– Không… Anh nghe em nói. Em về trước xem tình hình cha thế nào, em sẽ báo với anh. Anh đang viết luận án, không được sao lãng.
– Ừ. Em hứa sẽ gọi mà… Vậy nhé… Bye anh.
Tâm nhét chiếc điện thoại vào túi xách, nàng dựa lưng vào ghế xe, mắt nhìn ra quan cảnh bên ngoài lướt qua thật nhanh.
Suốt đoạn đường ông Chen chỉ đọc báo, không nói tiếng nào. Tâm ngồi bên cạnh cũng yên lặng suy nghĩ lo lắng. Nàng cầm chiếc điện thoại mà ướt đẫm cả mồ hôi. Mẹ nàng không nhấc máy.
Đồng hồ gần đến ba giờ chiều, chiếc xe Camry màu đen của ông Chen chạy vào cổng bệnh viện Cần Thơ.
– Em cảm ơn anh rất nhiều. – Nàng rối rít cảm ơn, mở cửa xe chạy ù ra ngoài.
Nàng chạy đến phòng trực của bệnh viện. Bên trong có một nhóm người thật đông nhốn nháo, đứng chật cả lối vào. Nàng nôn nóng đứng bên ngoài, chưa biết làm sao thì đột nhiên giọng ông Chen đã vang lên phía sau:
– Cha em tên gì?
– Dạ… Anh… Dạ, Đào Hồng Sơn. – Tâm lúng túng.
Ông áp điện thoại lên tai, nói gì đấy, rồi đọc lớn tên cha nàng, rồi nhìn nàng ra dấu chờ đợi.
Thang máy tầng 4 vừa mở ra, Tâm lao ra ngoài chạy thẳng, bỏ ông Chen đi bộ lẽo đẽo theo sau.
Nàng dừng lại trước căn phòng bệnh tập thể. Trước mặt nàng là hai dãy giường bệnh, người nằm nheo nhóc co ro, dưới sàn nhà người nuôi bệnh nằm chật cả lối đi. Chiếc quạt trần kẽo kẹt mệt nhọc, không xua nổi mùi sát trùng nồng đậm trong không khí.
Mắt nàng lướt qua, rồi lướt lại khắp cả phòng, không nhận ra bóng hình quen thuộc của cha mẹ mình. Nàng nôn nóng bước vào, đầu quay qua quay lại nhìn rõ từng khuôn mặt vàng vọt trên giường. Không có. Tại sao như thế?
Ông Chen dừng trước của phòng, mũi ông hơi nhăn lại khó chịu vì mùi thuốc và mồ hôi người xộc vào mũi. Ông nhìn lên số phòng, rồi nhìn sang Tâm. Nàng như không tìm được cha mình.
Đột nhiên, Tâm sững lại, đôi vai nàng run rẩy, ngay lối đi cuối phòng.
Người đàn ông nằm đó, trên manh chiếu mỏng trải dưới sàn sát lối đi. Mặt ông ta hốc hác, hai mắt hõm sâu vào, cánh tay tím bầm nhiều chỗ do vết kim. Bình nước biển của ông treo trên thành giường của một người khác. Phía dưới ông là một người phụ nữ mặt xanh xao, mệt mỏi gục trên chân ông thiếp đi.
Hình ảnh cha mẹ nàng ngay trước mặt, nhòa đi trong mắt. Hai chân nàng mềm nhũng, Tâm quỵ xuống bên cha, hai đầu gối nện mạnh xuống sàn nhà. Nàng không hề thấy đau, vì cái đau đó quá nhỏ bé với sự đau đớn tột cùng trong tâm can. Nước mắt nàng trào ra như suối, miệng cứng lại, hai tay run rẩy chạm vào cánh tay nhăn nheo tím bầm của cha.
– Cha… Cha ơi… – Tâm khóc ngất lên, hai bàn tay nàng lay động cánh tay của cha.
– Tâm. – Bà Thanh ngẩn đầu lên thảng thốt kêu.
– Mẹ… Cha sao vậy? Cha không trả lời con… – Tâm òa khóc ôm lấy mẹ.
– Đừng lay… Cha con… tỉnh rồi. Ổng đang ngủ… – Bà Thanh lau nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt con.
– Tỉnh rồi. – Tâm vui mừng quay lại nhìn cha, miệng nàng cười rồi lại nghẹn ngào khóc.
– Tại sao cha lại nằm đây? – Tâm bừng tỉnh hỏi mẹ.
Bà Thanh ấp úng chưa biết trả lời sao. Không lẽ nói với con sự thật là bà không lo nổi tiền cho chồng nằm trên giường như bao nhiêu người khác. Bà chỉ biết cúi đầu, khóe mắt đã khô cạn mấy ngày nay, chợt chảy ra giọt nước mắt tủi nhục.
– Ah… Cô thông cảm… Vì bệnh viện hết giường thôi!
Đột nhiên một giọng đàn ông hồ hởi vang lên sau lưng Tâm. Nàng quay lại. Tâm mặt nàng là một người đàn ông mặc blu trắng, nhìn nàng cười như lấy lòng.
– Bây giờ mới có người xuất viện. Bác trai ngay lập tức được chuyển lên.
Ông ta đứng dậy tránh sang một bên nhường lối cho ba bốn y tá đẩy chiếc giường bệnh đến, điệu bộ rất sốt sắng.
Bà Thanh ngơ ngác nhìn chuyện lạ kỳ trước mắt. Ông Sơn được đưa lên giường một cách nhẹ nhàng chu đáo nhất.
Tâm đỡ mẹ mình đứng dậy. Nàng nhìn ra cửa, bắt gặp nụ cười cảm thông của ông Chen. Tâm nhìn ông với ánh mắt cảm kích sâu đậm.
Cha nàng được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, có cả giường riêng cho mẹ nàng. Ông Sơn cũng tỉnh lại một chút, không nói được gì, chỉ nhìn Tâm với ánh mắt yêu thương và hối hận. Được một lúc, ông lại mệt mỏi thiếp đi.
– Ông Sơn sẽ hồi phục trong vòng một tuần. Sức khỏe có thể hồi phục được 70%. Nhưng phải tránh tất cả mọi xúc động tâm lý. Nếu không hậu quả lần sau thật không lường được.
Người đàn ông khi nảy nói với Tâm và ông Chen. Ông Chen gật gật đầu không nói gì. Tâm mừng rỡ, quay lại bên giường với cha.
– Xin lỗi. Ông là… – Chợt giọng mẹ nàng vang lên.
– Tôi…
– Ah… Con xin lỗi. Đây là anh Chen. Phó Giám đốc điều hành Cty Thiên Hà. Sếp của con. – Tâm bắt đầu tươi tỉnh hơn.
– Thiên Hà… Sếp… Con…
– Tâm không nói cho gia dình nghe à? Thanh Tâm sắp là cái tên được rất nhiều người biết đến, chỉ vài tháng nữa thôi. – Ông Chen mỉm cười nói.
Bà Thanh hết nhìn ông người đàn ông bệ vệ ngồi trên ghế. Ông ta có lẽ cũng chạc tuổi chồng mình, nhưng con gái mình lại gọi là anh. Tai bà còn lùng bùng, đầu óc lâng lâng nghe câu chuyện như giấc mơ của con. Con bà là diễn viên, mà còn là diễn viên chính của bộ phim đang gấp rút quay để công chiếu dịp Tết Nguyên đán.
– Thằng Thành thế nào? – Bà chợt lo lắng hỏi.
– Anh Thành bình thường thôi. Đang viết luận án. Con không cho ảnh về. – Tâm nói.
– Mẹ kể cho con nghe về món nợ của nhà mình đi. Còn căn nhà tổ của ông bà nữa.
…
Hai mươi phút sau, Tâm ngồi sau xe ông Chen đi vào con đường nhỏ quen thuộc nơi Tâm sinh ra và lớn lên.
Khu xóm quen thuộc ngày nào, chợt trở nên xa lạ, chán ghét trong mắt Tâm. Nơi này, có những kẻ không có tình người suýt đẩy cha nàng vào chỗ chết. Hai nắm tay nàng nắm chặt, móng tay đâm vào thịt da đau nhói.
– Em cảm ơn anh. Không dám làm phiền anh nữa. Đây là chuyện nhà. Em phải tự giải quyết.
Tâm quay sang nhìn ông Chen, nói thật chân thành. Chiếc xe đỗ lại bên bãi đất trống cách một quãng trước căn nhà, nàng không muốn mang cho cha mẹ thêm điều tiếng. Ở cái xóm nhỏ bé này, việc bước xuống từ một chiếc xe hơi của một người đàn ông bằng tuổi cha mình, sẽ là câu chuyện bàn tán đồn thổi hàng tháng trời.
Ông Chen nhìn bóng lưng lẻ loi của Tâm đi xa dần. Ông chợt thở dài thương cảm. Có lẽ ông đã chọn sai đối tượng để chinh phục chiếm đoạt.
Tâm thấy một đám đàn ông lực lưỡng ở trần trùng trục đang vận chuyển đồ vào nhà mình. Nàng mím môi bước thẳng vào cổng nhà mặc kệ những ánh mắt soi mói thèm thuồng của những kẻ thô lỗ đó. Nhưng không kẻ nào ngăn cản nàng.
Dưới sân nhà ngổn ngang các dụng cụ xây dựng.
– Đùng.
Đột nhiên một tiếng động thật lớn vang lên bên hông nhà, căn nhà rung lên, bụi rớt xuống mù mịt. Tâm hoảng hốt lao sang bên đó.
Tâm mặt nàng là một gã lượng lưỡng, đang giơ cao cây búa tạ, chuẩn bị giáng thẳng vào bức tường đã lõm một lỗ to.
– Anh kia. Dừng lại…
– Đùng.
Tiếng hô của Tâm không kịp ngăn hắn. Bức tường bị khoét một lỗ to, thấy cả bên trong căn nhà.
– Dừng lại ngay. – Tâm tức giận hét lên.
Gã đó thở hồng hộc, buông chiếc búa tạ đánh ình xuống nền đất, rồi quay lại nhìn Tâm khó hiểu.
– Ai cho phép anh phá nhà tôi hả? – Tâm gắt lên.
Tiếng la của nàng lôi đến một đám đàn ông ngoài kia, kéo nhau chen chút đứng xem.
– Tôi kêu nó phá đó.
Một giọng đàn ông vang lên sau lưng nàng. Tâm quay phắt lại. Đúng là ông ta, người anh em bạc nghĩa mà cha nàng đã tin tưởng bấy lâu, người mà nàng từng gọi là chú Bá Nam.
Hai mắt nàng nhìn ông ta không hề giấu diễm sự căm thù chán ghét.
– Đây là nhà tôi. Ông cút ra khỏi đây cho tôi. Nợ của cha mẹ, tôi sẽ trả. – Tâm nói.
– Ha… Ha… Hay lắm… Sao không nói sớm chứ. Mời, mời vào đây. – Ông ta hồ hởi ra mặt, đi vào trong.
Tâm hậm hực đi theo, len qua đám đàn ông hôi hám nhễ nhại mồ hôi. Mùi hương thơm ngát của nàng làm cả đám đờ đẫn cả người.
Bên trong căn nhà tan hoang, đồ đạc bị lục tung vứt ngổn ngang khắp nơi. Nàng thở phào khi thấy bàn thờ ông bà còn nguyên chưa bị chạm đến. Mẹ nàng dặn đi dặn lại phải thu dọn mang đi, điều mà bà chưa kịp làm khi ông Sơn ngã xuống hôm đó.
– Mời ngồi. – Ông ta mời Tâm như trong nhà ông.
– Không cần nói nhiều. Số tiền bao nhiêu? Giấy nợ đâu?
Nàng đang lo lắng, suy nghĩ cách gia hạn. Vì theo mẹ nàng, ông Sơn thiếu hơn bốn trăm triệu đồng.
– Tổng số tiền cả lãi và gốc là Bảy trăm sáu mươi tư triệu. Đây là giấy nợ, xem đi. – Ông ta rút ra tờ giấy được gấp cẩn thận đưa ra trước mặt nàng, nhưng cố tình né bàn tay nàng đưa lên nhận.
Tâm sững sờ. Số tiền trong ghi trong giấy là sáu trăm triệu. Bên dưới còn có dãy số cộng dồn lại kế bên các ngày nợ gia hạn. Nét chữ của cha, chữ ký của cha. Không sai được.
Cha đã giấu mẹ về con số nợ thật sự.
Tâm bần thần tựa lưng vào bàn thờ. Bàn tay nàng đặt trên túi xách, bên trong chỉ có năm mươi lăm triệu, chưa thấm vào đâu. Còn tiền viện phí của cha, vài ngày nữa phải trả.
Nhìn vẻ bần thần của Tâm, ông ta nhếch mép cười.
– Sao? Mạnh miệng lắm mà. Trả đi chứ? – Ông ta nói.
– Tôi… Tôi sẽ trả đủ. Tôi đưa ông trước năm mươi triệu. Số còn lại tôi sẽ trả trong vòng hai… không… bốn tháng. Được không? – Tâm cố hứa bừa, nàng chỉ cần biết căn nhà không bị phá đi, sẽ có lúc nàng lấy lại được nó.
– Năm mươi triệu hả? Ha ha… Ha… Đem về lo viện phí cho cha cô đi… Tôi không chờ được. – Ông ta nói, rồi xoay lưng đi ra ngoài.
Tâm cuống lên không biết làm gì.
– Đập tiếp đi…
– Không… – Tâm hét lên…
– Đùng… Đùng…
Hai tiếng búa nối nhau vang lên. Căn nhà run rẩy yếu đuối.
– Dừng lại đi… Không…
Tâm lao đến nắm lấy cánh tay Ông Bá Nam, lôi lại.
– Tôi… Tôi năn nỉ chú mà. Đừng đập căn nhà. Cha tôi mà biết căn nhà bị hủy, ông sẽ không sống nổi đâu. Tôi năn nỉ chú mà… – Nàng mếu máo lôi ông lại.
Ông ta quay lại nhìn Tâm, mắt lóe sáng. “Chết sao? Sơn chết thì ông mới hả dạ. Mối thù ông thề gần ba mươi năm từ lúc mẹ Tâm bước lên xe hoa đến giờ ông mới trả được. Con bé này đẹp hơn cả mẹ nó, vậy thì hãy để cha ăn mặn con khát nước vậy”.
– Đùng… Đùng… – Bức tường bên hông nhà, rào rào đổ xuống một mảng lớn.
– Con van chú. Cho cho ngừng lại đi. Đừng đập nữa. – Từng nhát búa như giáng lên ngực nàng, mặt Tâm tái mét.
Nàng quỳ xuống, hai tay vẫn nắm chặt tay ông ta.
– Vậy thì tôi được gì đây? – Đôi mắt ông ta hau háu nhìn vào cổ áo nàng, đôi gò bồng đảo trắng tinh, phập phồng.
– Cháu chưa có đủ tiền… – Tâm nhìn lên bắt gặp ánh mắt thèm thuồng của ông ta, nàng chợt hiểu ra.
– Đùng… Đùng… Rào… – Bức tường đổ sụp, bụi mù mịt khắp nơi.
– Được… Chú muốn gì cũng được. Chú kêu bọn chúng ngưng lại ngay. – Tâm mím môi quyết định.
– Dừng lại đi. – Ông ta mừng rỡ hét lên.
Nhìn dáng Tâm xiêu vẹo đi vào bên trong. Ông nhếch mép lên cười, rồi lấy ra một viên thuốc trong bóp, cho vào miệng nuốt xuống.
Tâm đẩy cánh cửa buồng ngủ của cha mẹ. Bên trong đồ đạc quăng tứ tung, quần áo dồn đống dưới đất.
Nàng nghe tiếng bước chân rào rạo trên thềm xi măng, tiếng cánh cửa khép lại. Hơi thở phì phò của ông ta áp sát nàng. Tâm hít một hơi thật sâu, đôi vai nàng run rẩy.
Ông ta ngồi xuống giường, nắm tay nàng xoay lại đứng đối diện ông ta.
Áo sơ mi của nàng bị mở ra từng cái một. Chiếc áo ngực rơi xuống, bộ ngực căng tròn bung ra kiêu hãnh, hai núm vú đỏ hồng đung đưa trước mặt ông ta.
Hai bàn tay thô to của ông ta bóp nghiến lấy hai vú nàng, miệng tham lam mút chùn chụt hai núm vú xinh đẹp của Tâm. Tâm nghiến răng, mặt nàng nhăn lại, hai dòng nước mắt chảy dài trên mặt.
“Anh ơi! Tha thứ cho em”.
Chiếc quần jean nàng và cả quần lót bị kéo tuột tới mắt cá chân. Miệng ông ta không ngừng hít hà, ngấu nghiến hai bầu vú nàng, hai bàn tay xoa khắp thân thể Tâm. Một chân nàng bị nâng lên đặt trên giường, hai chân nàng mở rộng cho bàn tay ông ta vuốt ve. Nàng khổ sở nhăn mặt, hai bàn tay bấu chặt lấy đùi. Ngón tay thô kệch của ông ta miếc dọc âm hộ nàng, day day thật nhanh hai mép thịt mềm mại ẩm ướt của nàng. Mép âm hộ nàng nhòe nước, căng mọng lên trước sự kích thích không ngừng của ông ta. Hai ngón tay ông ta khẽ lách chui tọt vào trong.
– Ahh… Đừng… Ưm… Ah…
Ông ta khoái chí tít cả mắt khi thấy Tâm bắt đầu kêu rên lên. Hai ngón tay ông vừa xoắn vừa nhịp vào thật nhanh. Âm hộ Tâm phát ra tiếng óc ách liên tục. Lưng nàng hơi cong lại vặn vẹo liên tục, hai bàn tay bấu chặt vai ông ta, cả ngón chân cũng co quắp, ngực vô thức dí sát vào mặt ông ta.
– Ưm… Ưm… Ưm…
Cơ thể nàng đỏ bừng lên rạo rực. Dù căm thù và tủi nhục cỡ nào, nhưng trước những món nghề điêu luyện lão làng của ông ta, Tâm dễ dàng bị khuất phục.
Tâm trần truồng nằm bẹp trên giường, hai chân nàng thật dài buông thỏng xuống giường, mở rộng sang hai bên. Nàng thở hỗn hển, hai mắt vẫn nhắm nghiền như chờ đợi. Chợt hai mép âm hộ nàng bị ép căng ra, một vật thật to đang cố chui vào. Cơn đau làm Tâm bừng tỉnh.
– Không… Đừng… Đau quá… – Tay nàng quơ loạng, cố đẩy ông ta ra.
– Còn trinh đâu mà đau… – Ông ta lầm bầm trong miệng.
Hạ thể ông thúc một cái thật mạnh, dương vật ông như xé toạt nàng ra làm hai.
– Ah…
Tâm đau đớn oằn người lên, nước mắt tràn ra khóe mắt, nàng có cảm giác như mình vừa bị phá trinh lần hai.
– Mẹ mày không có phúc để hưởng… Ai biểu nó ngu đi chọn thằng Sơn… Hự… Hự…
– Ah… Đừng mà… Đau quá… Không…
Ông ta thúc liên tục vào trong nàng. Mắt Tâm dại đi, mất hẳn tiêu cự, đầu nàng chỉ biết vùng vẫy qua lại, hai chân tê dại bị ông ta gác lên vai. Cả người ông ta chồm lên nàng, cơ thể nàng bị gấp lại, hai đầu gối ép lên ngực. Ông ta nghiến răng dập xuống chan chát.
– Ưm… Ưm… Ưm…
Tâm há hốc miệng rên la theo từng cú thúc của ông ta. Nàng không biết gì đang xảy ra với cơ thể của mình nữa. Cả trọng lượng của ông ta đè lên nàng, hai chân nàng tê cứng lại. Âm hộ bị nông chặt cứng, dương vật ông thúc vào thì nước nhờn nàng lại trào ra, từng đợt từng đợt. Cơn sướng khoái dâng lên ào ạt làm đầu óc nàng mụ mị. Đợt này rồi đến đợt khác, nàng hoàn toàn phó thác thân thể mình cho quỷ dữ, mặc ông ta dày vò.
Không biết bao lâu. Khi cổ họng Tâm đã khô cháy vì rên la quá nhiều. Ông ta gục xuống, dương vật co giật dữ dội, bắn tinh xối xả bên trong nàng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nữ diễn viên |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Bố chồng nàng dâu, Con gái thủ dâm, Đụ cave, Đụ công khai, Đụ tập thể, Đụ thư ký, Làm tình nơi công cộng, Làm tình tay ba, Làm tình với đồng nghiệp, Thuốc kích dục, Truyện 18+, Truyện bú cặc, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện nuốt tinh trùng, Truyện sex bạo dâm, Truyện sex hay, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex học sinh, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh, Vợ chồng |
Ngày cập nhật | 12/11/2020 08:29 (GMT+7) |