Bố vợ tôi ngồi cùng mấy bậc cha chú nội, ngoại nhà tôi cũng vậy.
Tàn cuộc, tôi dặn mọi người chờ tôi để tôi đưa bố vợ và bé Hinh về bên nhà.
Tôi dìu ông lên xe, để ông nằm ghế sau còn bé Hinh ngồi ghế trước. Từ nhà tôi sang nhà vợ cũng chỉ hơn 5 cây số nhưng tôi đi vòng qua phố huyện một là để ông tỉnh rượu và chủ yếu là muốn mua tặng Hường và bé Hinh mấy món đồ.
Đến phố, tôi đánh xe vào bãi gửi ngoài cổng chợ. Hỏi người giữ xe giá gửi bao nhiêu?
– 15 Ngàn bác ạ! Thường thì chỉ 10 ngàn. Nhưng đầu năm mới xin bác ra lộc thêm 5 ngàn.
Tôi đưa cho bác ta 20 ngàn và dặn:
– Có ông cụ nhà tôi mệt, đang nằm nghỉ trên xe. Nhờ anh thỉnh thoảng ngó qua giùm tôi. Tôi vào chợ bán quần áo rồi ra ngay nhé.
Tôi dắt bé Hinh vào chợ. Chọn mua cho nó ba bộ quần áo ấm mùa đông, hai bộ đồ thể thao nỉ, hai đôi giày và bốn bộ mùa hè. Tất nhiên, mỗi bộ mỗi thứ tôi đều bắt bé mặc thử. Các quầy bán đều có một gian nhỏ thử đồ như ở thành phố. Khi bé Hinh mặc thử thì tôi đều hướng dẫn và ngắm nếu không đẹp, không hợp hoặc không vừa là đổi ngay. Các bộ đồ mùa đông thì không khó. Chỉ cốt đẹp là được mà không lo rộng. Còn các thứ mùa hè, tôi bắt bé Hinh cởi hết ra để mặc thử. (Hôm nay trời nắng ấm nên cũng không lo lạnh). Con bé cũng chẳng thấy ngại ngần hay xấu hổ nên đều làm theo yêu cầu và hướng dẫn của tôi. Gần 13 tuổi, cũng có chút phổng phao hơn, da dẻ cũng mịn màng hơn. Tôi ngắm ngực con bé đang nhú lên nhòn nhọn. Gần 13 tuổi mà vú bé hơn vú của Ngọc nhiều. Khi thử một cái áo thể thao có khóa kéo, tôi cố tình như vô ý chầm chậm chạm vào vú của bé, thấy bé run lẩy bẩy tôi bèn miết xung quanh rất nhẹ rồi úp bàn tay mình lên. Thấy bé đỏ mặt mà không kêu, không nói gì nên tôi yên tâm cho rằng bé không nhận ra sự cố ý của tôi. Lúc thử quần cũng vậy. Thấy bé tụt quần đang mặc mà không có sịp, tôi tặc lưỡi vì thương hại cảnh trẻ em nhà quê. Bướm của bé mỏng mảnh chứ không được mẩy múp và cũng chẳng thấy lông tơ trên mu. Bé cứ để yên cho tôi nhìn, ướm, đo… Cũng phải chọn để đổi hai bộ. Tôi bảo bé cứ đứng đây (buồng thử đồ) đợi để ra quầy.
Tôi bảo cô bán hàng:
– Chị chọn cho tôi 4 cái quần sịp để tôi mua cho cháu. Ở nhà mẹ chả chú ý gì. Ai lại lớn thế mà không mặc đồ lót bao giờ.
Cô bán hàng vừa chọn, vừa nói:
– Bác chu đáo và quan tâm đến con thế. Thật đáng nể đấy. Ít có ông bố nào tỉ mỉ như bác.
