– Muộn rồi mình về đi anh.
– Ừ hình như 11h rồi, thôi về em nhé.
– Vâng em ra trước, anh thanh toán rồi ra sau.
Cô và hắn lại lên xe để hắn đưa cô về.
– Anh có thấy lạnh không.
– Cũng bình thường thôi.
– Em lành lạnh.
Và cô ngồi dịch vào hắn hai tay cô ôm eo hắn cô gục đầu vào vai hắn. Trời ạ, cô đâu có lạnh. Cô nói thế để cô ôm hắn. Sao hắn có thể ngốc thế không biết. Một cảm giác miên man tràn khắc cơ thể. Hắn run, hắn đang run và cô dường như cũng vậy. Thế là cô đồng ý rồi. Cô đồng ý yêu hắn. Mà với loại nhát gái như hắn thì tốt nhất cô nên thể hiện tình cảm trước. Chứ đợi hắn thì không biết đến bao giờ hắn mới mở được lời. Hắn cầm chặt lấy tay cô, hắn chỉ lái xe một tay. Hắn lâng lâng khó tả. Ngồi đây đang viết mà hắn vẫn thấy cảm giác xưa tràn về. Không biết ai trong các bạn đã có cảm giác này chưa. Các bạn sẽ hiểu cho hắn. Miệng hắn như bị gắn keo không nói lên lời. Cô và hắn đi trong im lìm hắn lái xe theo vô thức. Hắn chỉ mong đường thật dài, thời gian trôi qua thật chậm. Cả thân thể mềm mại của cô đang áp vào hắn. Nhưng cuối cùng thì nhà cô cũng hiện ra và cô tách rời ra khỏi hắn. Xe vừa dừng cô xuống nhanh xe định chạy vào nhà.
– Thuỷ đợi anh đã.
– Có việc gì vậy anh. – Cô quay lại nhing hắn mà má vẫn ửng hồng.
– Em làm người yêu anh nhé.
Cô không nói mà chỉ gật đầu. Hắn kéo cô vào lòng và nâng chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn của cô lên. Mặt cô nhắm chặt, hắn từ từ đặt một nụ hôn lên môi cô.
– Bắt quả tang hai người này.
Tiếng của Linh và Nguyệt làm cô và hắn trở về thực tại. Cô ngượng chín mặt còn hắn lúng túng không nói lên lời. Đúng là bọn phá đám. Trong không gian đầy tình yêu và lãng mạng mà chúng nó phá. Đó là kỷ niệm sâu sắc nhất của hắn về tình yêu. Cô bỏ chạy vào trong nhà nói với lại sau.
– Anh đi về đi.
Hắn mặc kệ sự có mặt của hai cô bạn. Hắn chạy theo vào trong nhà. Hắn theo cô vào trong phòng của cô.
– Sáng mai anh sang, mình đi ăn sáng nhé.
– Ừ anh về đi, ngại chết đi được.
– …
– Thôi về đi nhanh lên không em ngượng chết giờ.
Hắn quay ra, hai cô bạn của cô cười rúc rích nhìn hắn. Hắn dứ dứ quả đấm nhưng hắn vẫn vui. Hắn nở nụ cười hết cỡ ra xe và về nhà. Hôm nay hắn ngủ và mơ toàn giấc mơ đẹp.
Một cái hôn hụt ngày hôm qua hắn chưa thực hiện được. Nhưng hôm nay thì khác. Trong khung cảnh đầy thơ mộng của công viên Bách Thảo. Một buổi sáng chủ nhật yên ả, không gian yên tĩnh và hắn đã có với cô một nụ hôn đầu đầy lãng mạng và ngọt ngào. Một cái ôm xiết chặt. Cô ngả đầu vào vai hắn. Không cần một lời nói nhưng cả hai đều cảm nhận được tình yêu đang tràn ngập trong lòng. Một cảm giác phấn khích mới lạ đang dâng trào trong toàn bộ cơ thể hắn. Hắn biết cô cũng vậy. Cô cũng có cảm giác như hắn. Không biết thời gian trôi qua bao lâu hắn mới cất lời.
– Hôm qua anh nằm mơ thấy em.
– Anh mơ thấy em như thế nào.
– Anh hôn em.
– Thì đã thành hiện thực rồi.
– Ừ nhưng hiện thực còn hơn cả giấc mơ.
– Xạo quá.
– Không xạo, anh nói thật.
– Em tin, hôm qua tức nhỉ, anh nhỉ.
– Tức gì em.
– Hai đứa chúng nó.
– Tối nó có trêu em không.
– Không, chúng nó không nói gì mà chỉ thỉnh thoảng nhìn em cười.
– Tối em nằm có nhớ anh không.
– Không.
– Không nhớ thật à.
– Hì hì một tý thôi. Anh có nhớ em không.
– Có nhớ nhiều.
– Xạo rồi.
– Anh nói thật.
– Thế mà 2 tuần liền không đến.
– Thì thằng Nam nó bảo em và Sinh yêu nhau từ cấp 3 nên anh cũng phải xem xét lại không thì thành quân xanh đau lắm.
