Một hồi còi lạnh gáy vang lên làm giật bắn mình, mở mắt ra thấy Nguyệt Ánh đang đứng đầu giường thổi còi. Mắt nhắm mắt mở nó nhìn đồng hồ mới có 3h30 sáng, nó bần thần: “… gì đây hả trời? Mới có 3h sáng mà con điên này ra đầu giường mình thổi còi…”. Nó định vằng ngay câu: “… mới sáng sớm không cho ai ngủ à đồ điên! “Nhưng dừng ngay lại, bởi thấy Nguyệt Ánh xinh quá làm nó ngơ ngẩn. Cô mặc bộ đồ thể dục màu trắng cái quần shot thì ngắn cũn, bó lấy bờ mu nổi vòng sẻ rãnh xuống dưới. Cặp đùi thon trắng mượt mà thẳng tắp, còn bên trên cái áo phông bó sát ôm gọn cái eo nhỏ. Áo cô bó chặt làm nổi bật lên bầu vú nhỏ xinh, không lớn như của Hà Thư, hay chị Trang hoặc Tiểu Dĩnh. Nó nhỏ nhắn non nớt chia đôi hai bên nhòn nhọn, ngon như đôi trái đào tiên chớm nở ngọt ngào. Cái cổ áo hơi trễ hở ra bầu ngực vồng lên trắng mịn, nó phập phồng theo hơi thở của cô càng khiêu khích. Vú của Nguyệt Ánh nhỏ vì cô mới mười sáu, đang dậy thì nó còn phát triển. Nên không thể khép lại thành rãnh ngực, khít khao như của các chị được. Tuy nhiên nhìn qua cổ áo rộng ấy vẫn thấy cám dỗ, chưa kể khuôn mặt trái xoan xinh xắn cùng cặp mắt tròn ướt át. Nó sướng buồi thượng cứng lên ở quần, bởi vẻ đẹp non mơn mởn của Nguyệt Ánh. Nó động tà tâm ngay, dục hỏa bùng lên cuồn quận…
Cúi nhìn xuống lại thấy Gia Long, đang soi vào cặp vú mình. Nguyệt Ánh đỏ mặt mắng nó:
– Thiếu gia! Đề nghị cậu dậy ngay để tập thể dục, nếu không tôi buộc phải dùng vũ lực… Á… à… mà này cậu không được phép thả dê với tôi, tôi cảnh cáo lần thứ nhất đấy! Nếu tái phạm tôi sẽ buộc phải dùng biện pháp mạnh, tôi chỉ giúp cậu luyện tập lập nghiệp. Tôi không có nhiệm vụ phục vụ cậu tình dục khi vắng hai tiểu thư, mong cậu tự trọng cho ạ…
Gia Long đang chăm chú nhìn vào ngực cô, lúc Nguyệt Ánh đang cúi thấp gọi nó. Thì cô như là khoe trọn bầu vú non tơ dưới lần áo lót trễ nải, để cho Gia Long chiêm ngưỡng hết toàn bộ hai trai tiên mộng ấy. Vú cô nhỏ bé xinh xắn trắng mượt mà, cả hai đầu ti cũng bé xíu như hạt đỗ nhỏ đỏ rực. Chưa từng một ai nắn bóp đụng chạm nó, vì cô là hạt ngọc được Thẩm Bồi Bình cưng chiều.
Bồi Bình ông ấy coi cô như con gái ruột, vốn để bù đắp sự hụt hẫng của Tiểu Dĩnh bị mất tích. Còn cô cũng coi ông như cha ruột của mình, lần gặp nó ở nhà Chu Vĩnh Lâm khi trước. Việc mang cô ra chém chỉ là một màn kịch, cha nuôi Chu đã nói trước với cô để thử thách Gia Long. Nhưng thấy nó trượng nghĩa cô đã có cảm tình, bởi cô và nó xa lạ vậy mà dám chặt tay vì cô.
Nên đó chính là lý do cô vui vẻ nhận lời ngay đi Việt Nam, khiến hai lão đại kia ngạc nhiên tột cùng. Họ chỉ biết thở dài ngao ngán vì thằng con rể đào hoa, không biết cái gì mà khiến phụ nữ trên đời đều thích nó. Còn Nguyệt Ánh cô mặc định coi Tiểu Dĩnh như chị gái, cũng nhờ chị ấy cô mới được cha nuôi yêu thương. Nên cô không muốn có tình ý liên lụy gì với Gia Long, nhưng càng tránh sẽ càng là oan trái đó là thứ cô không hiểu…
Khi đi cô đã hứa với hai chị ấy, là sẽ không để liên lụy tình cảm. Nào ngờ hai chị ấy cùng cười và bảo cô:
– Các chị nghĩ rằng em là người yêu tiếp theo đó, Nguyệt Ánh em quá tự tin trước anh ấy rồi… Các chị không ghen đâu với em, chúng ta cùng yêu một người thì đã sao chứ?
Nhưng với trái tim thơ ngây của cô, Ánh khó chấp nhận chuyện đa thê ấy. Cô thấy nó tốt và cũng muốn chuộc lỗi vụ kia với cha, khi mà cô trúng phi tiễn thuốc mê ngất đi để cha nuôi Chu suýt lâm nguy. Giờ thấy nó háo sắc cô còn ghét hơn, bực bội Nguyệt Ánh lấy tay đập mạnh. Cô nhằm vào chỗ quần phồng lên ấy, và “bốp!” Một cái rõ đau khiến nó ôm háng rú lên:
– Ái ôi… Đau quá… Trời ơi… chết tôi…
Nó có đau nhưng chưa tệ lắm nhưng lăn lộn trên đệm kêu gào thảm thiết, y như con heo bị chọc tiết vậy cố tình trêu chọc cô. Nguyệt Ánh đánh xong rụt tay về đỏ mặt xấu hổ, cô ngượng lắm lần đầu tiên sờ vào chỗ đó của con trai. Cô đỏ mặt trong cảm nhận “… không ngờ nó nóng và cứng thế, lại to nữa chứ… xấu hổ quá…”. Ở Trung Quốc cô được đào tạo đánh đấm võ nghệ, nhưng vì Bồi Bình cưng chiều cô chỉ cho ở trại huấn luyện. Chưa từng thực chiến sống chết ngoài đời, việc đưa cô đi bảo vệ vốn chỉ đề học hỏi. Nào ngờ Chu Vĩnh Lâm cũng chủ quan tin cháu mình, không dùng thêm cận vệ nào mới ra sự thể đó. Nguyệt Ánh chun mũi nhìn nó kêu gào đầy lạ lẫm, khi tập ở thao trường có đánh chỗ đó của mấy anh đồng học. “Nhưng họ đâu có đau đến mức đó chứ, hay là mình đánh nát thật nhỉ mà tay mình lúc nãy hơi ướt… có khi vỡ nát chảy máu rồi “. Cái thứ cô chạm phải chỉ là chút tinh dịch của nó rỉ ra, nhưng ngây thơ nên cô không hiểu điều này…
Nguyệt Ánh lo sợ nhỡ đánh hỏng thật, về lại Bằng Tường biết nói sao với chị Tiểu Dĩnh. Cô vội vã thương lượng:
– Thiếu gia! Là tôi lỡ đánh vào chỗ không nên đánh, cậu có sao không vậy? Bất quá tôi cho cậu đánh lại là được. Miễn là cậu không về mách với hai chị ấy, là tôi đánh vào chỗ đó là được!
Nó bị đánh hơi bực mình cô, nhưng cô là người của Tiểu Dĩnh chỉ có ý trêu. Giờ thì phát hiện ra điểm yếu đó, nó vờ nhăn mặt chồm dậy nói:
– Được! Nếu vậy cô để tôi đánh lại vào chỗ đó của cô, thì coi như huề nhé… tôi sẽ không thèm mách. Dù là có sắp nát thành bột rồi… á… ui…
– Không! Đánh chỗ khác…
Nguyệt Ánh mặt đỏ như gấc la hoảng lên, lồn cô thánh địa trinh trắng chưa ai động vào. Nếu để hắn ta đánh vào nhỡ ra mất trinh, mà cô cũng đâu muốn cho hắn ta chạm vào đấy. Cô phản đối thảng thốt dữ dội vậy, lại thấy nó vớ điện thoại lên thì sợ nó mách Tiểu Dĩnh. Cô lúng túng xuống nước ngay lập tức, mặt đỏ rực cô nói vội đầy xấu hổ:
– Đánh… thì đánh… nhưng không được cởi quần tôi, lúc tôi đánh anh cũng đánh qua quần nhé…
Nó cười thầm trong lòng đầy khoái chí, khi nghĩ: “… hóa ra con quái vật ngủ trên dây này, cũng không ghê ghớm lắm vẫn ngây thơ khù khờ thật… Đã thế biết tay mình, tội láo dám thúc mình dậy sớm…” Nó ngồi dậy lại gần Nguyệt Ánh, thấy con bé đang run lên hay tay nắm chặt chờ chịu đòn. Bầu vú nhỏ bé run rẩy liên hồi theo nhịp thở, cái quần shot chật cứng ấy khoe ra cái mu non nớt chưa thực sự vồng cao. Nó chỉ định sờ lồn của con bé này thôi vì nhìn lồn nó khiêu khích quá, lên nó ốp trọn cả bàn tay vào háng của cô. Nguyệt Ánh đang nín thở chịu đòn, lại chỉ thấy cái bàn tay hắn ta úp nhẹ vào lồn mình. Rồi ngón tay hắn nhay nhẹ vào khe giữa của lồn cô, tuy là tận hai lớp vải quần nhưng sự cọ xát thật sự vẫn đầy cảm giác. Cảm giác buồn buồn tê dại khắp háng của cô, vừa nhột vừa đê mê sung sướng lạ kỳ…
– Ư… hư… ư…
Nguyệt Ánh rên lên khe khẽ, đùi cô theo phản xạ kẹp chặt tay nó lại. Cô biết rõ đó không phải là đánh, mà hắn ta đã động chạm cô ở đó. Nhưng cô không ngờ sao mà tay con trai, vuốt ve chỗ đó lại thích vậy… khẽ rướn lên… đùi cô kẹp chặt. Đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn của Nguyệt Ánh, bị chính hàm răng cô nghiến chặt. Răng cô không đều nhưng rất trắng, hai cái răng của to trắng như của con thỏ con.
Nó nghiến xuống đôi môi đỏ rực nổi bật, nhìn trông thật dâm dật thèm muốn… Tự sâu thẳm trong cô tử cung ứa nước, là giọt thủy dâm trinh nữ đầu đời khi bị kích thích. Nó tuôn ra ngoài ướt nhẹp cả đũng quần lót, Nguyệt Ánh hoảng hồn mình đái ra quần sao? Xấu hổ quá đi mất… lớn lên tại trại trẻ mồ côi, rồi được cha nuôi mang về quân khu.
Nên không ai dạy dỗ cô chuyện nam nữ, thậm chí khi kỳ kinh nguyệt đầu. Cô còn phải lén hỏi mấy chị trong quân khu nên làm gì, nhưng cô lại không dám hỏi về chuyện đó. Dẫu thi thoảng bị các anh lính trêu chọc, hoặc nghe lén mấy chị kể chuyện chồng con. Mà Thẩm Bồi Bình rất nghiêm ngặt với hạ cấp, thì ai dám to gan động đến hạt minh châu Nguyệt Ánh của ông…
Bởi thế tận bây giờ cấm địa trinh trắng nhỏ xinh này, nó mới biết thổn thức bởi bàn tay đàn ông chăm sóc. Gia Long biết là Nguyệt Ánh con bé đã thích ra nước, nhưng nhìn con bé ngượng ngập nhìn xuống lúng túng. Gia Long liền trêu cô:
– Chả biết cô tài giỏi cái gì! Chưa đánh đã tè cả ra quần thế này, mà đòi đi bảo vệ tôi… ha… ha… Cô về lại Bằng Tường đóng bỉm bú sữa mẹ tiếp đi, tôi không cần cô bảo vệ đâu. Khi về nhớ thu dọn cả đống dây chướng mắt đó đi nhé, thôi tôi đi ngủ tiếp đây… ha… ha…
– Là… là… là do anh… cứ sờ sờ rồi miết vào nó nhá… khiến… khiến… tôi… không chịu được… đái… ra…
Nói đến đấy Nguyệt Ánh im bặt vì ngượng không nói nổi, cô không biết thật sự là đúng mình đã đái dầm ra chưa? Của cô ướt át nhưng chưa đến mức như là đi tè, tuy nhiên cô không dám nói tiếp mặt cúi gằm. Miệng cô cứ cắn nhè nhẹ vào ngón trỏ mình, khi đang che mặt vừa thẹn thùng xấu hổ. Nó nhận ra về chuyện tình dục con bé rất ngây thơ, thậm chí không biết thế nào là sướng nữa. Một sự đồng cảm giống chính nó ngày xưa, nếu không có chị và mẹ chắc nó còn khù khờ nữa. Nhưng nó vẫn muôn trêu cô, liền cười khì khì nói:
– Thế cô không biết trước khi đánh, người ta phải thăm dò để xem thế nào đã! Cô học qua chiến thuật quân sự chưa? Trước khi đánh ta phải thăm dò đối thủ chứ… hì… hì…
– Xí! Làm như mỗi anh qua đào tạo ý nhờ, tôi cũng học quân sự mười năm rồi đấy! Anh đánh thì đánh đi… mất mười lăm phút rồi! Lát anh chạy bù đủ cho tôi nhá…
Nguyệt Ánh vênh vênh cái mặt lên nói, đôi môi nhỏ cong cong chu lên nguýt. Nó nhìn đôi môi mọng đỏ ấy, chỉ muốn hôn mà thôi. Nhất là khuôn mặt cô hài hòa cân đối, sống mũi cao thẳng tắp đôi mắt to tròn trong veo. Giống người Việt hơn là một người Trung Quốc, lại nữa cô bé nói rất thuần thục tiếng Việt. Nó thấy con “quái vật” này cũng xinh và dễ thương, ngoài tội ngủ trên dây ra thì đâu có gì. Nó hô to lên trấn áp:
– Đánh nè! Cực đau đấy… chuẩn bị đi…
Nguyệt Ánh hốt hoảng nhắm mắt lại, hắn nói thế ắt chả đùa rồi… thôi cố chịu rồi đi thay đồ. Bắt hắn chạy nhiều hơn trả thù vậy, ráng chịu ai bảo minh ngu đánh vào đấy…
– Ứ… ư… ư…
Nguyệt Ánh định nói nhưng tắc nghẹn, đôi môi nhỏ bé của cô bị đôi môi hắn lấp đầy. Hắn ta không đánh mà hôn cô, cái lưỡi tham lam của hắn luồn vào trong miệng cô. Nụ hôn đầu đời của một tên con trai, làm Nguyệt Ánh bủn rủn cả người run rẩy tim cô loạn nhịp. Người hắn áp sát người cô nóng rực, nhất là cái ấy nổi cồm cộm chạm vào bụng dưới.
Hình như hắn cao hơn cô chút thì phải, nên cái ấy không chạm đúng chỗ của cô. Nhưng nó ấm nóng qua lần vải làm Nguyệt Ánh bồi hồi, sự va chạm xác thịt đầu đời đến trong cô. Bối rối cô mặc kệ cái lưỡi hắn cuốn lấy lưỡi mình, nghiễm nhiên thành ra hôn lại hắn ta. Cô run lên gai ốc nổi khắp tay chân, bủn rủn khi thấy tay hắn lại lần cạp quần cô…
– Không… không được…
Lý trí thổn thức vang lên trong đầu cô, tay cô vội túm chặt tay hắn lại luống cuống. Nhưng bàn tay hắn vẫn tham lam lấn tới, Nguyệt Ánh phản xạ yếu ớt run rẩy cảm nhận tay hắn. Nhưng cô như mê muội đi lúc trước hắn chạm ngoài quần rất thích, một chút lưỡng lự trong tò mò đã không còn níu chặt tay hắn. Gia Long thì cố tình hôn Nguyệt Ánh, khi cô luống cuống vụng về đón nhận. Thì nó nhận ra rằng cô chưa hôn ai bao giờ thì phải, một xúc cảm tràn về nó đánh bạo thám thính chỗ đó của cô…
– “Hắn… hắn… định làm trò gì đây?”