Tôi mang 4 cái sịp lại buồng thử đồ và lại thêm 4 lần được ngắm. Có điều 4 lần thử sịp thì tôi được ngắm kỹ hơn, được chạm tay vào bướm của bé Hinh và 2 lần cố tình miết nhẹ ngón tay ngược khe bướm của bé. Cũng chỉ thấy bé thoáng chút rùng mình và má đỏ lên mà không nói gì, chỉ cúi xuống nhìn theo ngón tay tôi. Đoạn, tôi dẫn bé ra mua tiếp quần áo cho Hường. Đã biết rõ thân thể của Hường nên tôi chọn cỡ, chọn màu không khó khăn gì. Thấy tôi hỏi mua 2 cái váy bầu. Cô bán hàng hỏi:
– Bác mua cho vợ à?
Tôi chỉ vào bé Hinh, trả lời:
– Mua cho mẹ cháu.
Tôi thanh toán tiền rồi dắt bé Hinh đến quầy khác để mua 4 bộ mùa đông, 4 bộ mùa hè cho bố vợ tôi để “trẻ hóa” cho ông. Ngoài ra, tôi mua thêm hai bộ ga gối vì thấy mấy bộ ở nhà bố vợ tôi đã cũ màu. Rồi ôm đồm mang ra xe. Bé Hinh bảo:
– Để em xách đồ cùng.
Mang đồ ra chất kín vào khoang chứa đồ. Vẫn thấy ông cụ ngáy khò khò. Tôi lấy tấm chăn mỏng (luôn có sẵn trong xe của tôi) đắp lên người ông. Rồi lên xe, chào và cảm ơn người coi chợ để về. Dọc đường về, liếc sang ghế bên. Bé Hinh mặc bộ thể thao mới nhìn rất đẹp, rất nữ tính. Nhìn nghiêng thấy cánh mũi cao và rất thẳng, lông mi rất dài. Tôi thầm nghĩ rồi nay mai bé Hinh sẽ rất xinh đẹp. Tôi chưa biết bố mẹ đẻ của bé là ai, như thế nào vì cũng chưa hỏi, chưa nghe ai kể. Chỉ biết rằng Hường xin nó từ bệnh viện về nuôi cho đỡ cô quạnh khi đứa con gái duy nhất (con của chú Khai) đã đi lấy chồng. Cũng phát hiện ra con bé có mái tóc rất dài. Đi phía sau thấy mái tóc suôn mềm và đen mượt buông dài quá mông rất nữ tính. Tôi quên không mua cho hai mẹ con mấy lọ dầu gội, dầu chải tóc. Chợt nhớ trong cốp xe có 3 lọ dầu mà bữa trước Tâm đưa để sắp tới tôi “mang sang Đức tặng mợ Nguyên và bé Liên Hoa”. Xe vào tới đầu ngõ. Tôi dừng xe, ngoái cổ thấy bố vợ vẫn ngáy khò khò trong chăn ấm. Tôi quàng tay ôm cổ bé Hinh, nhìn vào mắt bé. Tôi bảo:
– Hôm nay bé Hinh khác thế. Lát nữa có khi mẹ không nhận ra. Rất xinh.
Bé cười bẽn lẽn:
– Tại quần áo của anh mua cho đấy. Từ bé đến giờ em mới được mua nhiều thứ thế này.
– Em thích không?
– Thích lắm ạ!
– Nhưng phải ăn nhiều vào cho béo lên chứ gầy quá. Đấy, thấy bé Ngọc của anh chưa? Mới hơn 8 tuổi mà lớn bằng em rồi đấy.
Rồi tôi ghé vào tai bé, nói nhỏ: “Mười ba tuổi mà ngực lép quá”.
Hinh đỏ ửng hai má, mắt lúng liếng nhìn tôi:
– Anh này! Em sẽ lớn nhanh cho mà xem. Sang năm anh về thì biết.
Tôi vít mặt Hinh vào mặt mình rồi đặt nụ hôn lên trán, lên đôi mắt và cánh mũi cao, thẳng của bé. Tôi nâng cằm bé lên rồi áp môi mình vào môi bé. Bé mím chặt và nín thở rồi bất ngờ hé môi…
Tôi chỉ ngậm một lúc làn môi dưới mòng mọng của bé rồi vội buông ra vì nghe tiếng trở mình của ông cụ.
