– Thank you… May I know your name? Perhaps we could meet another time. – Gã thì thào bên tai nàng.
Tâm mím môi im lặng, hai mắt nhắm chặt. Nàng hy vọng hắn không nhận ra mình.
Không nhận được câu trả lời của nàng, gã thở dài đứng lên, đeo lại chiếc mặt nạ, đi ra ngoài.
Đôi vai Tâm run rẩy, nước mắt tuôn trào, nàng lịm đi trong sự dằn vặt đau đớn của linh hồn.
– Trời ơi… Xe nóng quá vậy… – Tiếng Hà léo nhéo.
– Cô thông cảm, chờ ngoài nắng mà. Sẽ nhanh mát thôi. – Anh tài xế Cty dành riêng cho Tâm, vừa nói, vừa mở điều hòa lên hết cỡ.
Hà quay sang nhìn Tâm. Nàng đeo cặp kính đen, cúi đầu nhìn bàn tay mình. Hà lo lắng nhưng không biết nói gì. Tâm thật lạ từ sáng hôm qua khi trở về cùng Diễm Phương. Hà qua hỏi Diễm Phương về biểu hiện kỳ lạ của Tâm, cô ta chỉ mỉm cười như hài lòng về điều gì đó, rồi nói rằng Tâm mệt, cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Hà chỉ đành nghe theo, lang thang khắp nơi một mình để Tâm lại trong khách sạn một mình.
– Bây giờ về đâu vậy cô? – Anh tài xế hỏi.
– Về nhà Thanh Tâm chứ đi đâu? Hết chuyện hỏi rồi sao? – Hà cau có.
Anh tài xế chỉ biết cười khổ, cho xe lăn bánh, chậm rãi chạy ra ngoài sân bay.
Tâm nhìn ra đường phố Sài Gòn, thật quen thuộc nhưng có gì đó xa lạ. Đường phố, con người dường như vẫn thế, có khác lạ có lẽ là chính bản thân nàng. Tay nàng nắm chặt chiếc điện thoại, mấy lần định gọi cho một người, rồi lại thôi.
– Anh cho tôi ghé Cty. Sau đó anh đưa Hà về nhé. – Tâm nói.
– Chị có một số việc cần giải quyết. Em cất hành lý vào nhà cho chị. Về nhà nghỉ ngơi đi nhé. – Tâm quay qua nói nhỏ với Hà.
Hà mấy máy môi định nói gì đó, nhưng nhìn biểu hiện của Tâm, cô bé đành bỉu môi ngồi im.
…
– Helen…
– Tâm…
– Wahh… Hoa hậu tới rồi! Em đẹp quá…
– Cảm ơn các chị… Các chị khỏe không?
Bao quanh Tâm là nhóm người mẫu của Sunshine hơn mười người. Họ đang tự tập luyện trong phòng diễn, với hình thức quen thuộc của Sunshine, không mảnh vải che thân. Họ thấy Tâm mỉm cười bước vào, đều bỏ lỡ giữa chừng xúm lại quanh nàng. Đối với Tâm họ như một gia đình thứ hai của nàng, có vài người mới, nhưng đa phần khá quen thuộc.
– Ghê chưa! Bữa giờ đoạt giải xong, không thèm ghé thăm tụi chi luôn… – Một chị nói.
– Dạ. Tại em bận quá. Em xin lỗi các chị. – Tâm mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng khóe mắt nàng ánh lên một tia buồn khổ.
– Tâm ah! Hôm em thi bikini. Bọn chị xem trên TV, mà hít thở không nổi luôn. Em bước đẹp quá. – Một chị hâm mộ nắm tay nàng.
– Ừ đúng… Đúng… Em thấy điểm của chị phải là 15/10 thì đúng hơn! – Một cô gái mới đến nói chen vào.
– Hi hi… Hay là sẵn bữa nay, chị Tâm biểu diễn lại cho mấy đứa em mới tới xem đi. Được không chị? – Cô bé nắm tay Tâm lay lay.
– Phải phải đó! – Mọi người nhao nhao lên.
– Dạ được! Để em diễn thử cho mọi người xem nhé. – Tâm mỉm cười.