– Đúng là thằng xạo phải biết. Anh bị chúng nó lừa cho.
– Thế em đã yêu ai chưa.
– Rồi.
– Ai…
– Quách Phú Thành, Lê Công Tuấn Anh.
Hắn cười với với câu trả lời của cô. Hắn ôm xiết cô vào lòng. Hắn chính là người yêu đầu tiên của cô. Thực ra ngày xưa cô cũng có cảm tình với một số bạn nhưng chỉ là cảm tình thôi. Chứ còn tình yêu thực sự thì hắn là người đầu tiên. Còn nụ hôn thì không phải là đầu tiên. Bởi cô kể cho hắn năm cô học lớp 8 cô đã hôn với một bạn trai trong lớp. Trẻ con ấy mà.
– Thế anh đã có người yêu chưa.
– Rồi.
– Bây giờ cô ấy đâu.
– Cô đi lấy chồng rồi, anh bị thất tình mấy năm nay.
– Yêu sớm thế cơ à. Làm sao cô bỏ anh.
– Có duyên nhưng không phận. Anh đã cố quên đi rồi thôi đừng nhắc chuyện này nhé. Nếu có điều kiện thì anh sẽ kể cho nhưng chỉ một chút thôi.
– Ừ em hỏi vậy thôi anh không thích thì cũng không cần phải nói đâu.
– Trưa nay về nhà anh, mình nấu cơm ăn trưa nhé.
– Vâng, em cũng chưa biết nhà anh ở đâu.
– Không biết bây giờ mấy giờ rồi nhỉ.
– Hình như hơn 10h rồi.
– Vậy mình đi về đi chợ còn nấu ăn đi.
– Vâng.
– Hôm nay xem con gái Hải Phòng nấu ăn thế nào.
– Em nấu ăn kém lắm. Anh thích ăn gì.
– Canh sườn nấu chua đi.
– Vâng, mình đi về đi.
Hắn thả cô ra nâng cằm cô lên và đặt vào môi cô một nụ hôn dài nữa. Cô nhắm mắt đón nhận. Hắn quá phấn khích. Con tim tưởng như héo úa của hắn bây giờ lại tràn đầy sức sống. Cô chính là người cứu sống nó. Cô làm cho nó đập mạnh và hắn cảm giác nó còn mạnh hơn loạn nhịp hơn. Hắn lại ôm xiết cô vào lòng, ngửi mùi thơm toát ra từ mái tóc từ thân thể cô. Hắn ngây ngất. Hắn ôm chặt cô như chỉ sợ cô tan biến.
– Chặt quá, thôi thả em ra, mình về đi anh.
– Cho anh xin lỗi.
– Anh có lỗi gì đâu.
– Anh ôm em chặt quá, em có đau không.
Mặt cô ửng hồng. Cô bẽn lẽn lắc đầu. Cô thích thú với cái ôm của hắn. Hắn thật si tình. Hình như hắn yêu ai hắn cũng cháy hết mình. Hắn chỉ hơi nhát thôi chứ còn hắn luôn thể hiện hết mình với người con gái hắn yêu. Cô cũng cảm nhận thấy điều đó ở hắn. Và cô cũng rất yêu hắn.
Hắn và cô trở về với cảm xúc không thể hạnh phúc hơn nữa. Hắn hầu như không rời mắt khỏi cô. Nhìn cô tung tăng đi mua sắm đồ ắn mà hắn cảm thấy mình sao có diễm phúc đến vậy. Người yêu của hắn trẻ trung hồn nhiên yêu đời và không thiếu phần xinh đẹp. Hắn cứ ngắm cô mà không thấy chán mắt. Cô biết hắn đang nhìn cô và thỉnh thoảng cô cũng liếc nhìn hắn âu yếm.
– Nhà anh đấy à. Sao to thế. Cô ngạc nhiên hỏi hắn.
– Ừ bố mẹ mua cho ngay từ khi anh đi học đại học. – Hắn vừa mở cổng vừa nói.
– Công tử ghê. Nhìn anh em không nghĩ như thế.
– Đừng trêu anh, xin mời tiểu thư vào thăm nhà.
– Hì hì, xin mời công tử bột vào trước.
– Hôm nay mới biết nhà anh mà đã yêu rồi không sợ anh lừa tình à.
– Nếu thế thì em cũng chỉ buồn chút xíu thôi.
– Anh đem các thứ vào bếp nhá.
– Vâng. Chà xịn ghê. Có cả tivi tủ lạnh.
– Ừ. – Hắn nói vọng từ bếp ra.
– Em thích bể cá này quá.
Cô reo lên khi nhìn thấy cái bể cá của hắn. Hắn mua một chiếc bể cá cảnh nhỏ. Hắn hay ngồi cạnh bể cá ngắm cá bơi lội mỗi khi hắn buồn. Nhìn đàn cá bơi lội hắn cũng đỡ đi nhiều.
– Anh ơi xem này, đám cá này bơi theo đàn thích nhỉ. – Cô gọi hắn…
Hắn quay ra phòng và đến bên cạnh cô. Cô hào hắng và thích thú. Cô quay ra hỏi hắn.