Tôi đánh xe vào sân. Nhìn đồng hồ đeo tay đã là 1 rưỡi chiều. Vị chi là đã 2 tiếng tính từ khi rời nhà tôi. Bé Hinh xuống xe, tôi đã thấy Hường vừa đi vừa chống hai tay vào hông như đón đỡ cái bụng kềnh càng. Tôi và bé Hinh mang hết đồ vào nhà, xếp chật giường. Hường nhìn bé Hinh trong bộ đồ mới, mắt vui rạng rỡ:
– Gớm, anh chiều em gái thế. Mua toàn đồ đẹp thế này. Nhất con gái mẹ rồi.
– Anh Luân mua cả cho mẹ và cho bố nữa đấy, mẹ ạ.
Thấy tôi đang dìu ông bố say lả cò bợ vào nhà, bé Hinh chạy ra nâng cái mép chăn đang quết trên đất cùng tôi đưa ông vào trong buồng, nằm trên giường và đắp chăn cho ông. Ông ú ớ như trong mơ, lẩm bẩm:
– Về… về đê… ến nh… à chửa. Ừ, bố đi ngủ đây, ngủ đây… Rồi chỉ thấy những tiếng ngáy ròn.
Bé Hinh cùng mẹ sắp xếp những đồ mới mua vào tủ. Cầm hai chiếc váy bà bầu trên tay, đưa lên người ướm thử. Hường quay qua nhìn tôi, mắt ướt nước, nghẹn ngào:
– Cảm ơn anh. Sao mà anh mua nhiều thế, trang bị cho cả nhà thế này.
– Có gì đâu… thím. Chút quà tình nghĩa mà.
– Hinh ơi, con cầm chìa khóa vào nhà trong xem mẹ đã khóa cửa chưa nhé. Nhanh lên!
Bé Hinh vừa ra khỏi cổng cũng là lúc tôi từ trong buồng bước ra. Hường ôm chặt tôi, ép mặt tôi vào cặp vú đồ sộ, mặc tay tôi lùa vào dưới áo xoa xoa cái bụng căng tròn.
– Anh chu đáo với em và con quá. Biết lấy gì trả ơn hả anh?
– Sao Hường lại nói thế? Đã là tình, là nghĩa thì ơn huệ gì. Cứ nhớ thương yêu là đủ.
– Vâng! Hôn em đi, nhanh lên.
Vừa rời lưỡi nhau thì thấy bé Hinh mở cổng, gọi:
– Mẹ khóa cửa rồi mà.
– Thế mà mẹ quên, tưởng chưa khóa…
Tôi lấy từ trong cốp xe ra mấy lọ nước gội đầu đưa cho Hường:
– Thím cầm mà hai mẹ con gội đầu. Đồ ngoại đấy. Bồ kếp cũng tốt nhưng thỉnh thoảng cũng nên dùng dầu để dưỡng tóc, nhất là cho trẻ em. Rồi như tiện tay tôi đưa cho Hường 10 triệu tiền mặt và 10 triệu tiền Ngân phiếu thanh toán:
– Đây là của Nguyên gửi về biếu bố và thím với lại cho em Hinh mua sách vở, quần áo.
– Anh vừa mua bao nhiêu đồ cho rồi, giờ lại đưa tiền. Thế này…
– Thím cứ cầm. Thôi… cháu về để đi đây kẻo muộn. Khi nào bố thức, nhờ thím nói hộ là cháu không dám đánh thức cụ dậy để chào nhé!
Tôi ra xe. Hường đứng tựa lưng vào cửa nhìn theo.
Như mọi khi, bé Hinh ra mở và đóng cổng. Tôi vẫy bé lên xe, đưa cho bé 1 triệu tiền mặt:
– Anh cho Hinh để mua sách vở hoặc mua gì mà em cần. Nhưng không được tiêu phí và không nói với bố mẹ nhé!
– Vâng! Em sẽ đút vào con lợn đất. Em nuôi 3 năm rồi đấy.
– Ngoan lắm! Cho anh hôn nhé?
– Ư… vâng!
Tôi ôm đầu em và xoay nghiêng rồi hôn lên môi. Bé không mím môi nữa mà hé môi. Tôi mút hai làn môi và tách ra bằng lưỡi của mình. Những nhịp thở nặng nhọc kèm theo tiếng ư ư từ cổ họng rồi như chợt thức tỉnh từ sâu thẳm bản năng gốc của con người, Hinh há miệng để lưỡi tôi lùa vào trong và lưỡi bé như trốn tìm cùng lưỡi tôi từ khoang miệng người này sang khoang miệng người kia. Tôi cố đưa tay từ dưới áo ngược lên để xoa ngực bé. Chạm tay vào phần nổi gờn gợn, nhu nhú và cưng cứng của hai núm vú tí hon, tôi xoa nhè nhẹ, nhè nhẹ. Bé rụt lưỡi lại, thở dốc và rên rỉ:
– Ối anh Luân ơi, em… em… Rồi đờ đẫn không nói tiếp nữa.
– Anh làm thế này Hinh có thích không?
– Em thích… thích… thích lắm. Ối, đa… a… au! Thi… ích quá!
– Tôi lại hôn em và tay cứ xoa dần xuống phía bụng. Cái khoang bụng mỏng manh cứ thóp lại, rồi phình ra theo nhịp tay của tôi hay theo nhịp thở dồn của cô bé 13 tuổi? Thấy tôi dừng hôn và ngừng sờ, rút tay ra Hinh như sững sờ, chỉ im lặng nắm chặt tay tôi mà im lặng nhìn.
– Thôi! Anh phải đi đây. Hinh vào nhà đi nhé. Lần sau anh lại về với em.
Tôi mở cửa xe, đỡ bé xuống. Bé run run, hỏi:
– Anh về thật chứ? Anh…
Thấy đôi mắt rưng rưng của em chực như muốn khóc oà. Tôi vội dùng tay lau nhẹ lên mắt em và trấn an:
– Anh hứa! Anh sẽ về với Hinh. Nhưng em đừng kể với ai là anh… yêu em nhé.
– Vâng! A… a… nh Lu… ân ơi! Em cũng y…
Tôi đưa xe ra khỏi cổng. Nhìn qua gương chiếu hậu thấy Hường và bé Hinh đứng lặng nhìn theo.
Về đến nhà đã gần 2 rưỡi chiều. Tôi giục mọi người sắp xếp để khởi hành. Dặn chị Thanh và Bình một số việc rồi hai xe lăn bánh.
Như đã bàn.
Xe tôi ” Chở hai cháu Minh – Tâm và bé Ngọc đi Thái Nguyên, tiện thể rẽ lên đơn vị cũ “. Còn xe Lâm thì chở mọi người về Hà Nội. Lúc không có ai để ý, Thuý hỏi nhỏ: ” Chồng đi mấy hôm thì về với ba mẹ con em?” Tôi trả lời: ” Anh sẽ về sớm nhất với vợ và hai thiên thần. Anh yêu Thuý!”
Dọc đường đi, cả hai nàng cứ hót như sáo nghe có vẻ hoan hỉ. Chuyện cứ như pháo rang trên xe. Thỉnh thoảng, khi thì Tâm, lúc thì Minh, chẳng biết vô tình hay hữu ý cứ vợ vợ, chồng chồng với tôi. Làm cho tôi cứ phải giả vờ ra hiệu, ám chỉ rằng còn bé Ngọc trên xe đấy! Bé Ngọc ngồi một mình trên ghế phụ để hai mẹ ngồi ghế sau. Thỉnh thoảng tôi liếc ngang sang phía Ngọc, chỉ thấy khuôn mặt trắng hồng, măng tơ và đôi mắt mở to nhìn thẳng về phía trước.
