Nỗi đau


Update Phần 55

Phần 11

Con bé con tay nắm quần nó mà run lên bần bật bởi trước mắt hàng chục kẻ săm trổ xanh đỏ, mặt mũi hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai… nó thì thoáng bối rối xong đã bình tĩnh trở lại. Hơn chục người không nhiều mà cũng không ít nhưng chúng lại được vũ trang, dù gì đó cũng là hung khí gây sát thương tuy thô sơ nhưng vẫn nguy hiểm bởi vậy nó cố gắng tính toán.

Trong mớ hỗn độn kiến thức được đào tạo nó chợt thấy vang vọng giọng trầm ầm của chú Huy: “… đánh rắn phải đánh dập đầu… “… đúng phải tìm ra tên đầu sỏ nếu không ” mãnh hổ nan địch quần hồ…” một người dù giỏi cũng khó đánh số đông thế này. Nhất là bên cạnh nó còn vướng con bé tuyệt không manh động được, chú là người đàn ông bí mật trong đời nó cũng kể như là sư phụ hay một người cha cũng là người bạn…

Nó nhớ… năm đó lần đầu của những bài tập nghiệt nghã một thằng bé bẩy tám tuổi bầm dập, đôi mắt xưng húp vì đòn cả của mẹ lẫn người tình của mẹ nó tuyệt vọng. Cùng quẫn thì bao giờ cũng sẽ tìm đến cái chết đúng định luật muôn thủa “… khi mọi cánh của đều đóng của tử sẽ mở ra…”, đau đớn cô đơn lủi thủi mãi trong xó tối phòng bà vú thần chết đến rủ nó đi. Nó đau đớn bò lết qua cửa bếp rồi chui then rào bị cong ở cổng sau lối này nó đã từng đi một đôi lần, nhưng khi ấy sự tuyệt vọng chưa mãnh liệt như lúc ấy. Thà chết đi như bà vú có lẽ hạnh phúc hơn chăng… mắt nó nhòe đi khi nhớ lại hình ảnh nhân từ âu yếm của bà, nó vùng lên chạy sồng sộc ra hướng phía cái hồ nhỏ phía góc sân gôn. Có thể chủ đầu tư muốn để lại cái hồ này cho cảnh sân gôn thêm đẹp, nhưng từ lúc dự án treo cả sân gôn lẫn cái hồ này đều hoang sơ cô quạnh như chính nó. Nó nhắm mắt nhảy tùm xuống hồ thôi thì chết sẽ được gặp lại bà vú người duy nhất yêu quý nó, cái chết còn dễ chịu hơn phải làm những trò kỳ quặc ông Thắng bắt nó làm…

Nó cứ ngỡ mình sẽ chìm xuống nước rồi từ từ tan vào đó… chết và quên hết mọi khổ đau đang gánh, nhưng nó không rơi mà cứ lơ lửng và cổ thì nghèn nghẹn do cổ áo bị ai đó túm ngược. Người túm cổ áo nó nhấc bổng là một người đàn ông trung niên cao to, cánh tay cứng như thép của ông cứ giữ nó lơ lửng như vậy khá lâu mới nói:

– Bé thế này mà đã muốn chết rồi sao? Sống mới khó chứ chết dễ lắm… nhưng chết không làm được hai lần đâu… hãy chọn cái chết đàng hoàng!

Chú vứt nó xuống thảm cỏ ven hồ rồi ngắm nhìn nó từ đầu đến chân, lại nhìn các vết bầm dập trên người nó rồi hỏi:

– Bị người ta đánh à? Bị người đánh thì đánh lại… đi chết thì kém quá bé con!
– Đánh lại?

Nó buột miệng hỏi lại trông không vì từ khi bà vú mất thế giới của nó không ngôi thứ, thế giới ấy chỉ có ” mày” và ” tao ” mẹ gọi nó thế ông Thắng gọi thế cho nên khái niệm tôn ti trật tự là thứ quá xa lạ. Chú nhìn nó gật đầu quay lại nhìn cái cành cây bằng lăng to cỡ bắp tay đang mọc xà xuống, tay chú vung lên bổ mạnh xuống “… rắc… rắc…” cành cây gãy gục như bị bẻ đi. Chú lạnh lùng nhìn nó và bảo:

– Đấy! Đánh thế… chứ đừng đi chết!
– Nhưng ngoài mẹ tao không dám đánh lại đâu… còn chúng nó to lớn lắm tao đánh không được, mày nghĩ đánh dễ thế sao nếu thế chắc chẳng đến nỗi…
– Có vẻ bé con cháu không được dạy dỗ cẩn thận nhỉ… chẳng trách…

Bỗng cái cần cần câu ở mép hồ cái phao rung rung chú vội đến giật nó lên, con cá rô to bằng bàn tay mắc câu giãy dụa quyết liệt trên thảm cỏ. Chú trỏ con cá bảo nó:

– Thấy chưa con cá còn chẳng muốn chết… nó cố dẫy dụa đến cùng… sao cháu chịu thua…

Câu nói “… sao cháu lại…” gợi nhớ đến bà vú già hay nói thế tim nó quặn thắt nó khóc òa, chú ôm nó vào xoa xoa đầu nó yên lặng không nói gì cả… Rồi sau đó chú thành sư phụ bí mật của nó cho dạy nó gỡ đòn, cho nó dầu và mật gấu xoa bóp các vết thương bầm tím chính sự giúp đỡ âm thầm ấy mà nó đã qua đợt huấn luyện khốc liệt. Chú vẫn hay đến đó câu cá khi rảnh rỗi và cuộc gặp tình cờ đầy duyên phận ấy đã làm nó mạnh hơn, đang phân tán trong suy nghĩ nhưng mắt nó vẫn không quên đám người đang ngày một siết chặt vòng vây phía trước. Một thằng gầy gầy cao cao đôi mắt lươn tí hí khiến cho người đối diện khó nhìn ra ánh mắt hắn muốn gì, đã thế hắn lại để hàng ria con kiến trên mép trông càng ra vẻ gian giảo. Hắn hất hàm hỏi cái thằng bị nó đánh vào mắt đang đứng phía trước:

– Là nó à! Thằng em dại này tí tuổi… còn đang độ tuổi đóng bỉm mà…
– Vâng! Anh Châu!

Thằng đó nói xong vội bụm miệng cười vì câu nói của thằng Châu Hàng Bột, tuy nhiên hắn rất hiểu sự nguy hiểm của nó chỉ là không dám nói ra thôi. Đám đàn em cười nghiêng nghả đầy khinh thị nó còn thằng Châu tuy nói vậy, nhưng hắn nhìn thằng đàn em chết mắt trợn trừng trên bãi đất bởi một vết dao duy nhất cắt sắc ngọt ngang cổ thì biết đối thủ không đơn giản. Hắn nghĩ thầm “… con vợ này hẳn có nghề rồi mình đến đông thế mà nó không choáng, mặt nó vẫn lì ra tốt nhất là co đàn em lên thịt nó xem nó thể hiện ra sao? Mình ra tay ngay lỡ có gì không hay mất uy thì ê mặt trước đám đệ”. Hắn hất hàm bảo đám đàn em:

– Lên! Chiến nó cho anh…

… rầm… rầm…

– A… a… a…

Đám đàn em tay phóng lợn, tông (*) và tuýp nước rầm rập ào cả lên về phía nó. Nó vội ôm con bé vào trong lòng tay kia rút ở túi đeo bụng nắm tiền năm trăm nghìn quăng lên trời, tiền như hoa như lá rơi lả tả xuống còn nó như Triệu Tử Long ôm ấu chúa tại Trường Bản địa (**). Nó xoáy vòng trong đám lưu manh quả nhiên những tờ năm trăm nghìn đã phân tán tư tưởng bọn đàn em của Châu Hàng Bột, đứa thì ngơ ngác đứa thì vội nhặt tiền chả gì thì năm trăm ngàn cũng được đôi cái hàng. Nó dùng thủ bộ Thiếu Lâm ” Lạt Ma độ giang ” di chuyển hình chữ Z sát đến một tên gần nhất, dùng ” Hỏa hình thiết trảo thủ ” siết chặt cườm tay hắn đoạt lấy con phóng lợn nhọn hoắt ấy. Châu Hàng Bột nhìn chăm chú đám đàn em chen lấn lộn xộn trọng bụi mù để nhặt tiền tức giận lắm hắn hét cặp mắt lươn tim híp vằn máu:

– Nhặt cái… lồn… lên cả thịt đó mấy thằng ngu… sau tiền ở túi nó… á… á…

Hắn chưa nói hết câu thì lưỡi dao sắc lạnh đã chạm vào lưng đau nhói, nó đã ôm con bé con đứng sau lưng dí dao vào hắn gằn giọng:

– Bảo chúng nó vứt hết đồ vào một góc rồi ngồi cả xuống đặt tay lên đầu không mày chết!