– Nó tên là gì hả anh. Thích thế.
– Nó tên là Ngựa vằn hồng. Còn con này là cá Bảy Màu.
– Thích thế đẹp thật. Em cũng rất thích có một bể cá như thế này. Có đắt không anh.
– Không đắt lắm. Sang tuần anh mua cho em 1 bể được không.
Cô quay sang hắn gật đầu.
– Nhưng em không biết chăm sóc nó.
– Anh sẽ hướng dẫn.
Từ đó cô với hắn có thêm thú vui là chăm sóc cá cảnh.
– Em đi thăm nhà anh nhé.
– Em cứ tự nhiên.
– Anh đi theo giới thiệu cho em.
Hắn dẫn cô đi từng phòng và giới thiệu cho cô. Đầu tiên là phòng ngủ của hắn. Cô xem xét rất kỹ. Cô nhìn thấy ảnh bố mẹ hắn và cô hỏi nhiều về bố mẹ hắn. Cô thấy bộ máy tính của hắn và cô xà vào nghịch nghịch.
– Xịn thế nhỉ, có cả máy tính à.
– Dùng để học. Anh hay phải vẽ vời làm đồ án.
– Hay quá, từ mai khi nào cần máy tính anh cho em mượn nhe.
– Ừ em cứ đến dùng tự nhiên.
– Anh cũng ngăn nắp nhỉ. Hay hôm nay dẫn em về mới dọn dẹp vậy.
– Không, ngày nào anh cũng dọn qua. Ở bẩn anh không chịu được.
– Điêu thế, hồi trước nhìn luộm thà luộm thuộm.
– Đấy là ăn mặc vậy thôi.
Sau đó hắn dẫn đi toàn bộ các phòng rồi cô và hắn xuống nhà làm cơm. Cô làm cơm khá nhanh. Đúng là con gái có khác. Tay chân cứ thoăn thoắt. Hắn chỉ đi đặt nồi cơm rồi đứng ngắm cô. Thỉnh thoảng cô đưa cùi tay lên gạt tóc và quay lại nhìn hắn. Hắn ngây ngất khi cô cười, cô hay tủm tỉm cười. Điệu cười của cô luôn làm hắn mê hồn.
– Anh không giúp em cứ đứng nhìn em làm gì. – Cô nói mà má hây hồng.
– Hôm nay em thể hiện cho anh xem tài nấu nướng nào.
– Em nấy kém lắm ăn đừng chê nghe.
– Chưa ăn không biết được.
– Anh dọn bát đũa ra đi, còn cứ ngồi.
– Ừ anh làm ngay.
Cứ thế cô và hắn vừa làm vừa nói chuyện. Bao nhiêu là chuyện bây giờ hắn cũng không nhớ nữa.
– Anh ăn nữa đi, em nấu không ngon sao mà ăn ít thế.
– Anh ăn bát này là bát thứ tư rồi. Chưa bao giờ anh ăn nhiều như thế.
– Em nấu có ngon không.
– Ngon, ngon lắm.
– Không được nịnh nhé, không ngon phải bảo để em sửa.
– Không, ngon lắm.
– Bình thường anh ăn một mình à.
– Ừ, mỗi mình ăn nên hay ăn thịt ruốc mẹ gửi lên với rau luộc.
– Tội thế nhỉ.
– Con trai ở mỗi mình ngại nấu nướng lắm.
Em cười không nói gì.
– Em ăn có mỗi bát mà cứ dục anh ăn.
– Em chỉ ăn thế thôi. Anh ăn xong chưa em dọn.
– Ừ, em dọn đi.
– Còn nhiều cơm quá anh ạ.
– Để đấy tối anh đun nóng lên rồi ăn, đỡ phải nấu nướng gì.
– Vâng, em cho gọn trong tủ lạnh nhé.
– Ừ, hay em qua đây ăn với anh hàng ngày cho vui.
– Không thỉnh thoảng thôi. Qua nhiều người ta nói cho.
– Kệ người ta, miễn mình thích là được.
– Không được, không phải lúc anh ạ.
– Ừ, tuỳ em nhưng mỗi tuần phải vài buổi nhé.
– Vâng, nếu anh không sợ tốn cơm gạo.
– Ăn mỗi bữa có mỗi một bát thì tốn gì.
Cô nhìn hắn mỉm cười tay vẫn đang rửa bát. Lại nụ cười ấy. Nụ cười luôn làm hắn chết lặng vài giây. Mỗi khi nhớ về cô thì nụ cười của cô luôn là thứ hiện ra đầu tiên trong đầu hắn.
– Anh ra pha nước nhé.
– Vâng anh ra trước đi tý nữa em ra.
– Chiều nay mình có đi đâu chơi nữa không.
– Thôi anh ạ.
– Thế chiều nay ở nhà anh nhé, tối ăn xong cơm rồi về.
– Vâng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Những người con gái tôi không thể quên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ chị gái, Tâm sự bạn đọc, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex có thật, Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 20/01/2021 08:29 (GMT+7) |