“Em cảm ơn về món quà anh gửi!”
Sau đó cô lại gửi tin nhắn tiếp theo.
“Nhưng lần sau, anh chỉ cần gửi em một bông hoa là em đã đủ vui rồi, không cần gửi nhiều như vậy đâu”
Tôi gửi tin nhắn lại cho cô.
“Bây giờ em cảm thấy thế nào?”
“Em rất vui. Các cô giáo ở trường đều khen bó hoa đẹp và rất ghen tị với em”
“Vậy là được rồi. Anh luôn mong muốn em được tự hào về bất cứ thứ gì từ anh”
“Nhưng tốn kém cho anh quá, em chỉ cần một bông thôi là đủ”
“Em là vô giá đối với anh, bao nhiêu cũng không đủ”
Sau đó cô im lặng không trả lời tin nhắn của tôi, dù tin nhắn được đánh dấu đã đọc. Tôi xách ghế ra khỏi lán và ngồi dưới chiếc ô cắm ngoài bãi biển, chậm rãi uống chai nước lạnh và lim dim hưởng thụ làn gió biển man mát thổi qua người.
“Anh ơi! Anh đang gì đấy?”
Khoảng nửa tiếng sau, tôi nhận được tin nhắn của cô.
“Anh đang nhớ em và ngắm biển”
Tôi trả lời cô kèm cái ảnh chụp mặt biển.
“Em muốn được mời anh đi ăn. Anh ở xa quá”
“Anh có được nhận lời và để dành về sau không?”
“Vâng, em sẽ để dành lời mời này cho anh. Biển đẹp quá, em cũng thích biển lắm”
“Biển rất đẹp, nhưng lại buồn vì thiếu người ngắm cùng. Anh tin rằng sau này em sẽ được ngắm biển bất cứ khi nào em muốn”
Tôi ngoài nhìn căn biệt thự phía cuối khu nghỉ dưỡng, căn đó tôi đã quyết định dành riêng cho mình, nó nằm biệt lập khỏi khu nghỉ dưỡng bởi hàng rào bằng cây.
Cô không nhắn lại và cũng đến giờ làm việc buổi chiều, tôi đứng dậy xách cái ghế về lán và đi lên văn phòng. Khu nghỉ dưỡng đang vào giai đoạn nước rút để kịp mở khai trương vào đầu hè, công ty quản lý đã bắt đầu chạy quảng cáo và nhận đặt phòng, nên công việc bận lu bù, mãi đến chín giờ tối tôi mới được nghỉ ngơi và ăn tối. Sau khi tắm rửa, tôi thả tấm thân mệt mỏi lên giường, mở điện thoại và nhắn cho Nhung một tin nhắn “Anh nhớ em!” Sau đó ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm như thường lệ và bắt đầu cữ chạy buổi sáng, sau đó về tắm rửa và đi đến lán ăn sáng. Lúc này tôi mới mở điện thoại, một cảm giác hạnh phúc đang từ từ lan tỏa khắp người. Nhung nhắn lại cho tôi “Em cũng nhớ anh”, tin nhắn được gửi lúc ba giờ sáng. Có lẽ tôi đã làm cô mất ngủ. Tôi viết câu trả lời, rồi lại xóa đi, sau đó chỉ nhắn lại một câu đơn giản “Anh rất hạnh phúc”.
Hôm nay tôi còn bận hơn hôm qua rất nhiều, hôm nay các thiết bị đã được đưa đến để lắp rắp, tôi cũng không có thời gian để ý đến điện thoại. Mãi đến đêm muộn khi trở về phòng mình, tôi mới đọc các tin nhắn, Nhung cũng nhắn cho tôi mấy tin kể những chuyện vui xảy ra với cô hôm nay. Tôi nhắn lại một tin cho cô “Hôm nay công trình đang chạy nước rút, anh không có cả thời gian ngắm biển. Anh đang nhớ em”. Sau đó, lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên tôi làm là kiểm tra điện thoại, Nhung nhắn tin trả lời “Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ. Em đợi anh về để mời anh đi ăn. Ngủ ngon anh nhé!”. Vậy cũng đủ để tôi vui cả ngày.
Những ngày cuối tôi bận bù đầu cho đến khi hoàn thành việc lắp đặt thiết bị, mỗi ngày cô vẫn nhắn tin kể tôi nghe những chuyện vui xảy ra với cô, dặn tôi giữ gìn sức khỏe, nhưng không thổ lộ tình cảm của cô thêm lần nào nữa.
Khi bố tôi vào để ký nhận bàn giao cho bên quản lý và khai thác khu nghỉ dưỡng, thì tôi cũng không nhịn được nữa. Giao toàn bộ hồ sơ cho bố, tôi nhanh chóng ra sân bay để bay về.
Vất chiếc vali vào tủ, tôi nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ và phóng chiếc wave đến cổng trường của Nhung, cũng phải còn một lúc nữa mới tan trường, tôi kiên nhẫn ngồi đợi ở quán nước đối diện cổng trường, ngay khi tiếng trống vang lên, tôi cũng nhanh chóng gọi điện cho cô.
– Anh đói.
Ngay khi có tiếng “a lô” dịu dàng của cô vang lên trong tiếng reo hò của lũ học sinh khi hết giờ, tối nói nhanh.
– Ah… anh về rồi ạ?
Tôi nghe tiếng reo vui mừng của cô vang lên trong điện thoại.
– Anh đang đợi em ở cổng trường.
Tiếng điện thoại đột nhiên ngắt làm tôi ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh tôi tôi đột nhiên tràn ngập hạnh phúc khi nhìn dáng cô đi như chạy từ trong trường ra cổng, còn nhanh hơn cả lũ học sinh đang háo hức ùa ra khỏi trường. Tôi cũng chạy qua đường để đón cô, hai tay dang ra khi thấy cô chạy ùa đến, những tưởng sẽ có một màn quay ba trăm sáu mươi độ như trong phim thì cô chợt dừng lại hơi thở gấp gáp, nhưng nụ cười rạng rỡ vẫn nở trên môi cô. Hạ cánh tay đang dang ra, tôi cũng nở nụ cười nhìn cô đang gấp gáp lấy lại hơi thở.
– Anh về rồi, em khỏe không?
– Em… khỏe. Anh đen và gầy đi nhiều quá.
– Nhưng khỏe mạnh và phong trần, đúng không?
– Vâng, hấp dẫn hơn. Anh đói rồi, đúng không? Đi mình đi ăn đi.
Tôi không đói, tôi chỉ nhớ Nhung, muốn được ở gần bên cô, được nghe tiếng cười thanh thoát hồn nhiên của cô, được nghe giọng nói dịu dàng đang kể cho tôi nghe những trò nghịch ngợm của lũ học sinh. Len lỏi trong dòng người đông đúc lúc tan tầm, tôi đưa cô đến quán café ven Hồ Tây, chúng tôi nói chuyện không dứt nhưng câu chuyện không có kế thúc từ chuyện này sang chuyện khác, sau đó chầm chậm chạy xe lang thang trong phố, xà vào những quán quà nổi tiếng trong khu phố cổ và đưa cô về nhà lúc mười giờ đêm.
Sáng sớm hôm sau, tôi lại phóng xe đến nhà cô, hôm qua cô để xe máy ở lại trường. Cô Thảo và chú Quý đang tập thể dục buổi sáng, vui vẻ cười nói khi tôi đến, cô Thảo đi nhanh vào nhà sau đó tôi nghe tiếng cô vọng ra từ trong nhà.
– Nhung ơi! Anh Thắng đến con này. Bỏ đấy đừng nấu nữa, để tí mẹ nấu cho bố con ăn, con và anh Thắng đi ăn sáng ở ngoài đi. Nhanh lên, đừng để anh ấy đợi.
Tiếng ngạc nhiên của Nhung, sau đó khuôn mặt vui mừng của cô ngó ra khỏi cửa và nhanh chóng biến mất.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nhung |
Tác giả | Oceano |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Đụ máy bay, Tâm sự bạn đọc, Truyện 18+, Truyện sex cô giáo, Truyện sex có thật, Truyện sex cưỡng dâm, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 07/04/2021 11:38 (GMT+7) |