Châu Hàng Bột không phải hổ giấy hắn cũng từng lăn lộn giang hồ đâm chém, tuy nhiên cái hành động bảo đám đệ của mình quăng đồ một góc đặt tay lên đầu thì hắn rùng mình. Hắn nghĩ “… thôi bỏ con mẹ rồi thằng này không chỉ có nghề, hình như nó là sự… nhưng sao là công an mà nó lại giết người bừa bãi được. Nhất là trông còn ít tuổi quá… nhưng là dạng đéo gì cũng phải bật lại…” hắn đoán biết nó còn ôm con nhóc con, chả qua khinh địch và quá chăm chú đám đàn em đang lộn xộn. Chứ nếu không dễ gì hắn lại để cho nó khống chế như vậy, chẳng uổng bao năm lăn lộn để có số má như hôm nay rồi… hắn hạ lệnh cho đám đàn em một cách từ từ:

– Chúng mày vứt đồ vào một góc… quỳ xuống đặt hai tay lên đầu… nhanh!

Câu ” nhanh” hắn quát váng lên làm đám đàn em sợ hãi lập cập làm theo, những tiếng “… beng… beng ” “… xoảng… xoảng…” vang lên khô khốc theo những con dao tuýp nước rơi xuống va vào nhau. Châu Hàng Bột nghĩ thời cơ đã đến hắn nghiêng người dụng chiêu ” Mãnh Long quá giang ” của Tây Sơn quyền đạo, khi hắn nghiêng người cánh tay hắn thụi mạnh về sau để đánh bật con dao của nó. Còn nó đang nhớn mắt lên nhìn đám đàn em của Châu Hàng Bột liệng đồ nhưng vẫn để ý nhất cử nhất động của hắn, nó vội ôm chặt con nhóc con xoáy người lùi vòng ra sau mấy bước thoát khỏi tầm đánh của hắn… đồng thời nó phi luôn con dao…

… xoẹt… phập…

Lưỡi dao lướt qua cổ họng thằng Châu Hàng Bột rồi cắm phập vào gốc cây Mít già đối diện, cán dao còn rung rung trên thân cây… trong lúc đó máu từ cổ thằng Châu tứa ra hắn đổ “sầm” một cái mặt úp sấp xuống đất. Máu từ cổ hắn loang ra đỏ cả sân đất bụi vàng khè lúc trước, đám đàn em run rẩy sự việc quá nhanh và quá nguy hiểm chúng sợ hãi quỳ cả xuống:

– Đại ca… Đại ca… chúng em không biết anh có nghề đắc tội! Mong anh tha cho bọn em… chúng em biết sai rồi…
– Chuyện gì thế em?

Long Sẩu lúc này mới chân thấp chân cao mò ra đến nơi hắn phê quá đôi mắt nhắm tịt tay cứ gãi gãi lên mặt, thật sự ở tình trạng phê lòi phê oặt thế này hắn ra sớm có lẽ chỉ thêm cái mạng. Con bé thấy ba ra thì lúc này mới vọt lên vừa chạy vừa khóc la lên:

– Ba… ba… ơi… Con sợ… hu… hu… hu…

Nó chưa biết nên xử trí ra sao thì từ ngoài ngõ có thêm mấy người bước vào, nó rùng mình nghĩ mình đúng là chủ quan vì bãi đất cuối ngõ này tuy là đất hoang ít nhà. Nhưng đầu ngõ có mấy bụi cây dại um tùm nếu đồng bọn của chúng mai phục ở đó rồi ập vào thì coi như xong, tuy nhiên đi ra từ đám bụi cây chỉ có thằng Thưởng và ba người nữa. Thằng Thưởng vẫn kính đen và bộ complê đen bóng bẩy tay cầm khăn mùi xoa hắn vừa đi vừa vỗ tay nói:

– Đánh hay… đánh hay lắm…
– Anh Thưởng! Chúng em chào anh!

Đám đàn em của Châu Hàng Bột nhất loạt chào hắn đầy vẻ sùng kính, còn Long Sẩu tuy phê nhưng vẫn nhận ra khúm núm chạy lại gần chào hắn:

– Anh… Thưởng… hôm nay sao tự nhiên đến tìm em thế ạ!

