– H với Vi chỉ học bài chung thôi, không có gì đâu chú! – Thằng Đạt nhanh nhẩu
Phải nói lúc ấy nhạc phụ bất ngờ bao nhiêu thì tôi cũng bất ngờ gấp chục lần như thế, “học bài chung”, con nít bây giờ nó cũng không ngu đến mức để bị đánh lừa bởi câu trả lời như vậy huống hồ là một người đã thành đạt và nhiều kinh nghiệm như ba của Vivi. Thế nhưng, trái hẳn với những dự đoán của tôi, nhạc phụ lại tỏ ra bình thản và vui vẻ trả lời:
– Ừm vậy thì tốt, H này, con chịu khó qua kém bé Vi giúp chú nhé, nó ham chơi lắm đấy!
Nhạc phụ nhìn Vivi cười khiến cô nàng nhăn mặt cúi xuống gắp đồ ăn lia lịa. Tôi thì chẳng biết làm gì khác ngoài cách gật gù đồng tình:
– Dạ con biết rồi!
Nhạc phụ cười giòn:
– Haha, vậy thì được. Nào cả nhà ăn cơm đi!
Nói rồi nhạc phụ và nhạc mẫu lại cười nói vui vẻ. Tôi lại trở về với mặt đất sau một phen lên chầu trời mặc dù chưa tới Tết. Lời nói của thằng Đạt quả là có sức nặng nhất định, ít nhất thì đối với nhạc phụ đại nhân. Trước thái độ và câu hỏi vô cùng hoài nghi với tôi, chỉ cần thằng Đạt mở miệng nói một câu và thế là mọi chuyện lại trở về với trạng thái cân bằng, tức là lại tiếp tục trở thành một bữa cơm gia đình “thân mật” của bố mẹ và những đứa con.
Tôi thì sau màn tra hỏi và nhận được một sự trợ giúp “đáng sợ”, tâm trí vẫn chưa thể nào tập trung trở lại được, vẫn cứ lơ đễnh suy nghĩ vẩn vơ. Áng chừng thấy được sự mệt mỏi nhất thời, Vivi xoa đầu tôi, đưa tôi lại với bữa tiệc “đầm ấm” này:
– Ai chọc H hả, nói đi em đánh cho!
Tôi cười tươi:
– Ba Vi chọc anh á, giờ sao?
Tưởng như khi nhắc đến nhạc phụ, Vivi sẽ thấy khó mà buông xuôi, thế nhưng không ngờ, cô nàng “trả thù” dùm cho tôi thật:
– Mẹ ơi, ba mắng H của Vi!
Nhạc mẫu và nhạc phụ chẳng ai bảo ai đều bật cười thành tiếng, nhạc mẫu lấy tay đánh nhẹ vào vai nhạc phụ một cái, giả vờ trách:
– Anh kì quá, sao mắng H làm bé Vi nhà ta buồn kìa!
Nhạc phụ như gỡ bỏ được gánh nặng, cười lớn:
– Ba xin lỗi Vi nhé. H chú xin lỗi con, lần sau chắc chú không dám đụng đến H nữa đâu, haha.
Màn đấu khẩu vừa rồi của gia đình Vivi khiến ngay cả thằng Đạt dường như cũng không nhìn được, phụt cười khúc khích. Hình như chưa bao giờ tôi thấy nó cười thật sự, trước giờ chỉ toàn là cười đểu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khi cười mặt nó nhìn đỡ mất dạy hơn bình thường, nói một cách “thân thiết” hơn thì nó khá đẹp trai, hèn gì đám con gái lớp tôi mê nó như điếu đổ, đặc biệt là My mập.
Bỗng nhiên, Vivi lấy cái chén của tôi, gắp cho một mớ thịt, rau, củ quả các kiểu khiến nó đầy ụ lên, áng chừng không thấy mặt người đối diện. Tôi ngơ ngác:
– Gắp gì lắm vậy má!
Cô nàng cười tươi:
– Hihi, em thích!
Tôi cau mày:
– Ăn sao hết?
Vivi đúng là loại người thay đổi như chong chóng, chỉ mới vài giây trước còn cười nói vui vẻ, thế mà chỉ vài giây tiếp theo, sau một câu hỏi có phần “vô tư” của tôi, cô nàng thay đổi 180 độ, chuyển qua ngay trạng thái nhăn nhó như thường lệ:
– Không ăn thì trả lại đây cho tui!
Vivi nói rồi đưa hai tay ra giành lấy chén thức ăn chan chứa tình thương của tôi. Thế nhưng tôi đã đối mặt với bao nhiêu chuyện oái ăm hơn rồi, có từng này thì đối với tôi chỉ là muỗi vo ve. Tôi không dùng theo phương pháo thủ công là đưa tay giành lại ngay lập tức, tôi chơi một bài ác chiến hơn rất nhiều lần. Tôi vòng tay sang lấy chén của Vivi sang cho mình, cười nham nhở:
– Vi ăn nhiều cho mau lớn ha, anh đang giữ … eo! Hehe
– Em lớn rồi! – Vivi phụng phịu
Tôi tỉnh rụi, đáp không chút động lòng, khẽ đưa tay lên nhéo má Vivi:
– Thì kệ Vi, điều quan trọng không phải là Vi lớn hay bé mà là anh không ăn, thế thôi!
Vivi quay người sang gắp thêm một chén đồ ăn nữa, đưa cho … thằng Đạt, không những chỉ là đưa bình thường, Vivi còn cười tình với nó khiến tôi nóng hết cả mặt:
– Đạt ơi, ăn nhiều vô đi chứ! Nè!
Dù rằng trước đó thằng Đạt đã tỏ vẻ là không muốn tranh giành Vivi với tôi thêm nữa, bằng chứng là tất cả mọi việc nó làm cho đến lúc này đều không dính dáng gì đến Vivi, ít nhất là trước mắt tôi, còn sau lưng thì tôi không đủ tài thánh để có thể nhận ra được.
Thế nhưng nhìn những hình ảnh như thế này, tôi không thể nào không càm thấy ghen tị và có đôi chút tức giận, chẳng rõ vì sao lúc Vivi quan tâm đến tôi thì tôi lại cảm thấy bị làm phiền còn sau khi Vivi chuyển sang chăm sóc cho thằng Đạt thì tôi lại thèm được cái sự quan tâm ấy, tình cảm của con người đôi lúc cũng thật khó hiểu.
Ban đầu tôi định mắng Vivi một trận nhưng xem lại tình hình thì không được ổn cho lắm, cả nhạc phụ và nhạc mẫu đều đang có mặt ở đây cùng chúng tôi, chỉ cần một hành động lỗ mãng thôi là ngay lập tức chức vụ “con rể” của tôi sẽ văng ra ngoài đường ngay lập tức, thế nen tôi chỉ im lặng và cắm cúi vào chén thức ăn của Vivi gắp cho với bộ mặt vô cùng thiểu não.
Bữa cơm thân mật gia đình diễn ra một cách vô cùng suôn sẻ và không có gì quá nguy hiểm giành cho tôi ngoại trừ tình huống mà thằng Đạt nó đã phải ra tay “hộ giá”. Nói chung là sau buổi nói chuyện với hình thức điều tra lai lịch này, tôi cũng đã để lại thêm một chút ấn tượng tốt với nhạc phụ và nhạc mẫu, ít ra thì tôi cũng khiến cho họ có thể yên tâm giao cô con gái cho tôi trong những lúc mà họ đi vắng hoặc bận công việc đột xuất, âu cũng là một thành công của tôi.
Kết thúc bữa ăn, ba đứa trẻ con chúng tôi được lệnh cùng nhạc mẫu ra ngoài chờ trước trong khi nhạc phụ thanh toán tiền bữa ăn cộng thêm đi lấy xe. Lúc vừa đi ra ngoài, tôi lấn tới bên cạnh thằng Đạt, thoáng chút ngại ngùng vì đây là lần đầu tiên, tôi thực sự cảm thấy biết ơn nó:
– Đạt, cảm ơn mày ha, vụ hồi nãy tao cũng không biết làm sao nữa!