Nàng bước lên sàn, tự cởi quần áo mình, tuân thủ đúng quy định của Sunshine. Trên sàn diễn không mặc quần áo vừa để tăng sự tự tin, vừa để huấn luyện viên dễ quan sát đánh giá sự chuyển động của đôi chân và hình thể. Sống trong trường Sunshine phải chấp nhận cạnh tranh từng giây từng phút, không ai dám lơ là tập luyện chăm sóc hình thể của mình, vì những khuyết điểm trên cơ thể không có quần áo che đậy. Tuy quy định này chỉ áp dụng cho học viên và người mẫu cấp 2, nhưng Tâm vẫn tuân thủ như thường, dù hiện nay danh hiệu trên vai nàng không ai có thể so sánh được, trừ Diễm Phương.
Đám học viên bên dưới đỏ mắt hâm mộ hình thể của Tâm, nàng chưa bỏ một buổi tập luyện nào, dù trong thời gian tham gia thi hoa hậu. Cặp đùi thon tròn mịn màn của nàng loang loáng như ảo giác trước mặt mọi người. Các học viên mới đến mở to hai mắt, cố nuốt từng hình ảnh tư liệu quý giá trước mặt vào tâm trí.
– Wahhhh… Đẹp quá… Bốp bốp…
Tâm mỉm cười bước xuống, mặc lại quần áo. Đột nhiên, nàng thấy hơi kỳ lạ, thiếu vắng gì đó.
– Ủa. Phương Trang và Thùy Dương đâu? – Tâm nhớ ra, ngạc nhiên nhìn quanh, họ đi chung với nàng, nhưng về trước một ngày, không hề báo trước.
– Ah… Hai đứa nó xui xẻo… Hôm đi diễn bên Singapore, nghe nói bị trượt chân té, rơi khỏi sàn, chấn thương khá nặng. Đang tịnh dưỡng trên lầu. – Một chị nói.
– Sao? Té một lúc hai người? Sao kỳ vậy? – Tâm nhíu mày.
– Ừ, kể cũng lạ, nhưng bọn chị không lên được tầng 3 để thăm tụi nó. Em biết mà. Em có gặp, nhớ hỏi thăm dùm chị nhé.
Tâm nhẹ nhàng đặt chân lên tầng ba của căn biệt thự. Tiếng sàn gỗ ộp ẹp làm nàng nhớ đến đêm hôm đó. Nàng đi dọc các căn phòng đóng cửa im ỉm. Tâm dừng lại trước căn phòng của Phương Trang, đưa tay gõ cửa nhẹ nhẹ. Không có tiếng trả lời.
Nàng nhíu mày, tay nhẹ nhàng xoay nắm tay. Cửa không khóa.
Bên trong căn phòng thoang thoảng mùi hương hăn hắc của thuốc Thành, làm Tâm nhớ đến căn phòng tẩy da bên dưới. Nàng thấy Phương Trang đang ngủ trên giường, mặt mũi xanh xao, hàng lông mày nhíu lại như đau đớn. Tâm đứng ở đầu giường, chần chừ không biết nên gọi cô ta dậy không.
– Không… Buông tôi… ra… Đừng mà… Tôi đau lắm…
Đột nhiên, Tâm nghe Phương Trang nói mê, nàng nhíu mày suy nghĩ cố đoán ra việc gì đã xảy ra với cô ta. Phải trải qua một cú sốc lớn thì cô mới lâm vào trạng thái mê sảng như thế.
Tâm nghe tiếng mở cửa phòng bên cạnh, phòng của Thùy Dương, Tâm khẽ bước nhẹ đến cửa phòng. Nàng hé cửa nhìn ra ngoài.
Bà Xuân đứng trước cửa phòng Thùy Dương, nhìn vào trong với ánh mắt e ngại. Một người đàn ông bước ra, tay xách một chiếc túi da đen.
– Không… Tôi không muốn… Tôi còn phải lấy chồng… có con mà… Hu hu…
Đột nhiên, tiếng Thùy Dương hét lên từ bên trong phòng. Bà Xuân hoảng hốt, đóng sập cửa lại. Bà thở dài nhìn người đàn ông vẻ mặt trầm trọng.
– Con bé thật xui xẻo. Nó bị nặng hơn con Trang nhiều. Nhưng có nhất thiết phải làm phẩu thuật không? – Bà hỏi.
– Tôi e rằng qua hai ngày nữa tử cung sẽ nhiễm trùng nặng, lúc đó còn nguy hiểm đến tính mạng đó. Cô nên nói với Diễm Phương đưa cô ấy qua nước ngoài tiến hành phẩu thuật gấp. Bệnh viện trong nước chỉ e lộ danh tính, không tốt. – Ông ta nói nhỏ.
Hai người xì xào bàn tán với nhau đi xa dần, bỏ lại Tâm cứng đờ sau cánh cửa phòng của Phương Trang. Té trên sàn diễn ư? Nhiễm trùng tử cung? Phẩu thuật cắt bỏ… Đầu Tâm ngổn ngang những câu hỏi. Dường như có một bí mật kinh khủng đang che giấu nơi đây.
– Tâm… – Tiếng kêu yếu ớt của Trang vọng đến.
Tâm quay lại, vẻ mặt chưa hết bàng hoàng nhìn cô ta.
– Em về lâu chưa? Vừa rồi… Vừa rồi em nghe được gì? – Trang dò hỏi.
Tâm hít sâu một hơi, lấy bình tĩnh rồi nói:
– Chị Thùy Dương bị nặng hơn chị nhiều, có khả năng cắt bỏ tử cung.
– Trời ơi! Dương ơi! – Phương Trang nghẹn ngào, nước mắt trào ra.
Tâm chậm rãi bước đến giường, nhẹ nhàng giở lớp chăn đắp ngang hai chân Phương Trang. Hạ thể cô ấy bị bịt kín bó chặt vải màng, thuốc vung vãi trên nệm giường. Cả hai người bị thương cùng một chỗ, âm hộ, nơi hầu như không thể bị tổn thương do té trên sàn diễn.
Phương Trang hoảng hốt kéo chăn che lại.
– Chị không sao! Chỉ bị ngã vào cạnh bàn thôi mà. – Phương Trang thối thác.
– Haizz… Chị Phương nói em nghe rồi… Chị không cần giấu em… – Tâm nói dối, nhưng khả năng diễn xuất của nàng không hề sơ hở.
– Hả? Em… Em cũng tham gia… – Phương Trang che miệng bất ngờ.
Tâm không muốn lộ sơ hở chỉ gật gật đầu.
– Tâm ơi! Lần này đúng là xui xẻo mà… Chị Diễm Phương đi với em, bọn chị… đã từ chối nhưng Kenny nhất quyết ép tụi chị… tiếp mấy gã Ả rập Saudi đó… Mấy tên khốn nạn đó… Chúng không xem chị là con người… Hu hu… – Phương Trang gục vào cánh tay Tâm khóc ngất.
Tâm sững sờ, cơ thể nàng run lẩy bẩy. Nàng đã mơ hồ đoán được khi thấy vị trí vết thương của hai người, nhưng vẫn cố gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Nhưng giờ đây, sự thật quá rõ ràng, nàng nằm trong một đường dây bán dâm xuyên quốc gia.
Tâm cố gắng bình tĩnh, vuốt tóc Phương Trang.
– Ông Kenny Trần đó là gì với chị Diễm Phương mà có quyền ép chị? – Tâm hỏi, ánh mắt hiện rõ sự căm tức vì Phương Trang, không phải sự căm thù của cá nhân nàng.
– Ông ta là tình nhân của chị Phương, mà chủ yếu là ông ta đại diện đường dây Fashion Cable TV tại Việt Nam. – Phương Trang nói nhỏ.
– Fashion Cable TV? – Tâm giật bắn cả người.
Nàng chợt nhớ đến quyền lực của hắn ở trên con tàu đó, chiếc mặt nạ có logo giữa trán. Nhưng vậy thì liên quan gì đến chuyện người mẫu Sunshine đi bán dâm?
– Sao vậy? Em không biết? Không phải em đã lên chiếc du thuyền đó sao? – Phương Trang nheo mắt, nghi ngờ nhìn Tâm.
– Em… Em biết chứ? Nhưng chị Phương chưa giải thích rõ ràng với em lắm thôi. – Tâm thối thác.
– Mã hiệu của em là gì? – Phương Trang bắt đầu nghi ngờ.
– Mã hiệu? Mã hiệu gì chứ? – Tâm biết mình không thể bịa ra bất cứ thứ gì có thể qua mặt cô ta.
– Cô dám lừa gạt tôi… Khốn nạn… – Phương Trang tức tối, chồm người đến như muốn cấu xé Tâm.
Tâm đứng bật dậy, lùi ra khỏi tầm với của cô ta.
– Xin lỗi… Em không muốn gạt chị… Nhưng em muốn biết sự thật…
– Cút ra ngoài… Cút raaa… – Cô ta tức giận đến mặt mũi đỏ bừng.
– Em sẽ đi. Nhưng em sẽ kể những chuyện chị nói cho phóng viên. Chị nghĩ sao? – Tâm quyết định lật ngửa bài.
– Ha… Ha… Phóng viên nào đăng những tin đồn nhảm nhí như vậy chứ? Cô nghĩ cô dọa được tôi sao?
– Vậy sao? Tin tức từ siêu mẫu Phương Trang, được xác nhận chính miệng Hoa hậu Điện ảnh Helen Thanh Tâm liệu có đăng không? – Tâm cứng giọng.
– Cô… Đăng lên thì sao chứ? Tin tức nói miệng không có bằng chứng xác thực, ai tin đây? – Phương Trang cố vùng vẫy.
– Em không cần ai tin hết. Em chỉ cần chị Diễm Phương tin thôi. – Tâm lật bài tẩy.
Phương Trang thoáng rùng mình, mặt cô ta tái nhợt bộc lộ sự sợ hãi tột cùng đối với thủ đoạn của Diễm Phương. Tâm không đợi cô ta quyết định, nàng bước đến, nắm tay Phương Trang nói:
– Em chỉ muốn biết sự việc. Em sẽ không bao giờ nói ra những điều chị nói với em.
Phương Trang nhìn Tâm với ánh mắt thăm dò. Tâm hít sâu một hơi, cố sắp xếp câu chữ trong đâu, nàng nói:
– Em xin thề… Nếu những gì chị sắp nói với em, mà em tiết lộ danh tính của chị. Em sẽ bị… chết không toàn thây…
Tâm hơi rùng mình vì ý nghĩa của lời thề. Ánh mắt nàng nhìn Phương Trang chờ đợi.
– Thôi được rồi. Cô muốn hỏi gì nữa? – Phương Trang mím môi, không cam tâm.
– Chị mới nói tới Fashion Cable TV, nó là gì? Mã hiệu là sao? – Tâm đi thẳng vào trọng tâm.
– Fashion Cable TV theo công chúng biết là một kênh truyền hình thuê bao chuyên thời trang, sở hữu của ông tỷ phú Henry Parkson được điều hành qua một chiếc du thuyền cực lớn đi vòng quanh thế giới, tổ chức các event, tuyển chọn người mẫu, phát hành tạp chí… Nhưng những chuyện đó chỉ là bề ngoài, đóng góp không đến 20% tổng thu nhập của tập đoàn, hay nói đúng hơn nó chỉ là một chiếc máy rửa tiền. – Phương Trang càng nói, giọng càng nặng nề.
– Nhưng thực tế nó là một tổ chức môi giới mại dâm cao cấp xuyên quốc gia với mạng lưới bao trùm cả thế giới. Mỗi địa hạt đều có người quản lý riêng, ví dụ như Kenny Trần là quản lý tại Việt Nam. Kênh truyền hình ngoài mục đích bán quảng cáo, còn là một kênh giới thiệu sản phẩm. – Phương Trang cười chua chát – Mỗi người mẫu xuất hiện trên đó, nếu trong đường dây sẽ có một mã hiệu bên góc trái dưới cùng màn hình tượng trưng cho danh phận cô ta. Đơn đặt hàng đều thông qua mã hiệu, giá cả, địa điểm phải liên hệ trực tiếp qua địa chỉ email.
– Tại sao họ ép được những người mẫu làm chuyện đó? – Tâm nghi ngờ.
– Danh tiếng. Những người mẫu muốn bước chân lên sàn diễn quốc tế phải chấp nhận điều kiện của họ. Ban đầu chỉ là tham gia các loại hình party trụy lạc, hoang đàng với nhiều người lạ đến mức cảm giác bị chai sạn, sau đó, họ lại tiếp tục bị cuốn theo mức thù lao tiếp khách khổng lồ, không dứt ra được. – Phương Trang cười chua chát – Người mẫu Việt Nam phải thuộc hàng top mới đạt chuẩn đối với họ, trong khi những người mẫu nước ngoài chỉ là loại hạng 3, 4 mà thôi.
– Vậy nhiệm vụ của Kenny và Diễm Phương chính xác là gì? – Tâm hỏi tiếp.