Nó thì vênh vênh cái mặt lên nó ghét hắn vì hắn không tốt với chị và hắn cũng chả để nó phục, tuy nhiên đám dân xã hội này lại rất sợ hắn thì phải nên thấy hắn đều khép nép. Thằng Thưởng tiến lại đầy vẻ khinh khỉnh hắn đá qua đá lại cái xác thằng Châu Hàng Bột, rồi nhìn về phía đám đàn em của Châu nói:

– Thằng này phế… anh bỏ! Từ nay chúng mày theo Đại ca mới anh Gia Long đây sẽ thay anh điều hành toàn bộ mấy quận nội thành này… Các em hãy nhớ anh Thưởng không nói hai lần để anh phải nghĩ thì các em tự biết…

Hắn nói hất hàm về phía nó cho đám đàn em biết trong tiếng đám đàn em hô vang:

– Vâng anh!

Nó thì bâng khuâng nó thật sự không hiểu thằng Thưởng này là hạng người gì mà cái gì cũng biết cũng xía vô được, chuyện hay chuyện dở hắn cũng đến và âm thầm hiện lên như từ quỷ dưới địa ngục vậy. Đến cái tên vùi chôn trong quên lãng của nó hắn cũng biết, thấy nó cứ thần người ra nghĩ ngợi hắn đến gần vỗ vai nói:

– Không vui à! Làm đi dần dần sẽ quen thôi…

Hắn vỗ vai nó nhưng không chỉ là cái vỗ đơn giản nó có lực và năm ngón tay như thép ấn xuống, nó biết lách sang né tránh đồng thời vung tay lên dụng xà quyền rồi đổi thành ” Hỏa hình thiết trảo thủ ” siết chặt vào cườm tay hắn. Thằng Thưởng không nghĩ nó bật lại lên khi bị nó bấm vào cườm tay thì nhăn mặt, nhưng hắn không phải hạng vừa bàn tay hắn xoáy mạnh lại bung tay nó rồi cũng dùng ” Hỏa hình thiết trảo thủ ” bấm lại làm nó tê dại tay. Hắn cười khùng khục gằn lên nói:

– Thằng em cũng khá đấy…

Rồi hắn nhả tay tay nó ra tiến đến gần cái bàn quán nước nơi con mụ chủ quán vẫn ngất lịm, hắn ngoắc tay vẫy mấy tên đàn em của Châu Hàng Bột lại bảo:

– Dọn nốt cho anh…

Mấy tên đàn em cầm tuýp nước và phóng lợn đến gần hỏi hắn:

– Cho chị già này xuống luôn à anh?
– Ừ… người chết là giữ im lặng tốt nhất… sau đó dọn sạch sẽ chỗ này cho anh…
– Dạ anh!

Nó nhìn xác thằng Châu Hàng Bột và thằng đàn em lại nhớ tiếng la của bà chủ quán “… Giết… giết… người rồi… “, câu ” giết người” đánh thức lương tâm nó đó không phải là triệt hạ mà là giết người. Chú Huy đã từng nói với nó “… võ học tinh hoa là để bảo vệ mình và cứu người chứ không phải giết người…”. Nó vội lên tiếng can:

– Đừng!

Nghe nó quát đám đàn em ngơ ngác quang sang hỏi thằng Thưởng:

– Anh Thưởng giờ sao anh… thịt hay thôi…
– Anh đã giao lại cho anh Long nếu anh Long muốn tha thì cứ tha đi, dọn dẹp mấy cái xác và để nơi này sạch như bạn đầu ra ngoài anh đã cho người đón rồi… Thôi mấy thằng ngu này chắc cũng vớt vát được tí nội tạng… dọn xong phắn hết…

Rồi hắn quay sang bố con Long Sẩu vẫn đứng đực ra đó bảo:

– Long Sẩu anh để mày làm phó cho Gia Long nhưng đừng manh động… có gì thì hỏi ý anh Long hãy làm… thế nhé!