– Ừm, không có gì!
Nó cũng cười xã giao với tôi, nụ cười vẫn tỏ ra rất hiền hậu và không phảng phất một chút đểu cáng nào của những ngày trước đó, thế nhưng, với một thằng nhiều mưu mẹo như nó, tôi vẫn tỏ ra hết sức đề phòng, vừa cảm ơn nó xong là tôi chạy ngay sang chỗ Vivi. Cô nàng đang tíu tít gì đó với mẹ, thấy tôi sang liền đóng mặt giận:
– Qua đây làm gì?
Tôi cười cợt:
– Nhớ quá qua tìm!
– Nhớ ai?
Tôi kéo Vivi sang, vòng tay ôm lấy:
– Nhớ bé Vi!
Vivi lè lưỡi:
– Không thèm, plè!
Nói rồi cô nàng quay lưng bỏ đi, tôi cũng chẳng thèm quan tâm nữa vì thừa biết rằng Vivi chẳng giận dỗi gì đâu, chỉ tỏ ra hờ hững vậy làm màu thôi, thế nên tôi cũng tản mạn rảo bước đi.
Và hễ cứ có khoảng thời gian rảnh rỗi, là tôi lại nghĩ, nghĩ về những gì mà thằng Đạt sắp tiết lộ với tôi thì bị dừng lại, nhìn mặt nó lúc đó thì bí mật này có vẻ khá là quan trọng, nhiều khả năng là sẽ có ảnh hưởng nhất định đến cuộc sống của tôi và Vivi trong những ngày sắp tới.
Còn một điều cực kì đáng lưu tâm nữa mà đến giờ tôi vẫn chưa tìm đâu ra câu trả lời mặc dù thật sự thì nó chẳng có liên quan gì đến 10000 tiền ăn sáng của tôi, đó là chuyện giữa thằng Đạt và nhỏ Huyền, gì chứ chuyện nào liên quan đến thằng Đạt là chuyện ấy đều rối như tơ vò.
Thế nhưng tôi lại thuộc tuýp người tò mò, thích khám phá bất kì bí mật hay tâm sự nào, ngày xưa thì được gọi là gan dạ, còn bây giờ người ta kêu là … nhiều chuyện, mà những thằng nhiều chuyện sớm muộn gì cũng không có kết cục tốt, ít ra cũng từ chết đến bị thương. Càng nghĩ, tôi lại càng nóng ruột, tôi đánh liều chạy tới hỏi thằng Đạt luôn một thể, dù gì thì lúc nãy nó cũng đang định kể cho tôi còn gì:
– Ê Đạt, nãy mày định nói gì với tao thế? Nói tiếp đi!
Thế nhưng, nó chỉ mỉm cười, lắc đầu nhẹ nhàng và từ chối một cách phũ phàng:
– Tôi nghĩ lại rồi, bây giờ chưa phải lúc, cậu chịu khó chờ thêm một thời gian ngắn nữa, khi nào thời cơ đến tôi sẽ tiết lộ, đảm bảo cậu sẽ không phải thất vọng. Còn bây giờ, hãy cứ tận hưởng những chuỗi ngày bình yên đi.
Câu nói của nó khiến tôi cảm thấy vô cùng hoang mang và lo lắng. Cái gì mà “thời cơ chưa đến” rồi “chuỗi ngày bình yên”? Thằng này nó có bị hoang tưởng hay uống lộn thuốc hay không mà ăn nói cứ như phim kiếm hiệp Kim Dung. Nhưng dù thế nào đi nữa, câu chốt của nó mới khiến tôi đau đầu, chẳng lẽ sau khi bí mật được tiết lộ, bão tố sẽ bắt đầu đổ ập lên cuộc đời tôi hay sao đây?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nụ cười tỏa nắng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 26/07/2016 16:14 (GMT+7) |