Chạy được chừng 4 – 5 chục cây thấy hai nàng im lặng. Thì ra hai nàng hôm nay vui nên chót uống hơi nhiều so với tửu lượng vốn kém cỏi thường ngày. Tôi chạy chầm chậm rồi táp vào vệ đường, lấy tấm chăn chùm cho hai chị em. Trời đã ngả bóng tà. Tôi nắm tay Ngọc thấy lạnh bèn cởi áo khoác ngoài úp ngược lên ngực em và hỏi thầm:
– Ngọc của anh lạnh không? Rồi úp mặt mình vào mặt em. Ngọc hé miệng đón nụ hôn của tôi và tay cầm tay tôi đưa vào dưới áo. Vừa hôn, tôi vừa sờ hai quả trứng thần tiên của tôi trên ngực em và lướt xuống vùng bụng…
– Chồng ơi, vợ… muốn…
– Đợi về nhà đã nhé. Em nhắm mắt ngủ như mẹ Tâm, mẹ Minh đi.
– Không! Em muốn thức cùng chồng cơ.
(Tất nhiên, mọi hành động và lời nói trao nhau giữa tôi và bé Ngọc luôn ở âm lượng chỉ đủ nghe và không gây ồn đến giấc điệp của hai bà vợ đang mang bầu của tôi ở ghế sau).
Xe đã phải bật đèn từ lúc 6 giờ chiều vì càng ngược lên vùng cao, trời càng nhanh tối. Gió lạnh và sương giăng mờ trước kính xe. Tôi không dám đi nhanh. Hai chị em Minh & Tâm chắc được phủ chăn ấm và xe chạy chậm nên thấy im lặng, li bì không thèm trở mình thay đổi tư thế. Bé Ngọc cũng thiu thiu ngủ, im lặng và ngả đầu sang một bên. Sợ bé đau cổ, tôi dừng xe và ra sau xe, lấy từ valy ra cái chăn tôi vẫn đắp để cuốn xung quanh cổ, quanh người và phủ lên chân Ngọc cho ấm hơn và đỡ mỏi cổ. Vừa cuốn xong chăn quanh đôi chân bé nhỏ thì Ngọc mở mắt, hỏi:
– Về đến nhà chưa ông?
– Ông nào? – Tôi ngẩng mặt lên hỏi nhỏ.
Ngọc không nói gì chỉ ghé miệng vào môi tôi rồi nhìn ra phía ghế sau.
– Sắp đến nhà rồi. Ngọc ngủ đi.
Xe về đến cổng, tôi tự xuống mở cổng vì tôi có nguyên bộ chìa mà Liên trao lại cho tôi từ ngày em về Hà Nội. Tôi đưa xe vào cổng. Khóa lại rồi mở các cửa, bật điện rồi kiểm tra các phòng. Vắng người mấy hôm mà nhà có vẻ như hoang lạnh hơn. Được cái các phòng không có bụi bặm. Chăn gối đều cất trong tủ. Tôi bật các bình nước nóng và trải ga gối, chăn ở cả 3 phòng tầng trên của Minh, của Tâm và phòng ở giữa là của bé Ngọc – Cái phòng có ô cửa thần thánh, có con mắt thần tiên dẫn búp bê bé nhỏ và xinh đẹp của tôi đến với tôi.
Khi các phòng đã được chuẩn bị và ấm hơn, tôi xuống mở cửa xe xem cả ba người phụ nữ của tôi đã ai thức dậy chưa? Nhưng cả ba đều ngủ li bì. Tôi nhẹ nhàng bế từng người lên. Đầu tiên là Tâm, để không làm cho Minh bị lạnh nên tôi mang từ phòng trên xuống một cái chăn lông mỏng để bọc ấm cho Tâm rồi bế nàng, đi thật chậm lên cầu thang, vào phòng. Đặt Tâm nằm trên giường, đắp chăn cho em rồi hôn lên đôi môi vẫn thơm nồng mùi rượu rồi đi xuống bế Minh là người tiếp theo cũng trình tự như với Tâm. Cả hai bà bầu của tôi đều tăng cân so với mấy tháng trước. Nhưng với sức vóc cộng thêm tâm lý của tôi lúc được nâng các bà vợ trên tay đang mang những đứa con của mình trong bụng, tôi nâng rất nhẹ nhàng mà không thấy chút mệt mỏi. Đấy là chưa kể việc trong ngày tôi đã hai, ba lần địt nhau với… thím Hường.
Người sau cùng tôi bế từ xe lên phòng là Ngọc của tôi. Dù cũng rất nhẹ nhàng nhưng vừa vào đến cửa nhà thì thấy Ngọc đã mở mắt. Sao bé tỉnh ngủ thế nhỉ?
Ngọc ôm cổ tôi rồi đứng xuống. Ngước mắt lên, hỏi nhỏ:
– Mẹ Tâm và mẹ Minh đâu rồi ạ?
Tôi chỉ tay lên trên tầng:
– Anh bế vào ngủ rồi. Giờ bế Ngọc lên ngủ đi, tí nữa dậy tắm sau. Nước bật rồi nhưng chưa nóng.
– Thế chồng có lên không? Ngọc thì thào hỏi.
Tôi chỉ vào phòng mọi khi tôi vẫn ngủ ở tầng dưới.
– Chồng ngủ dưới này.
Không nói một lời, Ngọc bước tới mở cửa phòng rồi nằm ngay lên giường vẫy tôi:
– Vào đây! Ngọc cũng ngủ dưới này với chồng.
Tôi lao tới, đắm say hôn em. Chợt nhớ ra, tôi bảo:
– Lên xem hai mẹ đã ngủ chưa đã.
Tôi đi trước, Ngọc chậm rãi bước theo nhẹ nhàng như đi trinh sát trận đánh vậy. Hé cả hai cửa của hai phòng, thấy hơi thở đều đều của hai nàng còn say sưa.
Tôi và Ngọc đi xuống, tắt đèn cầu thang rồi vào phòng. Tôi bảo:
– Ngọc lên giường đi. Anh ra khóa cửa và kiểm tra cổng, tắt điện ngoài sân đã nhé.
Xong mọi việc, tôi mở cửa phòng, Ngọc đang trong buồng tắm. Một lúc thấy em trần truồng chạy vội ra, xuýt xoa vì lạnh. Chắc vừa rửa khi chưa có nước nóng.
Tôi chốt cửa phòng, vào nhà vệ sinh đánh răng và xả nước mới hơi âm ấm để rửa chim rồi cũng trần truồng đi ra, mở chăn nằm xuống bên Ngọc. Tôi ôm trọn tấm thân ngọc ngà, bé nhỏ của em vào lòng. Lại tiếp diễn những cử chỉ âu yếm đầy nhục dục. Tay tôi sờ xuống tới cái mu ấm và mọng của Ngọc, tôi lật chăn và bật đèn sáng trưng làm cho Ngọc như một cách rất tự nhiên của con gái là một tay che mắt, một tay che lồn.
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay em ra. Lồn Ngọc vẫn mọng đỏ như bị sưng tấy lên, cái hột le vẫn hé ra chưa khép kín…
Tôi nhẹ nhàng hôn và liếm từ từ mọi ngõ ngách và để lưỡi dừng lâu hơn nơi cái khe hẹp vừa bị tôi oanh tạc chiều hôm qua. Tôi trườn môi và lưỡi ngược lên bụng, lên rốn, lên ngược và quấn quýt liếm, bú và mút cặp vú nhỏ rồi tiếp lên cổ, lên má, mắt, trán và dừng ở vành tai em. Thì thầm:
– Em còn đau không?
Ngọc lắc đầu:
– Không.
– Anh thấy vẫn bị sưng mọng lên. Thương quá! Yêu quá Ngọc của anh ơi, vợ của anh ơi.
Tôi hôn môi và chúng tôi lại lưỡi đi tìm lưỡi, nước bọt bón mớm sang nhau. Tay Ngọc lần chìm buồi tôi, túm chặt và vuốt để như nhận lại hơi ấm đang tỏa ra, sưởi cho bàn tay bé nhỏ.
– Vợ ơi! Anh muốn nhưng sợ em còn đau và lại chảy máu thì…
– Không! Em không đau! (Với giọng quả quyết, cô bé 8 tuổi của tôi nói như hét lên) Em không sợ chảy máu! Em vừa uống thuốc rồi chồng ạ.
– Thuốc gì? Tôi hốt hoảng.
– Thuốc tránh thai mà chồng mua đấy. Chồng bảo phải uống phòng mỗi khi… ấy mà.
– Giời ạ! Thuốc này có tác dụng tránh được trong ba ngày đấy. Uống nhiều không tốt đâu.
– Kệ! Ai bảo không dặn kỹ em.
– Ôi vợ ơi! Anh thương Ngọc quá! Anh yêu Ngọc quá!
Ngọc vùng dậy, nằm lên người tôi rồi ngồi xổm, hai tay vạch mép lồn rồi quết lên khắp mặt tôi, rồi dừng lại ấn xuống miệng tôi để tôi mút, để tôi liếm…
Lồn Ngọc đang mọng đỏ, da như mỏng hơn, những sợi lông mềm chạm vào mép, vào mũi tôi… Một mùi dâm khí kích thích tính dục của giống đực là tôi. Tôi vật nhẹ em nằm ngửa xuống giường, chạm nhẹ đầu cặc vào giữa mu lồn lún phún lông. Tôi ngần ngừ…
Thấy vậy, Ngọc giục:
– Địt đi! Địt vợ đi chồng ơi! Vợ không đau đâu mà… đi!
Tôi hạ người xuống, cắm thẳng con cặc đang cứng như cái dùi trống vào âm hộ em. Một tiếng sụt nhẹ nhàng, một tiếng kêu á á cũng thật nhẹ nhàng, chỉ những ngón tay bé nhỏ của Ngọc cấu ngón vào lưng tôi, cào vào mông tôi là rất mạnh, đau nhói trong sung sướng. Tôi xả tinh trùng như bơm vào sâu trong âm đạo hẹp và nông của Ngọc. Lần này không kịp giữ cữ, tôi cắm buồi mình rất sâu, chỉ thấy một tấm chắn mềm mềm ở đầu buồi mà không thấy cái vành sụn tròn như ở lồn Liên, lồn Nguyên, lồn Lan, lồn Thuý, lồn Minh, lồn Tâm và mới đây là lồn bà chửa sắp đẻ là Hường. Rồi tôi mới nghĩ ra, Ngọc mới hơn 8 tuổi, tử cung còn nhỏ xíu thì cổ tử cung chưa thể sa xuống để dễ dàng đón hứng tinh trùng.
Quả thực, có thể đã hết đau, vết rách đã lành, có thể do sức đề kháng và tố chất của bộ phận sinh dục hoặc có thể do ham muốn, do kích thích, do… gì đó nên mặc dù tôi địt rất mạnh, rất lâu và mấy lần cả hai đều lên đỉnh rồi tôi xuất tinh rất nhiều mà không thấy Ngọc kêu đau, không thấy chảy máu nữa.
Tôi và em – Người vợ bé nhỏ của tôi, người vợ thứ 7 của tôi – đã địt nhau đến bốn phát. Nhìn đồng hồ treo tường đã gần 2 giờ sáng. Tôi hôn Ngọc rồi bế Ngọc lên phòng em.
– Em lên tắm nước ấm đi rồi ngủ. Để anh đánh thức mẹ Tâm, mẹ Minh dậy tắm chứ ngủ không tắm thì không tốt.
– Em muốn ngủ với chồng cơ…
– Được rồi! Cứ nằm chờ đấy, anh sẽ vào với vợ.
– Chồng ơi, mai có phải uống thuốc nữa không?
– Không! Không được uống nhé.
– Vâng. Em hôn cái nào. Nhớ phải gọi em xuống ngủ cùng nhé.
Ôi! Ngọc của tôi!
Bao giờ cho em đến tuổi để mang thai sinh cho anh những đứa con mang họ Lưu, hả Ngọc?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Những người tôi yêu |
Tác giả | Vi Thăng Long |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Loạn luân với chị họ, Truyện loạn luân |
Ngày cập nhật | 23/08/2021 22:33 (GMT+7) |