Đám đàn em Châu Hàng Bột rút đi khiêng theo hai cái xác sau khi đã lau sạch các vết máu dọn dẹp gọn ghẽ hiện trường, và trả lại con ngõ nhỏ một sự yên bình ban đầu trong gió xào xạc trên tán cây chim sẻ vẫn ríu ran trong kẽ lá như chưa từng xảy ra gì cả. Nó hỏi Long Sẩu về chuyện “nội tạng” thì hắn trả lời:

– Chuyện thằng Thưởng loại như anh không đủ tuổi biết, nhưng anh nghe phong thanh bọn nó còn buôn cả nội tạng để bán cho người cần ghép. Nói chung loại thất học vô nghề như anh, lại nghiện chỉ là khẩu súng con dao cho nó thôi em ạ… Nó bảo đánh đâu thì đánh đấy chứ chả làm được gì hơn…

Nó thở dài buồn bã nhìn con bé đã thôi khóc cặp mắt tròn xoe xoe dưới hàng mi cong vút nhìn nó đăm đăm, con bé sinh ra trong gia đình không gia gì hay nó có tình lì mà lúc đánh đấm nó không thấy con bé sợ hãi quá khi nó ôm. Nó thấy con bé đang ngồi trong lòng bố mà như thấy lại mình ngày xưa bên bà vú mà giờ bà mãi mãi xa, nỗi buồn ập về trong nó nghẹn ngào tự dưng sống mũi cay cay hình như có nước mắt trào ra. Bởi vì con bé con trỏ tay về phía nó bảo:

– Chú… chú đừng khóc… ba bảo đàn ông khóc là xấu…

Nó trườn ra khỏi lòng ba cầm cái gấu váy trèo lên người nó lau nước mắt cho nó, nó muốn vùng ra thì con bé con giữ vai nói:

– Chú… ngoan nào… ngoan như khi Phương Anh khóc mẹ lau cho Phương Anh đó… ngoan nào!

Nó lau xong xuống vung tay thế nào đổ ca nước trên bàn hắt xuống mặt bà chủ quán, nước lạnh làm bà tỉnh lại hay đến lúc tự bà tỉnh nữa bà dậy trong tiếng reo hò của bé Phương Anh:

– A… a… bà ngủ dậy… bà ngủ gật xấu lêu… lêu…
– Giết… Giết…

Bà lắp bắp nói nhìn ra khoảng sân vắng tanh như chưa từng có hỗn chiến, bà dụi dụi mắt cảm thấy hơi là lạ cứ như mình ngủ mơ. Ngay lúc ấy Long Sẩu chen vội vào nói:

– Giết… giết gì mà giết u mơ à! Phách vị ra ai chết con lấy số tối phang con đề nào… U ngủ hơi lâu đấy…
– Mẹ cái thằng này! U mày đã già lắm đâu… không phải mơ… mà thôi kệ mẹ nó… giờ có thằng em giai đại gia rồi lo gì đói mà lô với đề hả con giai?

Bà lại đi lấy ấm nước pha trà rồi bà hiểu ở cái thế giới giang hồ này, có lẽ có thứ thật vẫn phải coi như mơ nếu muốn bình yên. Bà ấy nói đến tiền làm nó nhớ ra móc ra mấy tập tiền đưa cho Long Sẩu rồi bảo:

– Anh cầm lấy rồi sữa cho cháu mua cho nó thêm ít quần áo nữa anh ạ, em đi về đây hôm khác mình gặp nhau anh nhé…

Nó dúi xấp tiền vào tay Long Sẩu rồi vội vã ra đi trong tiếng chào lanh lảnh của bé Phương Anh:

– Con chào chú ạ… chú nhớ quay lại tìm Phương Anh nhé…

Còn Long Sẩu vẫn chưa hết ngạc nhiên về nó rốt cuộc thằng bé này là ai? Đến cả thằng Thưởng cũng biết và trọng dụng thật sự vấn đề ở đâu? Bà chủ quán nhìn mấy tập tiền dày cộm trong tay Long Sẩu đầy thèm thuồng, đó là số tiền lớn bốn năm tập tiền năm trăm còn nguyên đai là cả một gia tài. Người giàu thì nó là nhỏ tuy nhiên để cho nhau mấy trăm triệu như bà vừa thấy thì quá lạ, nhất là chỉ để mua sữa mới mua đồ vớ vẩn nhưng bà không biết một thằng bé chui ra từ thế giới tăm tối như nó đã làm gì ý thức mấy về giá trị đồng tiền.

