Việc gì phải vậy. Tôi không đáng để chị làm thế đâu…

– Không phải N thì chẳng còn có ai hết…

– Thôi chị làm ơn dừng lại đi. Chị ra ngoài hộ tôi… Ra đi…

– Thủy… Chỉ…

– Ra đi… tâm trạng tôi không được tốt chị làm ơn…

Nàng ôm nước mắt lẳng lặng bước ra ngoài. Tôi biết như vậy là quá tàn nhẫn với Thủy nhưng không làm như vậy sẽ không chấm dứt được hy vọng nhỏ nhoi trong suy nghĩ của nàng.

Cầm bàn tay yếu ớt của cô, bàn tay xanh xao gầy gò, tiếng thở chậm đều ngực cô nhô lên rồi hạ xuống… Cơn buồn ngủ kéo đến khi trời đêm đã về khuya, tôi ôm tay cô gục xuống bên cạnh giường cô nằm…

Bàn tay mềm mại vuốt ve khuôn mặt khiến tôi thức giấc… Vội vàng ngồi thẳng lên, cô nhìn tôi buồn bã… Nước mắt thứ tôi sợ nhất lại lăn dài trên má cô…

– Em tỉnh rồi… Em tỉnh rồi… Anh lo quá, không sao nữa rồi… Em sẽ nhanh khỏe lại thôi.

– Anh yêu, cảm ơn anh…

Đúng lúc đó cánh cửa phòng mở ra, bố mẹ cô chạy vào vẻ mặt vui mừng…

– Con gái, con tỉnh rồi hả? Bố mẹ lo quá…

– Bố mẹ! Sao hai người đến đây được. – Giọng cô yếu ớt cố trả lời bố mẹ…

– Là nhờ N, bố mẹ xin lỗi vì đối xử không phải với con… Gắng lên con.

– Anh ra ngoài em có chuyện cần nói với bố mẹ…

– Được rồi… Em cố nghỉ ngơi đi. Lúc nữa anh vào… Bố mẹ con ra ngoài một lát, có gì bố mẹ gọi con…

– Ừ cậu ra đi…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Thông tin truyện
Tên truyện Những đêm mặn nồng
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ lỗ đít, Đụ máy bay, Tâm sự bạn đọc, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện không loạn luân, Truyện liếm lồn, Truyện sex có thật
Ngày cập nhật 08/09/2019 12:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Chinh phục gái đẹp – Chương 7 - Dịch giả Meode
Phần 37 Vội vã hai người thoát sạch quần áo, sau đó Tương Ngọc Điệp lặng lẽ nhếch lên cái mông của mình, bàn tay theo giữa hai chân hắn, bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy dương vật của hắn, để tại cửa miệng âm đạo của mình, sau đó cái mông chậm rãi hạ xuống. Cây dương vật Đinh Nhị Cẩu đã cứng rắn vô cùng, theo động tác cái mông không dừng lại, dương vật từng chút bị cái lỗ nhỏ âm đạo của nàng cắn nuốt, lúc này nàng đã lại nếm được cái gì gọi là no đủ khi cây dương vật hắn tiến vào trong cơ thể nàng, thẳng đến khi nàng cảm thấy đệm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tuyển tập Chinh phục gái đẹp
Hồi ức tuổi trẻ
Phần 25 Trời tháng 11 gió rét căm căm. Nó đi ngoài đường mà run cầm cập. Chẳng còn những ngày hè mát mẻ đi soi gái nữa. Ra đường giờ ai cũng ít nhất có thêm 1 cái áo khoác dày, không thì khăn quàng cổ, găng tay... Bla bla. Tháng 11, chà chà. Cũng sắp tới sinh nhật chị rồi, nó cũng chuẩn bị xem có chương trình gì đặc sắc xíu. Mấy lần trước sinh nhật chị, vì nó còn đi học nên cũng chẳng có gì ý nghĩa. Mồm chị xoen xoét lúc nào cũng nói không cần không cần, có em là chị vui rồi. Nó nghĩ có thì vẫn hơn, bằng chứng là mấy...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen
Những em gái thèm đụ – Quyển 3 (Update Phần 18)
Tết đến bụng Ly cũng to dần nên Ly nghỉ việc về nhà hẳn. Mấy ngày tết nhậu suốt ngày cũng mệt hết nội rồi ngoại mãi mùng 3 với đi hết anh em hai bên. Chiều tối mùng 3 đi về mệt nằm nghỉ lấy điện thoại lướt fb thì thấy cái stt của con bạn thân: “Hết hôm nay nữa mai lại lên đường trở lại công việc”. Con bạn tôi tên Thu bằng tuổi tôi nhưng chưa lấy ck, hai đứa cùng khu học cùng nhau từ bé đến hết cấp 2, cấp 3 thì mỗi đứa một lớp nhưng vẫn chơi thân. Trước đùa nghịch vẫn hay bóp vú nó rồi chạy, nhưng đùa...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng