Nhưng mà chí ít thì nằm viện vào lúc này cũng có những cái hay riêng của nó, ngày xưa tôi chỉ quanh đi quẩn lại với mẹ, giờ thì khác, đó là mẹ của … các con tôi. Tôi thích thú mỗi lần trông thấy em nhẹ nhàng chăm sóc cũng như quan tâm đến tôi, những lúc ấy, tôi chỉ muốn ôm em vào lòng và cất lên tiếng nói: “Anh yêu em”.
Hình như cũng lâu lắm rồi tôi chưa phải vào viện, chính xác là kể từ sau cuộc chiến khốc liệt giữa năm lớp 10 đến giờ.
Sau trận thư hùng đó, thằng Phúc cũng chẳng quấy phá chúng tôi nữa mà hình như nó cũng không còn ở Nha Trang, mấy lần thằng Đạt kể với tôi như vậy. Dù có hơi bẩn tính nhưng suy cho cùng thì nó vẫn là một thằng biết giữ lời hứa, hoặc có thể là nó sợ tiếp tục ăn đập nếu dính vào mấy ông anh của tôi.
À mà lằng nhằng nãy giờ quên mất việc chính. Hiện tại thì tôi đang hôn mê sau khi bị tung xe, chính xác là xe tung tôi. Tôi nhớ lúc đó tôi không la lối om sòm như ngày còn nhỏ mặc dù cẳng chân tôi hình như đang … lủng lẳng.
Sau đó thì bé Ngân và Vivi chạy tới đỡ tôi dậy, khóc lóc sướt mướt, rồi vài phút sau thì tôi thấy buồn ngủ, thiếp đi và giờ … mở mắt ra, tôi đang nằm trong phòng yêu cầu của bệnh viện. Phòng yêu cầu là loại phòng có thể được xem như phòng VIP, ở đây có đủ thứ, chẳng thua gì khách sạn, từ TV, tủ lạnh, điều hoà, máy nước nóng, và hơn thế nữa, lại vô cùng riêng tư, mỗi phòng này chỉ cho phép một bệnh nhân ở nên người nhà thăm nuôi cũng rất thoải mái.
Tôi liếc nhìn xuống dưới, cái chân của tôi giờ đang được băng bó bởi một cục bột tổ bố đồng thời được treo lên trên một cái thanh ngang ở cuối giường, trông thê thảm tệ. Chợt, tôi nhận ra là có tiếng người đang … thở bên cạnh, thậm chí là còn có hơi ấm ấm đây này. Và đúng là thế, Vivi bé nhỏ đang nằm bên cạnh tôi, em nằm co ro cúm rúm như con mèo con, chỉ khẽ tựa đầu lên vai tôi chứ không ôm lấy ôm để như thường lệ, chắc em sợ tôi đau.
Tự dưng tôi thấy trong lòng mình dấy lên một niềm vui lạ thường, tôi mỉm cười thật tươi trước khi vòng qua và kê đầu em lên cánh tay của tôi, ôm chặt lấy. Cô bé vẫn ngủ ngon và không biết gì cả, chỉ ư ử kêu lên khó chịu khi bị đụng vào trong lúc say giấc nồng. Thế cơ mà Vivi vẫn xích đầu và dựa hẳn lên ngực tôi, chắc là phản ứng tự nhiên của cơ thể sau bao nhiêu lần trong quá khứ. Tôi hôn nhẹ lên mái tóc của em, nhiều, rất nhiều lần khiến tôi cũng không nhớ rõ nữa.
Hạnh phúc thoáng qua, tôi nhắm mắt lại và cố gắng chìm vào giấc ngủ thêm một lần nữa, bây giờ cũng mới chỉ khoảng hơn 5h sáng, vậy là tôi đã hôn mê gần 1 ngày rồi, thật là yếu sinh lý quá đi mất. Bỗng, tôi giật mình khi có một đôi môi hôn “chụt” vào má tôi ngay lúc ấy:
– H còn đau không?
Tôi nhăn nhó, nhõng nhẽo:
– Anh đau tùm lum chỗ hết Vi ơi, hức!
Vivi chẳng có thời gian mà suy xét lời nói của tôi lúc ấy, chỉ đơn giản là vì em đang lo lắng, thế nên tôi có nói gì em cũng tin mà thôi:
– H đau chỗ nào? Để em gọi bác sĩ nha! – Cô nàng sốt sắng và bắt đầu mếu.
Tôi bĩu môi và chỉ lên má phải của mình:
– Anh đau ở đây nè, thơm cái đi!
Vivi cũng bĩu môi theo, sau đó thì thè lưỡi trêu tôi, cơ mà vẫn hôn như thường. Được đà làm tới, tôi chỉ trỏ vào má liên tục, cuối cùng thì chỉ vào … môi. Và sau một ngày dài đằng đẵng, nụ hôn này sẽ thay tôi nói với em lời cảm ơn, thật chân thành và sâu sắc. Cảm ơn vì em đã luôn ở bên cạnh tôi, quan tâm và chăm sóc. Tôi còn có thể tìm một người như em ở đâu nữa đây?
Chúng tôi trò chuyện một lúc rồi Vivi cũng thiếp ngủ vì mệt mỏi. Tôi ôm em trong tay và mỉm cười đón chào ngày mới. Tôi sẵn sàng nằm đây đến Tết để làm gối cho em ngủ, thật đấy, không đùa đâu, vì tôi yêu em mà, vợ nhỉ?
Tôi với tay lấy cái remote và bắt đầu bấm nút chuyển kênh loạn xạ, thật tuyệt khi ở bệnh viện cũng có truyền hình cáp, nhờ đó mà tôi cũng bớt chán đi phần nào mặc dù toàn mấy chương trình vớ vẩn. Khi tôi còn đang chăm chú vào một bộ phim hành động trên HBO thì từ ngoài cửa, mẹ tôi bước vào với mớ quần áo và đồ ăn các kiểu, trông cứ như đi cất trữ phòng ngừa tận thế. Vừa thấy tôi, bà hỏi ngay:
– Hết đau chưa con?
– Dạ cũng đỡ đỡ rồi, mà hôm qua ai đưa con vô đây vậy mẹ?
Mẹ tôi thở dài, nhìn bà hơi buồn, chắc cũng lo cho tôi, tính tôi từ nhỏ đã nhanh nhẩu, ẩu đoảng, bị tai nạn là chuyện cơm bữa:
– Bé Vi với một con bé nữa đưa mày vô đây, sau đó thì nó gọi cho mẹ lên làm thủ tục nhập viện.
– Thật ra con …
Tôi đang định thanh minh về vấn đề này thì dường như mẹ tôi đã đọc hết được những suy nghĩ đó, đúng là tình mẫu tử có khác:
– Thôi khỏi, bé Vi nó kể hết cho mẹ rồi, lần sau đi đứng cẩn thận vào. Mà mày cũng cảm ơn bé Vi đi, nó chăm sóc mày từ lúc đó tới giờ đấy, mẹ kêu nó về nhà tắm rửa nó cũng không chịu về, cứ nằng nặc đòi ở lại. Tội nghiệp con bé, vừa ngoan lại vừa tốt, mai này mà mày làm khổ nó thì biết tay tao, nghe chưa?
Thiệt tình lúc đó tôi chỉ muốn đè Vivi ra mà … hôn lấy hôn để. Tôi nợ em một lời cám ơn, một lời xin lỗi và hẳn nhiên là một … chiếc nhẫn cưới. Mẹ tôi nói vậy thì chắc chắc 100% rằng bà đã chấp nhận và đồng ý cho
câu chuyện của hai đứa tôi, đâu dễ để tìm được một cô gái đáng yêu và yêu thương “chồng con” đến như vậy, mẹ tôi cảm động cũng là điều dễ hiểu:
– Dạ rồi, mẹ khéo lo, hehe! Thế mẹ mang đồ ăn cho con à?
– Ừ, mẹ mang cả đồ ăn sáng cho hai đứa, nhưng mà để từ từ, đừng đánh thức con bé dậy, để cho nó ngủ đi, nó thức suốt đêm hôm qua rồi. Thôi, mẹ về đi làm, có gì thì gọi cho chị mày, biết chưa?
Tôi cười, gật gù:
– Dạ, con biết rồi, mẹ thương con dâu quá nhỉ?
– Tiên sư mày, thôi tao về đây!
Sau khi căn dặn các thứ, mẹ tôi cũng từ từ tiến ra khỏi phòng và đi về. Dù rõ ràng là mẹ tôi chỉ toàn quan tâm đến Vivi, thế nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn vui, tôi vui vì mẹ chồng con dâu vốn đã hợp mà lại còn hiểu tính, điều đó chẳng khác nào một lời khẳng định từ mẹ tôi rằng: “Mày mà không cưới nó về thì biết tay tao”.
Một lúc sau, tôi cũng chịu hết nổi và phải bật dậy lấy đồ ăn khi cái bụng cứ đánh trống liên hồi. Thế nhưng lúc này, dù không nhưng tôi vẫn phải làm phiền tới Vivi khi chân cẳng thế này, có muốn tôi cũng chẳng tự mình làm được gì. Đang trong lúc đắn đo thì bé Ngân bước vào từ ngoài cửa, gương mặt có phần rầu rĩ. Vừa thấy tôi, cô bé chạy lại hỏi han ríu rít:
– Anh còn đau không?
Tôi chỉ tay vào má, toan đùa như ban nãy, cơ mà nghĩ đi nghĩ lại, tôi chỉ trả lời một cách bình thường:
– Ừa, anh đỡ rồi, cám ơn nhóc ha!
Kim Ngân bĩu môi, bộ dạng cô bé đến là buồn cười:
– Xí, em không phải là nhóc, anh mà gọi em vậy nữa là em đi về luôn đó nha!
Tất nhiên là tôi không dám nữa, vì lúc này tôi đang cần sự trợ giúp của Kim Ngân để có thể tống một ít vào mồm. Hôm nay mẹ tôi mua phở, lại cất trong nồi ủ, thế nên vẫn còn nóng hổi, ăn thì phê lòi ra.
Tôi nhờ bé Ngân múc ra tô rồi kê lên cái tủ cạnh giường ăn như chưa từng được … đói. Cô bé vừa ngồi vừa cười khúc khích, kế đó thì lại hỏi han tôi các thứ, tuyệt nhiên không đề cập gì đến vấn đề yêu đương … nhạy cảm. Khi kim đồng hồ vừa nhích tới con số 9, Kim Ngân cũng đứng dậy chào tạm biệt tôi ra về, cô bé mở cặp rồi móc ra một mớ kẹo mút Chyps, loại kẹo mà cả tôi và Vivi đều thích ăn:
– Lát anh đưa cho chị Vi dùm em nha, đòi em mấy bữa nay rồi, hihi!
Tôi nguýt dài:
– Cảm ơn nhóc, à nhầm Ngân ha, đừng giận Vi, nó còn con nít lắm!
Dường như ngửi thấy mùi … kẹo hoặc là bị nói xấu khiến giác quan thứ 6 bùng nổ, Vivi đột nhiên dựng đầu ngồi dậy, mắt mũi lơ mơ nhìn muốn lộn ruột. Thế cơ mà cô nàng vẫn kịp hiểu sự kiện gì đang xảy ra khi trên tay tôi là một đống kẹo còn Kim Ngân thì đang loay hoay khoá cặp lại. Em chạy tới nắm tay bé Ngân mà lúc lắc:
– Cám ơn Ngân nha, hihi, chị yêu Ngân nhất!
– Hông thèm, chị đi mà yêu anh H ấy!
Vivi nhăn nhó, làm mặt tội:
– Ứ, Ngân đừng giận, chị nói thiệt mà!
Kim Ngân chắc cũng giống tôi, thích cái tính trẻ con ấy của Vivi, thế nên, cô bé vẫn cười tươi như hoa:
– Xí, nhớ nha, bữa sau dẫn em đi ăn kem đó!
– Chị biết rồi, Ngân ở lại chơi với chị đi, nhaaaaaa?
Tôi nãy giờ làm người ngoài cuộc, giờ mới có cơ hội nhảy vô:
– Thôi để bé Ngân về, chiều đi học nữa, nhõng nhẽo hoài!
Kim Ngân cười, lại cái nụ cười ấy, cái nụ cười mà tôi yêu say đắm nhưng cũng chính vì nó quá đáng yêu mà tôi lại phải đâm ra … ghét:
– Hì hì, thôi, em về đây, anh nghỉ đi. Còn chị Vi ăn kẹo ít thôi đó, ăn nhiều là Ngân nghỉ chơi luôn!
Vivi lần này thì không còn cố gắng níu kéo nữa, chỉ tỏ ra ngoan ngoãn và có phần nuối tiếc:
– Ngân đừng nghỉ chơi chị mà, chị hông ăn kẹo nhiều đâu, chị hứa luôn, nha nha!
Kim Ngân lại cười, sau đó thì hai người dắt tay nhau đi ra ngoài, tôi thì tiếp tục chìm đắm vào cái tô phở đã nở như bột kia, lòng dấy lên một nỗi … GATO vô hạn, sao tụi nó nói chuyện ngọt thế nhỉ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nụ cười tỏa nắng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 26/07/2016 16:14 (GMT+7) |