– Kenny là đại diện, đầu mối của Fashion Cable TV tại Việt Nam, ông ta tìm kiếm những yêu cầu cao cấp và tổ chức các cuộc gặp gỡ… đa phần là tại một nước trung lập như Singapore. Còn Diễm Phương thì chiêu mộ… và cung cấp hàng cho ông ta… – Phương Trang che miệng thì thào.
– Vậy tất cả mọi người ở đây đều nằm trong đường dây của cô ta sao? – Tâm tròn mắt.
– Không… họ chỉ là cái vỏ bọc cho cô ta… giống như Poison là cái vỏ của Kenny… chỉ những người được đưa lên đỉnh cao danh vọng mới có giá trị cao… như Cát Phượng, Hồng Hà, Hương Giang… chị, Thùy Dương… – Phương Trang ấp úng.
Tâm bần thần, bí mật này quả thật vượt quá sức tưởng tượng của nàng.
– Sao sex party vui không? Mấy gã da đen đó không làm em thất vọng chứ? – Phương Trang cười mỉa mai.
Tâm há hốc miệng nhìn cô ta. Dường như đây là một lộ trình được sắp xếp sẵn, những cô người mẫu này ai cũng bị bơm đầy đầu tinh trùng của những gã da đen gớm ghiếc đó để rồi không dứt ra được, bao gồm cả Diễm Phương.
Đột nhiên cánh cửa bật mở, Diễm Phương bước vào. Đôi mắt cô ta lóe lên một tia ngạc nhiên và hồ nghi khí thấy Tâm đứng bên giường Phương Trang. Hai cô gái đang trao đổi gì đó, chợt dừng ngang khi cô bước vào. Diễm Phương nhìn Phương Trang, cô ta cúi đầu, mặt xanh mét.
– Tâm, em không về nhà nghỉ ngơi mà qua đây sao? – Diễm Phương hỏi.
– Em không mệt. Em chợt nhớ mình chưa quay lại đây thăm chị em, sợ mấy chị ấy trách. – Tâm nói rất tự nhiên như có chuẩn bị sẵn.
Diễm Phương hơi ngạc nhiên, nhìn nàng và Phương Trang với ánh mắt hồ nghi.
– Em cảm thấy khỏe chưa? – Diễm Phương quay qua Phương Trang hỏi.
– Dạ, em đỡ hơn nhiều rồi chị! – Phương Trang lí nhí.
– Ok, vậy em nghỉ đi nhé! Bữa nay chị bận tiếp Tâm một chút! – Diễm Phương nói với Phương Trang, rồi kéo tay Tâm đi. – Đi thôi!
Tâm để mặc cô ta kéo mình đi, biểu hiện bên ngoài bình tĩnh của nàng, trái ngược hoàn toàn với sự khẩn trương lo lắng bên trong.
Nàng ngạc nhiên khi Diễm Phương kéo nàng đi sâu vào trong đến cuối hành lang, dừng lại trước một căn phòng, đóng chặt cửa.
– Em… Em phải đi về đây… Chiều nay có buổi chụp hình ở Sài Gòn… – Tâm thấy lo lắng.
– Khoan đã. Chị muốn cho em xem cái này. Đây là bí mật của Sunshine. Em không được nói với ai đó! – Diễm Phương nói.
Cô ta mở khóa cửa. Bên trong là một hành lang khác đi vòng ra sau lưng tòa nhà. Tâm cảm thấy bồn chồn lo lắng, cô ta muốn cho nàng biết bí mật gì chứ?
Cuối hàng lang là một căn phòng khác. Bên trong văng vẳng tiếng khò khè như có người bị bóp chẹt cổ dãy chết. Tâm run rẩy sợ hãi.
Diễm Phương đưa tay kéo cánh cửa sắt nhỏ phía trên, âm thanh khò khè phát ra rõ ràng từ bên trong.
Tâm mở to hai mắt, mặt đỏ bừng. Bên trong căn phòng đó là một cặp nam nữ hì hục trong tư thế giao hợp trên giường. Cô gái rũ rượi hai mắt nhắm nghiền, người đàn ông là một gã da đen lực lưỡng, đầu cạo trọc bóng lưỡng. Tâm nhận ra cô ta là Cát Phượng, người mẫu top 3 xếp sau Phương Trang và Thùy Dương.
– Em đừng ngạc nhiên. Đây là phòng khuây khỏa của riêng các chị em ở tại tầng 3 này. Những người bên dưới không có diễm phúc này. – Diễm Phương nói nhỏ vào tai Tâm. – Chị biết sau hai ngày thử với bốn gã da đen em đang rạo rực khó chịu lắm.
Nàng chợt hiểu cô ta nghĩ mình chính là người đeo mặt nạ đen đêm đó. Vậy là đã rõ, họ thông đồng với nhau dành cho nàng một “Special treat”. Đôi khi nàng nghĩ nếu biết trước gã đàn ông đó là Kenny, có lẽ nàng thà bị ba tên Tây Phương kia luân phiên xâm chiếm. Nhưng bốn gã da đen thì sao, sống lưng Tâm lạnh buốt.
Nàng biết mình phải diễn trò này cho trót. Nàng tự tin kỹ thuật diễn xuất của mình có thể qua mặt Diễm Phương.
Hai má Tâm đỏ bừng lên, cúi đầu thấp xuống như muốn giấu vào ngực, hai tay vặn vẹo với nhau.
– Bình thường thôi. Ai cũng vậy mà. Không có gì mắc cỡ hết. Vào thử đi. – Diễm Phương mở cửa, nắm tay kéo Tâm vào.
– Nhưng… Nhưng… – Tâm toan lùi lại.
Cát Phượng rã rời, biết có người vào nhưng vẫn tiếp tục há hốc chịu đựng gã da đen liên tục mang đến cho cô nhiều khoái cảm. Gã da đen quay qua, nhìn Diễm Phương và Tâm, nhe răng cười hềnh hệch.
Diễm Phương buông rơi chiếc váy xuống chân, cơ thể cô ta hoàn toàn trần truồng, không mặc nội y bên trong. Cô ta bước đến, quỳ sau lưng gã, vuốt ve bộ ngực săn chắc của gã, cô ta cúi xuống liếm những giọt mồ hôi lấm tấm trên vai gã. Tâm đứng bên cạnh, rùng mình, nàng thấy lợm giọng buồn nôn trước biểu hiện dâm đãng của Diễm Phương. Đầu nàng xoay chuyển thật nhanh, kế sách để thoát khỏi nơi này mà không gây nghi ngờ với Diễm Phương.
Tâm nhìn quanh, nàng thấy hộp khăn giấy bên cạnh. Nàng lặng lẽ lùi ra sau lưng Diễm Phương, rút miếng khăn giấy, gấp vuông lại, giở váy lên, chớp nhoáng nhét vào đáy quần lót mình.
– Lại đây… Vui vẻ đi nào… – Diễm Phương kéo Tâm lại sát bên giường.
– Dạ… – Tâm cởi chiếc váy treo bên thành giường, nàng cởi áo ngực, nhưng chừa lại chiếc quần lót trên người.
Diễm Phương gật gù hài lòng, vậy là kế hoạch đầu độc đã thành công, chỉ còn một bước nhỏ nữa.
– Come here, my beautiful lady. – Gã da đen choàng tay ôm ngang eo Tâm, trong khi hạ thể vẫn không ngừng trùng kích chan chát vào cửa mình Cát Phượng.
Cánh tay hắn thật mạnh khỏe, cơ thể nàng mềm nhũng trong vòng ôm của hắn. Mặt nàng đỏ bừng, đầu cúi thấp, ánh mắt quan sát lưỡi hắn đáng quanh đầu vú mình. Lưỡi hắn nhám sạm, nóng hừng hực làm hai núm vú nàng săn cứng lại.
– Ưmmm… m… – Tâm choàng tay ôm lấy cái đầu to lớn của hắn, ghì sát vào ngực mình.
Cát Phượng đột nhiên run lẩy bẩy, gục xuống, lịm đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nữ diễn viên |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Bố chồng nàng dâu, Con gái thủ dâm, Đụ cave, Đụ công khai, Đụ tập thể, Đụ thư ký, Làm tình nơi công cộng, Làm tình tay ba, Làm tình với đồng nghiệp, Thuốc kích dục, Truyện 18+, Truyện bú cặc, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện nuốt tinh trùng, Truyện sex bạo dâm, Truyện sex hay, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex học sinh, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh, Vợ chồng |
Ngày cập nhật | 12/11/2020 08:29 (GMT+7) |