Thế nhưng nếu tôi nhớ không sai thì lúc ấy, cô bé với ánh mắt biết cười kia vẫn giữ im một dáng vẻ như ban nãy, nó khiến tôi thực sự nổi da gà và ám ảnh suốt buổi tối hôm ấy. Tôi chỉ sợ Vivi phát hiện ra, em lại buồn, em khóc, mà tôi thì không bao giờ muốn em khóc cả, huống hồ lại là khóc vì tôi, khi đó tội lỗi lại càng chồng chất, sông nước nào mà rửa hết được.
Vivi thì vẫn ngây thơ như thế thôi, vẫn ngốc nghếch và vẫn tin tưởng tôi một cách tuyệt đối, em mỉm cười nghĩ rằng tôi hối hả vì … đói. Cũng vì niềm tin quá đỗi lớn lao ấy mà tôi không bao giờ muốn dính dáng tới một người con gái khác, tôi có thể cam đoan rằng mình sẽ không bao giờ yêu một ai khác, thế nhưng không có gì đảm bảo Vivi lại không buồn khi thấy tôi như vậy. Tôi muốn cười khẳng khặc ngay lúc ấy vì suy nghĩ “sợ sệt” khi được con gái để ý, thật là không ổn, chẳng lẽ tôi lại bị nhiễm … thằng Phương gay rồi sao?
Sau khi thoát ra một chỗ kín và đảm bảo rằng sẽ không bị nhìn thấy, tôi mới kéo Vivi ngồi xuống và … thở hổn hển. Cô bé lấy tay lau mồ hôi ở hai bên má cho tôi, cười tít:
– Hihi, làm gì mà hùng hục vậy, H khùng!
Vâng, và một lần nữa, tôi lại muốn khóc, tôi muốn khóc vì vẻ mặt đáng yêu ấy khi nhìn tôi, ánh mắt hạnh phúc và tràn ngập niềm vui, tôi thực sự muốn huỵch toẹt hết cho em ngay lúc này vì pha vụng trộm ban nãy, thế nhưng dù sao thì cũng đang là nơi nhiều người và chưa chắc gì cô bé ban nãy đã thích tôi, dù sao cũng mới nhìn một phát thôi mà, nhỉ:
– Vi ngốc!
Vivi nhăn mày, bĩu môi, khi không lại bị chửi, cô bé không bất ngờ mới là lạ:
– Ứ ừ, tự nhiên H kêu em ngốc, em có làm gì đâu! – Em giận dỗi tặng cho tôi một cái đánh yêu vào bả vai.
Tôi vẫn không muốn giải thích, chỉ mỉm cười sau khi gắp cho em vài món vào chén:
– Vi ngốc lắm, cực kì ngốc, haha!
– Hứ, nghỉ chơi với H luôn, H đáng ghét! – Vivi nói rồi nhưng vẫn nhận lấy chén thức ăn từ tay tôi và vẫn ngồi tựa vào vai tôi để … nhăn nhó.
Bữa tiệc diễn ra trong không khí chan hoà tình thương và ngập tràn niềm vui, gương mặt ai nấy cũng rạng ngời mặc dù 90% trong số họ không liên quan đến nhỏ Su và gia đình Phương quắn.
Tôi thì sau một hồi ảo tưởng sức mạnh thì cũng quẩy nhiệt thành, hai lũ nhóc học sinh trong nhà là quá nhiều để không gian có thể yên tĩnh, ăn uống no say mọi thứ thì đám lớp tôi và lũ nhóc lớp nhỏ Su cùng hùa vào và hát Karaoke, nhún nhảy quên đời, dĩ nhiên là có cả cô bé ban nãy, tôi bắt gặp ánh mắt ấy trong lúc tôi cố gắng nhìn xem bài hát sắp tới là gì, một ánh mắt tuyệt đẹp, long lanh và huyền ảo.
Xét cho cùng thì em ấy cũng không thua kém gì so với Vivi nhà tôi, cơ mà không thể nào dễ thương bằng, tôi cam đoan là vậy. Tôi thì cũng hơi lo vụ vừa rồi nên không dám ra hát, chỉ ngồi nói chuyện với Vivi, em thì tính nhút nhát, thế nên cũng chỉ nằm im đọc sách. Ngồi mãi chẳng sao, cơ mà tôi vừa đứng lên một cái là có chuyện, nãy uống nước quá trớn, tôi hốt hoảng bưng một bụng nước kiếm nhà vệ sinh, khi vừa mới bước ra thì có một bàn tay gõ nhẹ vào vai:
– Anh ơi!
Và tôi giật bắn người khi kẻ vừa làm tôi hết hồn không ai khác là cô bé hồi nãy:
– Có gì … không em? – Tôi run rẩy
Cô bé lại dùng đôi mắt biết nói ấy mê hoặc tôi:
– Anh tên là gì vậy ạ? Em tên Kim Ngân!
Chưa bao giờ mà tôi lại bối rối như lúc này, ngày xưa trước Vivi hay nhỏ Huyền cũng vậy, tôi toàn là thằng dẻo mỏ, thế mà giờ với một cô bé lại khiến tôi im thin thít:
– À, ờ … anh tên H! Còn em?
Như thường lệ mỗi khi làm quen, tôi trả lời nhanh nhẩu mà quên mất rằng bé Ngân đã tự giới thiệu trước ban nãy:
– Hihi, anh ngộ thật, em nói em tên Kim Ngân rồi mà!
Tôi gãi đầu gãi tai:
– Ủa, vậy … vậy hả? Thế em có gì muốn nói … với anh à?
Bé Ngân lại cười, và tim tôi lại muốn nhỏ lệ, tôi từng hứa rằng ngoài Vivi ra tôi sẽ không chứa thêm một người con gái nào khác trong ấy nữa, tôi đã làm y như vậy trong 2 năm nay, nhưng rồi ngay lúc này, sự tự tin đó của tôi không hiểu sao bay đi đâu mất.
Tôi luống cuống, hồi hộp và không kém phần lo sợ, cứ như lần đầu hẹn hò bạn gái vậy. Nhắc tới hẹn hò, hình như tôi cũng chưa tặng cho Vivi một buổi hẹn hò nào thực sự thì phải, chúng tôi toàn ở bên nhau cả ngày nên việc đó dường như không mấy cần thiết, thế nhưng là con gái, Vivi chắc cũng tủi thân mặc dù em không nói ra. Nói gì thì nói, bằng mọi giá sắp tới tôi phải tặng cho “vợ bé nhỏ” một buổi hẹn ra trò mới được.
Nhưng ngay lúc này thì tôi vẫn ở trong thế bí, ấp úng không biết làm gì khi bất ngờ được một cô bé hết có nụ cười sức đáng yêu chủ động bắt chuyện. Kim Ngân sau khi khúc khích trước vẻ bối rối của tôi, em cũng nghiêm chỉnh trở lại và vào việc chính:
– Anh cho em xin số được không, vài bữa em mời anh đi uống nước!
Tôi trước giờ vẫn vậy, nhanh nhảu và đoảng, chưa rõ sự tình thế nào nhưng tôi vẫn lôi ngay Vivi ra làm bình phong:
– Xin lỗi em anh … có người yêu rồi!
Và khoảnh khắc ấy, tôi ước gì mình có ngay một cái hố để chui xuống khi cô bé bât cười trả lời:
– Hihi, em biết rồi, thì em chỉ muốn rủ anh đi chơi thôi, hay anh sợ “chị nhà” không cho?
Kim Ngân nói và nhấn mạnh hai từ “chị nhà” khiến tôi tự dưng thấy quê quê và nhột ở sống lưng, không lý nào ban nãy nhìn tôi như vậy mà giờ lại bảo là không có ý gì, thế nhưng dù sao thì tôi cũng thở phào nhẹ nhõm và móc cái Iphone xém bị cướp ra và lưu số của cô bé lại. Kim Ngân hỏi han tôi vài ba câu ngoài lề rồi cũng chạy biến đi cùng bạn bè, bỏ lại tôi với cái mặt ngu không thể hỏi và một lương tâm vô cùng cắn rứt.
Tôi lò dò bò tới bên Vivi rồi gục đầu lên vai em một cách vô cùng mệt mỏi, tôi luôn thích thú mỗi lần làm như vậy, mặc dù là con trai thì theo lẽ thường tôi mới là người phải tặng vai miễn phí, cơ mà con trai với con gái bình đẳng, ai chẳng có những lúc yếu mềm, tìm được một người tựa vào âu cũng là một niềm hạnh phúc.
Và thật may mắn là cô gái bé nhỏ của tôi vẫn luôn luôn là người thấu hiểu tôi nhất, mỗi lần tôi tựa vào em tức là lúc tôi cảm thấy mệt mỏi, những lúc ấy, Vivi lắm chuyện không hiểu sao chạy trốn đâu mất, để lại một người con gái biết lắng nghe, biết cảm nhận và thương tôi vô cùng. Cô nàng khẽ đưa tay lên xoa nhẹ má tôi, cười mím chi khi tôi vừa tính mở mồm thú nhận màn đối thoại ban nãy:
– Em biết rồi, H ngốc!
Tôi đơ mặt ra, không biết bây giờ thì đứa nào mới là ngốc đây?
Thực sự thì Vivi là một cô gái nhạy cảm, có những chuyện tôi không bao giờ phải nói ra nhưng bằng sự bí hiểm ấy, em vẫn biết tường tận mọi việc. Em luôn cho tôi một khoảng trời riêng để tôi có thể tha hồ thả hồn, tha hồ tự do và làm những gì tôi thích, chỉ cần tôi luôn dành một mảnh trái tim cho em là đủ rồi.
Khi yêu nhau, Vivi cũng chẳng bao giờ kiểm soát tôi, cũng chẳng bắt tôi làm cái này, làm cái kia. Em luôn tôn trọng sở thích cũng như cuộc sống của riêng tôi, em không cần tôi phải làm ngơ trước những cô gái khác, em cũng không bắt tôi rêu rao với mọi người rằng tôi là người yêu của em, Vivi chỉ cần tôi không lừa dối em, không lén lút nhắn tin với người con gái khác sau lưng em và khi được hỏi, tôi phải luôn dõng dạc hướng về phía em và nói rằng: “Cô ấy là người tôi yêu”.
Đã có lần Vivi nói với tôi rằng, em muốn mãi mãi sống như một đứa trẻ, có thể cười giòn tan khi vui, khóc nức nở khi buồn và hét ầm lên mỗi khi giận, biết dễ dàng quên và dễ dàng tha thứ. Tôi cũng không ngần ngại ôm lấy em và hạnh phúc nói rằng, tôi yêu em vì em như thế.
Nhưng như tôi đã nói rồi đấy, cuộc sống chẳng phải lúc nào cũng màu hồng, có khi hôm nay thế này nhưng ngày mai lại thế khác, điều quan trọng nhất là chúng ta phải học cách thay đổi chính bản thân mình để có thể phù hợp với nó. Cơ mà ngay lúc này thì tôi vẫn chưa thể nào chấp nhận được sự thật rằng, Kim Ngân có vẻ là đã thích tôi. Tôi hoàn toàn tin vào điều này khi nhận được một tin nhắn từ cô bé:
– Em thích anh!
Không thể nói rằng tôi không sướng khi có một cô gái xinh xắn để ý tới mình, thế nhưng ngay lúc này, tôi chỉ thấy tâm hồn ngập tràn tội lỗi, tôi quay sang nhìn người tôi yêu và lẩm bẩm:
– Anh xin lỗi, Vi ơi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nụ cười tỏa nắng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 26/07/2016 16:14 (GMT+7) |