Nhất là mớ tiền nó có lại chẳng phải của nó làm ra không bỏ mồ hôi công sức sao có biết giá trị, nhưng đó là việc của người khác nó chỉ bận tâm quay về viện với chị… Nó về đến công viện đã thấy cái bóng yêu kiều tha thướt của chị bên cạnh anh Gia Vũ ở cổng viện, chị mặc đồ bệnh nhân bờ môi nhợt nhạt không trang điểm nhưng vẫn rất xinh xắn. Nó nhìn từ xa thấy chị bên anh Gia Vũ mới là đẹp đôi, còn chị thấy nó hạnh phúc lắm nhào ra ôm chầm lấy nó. Hơi thở chị nóng rực phả bên tai nó chị thì thầm:

– Sao anh đi lâu thế… Trang mong anh nãy giờ đó…

Nó một thoáng ưu tư khi thấy mình thật có lỗi khi nhận ra mình còn có một người đang nhớ đang mong mình, anh Gia Vũ không nghe thấy được và cái anh thấy cũng chỉ nghĩ là tình cảm chị em mà thôi. Anh cười hiền hòa nói với nó:

– Trang nhất định không chịu nằm một chỗ cứ ra ra vào vào ngóng em, sau còn bắt anh đưa ra tận đây để đợi em về… lần sau anh chả dám để em đi thế nữa sợ chị buồn thế này… thì mệt cho anh…

Chị vội ngoảnh lại chu cái môi nho nhỏ ra nói lại:

– Anh này! Chỉ được cái hay mách… nhưng nhà chỉ có hai chị em sao không lo được ạ… hơn nữa em ấy là tất cả với em…

Rồi chị nhoẻn miệng cười nụ cười cùng cái lúm lệch một bên làm xao xuyến cả hai chàng trai, bữa tối là sự hạnh phúc với cả ba nó diễn trong vui vẻ hạnh phúc. Anh Vũ muốn chị có sự riêng tư đã thuê hẳn căn phòng đặc biệt trên tầng thượng bệnh viện cho chị, ở trên cao này gió thổi mơn man có cảm giác như là gia đình hơn là bệnh viện. Nó có ý đưa lại cho anh túi tiền lúc hai em ngồi uống bia ở sân thượng, nhưng anh lại không nhận lại và nói rằng cho nó để tiêu vặt. Chị đã kêu mệt lên ngủ sớm trước chỉ còn hai anh em ngồi lặng nhìn phố mỗi người một ý nghĩ không ai nói với ai, gió đêm xua tóc anh bay phần phật nó muốn phá vỡ yên lặng liền bảo:

– Anh à… hình như cái chỗ này không phải phòng bệnh đúng không anh? Và bữa ăn tối lại do nhà hàng nơi khác dọn đến…
– Ừ! Nó thuộc bệnh viện nhưng không phải phòng bệnh tuy nhiên cứ có tiền và quyền thì gì em cũng có, chỉ trái tim người con gái em yêu thì không thể có thôi em ạ…
– Anh cố lên anh… sẽ có ngày chị em yêu anh…
– Ừ! Anh cũng mong vậy em buồn ngủ chưa? Anh đi ngủ đây và tiện ngó qua xem Trang thế nào… lúc nào buồn ngủ vào nằm cùng anh nhé! Anh đã chuẩn bị đủ chỗ cho anh em mình rồi!
– Vâng! Anh cứ ngủ trước đi… ạ! Em chưa muốn ngủ…

Nó cứ ngồi lặng một mình với bao nhiêu suy nghĩ miên man từ lúc rời nhà đi với chị là cả bao nhiêu sóng gió, nó thấy làm lưu manh như thằng Thưởng mới đáng chứ vô học như Long Sẩu chỉ là cái gậy con dao cho người ta thật… Nhất định phải học thêm nhiều thứ ngoài nhưng điều được dạy trước kia thì mới đủ mạnh lo cho chị được… đêm đã khuya lắm trăng treo cô quạnh giữa trời sao thăm thẳm tối lạc lõng như chính nó giờ này. Chợt bàn tay mát lạnh của ai đó bịt lên mắt nó khèm theo nụ hôn ngọt ngào đặt lên má, nó cảm nhận đôi môi hơi khô ráp ấy của chị nó nói:

– Trang! Chị không ngủ đi ra đây làm gì?
– Trang ra với anh…
– Chị… đừng anh Vũ nghe thấy…

Nó vội cản lại nhưng chị đã chạy vòng lên chắn trước mặt nó ngó ngó, hàm răng trắng lung linh trong nụ cười huyền ảo đan lẫn ánh trăng đêm. Chị bĩu môi bảo nó:

– Không dám công nhận tình với em à Chó Con… em hô lên nhá… em hô lên là “em yêu anh” nhé!
– Đừng!