Nguyệt Ánh tim đập thình thịch, khi tay hắn chui qua mép quần lót. Những ngón tay hắn to lớn miết nhẹ, trên đám lông mu thưa thớt của cô buồn buồn. Nhưng khi va vào cái đầu hột le nhay nhẹ, nơi đỉnh điểm nhu nhú lên của hai lá thịt trong cái khe trinh nguyên của cô. Thì Nguyệt Ánh rùng mình rên lên:
– Ú… ư… ư… ha… ư… ú… ứ…
Tắc nghẹn bởi nụ hôn của hắn ta, làm cô không kêu to được chỉ “… ú… ớ…” tắc nghẹn. Gia Long thì sướng lắm khi thám hiểm được của cô, lồn Nguyệt Ánh bé nhỏ với ít lông thưa thớt. Cái khe cũng nhỏ xíu ẩm ướt mềm mại, nhờ có bài học của Hà Thư nó đã hiểu. Chỉ xoa nhẹ hạt lẹ cho cô sướng, chứ không thọc mạnh vào trong. Như thế sẽ khiến cô bị đau đớn, nhất là giờ hiểu nó là người đầu tiên khai phá cô. Ngón tay quỷ quyệt của nó xoa vuốt, mân mê đầu nhũ thịt ấy khéo léo. Mà Nguyệt Ánh thì chưa một lần biết chuyện này, cô sướng đến mức co rúm người khép chặt đùi lại. Cánh tay níu tay nó đã buông ra khoác lên vai, rồi cô bấm rõ mạnh vào vai nó người cô gật bắn lên. Một dòng lũ khí dịch khi lần đầu đời lên đỉnh xả ra, trong cái âm đạo co thắt kỳ cùng của cô…
– Phọp…
Ướt nhẹp nhầy nhụa nhờn nhờn, khiến Gia Long vụt rút tay khỏi quần Nguyệt Ánh. Đồng thời buông cô ra khỏi, còn Nguyệt Ánh thì cũng ngồi phệt xuống sàn tóc xõa sượi. Cô ngẩng đầu lên nhìn ngón tay bóng nhờn nước của hắn, thứ nước vừa ồ ạt tuôn ra từ cô… xấu hổ cô lại cúi gằm. Đầu cô vẫn băn khoăn bởi nó không giống nước đái, nhờn bóng và kéo sợi trong trong… thế là cái gì nhỉ? Sao con trai sờ vào đấy lại thích thế không biết, nhưng rõ là hắn lợi dụng mình rồi. Phẫn uất cô lấy chân trái làm trụ, nhún người bật lên tung cước. Chiêu “Kình thiên đáo hải” gió thổi vù vù rít lên, thẳng người hắn tung cước…
…
– Hự…
…
– Bịch…
Bất ngờ vì cú đánh này Gia Long bay vèo qua giường, va vào phía tường bên phía kia rơi bịch xuống. Máu ứa ra chút ở miệng và ngất lịm, bởi cú đá đầy uy lực mạnh mẽ và phẫn nộ của Nguyệt Ánh. Đúng lúc ấy Nhã Trúc đi chợ sớm ở ngoài về tới, thấy tình trạng như vậy hốt hoảng lao vào. Cô lại gần ôm lấy Gia Long kiểm tra thương thế, đồng quay lại hỏi Nguyệt Ánh:
– Chị… Sao chủ nhân của em lại ra nông nỗi này!
– Hắn… hắn… lợi dụng… hắn… hắn… sờ… chị… nên chị đã đá hắn… bé Trúc ạ…
Nhã Trúc quay lại nhìn Nguyệt Ánh cô chả khó gì, đã nhận ra cái đũng quần ướt nhẹp của chị ấy. Nước dịch đã làm cái quần shot trắng ố loang lỗ, khác với Nguyệt Ánh thì Nhã Trúc đã hiểu cái thứ nước đó vì sao có. Cô bé nhoẻn miệng cười tươi như hoa bảo:
– Sướng mà… Mình thích nó mới ứa ra đấy, e còn mong được làm thế mà chả chắc chủ nhân thèm động vào em cơ… Thế mà chị nặng tay thế đánh chủ nhân em chết thì sao, hôm nọ em thấy chủ nhân với Lê tiểu thư. Họ còn đút vào nhau… thế này… thế này…
Nhã Trúc giơ tay làm hiệu tả lại, khi cái của nó thụt trong âm đạo Hà Thư ra sao. Rồi cô bé mới hồn nhiên kẻ tiếp:
– Em thấy Lê tiểu thư nhà mình rên rỉ ghê lắm, em ở trong tủ nhìn ra cũng thấy thinh thích. Nhưng chắc chủ nhân chả bao giờ làm thế với em, em cũng tò mò muốn có cảm giác của tiểu thư…
Nguyệt Ánh nghe mà thẹn đỏ mặt, rồi xấu hổ cô cũng thú nhận:
– Ừ… lúc nãy thiếu gia sờ chỗ đấy của chị! Chị cũng thấy lạ lắm cơ… sướng râm ran… tê hết người, nhưng anh ấy không bảo gì… tự tiện sờ lồn chị ý… chị cáu chị đánh… hơi mạnh tay… hì hì…
Nhã Trúc chợt khóc hàng lệ lăn dài trên má, hình như cô bé tủi thân kiếp nô lệ thì phải. Nguyệt Ánh biết con bé qua những lần, theo cha nuôi sang bên Chu Vĩnh Lâm. Cô và con bé đã sớm thân thiết như hai chị em, cô thấy con bé tội nghiệp suốt ngày lê đôi tạ sắt. Nên cả hai đã mau chóng thân thiết như chị em, cô có động lực sang đây cũng còn là vì biết Nhã Trúc cũng ở cạnh. Cô cũng suy nghĩ lại thì thấy rằng, suốt quá trình khi nãy tuy hắn ta sờ mó mình. Nhưng chỉ có ý làm cho bản thân cô thích, chứ không có ý đánh đau cô… mà quả thật cô thấy sướng đê mê. Thế là Nguyệt Ánh tiến lại giật tóc mai nó thật mạnh, đồng thời ghé tai nó nói nhỏ:
– Thiếu gia… Xin lỗi cậu! Tôi hơi mạnh tay chút… dậy đi tập thể dục thôi!