Nó vội lấy tay bịt miệng chị lại thì chị túm được tay nó chị lè cái lưỡi nhỏ xinh ra trêu:

– Èo! Anh đúng là đồ ngố… em trêu đấy… bệnh viện gào lên điên à! Còn anh Vũ mấy hôm không ngủ giờ anh ấy ngủ say như chết, đang nằm gáy ầm ầm trong kia kìa có quăng xuống tầng cũng không biết… làm em mất ngủ luôn ý!

Chị cứ đứng chống tay ở gối cúi nói chuyện với nó khiến cái cổ áo trễ ra thấp thoáng khe vú căng tròn sâu hút, nó tự dưng nhìn thấy thế nổi hứng chỉ muốn đè chị ra mà hôn rồi địt như lúc ở nhà. Nhưng nhớ lại lời bác sĩ lúc trước nó chùn lại không dám nhìn nữa, nhất định phả kiềm chế không chị sẽ ốm mất… lòng nhói đau. Nó nói vội vàng:

– Trang! Nằm xuống đây gối lên đùi em này ngủ luôn ngoài này cho mát nhé…

Chị nằm xuống gối đầu lên đùi nó mắt ngước lên nhìn nó đắm đuối rồi, chị cầm lấy tay tự dúi vào trong ngực áo mình bàn tay chui qua lớp lót áo ngực. Nó cảm nhận cả sự mềm mại của bầu vú chị lẫn cái đầu ti nho nhỏ và nhịp tim chị đang đập dồn dập, chị cười hạnh phúc khi cảm nhận cái sức nóng của buồi nó đang phồng lên áp vào tai. Chị nằm trên đùi nó cố tình áp má và tai vào khu vực ấy biết nó có cảm xúc thì chị vui lắm, hạnh phúc nhất đời của người con gái chính là người mình yêu thích mình. Chợt phía trời cao một ánh sao băng chớp xẹt nó để lại một vệt sáng mờ xa xăm, chị giữ chặt tay nó trên ngực mình nói trong vội vàng:

– Sao băng đấy! Anh ước đi anh… ước rằng suốt đời bên Trang anh nhé…

Nhưng sao xẹt nhanh trong chớp mắt nó cũng đâu kịp ước gì chắc chỉ có chị ước thôi, nó miễn cưỡng gật đầu nói nói dối rằng đã ước cho chị vui… Chị thì hạnh phúc lắm cười rạng rỡ lung linh rồi lát sau chìm đần vào trong giấc ngủ, chị ngủ trên đùi nó khuôn mặt thánh thiện xinh xắn mà tim thấy đau. Nó thấy buồn buồn “… Trang chị xinh như này đáng được hạnh phúc, mà em thì chẳng biết có mang được hạnh phúc cho chị không?”… Đêm vẫn thăm thẳm trôi Hà thành với giấc ngủ tĩnh lặng miên man, chỉ có nó vẫn đăm đăm với trời sao cô quạnh trong đầy rẫy băn khoăn… Nhưng Hà thành không mình nó trăn trở ở căn biệt thự bí mật Lão Đại đạng gật gù dựa vào cái ghế bành to, lão cũng trầm tư ngắm phố đêm mà suy nghĩ mưu tính. Đằng sau lão thằng Thưởng đang phân trần:

– Anh à! Thằng bé không đơn giản em thấy biết kết hợp xà hình quyền và “Hỏa hình thiết trảo thủ” để bật lại em, chúng ta chưa từng dạy nó cái đó và thứ võ này chỉ đào tạo nhiệm vụ đặc biệt cho thiếu sinh quân. Đến nay thiếu sinh quân được truyền thụ chiêu này cũng không có mấy người, có khi nào có cao nhân nào bí mật truyền thụ cho nó không anh?
– Chú cẩn thận quá sinh lẩn thẩn rồi… nó ở nhà đó với con mẹ phò phạch ấy có còn ai nữa đâu… chắc tình cờ giống chú quên vụ đó đi. À đấy thế cái vụ hồ sơ giả để đưa nó vào trường thiếu sinh quân của Bộ ra sao rồi? Phải tôi trong lò lửa ấy thì mới thành sát thủ đẳng cấp như chú được, nhưng phải nhồi sọ nó trước chứ không để nó vào trường để người ta dạy nó. Việc cắt nó quản các quận chỉ là bù nhìn thôi đấy nhé cho nó hiểu xã hội thôi, chú Thưởng nhớ chưa… mấy quận vẫn là của chú đấy!
– Vâng anh em rõ rồi!