Cú giật tóc mai chính là cách chữa ngất cơ bản, lên đau nhói làm nó tỉnh ngay. Mở mắt thấy ngay cặp môi hồng xinh đó ghé sát, lại cặp vú nhỏ trắng nõn rung rinh trước mắt. Nó mắt sáng rực dán vào ngực cô, Nguyệt Ánh nhận ra… ngượng quá bỏ đi. Cô tiến lại va li mở ra lấy một bộ giáp chân, và một cái ba lô đựng sắt độ gần năm mươi cân bảo nó đeo vào. Chờ đeo xong xuôi cô mới bảo nó:
– Thiếu gia! Cậu thử đi lại xem sao, mỗi tuần số kg sẽ tăng thêm…
Cái giáp chân độ hai mươi cân mỗi bên, cũng số sắt nặng như này nó đã đeo qua khi tập luyện. Và đã từng bị đeo nặng hơn, nhưng nó vẫn cứ giả vờ kêu la:
– Trời ơi! Thể dục thế này thì giết tôi đi, nặng quá cô đúng là con dơi độc ác. Suốt ngày đu trên dây ngủ, để rồi nghĩ ra chuyện hại người…
Nó khoái trá khi chợt nghĩ gán cho cô là con dơi, còn Nguyệt Ánh có vẻ tức tối cô hầm hầm nói:
– Tôi có tên tuổi tôi không phải con dơi, tên tôi là Nguyệt Ánh mong cậu nhớ kỹ cho… Mà tôi đã xem video ngày xưa thiếu gia tập, thế này chưa đáng đâu đừng giả vờ giả vịt…
Rồi ấm ức cô lại va li lấy quần vào phòng tắm thay, Gia Long nhìn theo thấy va li mở ra. Cơ man là đồ lót cùng quần áo cô tung ra, nhưng chỉ độc hai màu đen trắng mà thôi. Nó thấy kỳ lạ và muốn chọc cô thêm, bèn vừa cười vừa nói:
– Cô đúng là con dơi ngu ngốc mà, này ngày chỉ biết đậu trên dây ngủ. Thẩm mỹ cũng bị mù màu chỉ đen và trắng… ha… ha…
Nguyệt Ánh cú lắm khi bị chê bai thậm tệ, cô cầm cái quần shot và quần lót lên. Rồi cô nói đầy ấm ức vùng vằng trước khi vào phòng tắm:
– Tôi mặc chứ thiếu gia cậu mặc đâu, liên quan nhờ… mà tôi đã nó tôi không phải con dơi xấu xí nhé!
Tức đến nỗi vào phòng tắm quên cả khép cửa, cô thản nhiên tụt quần ra thay trước mặt nó và Nhã Trúc. Khi những mảnh vải cuối cùng rời khỏi, thì cô khoe ra cái cặp mông trắng ngần về phía nó. Chưa từng một ai nằm đè lên cô, không làm tình nên mông cô còn tròn cao và gọn chưa xệ. Nó nhìn mà mê mẩn trong lòng buồi dựng cứng, nhất là khi Nguyệt Ánh cúi xỏ quần lót.
Cô ưỡn cao mông thành ra lồn cô hé lộ, lồn cô múp múp hai múi lằn lên áp sát nhau đầy khiêu khích. Hai lá thịt nhỏ môi ở trong, bị giấu kín trong cái lằn thịt đó. Một cái lồn trinh trắng tuổi mười sáu, đang phát triển ở giai đoạn dậy cuối thì thiếu nữ. Thấy nó nhìn không rời mắt, thì Nhã Trúc đứng cạnh hồn nhiên bô bô:
– Chủ nhân! Có phải anh thích nhìn chị Nguyệt Ánh cởi truồng à! Có phải chị rất đẹp và trắng không ạ. Em sau lớn chút nữa còn trắng hơn chị nhiều, hi… hi… vì cha em là người da trắng mà… anh thích chứ!
Nó tái mặt vì ngại, con bé Nhã Trúc này thật là… Nó nói thầm với con bé:
– Em… em đúng là trẻ con! Nói oang oang thế con dơi ấy, nó lại ra sút anh phát giờ…
– Hí hí… chủ nhân anh không biết đâu! Nãy chị bảo em là anh làm thế chị sướng lắm… tê hết người đi ý… Được sướng thế thích bỏ xừ, không đá nữa đâu… khéo sau lại nằm ệch ra cho chủ nhân sờ… hi… hi…
Nhã Trúc hồn nhiên nói toẹt ra, ở trong Nguyệt Ánh ngượng chín người. Vừa cởi truồng khoe thân, lại bị lộ bí mật thầm kín… bởi con bé trời đánh kia…
– Sầm…
Cô đóng cửa rõ mạnh rồi thay nốt đồ, sau đó ra ngượng ngập kéo nó ra thang máy. Xuống đến sảnh mới bốn giờ ba mươi sáng, nhưng người đi tập quanh khuân viên khu chung cư này khá nhiều. Nó mặc bộ quần áo cộc nhưng do tất cao che đi giáp chân sắt, không ai biết nên nó chạy lòng vòng theo sau lưng Nguyệt Ánh. Cô không mang gì chạy nhẹ như bay, vừa chạy cô vừa giục nó:
– Thiếu gia! Cậu nhanh cái chân nên có được không, đeo tý đồ mà mà chạy như con rùa vậy… nhanh nào…
– Trời ơi! Con dơi cô bất công quá… tôi đeo cả tạ sắt đâu có nhàn nhã như cô chứ… Cô đeo thử coi xem…
Nó vờ thở hổn hển vừa lê lết kêu than, chứ thực ra nó cố tình thong thả để ngắm cặp mông tròn lẳn của cô phía trước. Lại tưởng tượng ra lúc cô cởi truồng trong phòng tắm thay đồ, đang khoái chí thưởng thức thì bỗng bị cô quay lại dúi cổ xuống. Nguyệt Ánh hô lớn:
– Thiếu gia! Nguy hiểm có người tấn công!
Nó bị Nguyệt Ánh dúi mạnh úp mặt sát đất, chạm cả vào lá cây của bồn hoa cạnh đường. Tệ hơn dính ngay bãi phân cờ hó, của ai đó vừa dắt chó đi dạo sáng ị bậy. Bê bết thối rinh lên nó bực tức nhỏm dậy, thấy Nguyệt Ánh đang đè sấp Long Sẩu xuống đất. Cô đã quật được hắn ta xuống, và đang bẻ quặt tay ra sau không chế. Thì ra Long Sẩu săm trổ mặc áo may ô chạy đến, định đập vào vai nó trêu đùa. Ai dè lọt vào mắt Nguyệt Ánh làm cô nhầm tưởng, chiến thắng kẻ địch nhanh chóng cô ngẩng lên báo công:
– Thiếu gia! Cứ chê tôi con dơi nữa đi… tôi đã phát hiện cực nhanh và hạ hắn… Ớ… ơ… hơ… hi… hi… ha… hi… hi… ha…
Cô nhìn mặt nó bê bết phân mà bật cười, còn nó cay cú chửi ầm lên:
– Cô đúng là con dơi ngu ngốc! Anh ấy là bạn tôi… mà tôi cũng chỉ động chạm cô tý, có cần trả thù ác độc thế này không hả?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nỗi đau |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Some, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện liếm lồn, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 03/10/2023 03:18 (GMT+7) |