Chú Giải:

(*) Phóng lợn và dao tông: Tiếng lóng giang hồ cho dao chọc tiết lợn nhọn, và dao tông dùng để chặt…

(**) Triệu Tử Long và trận Trường Bản:

Triệu Vân tự là Tử Long, người vùng Thường Sơn, là một vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục, với Lưu Bị là vị hoàng đế đầu tiên. Ông được phong chức Hổ uy Tướng quân và đứng thứ ba trong Ngũ Hổ Tướng của nhà Thục, bao gồm: Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Hoàng Trung và Mã Siêu.

Năm 208, Lưu Bị giao tranh với Tào Tháo thất bại và bị đuổi chạy qua Trường Bản. Trong trận Trường Bản thì Triệu Vân đã liều mạng sống bảo vệ gia quyến Lưu Bị, cứu được con trai Lưu Bị là Lưu Thiện (A Đẩu), tạo nên điển tích Tử Long một ngựa cứu chúa nổi tiếng đến ngày nay. Sau Đại chiến Xích Bích, Triệu Vân góp công lớn giúp Lưu Bị dành được phần nam Kinh Châu, và trở thành một trong những tướng lĩnh quan trọng trong quân đội của Lưu Bị, được phong chức “đại tướng quân”.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Thông tin truyện
Tên truyện Nỗi đau
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Some, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện liếm lồn, Truyện sex phá trinh
Ngày cập nhật 03/10/2023 03:18 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Duy Ngã Độc Tôn (Update Phần 59)
Bỗng người Lưu Ly giật giật, đẩy Viết Hoa, người cô nhún nhanh hơn, miệng rên rỉ, dấu hiệu cô sắp lên đỉnh. Viết Hoa bước khỏi ra hẳn cái ghế, cúi xuống mút chùn chụt vào đôi vú nhọn đang căng cứng vì nứng của cô chị. Ôi bố ơi, cặc bố sướng quá... con r... a... mất... Lồn con tuyệt lắm, con gái của bố, ra đi con. Chồng ơi em sướng lắm... chồng địt nát lồn vợ mất... Lồn vợ là tuyệt nhất, lồn vợ là sướng nhất. Cặc chồng cũng tuyệt lắm, chồng yêu của e... m... e... m... r... a... a... a... Người Lưu Ly run lên bần...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện người lớn Truyện sex phá trinh
Ngọc ngà Châu báu (Update Phần 12)
Quá căm phẫn khi vợ mình bây giờ chẳng xem mình ra gì. Dám thản nhiên cắm sừng mình trước mặt. Những cục tức đó tạo thành sự oán trách. Ông Phước dồn hết tất cả những tổn thất ông nhận lấy toàn bộ là lỗi của Bảo Châu. Ông Phước tức vì vừa mất vợ, vừa mang tiếng cặp kè học trò mà lại không được chấm mút gì nhiều. Về phần Bảo Châu. Cô nàng đang liên hệ cho bên phía Mỹ Ngọc cầu xin giúp đỡ. Và mọi người đã đồng ý cố gắng giúp cô qua được khó khăn này. Bỗng một ngày mọi sự cố gắng chuẩn bị để tẩy trắng bị đổ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Thầy đụ trò Truyện bú cặc Truyện bú vú Truyện sex học sinh
Quyền – Sắc (Update Phần 116) - Dịch giả Meode
Lại đi đến nhà hàng Hoàng Nhật khiến cho Chu Thông cảm khái rất nhiều, chính là ở trong nơi này, Chu Thông lần đầu tiên nhìn thấy trọn vẹn cái âm hộ của nữ chủ nhiệm, cũng chính là ở trong này, xảy ra chuyện say rượu mới dẫn đến cưỡng gian nàng, hôm nay lại uống cũng không biết sẽ phát sinh ra thêm chuyện gì đây? Ngồi chờ ở trước đại sảnh nhà hàng Hoàng Nhật, Triệu Lương Đống lại nhìn thấy Chu Thông với Thôi Tình sóng vai mà đến, thần sắc gã rõ ràng bị kiềm hãm nói: Ưm... anh Chu đối với Thôi chủ nhiệm rất là quan tâm nhỉ? Hai...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Làm tình với đồng nghiệp Truyện sex ngoại tình

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng